Gần bảy rưỡi Tần Thiên đến công ty.
Hồi trước khi còn ở nhà tập thể, gần như mỗi ngày cậu đều dậy sớm nhất đến trung tâm phân loại.
Bây giờ ở không xa bao nhiêu, cậu lại thà lề mề xong cái xó phòng chật hẹp ấy thêm một lúc, hôm nào cũng sát giờ làm mới đến.
Mà hôm nay băng qua con đường bình thường vẫn đi làm, cậu nhận ra mấy người đồng nghiệp mình quen biết cứ nhìn mình chạy xe qua bằng ánh mắt sâu xa, xúm lại xôn xao cái gì.
Tần Thiên thấy là lạ trong lòng, mãi đến khi khóa xe điện kỹ càng vào bãi đỗ, tới kho phân loại, lấp ló thấy tổ trưởng Ngô Ba hiếm khi xuất hiện vào sáng sớm đang đứng thù lù bên trong đang nhìn mình đi vào, vẻ mặt lạnh tanh.
"Cuối cùng cũng đến ấy nhỉ." Ngô Ba hất cằm nhìn Tần Thiên, "Vào đây, theo tôi."
Tần Thiên thấy Vương Đông Đông trốn bên cạnh nhà kho sau lưng Ngô Ba đang dương nanh múa vuốt quơ tay loạn xạ với cậu, một tay chỉ vào kiện hàng trong kho, một tay lắc lắc như đang cố gắng ám chỉ gì đó.
Tần Thiên không đoán nổi Vương Đông Đông muốn biểu đạt cái gì, bèn đưa mắt ra hiệu bảo cậu nhóc đừng sốt ruột, đoạn theo sau Ngô Ba vào phòng quản lý sau nhà kho.
"Tiểu Tần đến rồi à."
Chiếc ghế đằng sau bàn làm việc nằm chính giữa căn phòng có người ngồi, đó là quản lý khu vực cậu từng gặp qua lúc nhận việc và khen thưởng, Phương Hoành Tiệm.
Tần Thiên để ý ngoài trong văn phòng ngoài Phương Hoành Tiệm, ở một góc hút gần cửa còn một người nữa.
Đó là Trương Khai Kỳ, người hướng dẫn cậu trước đây.
"Tất cả đã góp mặt đủ, tôi sẽ nói đơn giản sự việc lần này."
Phương Hoành Tiệm là một người đàn ông ăn mặc rất lịch sự.
Anh ta đã ngoài ba mươi nhưng thoạt nhìn rất trẻ trung, nhác chừng chỉ đâu đó hai sáu hai bảy tuổi, đối nhân xử thế hòa nhã, bình thường không hay xuất hiện song mọi cấp dưới đều rất tin phục anh ta.
Anh ta nâng gọng kính vàng của mình, tay phải di con chuột, bấm click một cái rồi xoay màn hình cho đám người đứng đó xem: "Hôm qua khu vực chúng ta nhận được đơn khiếu nại của khách hàng."
Giao diện trên máy tính hết sức rõ ràng, bên trên hiện loạt nội dung khiếu nại.
Đại ý vị khách đã chờ vài ngày rồi, trên app cập nhật tình trạng [ Đã giao hàng ] nhưng anh ta hoàn toàn không nhận được bưu kiện.
Sau đó vị khách nọ gọi điện đến công ty, bộ phận chăm sóc khách hàng kiểm tra nội bộ báo lại đơn hàng này đã giao thành công hơn một tuần trước.
Đồ không nhận được mà lại hiện đã giao, rõ ràng là trách nhiệm của công ty chuyển phát.
Vị khách nọ dưới cơn nóng giận đã gửi khiếu nại, đồng thời muốn mau chóng tìm ra kiện hàng đã mất, nếu không công ty nhất định phải chịu bội thường tương đương.
Tần Thiên lướt nhanh như gió đọc hết nội dung trên màn hình, sau đó kín đáo đưa mắt nhìn hai người bên cạnh.
Sắc mặt Ngô Ba và Trương Khai Kỳ đều rất bình tĩnh, có vẻ ánh mắt cũng không tập trung vào máy tính, hẳn là đã hay tin này từ sớm, chỉ có Tần Thiên cậu là người biết được cuối cùng.
"Đây là đơn hàng gì? Tra được người giao hàng đơn hàng này là ai chưa?" Thấy mấy người kia không nói năng gì, Tần Thiên chủ động hỏi, "Chẳng lẽ là tôi?"
Giọng điệu cậu hoàn toàn điềm nhiên, bảo cậu không tin vào kết quả mình còn chưa hay biết, không bằng nói cậu tự tin vào việc làm của mình.
Dù làm công việc này chưa được bao lâu, Tần Thiên tự cho rằng bản thân luôn nhanh nhẹn kỹ lưỡng, từ ngày nhận việc đến nay gần như tất cả đơn hàng đều do chính cậu giao tận tay khách hàng, nếu không thể giao trong ngày cũng sẽ tự ghi chú lại cẩn thận, hôm sau tiếp tục liên lạc, đảm bảo mỗi đơn hàng đều hoàn thành thuận lợi.
Nên mặc dù không biết đơn khiếu nại này là từ người ở khu dân cư nào, cậu xác thực rằng không phải mình gây ra.
Nhưng những lời tiếp theo Phương Hoành Tiệm nói ra làm Tần Thiên hơi ngạc nhiên.
"Đúng." Tần Thiên thấy anh ta gật đầu, "Theo ghi nhận của hệ thống, đơn hàng giao thành công vào ngày mười tháng mười hai."
Ngày mười tháng mười hai?
"Khách hàng này ở khu dân cư Lam Loan, vốn là phạm vi giao nhận của Trương Khai Kỳ." Phương Hoành Tiệm tiếp tục, "Nhưng ngày hôm ấy, Trương Khai Kỳ nói anh ta đã nhờ cậu giao bưu kiện này."
Phương Hoành Tiệm đột nhiên đề cập chuyện đã xảy ra một tháng trước đây rất khó để người ta hồi tưởng lại, nhưng vừa nghe cái tên Trương Khai Kỳ, Tần Thiên lập tức nhận ra là hôm nào.
Trận mưa to hôm ấy khiến Tần Thiên bệnh ròng rã cả tuần trời, muốn quên cũng khó mà quên được.
Tần Thiên nhoáng cái nhớ lại.
Sau khi nhớ lại, Tần Thiên chẳng buồn nhìn Trương Khai Kỳ thêm, chỉ thầm hạ quyết tâm trong bụng, mai mốt sẽ không tiếp xúc với người này một lần nào nữa.
Sau đó cậu ngẩng đầu lên nhìn về phía Phương Hoành Tiệm, vừa hồi tưởng vừa nghiêm túc giải thích: "Sáng hôm ấy anh Trương nói với tôi chiều anh ấy có việc, nhờ tôi giúp giao hàng ngày hôm đó."
Trương Khai Kỳ ở bên tiếp lời: "Đúng là như thế."
Tần Thiên nói: "Lúc đó tôi đã phân loại hàng của mình xong xuôi, nhưng thấy chỗ của anh Trương còn mười mấy đơn hàng nên tôi đưa một nửa ra trước."
Cậu cẩn thận suy xét lại từng chi tiết nhỏ, vừa tiếp tục: "Sau đó có anh Trương ở bên giúp tôi kiểm kê lại số đơn hàng kia, tôi mới đi giao chuyến đầu tiên."
Phương Hoành Tiệm bắt lấy điểm mấu chốt trong lời kể vừa rồi: "Các cậu kiểm kê chung với nhau?"
Tần Thiên gật đầu, đánh giá cao người quản lý này thêm một chút: "Phải, vì hôm đó đơn hàng của anh Trương rất nhiều."
Nói đến đây, cậu cười như không đánh mắt sang Trương Khai Kỳ.
Bị Tần Thiên nhìn, Trương Khai Kỳ hơi chột dạ, nở nụ cười sượng trân giải thích: "Hai ngày trước đó tôi không khỏe nên dồn đơn hơi nhiều."
"Kiểm kê" trong cuộc đối thoại giữa Phương Hoành Tiệm và Tần Thiên chỉ một quy định của công ty ——Mỗi bưu kiện trước khi được giao đến tay khách hàng đề phải quét phần mã dán trên bao ngoài bằng thiết bị quét riêng của công ty, cập nhật trạng thái chuyển phát mới nhất vào hệ thống chung, sau đó đồng bộ lên trang web vận chuyển để khách hàng kiểm tra nắm bắt.
Sau khi giao đơn hàng thành công khách hàng sẽ ký tên xác nhận, shipper quét mã vận đơn lần nữa vào hệ thống, hoàn tất toàn bộ quá trình vận chuyển, cũng là cơ sở hạch toán trả lương theo sản phẩm của shipper.
Phương Hoành Tiệm quay màn hình máy tính lại, đối chiếu mã vạch trên khiếu nại với ghi nhận cuối cùng trên hệ thống —— "Ngày 10 tháng 12, 07:52 am."
"Ghi nhận cuối cùng trên hệ thống chỉ có thời gian kê khai giao hàng..." Phương Hoành Tiệm đưa mắt nhìn Tần Thiên, sau đó dời sang Trương Khai Kỳ.
Vẻ mặt Tần Thiên rất bình tĩnh, mà ánh mắt của Trường Khai Kỳ úp úp mở mở.
"Đấy chẳng phải sự tình rõ ràng rồi à?" Lúc này, Ngô Ba nãy giờ vẫn không hé miệng lên tiếng, "Có thời gian giao hàng mà không có xác nhận lấy cuối cùng, hiển nhiên chưa giao đến tay khách hàng.
Phải biến mất trong quá trình giao chứ không đâu."
"Người có trách nhiệm là nhân viên chuyển phát ngày hôm ấy, còn nghi vấn gì nữa?"
"Chà, trước mắt xem ra đúng là như thế." Phương Hoành Tiệm dựa lưng vào ghế mềm, ngón tay nhịp nhịp trên mặt bàn gỗ, "Vị khách hàng này đã trả phí bảo hiểm giá trị đơn hàng, cho nên nếu thật sự không tìm thấy, công ty của chúng ta buộc dựa theo quy hợp đồng bồi thường đúng giá trị tương ứng với mặt hàng."
"Là cái gì? Bao nhiêu tiền?"
Lúc này Tần Thiên không vội làm to chuyện với Ngô Ba rõ mười mươi muốn ập xô nước bẩn này vào đầu mình, tập trung tình thần nắm rõ sự tình này.
Phương Hoành Tiệm đáp: "Một chiếc đồng hiệu nổi tiếng từ nước ngoài gửi về, trị giá ba vạn tám."
~ 130 tr VND
Ực.
Trương Khai Kỳ nghe thấy con số này, khóe mắt không nhịn được giật giật run lên, yết hầu lên xuống nuốt cảm giác ngứa ngáy tuột vào cổ họng.
"Ha ha." Tần Thiên đưa mắt nhìn, cười nhạt: "Chẳng trách."
Chẳng trách cái gì?
Nghe Tần Thiên thuật lại rõ ràng sự kiện hôm đó, trong lòng mấy người ở đây tự biết rõ.
"Tần, Tiểu Tần." Trương Khai Kỳ nghiến răng, áy náy nghiêng người sang muốn bắt lấy tay Tần Thiên lại bị cậu né thoát.
"Ôi chao, anh Trương cũng không ngờ đến, sao lại để cậu gặp phải loại chuyện như vậy!" Giọng điệu Trương Khai Kỳ tự trách, "Nếu hôm ấy anh không nhờ cậu giao thì đã khác...!Ai, công việc của chúng ta mệt nhọc như vậy, đôi khi không tránh khỏi xảy ra chút lỗi lầm, anh Trương hiểu cậu mà!"
Tần Thiên không nói gì, nhìn anh ta diễn tiếp.
"Lạc mất đơn hàng phải bị phạt, chúng ta chấp nhận đền bù! Nguồn cơn chuyện này cũng do anh Trương của cậu mà ra, anh tuyệt đối không trốn tránh trách nhiệm!" Gã đàn ông Đông Bắc vỗ ngực vang dội thành tiếng, hết sức nghĩa khí nói, "Thế này, cậu chỉ cần đền ba vạn là được, anh Trương giúp cậu bù số tám ngàn còn lại!"
Edit: tokyo2soul.