Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ

Chương 9: Sư phụ cùng Nhị sư huynh ác liệt ba ba ba



Cửa đang đóng, Hàn Sở Nhượng gõ đã lâu nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì bên trong.

Hắn đem lỗ tai để sát trên cửa, cẩn thận dùng linh lực tiến vào trong phòng thăm dò, nếu như bị cản lại thì ngài mai sẽ tới phá y tiếp.

Thế nhưng… Lại không có chuyện gì, linh lực Hàn Sở Nhượng cực kỳ thuận lợi tiến vào trong, lỗ tai hắn để sát cửa nghe thấy bên trong truyền tới tiếng rên rỉ, linh lực truyền tới hình ảnh vào thẳng ý thức của hắn.

Lãnh Vô Sương đang cởi hết quần áo, toàn thân đỏ khác thường lại không ngừng giãy dụa trên giường, đầu ngẩng cao thổ hổn hển.

Hàn Sở Nhượng nuốt nước miếng, từng tia hổn hển của Lãnh Vô Sương như thở ra trên người mình, nóng hổi kia, ướt át kia, trêu chọc khiến cổ họng hắn nổi lửa, vật mềm oặt phía dưới không chịu nổi ngẩng đầu.

Trong không khí đều là mùi vị tình dục, Hàn Sở Nhượng hít sâu một hơi, đáy lòng thầm mắng tiện nhân, dưới chân lại vội vàng run rẩy.

Cảnh tượng trước mắt so với hình ảnh trong ý thức còn chấn động hơn.

Đạo bào không bao giờ rời khỏi người Lãnh Vô Sương lúc này bị y đá xuống giường cùng chăn mỏng.

Hàn Sở Nhượng tiến tới gần, liếc mắt về phía sàng đan cùng quần áo xốc xếch dưới đất, lúc nuốt nước miếng càng thêm khó khăn, không khí nóng nực, khiến hắn bị chèn ép không ngóc đầu lên nổi.

Hình như cảm nhận được có người tiến vào phòng, Lãnh Vô Sương từ từ mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt châm chọc của Hàn Sở Nhượng, cả người run lên, trong đôi mắt mê loạn cùng tình dục tản đi không ít.

“Ngươi… Ngươi tới làm gì?” Sắc mặt hoảng loạn, tay run rẩy sờ loạn dưới đất, muốn nhặt đạo bào lên.

Hàn Sở Nhượng vẫn từ trên cao nhìn xuống sắc mặt Lãnh Vô Sương chưa bao giờ lộ ra, chân đá đạo bào cùng chăn mỏng ra xa, ôm cánh tay đắc ý nói: “Bộ dạng này của sư phụ sớm bị ta thấy hết, bây giờ che thì được gì?”

Lãnh Vô Sương tức giận run rẩy, cố gắng đè nén lửa nóng mãnh liệt, nhưng nhịn không nổi cảm giác muốn an ủi phía dưới, khao khát khiến bản thân nhanh chóng chịu không nổi.

Y kẹp chặt hai chân, muốn quên đi cảm xúc mãnh liệt mà tính khí cùng phía sau đem tới, không muốn bản thân làm trò hề trước mặt đệ tử, trên mặt kiên cường điềm tĩnh.

“Ngươi bây giờ đi ra, ta sau này sẽ không truy cứu, còn không, từ nay về sau ta sẽ không còn tên đồ đệ như ngươi.”

Trào phóng đầy ấp, hắn từng bước tiếp cận, bò lên trên giường Lãnh Vô Sương, siết cằm y, cười lạnh nói: “Sư phụ quả nhiên công bằng, ta nghe nói Đại sư huynh cùng tiểu sư đệ đều đã thao ngươi, bây giờ ta chỉ muốn nhìn liền muốn đem ta trục xuất Linh Vân? Còn nói bản thân không bất công, nên nói… Sư phụ cảm thấy ta không lợi hại như bọn chúng? Hầu hạ ngươi không tốt? Hử?”

Đôi mắt nhìn chằm vào đôi môi màu sắc rực rỡ của Lãnh Vô Sương, ghé vào lỗ tai y tiếp tục nói: “Sư phụ có thể thử mà, đồ nhi việc đó nhất định không kém bọn họ.”

Nói xong, hắn cúi người hôn xuống, lưỡi linh hoạt xông vào đôi môi Lãnh Vô Sương trêu chọc, trắng trợn dây dưa quấy nhiễu, hơi thở nóng bỏng hỗn tạp, Hàn Sở Nhượng hưng phấn kéo quần xuống, cự vật cứ thế bắn thẳng ra đè trên bụng Lãnh Vô Sương, trêu chọc làm cả người y mềm nhũn, ngồi phịch trên giường thừa nhận tiến công của Hàn Sở Nhượng.

“A… Ngươi cút ra cho ta, cút ra ngoài.”

Hàn Sở Nhượng mờ mịt nhìn, lời nói ra càng không thể ngăn cản.

“Đi ra ngoài? Để sư phụ tự mình dùng ngón tay đâm vào huyệt? Hay sư phụ muốn gọi những người khác đến thao?” Tầm mắt quét qua, vừa lúc nhìn thấy tay Lãnh Vô Sương nắm viên ngọc đầu giường, sắc mặt càng lạnh hơn, một chưởng đập xuống.

“Sư phụ muốn gọi Đại sư huynh tới đây nhìn ta thao ngươi sao?”

Lãnh Vô Sương không thể cầu cứu, dục hỏa nhanh chóng thiêu đốt lý trí đang cố gắng chống cự lại Hàn Sở Nhượng.

“Ngươi… Tên cầm thú này, đồ không bằng heo chó.” Khóe mắt tràn nước, y cắn sàng đan nghẹn ngào, nước mắt chảy đầy mặt, nhìn qua rất đáng thương.

Hàn Sở Nhượng trong lòng mơ hồ xuất hiện sự trắc ẩn. Hắn kéo Lãnh Vô Sương vào lòng, giống như dã thú hôn lên thân thể y, bàn tay mò xuống nhào nặn bờ mông mềm mại của Lãnh Vô Sương.

“Đã ướt như thế, tiểu huyệt cũng bắt đầu cắn ngón tay đồ nhi, rất thoải mái đi, sư phụ tự mình di chuyển đi.”

Hắn cương quyết nắm chặt cổ tay Lãnh Vô Sương, điều khiển ngón tay Lãnh Vô Sương tự chen vào huyệt mình, Lãnh Vô Sương lúc đầy còn giãy dụa không muốn, sau đó quả thật không chịu nổ, tự mình cắm vào rồi lắc mông di chuyển, tóc đen rối loạn theo cử động mà bay tứ tung, trong miệng tràn ra rên rỉ ưm a dụ người.

Hàn Sở Nhượng mặt càng lúc càng đen, đập tay Lãnh Vô Sương ra, hung ác nói: “Tình nguyện dùng ngón tay thủ dâm cũng không muốn ta thao, ta ngày hôm nay cố tình còn hơn để ngươi tình nguyện.” Hắn cởi y phục ra để lộ thân thể rắn chắc cường tráng, tay cầm đùi Lãnh Vô Sương tách ra, tểu huyệt đỏ bừng không được che giấu lộ ra trước mặt hắn, ánh mắt đỏ lên hận không thể lập tức đâm vào.

Do dự một hồi, Hàn Sở Nhượng vẫn lấy ngón tay mở rộng, một lượng lớn d*m thủy từ động tác trừu sáp mà chảy ra dính trên đầu ngón tay, hắn nở nụ cười tàn ác đem d*m thủy dính trên ngón tay để bên miệng Lãnh Vô Sương nói: “Sư phụ nếm thử thứ chảy ra ở phía dưới cái miệng nhỏ kia xem, mùi vị chắc chắn không tệ.”

Lãnh Vô Sương đương nhiên không tình nguyện ăn thứ dơ bẩn này, cắn môi hốt hoảng lắc đầu lại bị Hàn Sở Nhượng siết chặt cằm, ngón tay đâm thẳng vào trong miệng quấy đảo, mùi tanh kia lan tỏa trong cuống họng y, tức giận làm nước mắt không ngừng rơi từ cằm chảy xuống đầy tay Hàn Sở Nhượng.

“Chậc, đáng thương quá đi.”

Miệng nói thế nhưng trong lòng hắn lại kích động không thể diễn tả, hắn nắm chặt côn th*t của mình, tay khác đỡ hậu huyệt Lãnh Vô Sương, đem đỉnh đâm vào sinh ra tiếng nước, không bị chướng ngại nào mà đâm vào hơn một nửa.

Hai người cùng lúc thở ra sảng khoái, Hàn Sở Nhượng cắn cổ Lãnh Vô Sương, dưới thân mạnh mẹ chèn ép nghiệt căn kia đi vào toàn bộ, Lãnh Vô Sương sảng khoái kêu càng to hơn.

Hàn Sở Nhượng cũng điên rồi, đỏ mắt nhìn chằm thân thể trần trụi đang lắc mông của Lãnh Vô Sương, bên tai đều là tiếng rên rỉ câu người của Lãnh Vô Sương, trong lòng không ngừng đấu tranh nhưng phát ra miệng chỉ toàn lời độc miệng.

“Sư phụ lúc trước không phải chê ta bẩn sao, không chịu kiếm ta về sao? Hiện tại còn chủ động mở chân ra đê ta thao? Tư vị thế nào?”

Bên trong ấm áp chỉ khiến người ta muốn đâm vào mà khuấy động tiểu huyệt, Lãnh Vô Sương nước mắt chảy đầy mặt, hoàn toàn không thể khống chế dục vọng bản thân, một lần nữa chủ động quấn lấy tính khí trong cơ thể, khát vọng nó tiến vào sâu hơn.

Hàn Sở Nhượng đắc ý quan sát y, hoàn toàn hưởng thụ cảnh tượng con người trước nay luôn lạnh lùng lại có thể dâm đãng trong lòng hắn.

Ánh mắt Hàn Sở Nhượng âm trầm, sắc mặt phức tạp nhìn người trong lòng, trong tiềm thức khẽ rung động.

Cấm chế hắn tạo ra ngoài cửa đang bị người nỗ lực phá đi, nhưng rồi thì sao? Huyền Thiên cùng Bạch Sơ hai tiểu tử kia cũng không phải chưa từng làm chuyện như vậy, chỉ sợ bọn chúng còn rất sảng khoái đi, Lãnh Vô Sương đối với hai người bọn chúng không công bằng, lúc độc phát cũng ỡm ờ để bọn chúng thao.

Còn đối với hắn thì như thế nào, Lãnh Vô Sương ban đầu đã chán ghét mình, thường ngày ở bên trong môn phái cũng không chịu cười với hắn nửa cái, lúc độc phát còn cố gắng khước từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.