Edit: YintingKết quả cuối cùng đương nhiên là ba mẹ Lâm đều bị cảm động bởi tấm chân tình của Nguyễn Tinh Hà, cũng xem như chính thức thừa nhận anh là con rể.
Trong lòng Lâm Tịch âm thầm than thở: Rõ ràng là đã bị lừa rồi! Dường như là Nguyễn Tinh Hà cảm nhận được, bèn tặng cho Lâm Tịch một cái liếc mắt.
Lâm Tịch: Không buôn bán, không gian dối.
Ba mẹ Lâm không cảm nhận được sự tương tác giữa hai người, chỉ nhiệt tình mời Nguyễn Tinh Hà ở lại một đêm.
Nguyễn Tinh Hà nheo mắt, bắt gặp ánh nhìn “tha thiết” của Lâm Tịch thì vui vẻ đồng ý.
Sau đó ba mẹ Lâm bàn bạc nhau lên phố mua ít đồ ăn.
Lâm Tịch khuyên can: “Đang Tết nhất mà, thì làm gì có chỗ nào bán đồ chứ ạ, mấy hôm trước không phải đã mua rất nhiều đồ sao ạ? Lấy mấy món đó là ổn rồi.”
Nguyễn Tinh Hà: “Đúng vậy đó chú dì à, không cần phải quá phiền như vậy đâu ạ…”
Khi mọi người đang bàn bạc thì điện thoại của ba Lâm reo lên.
Ba Lâm đi ra ban công: “Ba đi nghe điện thoại.” Nói chuyện điện thoại xong thì quay lại nói với mẹ Lâm: “Anh Hàn vừa gọi điện. Đúng lúc nhà bọn họ về Quan Thành, nói là buổi tối đã đặt một nhà hàng, muốn tụ họp ấy mà.”
Ba Lâm: “… Anh nhớ đã lâu rồi không gặp anh Hàn, lại hiếm khi có cơ hội nên đã đồng ý rồi.”
Mẹ Lâm oán trách: “Anh có phải là không biết tối nay Tiểu Nguyễn ở lại đây đâu, lại còn vẫn đồng ý à….”
Lâm Tịch biết đó là gia đình của Hàn Diệc Xuyên, cô lo sẽ thấy xấu hổ khi gặp mặt Hàn Diệc Xuyên, hơn nữa hình như Nguyễn Tinh Hà đã từng gặp Hàn Diệc Xuyên, vì vậy… Vì vậy mà cô không hề do dự cắt ngang lời ba mẹ Lâm: “Ba, mẹ, chú Hàn hiếm khi mới về nhà, hay là tối nay ba mẹ đi đi. Con và Ngân Hà thì không đi đâu.” Sau đó quay đầu, nhìn về phía Nguyễn Tinh Hà, chớp chớp đôi mắt lấp lánh.
Nguyễn Tinh Hà rất hưởng thụ, cũng không nghĩ gì nhiều nên lên tiếng phụ họa: “Chú dì không cần lo lắng cho con đâu, con và Tịch Tịch ở nhà là được rồi.”
Lâm Tịch vội vàng gật đầu không ngừng.
Ba Lâm cố tình không đồng ý: “Thế sao được?! Anh Hàn cố ý dặn dò muốn cả nhà cùng đến, thế này đi, Tiểu Nguyễn, con đi chung luôn đi. Dù sao thì sau này cũng là người một nhà cả.”
Mẹ Lâm nghĩ ngợi, thật sự trong nhà cũng không có món nào ngon để đãi Nguyễn Tinh Hà, thôi thì ra nhà hàng cũng tốt, dù sao Nguyễn Tinh Hà cũng đâu phải người ngoài.
Đối với Nguyễn Tinh Hà, đi hay không đi đều không thành vấn đề, nhưng Lâm Tịch lại luôn miệng từ chối, kháng cự không ngừng. Theo lẽ thường mà nói thì chắc chắn là hơi bất thường.
Mà bất thường tức là trong lòng có quỷ.
Điều này đã khơi dậy sự tò mò của Nguyễn Tinh Hà, vì vậy cuối cùng anh vẫn nghe theo ba Lâm, xem nhẹ ánh mắt thầm kín của Lâm Tịch.
Nguyễn Tinh Hà đã đồng ý thì Lâm Tịch chả có lí do gì để không đi cả, vì thế cả nhà bốn người cùng nhau tham gia bữa tiệc.
Mãi đến khi thấy Hàn Diệc Xuyên, Nguyễn Tinh Hà mới hiểu rõ tại sao Lâm Tịch lại từ chối.
Nguyễn Tinh Hà đang nắm tay Lâm Tịch dần chuyển sang đặt lên eo Lâm Tịch, cơ thể hai người dán chặt vào nhau. Nguyễn Tinh Hà hơi cúi đầu, môi áp vào tai Lâm Tịch: “Anh Diệc Xuyên?”
Lâm Tịch ngẩng đầu, đẩy tay Nguyễn Tinh Hà. Không có tác dụng, không thể thoát khỏi Nguyễn Tinh Hà. Vì vậy nhỏ giọng nói: “Em nói rồi mà, đừng đi, mà anh còn cố tình muốn đến.”
Nguyễn Tinh Hà nhướng mày: “Sao anh lại có thể bỏ lỡ cơ hội gặp anh Diệc Xuyên của em chứ?”
Nghe vậy, Lâm Tịch lại muốn đẩy anh ra.
Nguyễn Tinh Hà và Lâm Tịch dán vào nhau thì thầm, không xem ai ra gì nên không tránh khỏi bị người khác trêu ghẹo.
“Tôi đã nghe hết rồi, đây là bạn trai của Tiểu Tịch phải không? Đúng là trai tài gái sắc, thật xứng đôi…”
Người nói chính là mẹ của Hàn Diệc Xuyên.
Mẹ Lâm mỉm cười vẫy tay: “Tiểu Tịch, Tiểu Nguyễn, hai đứa mau lại đây, đây là dì Hàn…”
Lâm Tịch lập tức đứng thẳng người, mỉm cười: “Chào chú Hàn, dì Hàn…”
Sau đó Nguyễn Tinh Hà cũng chào hỏi từng người.
Khi đến lượt Hàn Diệc Xuyên, tay Nguyễn Tinh Hà đặt trên eo Lâm Tịch bỗng siết chặt.
Nguyễn Tinh Hà chủ động đưa tay khác ra, khéo léo mỉm cười: “Anh Hàn.”
Hàn Diệc Xuyên cũng mỉm cười: “Chào anh Nguyễn, hâm mộ đã lâu.”
Nguyễn Tinh Hà: “Không dám, anh Hàn mới là người khiến tôi ‘hâm mộ đã lâu’.”
Hai người đều cười nhàn nhạt, không lộ bất cứ biểu cảm dư thừa, nói qua nói lại. Những người không rõ sự tình thì đảm bảo sẽ nghĩ rằng hai người họ đang hàn huyên thôi.
Chỉ có Lâm Tịch đang đứng giữa hai người họ, cảm nhận được không khí quỷ dị xung quanh, sợ hãi kinh hoàng.
Lâm Tịch không cảm xúc mà kéo áo Nguyễn Tinh Hà, sau khi Nguyễn Tinh Hà cảm nhận được thì tạm dừng cuộc đụng độ với Hàn Diệc Xuyên.
///
Khi ăn cơm, người lớn trò chuyện với nhau cũng bất giác nhắc đến chuyện quá khứ, sau đó dần dần chuyển lên đến con cái.
Mẹ Lâm: “Đúng rồi, hiện tại Diệc Xuyên đã có bạn gái chưa vậy?”
Dì Hàn cũng vì điều này mà rất buồn rầu: “Vẫn chưa có! Đã hơn 30 rồi, bảo nó tìm bạn gái từ lâu nhưng mà nó đấy, chả biết sốt ruột tí nào.”
“Không giống như Tiểu Tịch nhà bà, đã mang về cho hai người chàng rể tốt thế này.”
“Trước đây tôi còn nghĩ, nếu Diệc Xuyên nó không có bạn gái, Tiểu Tịch nhà bà lại chưa có bạn trai, thì để hai đứa nó thử xem…” Dì Hàn nhất thời hứng khởi, vừa nói đến đây cũng ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng nói lại, “Nhưng bây giờ Tiểu Tịch đã tìm được rồi, vì vậy con cũng phải nhanh chóng lên đấy Tiểu Xuyên à…”
Hàn Diệc Xuyên cười nhẹ đồng ý, hiển nhiên sẽ không để bụng việc này.
Nói xong vấn đề này, thì không hiểu sao đề tài của mẹ Lâm và dì Hàn lại chuyển hướng sang chuyện xưa giữa Lâm Tịch và Hàn Diệc Xuyên.
“Nhớ hồi đó Lâm Tịch còn học cấp 3. Mỗi kỳ nghỉ hè thì Diệc Xuyên nhà tôi đều đến phụ đạo cho Lâm Tịch, sau đó sẽ ở lại ăn cơm, rồi chả muốn về nhà. Buổi tối, lúc về nhà thì nói với tôi là dì Lâm nấu cơm ngon lắm…”
Nguyễn Tinh Hà ngồi cùng với Lâm Tịch. Nhân lúc người lớn không để ý thì chậm rãi ghé lại gần Lâm Tịch, thì thầm vào tai: “Hóa ra hồi cấp 3, ngày nào anh Diệc Xuyên cũng đến nhà phụ đạo giúp em, rồi còn ăn cơm ở nhà em nữa…”
Vài năm sau lớp 11, Lâm Tịch đã rời khỏi thế giới của anh. Tưởng tượng đến mấy năm đó, bên cạnh Lâm Tịch luôn có Hàn Diệc Xuyên như hổ rình mồi, Nguyễn Tinh Hà bèn cảm thấy lòng mình không thoải mái tý nào.
Đó là khoảng thời gian mà anh đã bỏ lỡ, thế mà lại để người khác có được?!
Lâm Tịch thấy bộ dáng ghen tuông của người đàn ông này thì hơi buồn cười. Nhưng Lâm Tịch chỉ có thể nhịn cười, nếu không thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Lâm Tịch nhỏ giọng: “Khụ khụ, em nói với anh rồi, giữa em và anh ấy không có gì cả…”
Nguyễn Tinh Hà: “Có lẽ em không có ý gì với anh ta, nhưng anh ta thì chưa chắc…”
Nguyễn Tinh Hà là đàn ông, đương nhiên anh hiểu rõ tâm tư trong ánh mắt của Hàn Diệc Xuyên khi nhìn Lâm Tịch.
Lâm Tịch: “Thì liên quan gì đến em chứ? Chẳng lẽ anh lại không tự tin với chính bản thân mình à?”
“Tất nhiên là có rồi.” Nguyễn Tinh Hà vươn tay, âm thầm nắm tay Lâm Tịch dưới bàn, “Em đã nhận lời cầu hôn của anh rồi, cũng đeo nhẫn của anh rồi, vì vậy cả đời này em không chạy được nữa đâu, chỉ có thể là của anh thôi.”
Lâm Tịch biết giờ mình chỉ có thể vuốt đuôi, nên tủm tỉm cười lấy lòng: “Đúng đúng đúng, chạy không được, là của anh cả. Thế nào, đã vừa lòng chưa?”
Nguyễn Tinh Hà ngẫm nghĩ, ra vẻ suy tư sâu xa: “Ừ, cũng tạm đấy.”
///
Hôm sau, Nguyễn Tinh Hà đưa Lâm Tịch về Bắc Thành.
Lần này Lâm Tịch cố tình trang điểm thật nhạt, tô son màu hồng đất dịu dàng đoan trang, càng tôn lên làn da trắng hồng, hơi ửng đỏ của cô. Cô mặc bộ váy đỏ sậm theo phong cách cổ điển, mái tóc dài hơi xoăn thả tự nhiên, trên đầu đội chiếc mũ nồi màu đỏ sẫm, trông vừa tràn đầy sức xuân hoạt bát lại vừa chững chạc.
Dọc đường, Lâm Tịch vẫn luôn rất lo lắng. Càng đến gần Bắc Thành thì lại càng run hơn.
“Làm sao bây giờ, ba mẹ anh có khó gần lắm không? Lỡ bọn họ không thích em thì phải làm sao đây…”
Lâm Tịch nhìn Nguyễn Tinh Hà với vẻ mặt u oán.
Nguyễn Tinh Hà duỗi tay theo thói quen, định xoa đầu Lâm Tịch, kết quả vừa duỗi tay ra mới nhớ hôm nay Lâm Tịch đội mũ, đành phải giả vờ như vô tình chỉnh lại mũ giúp Lâm Tịch.
Sau đó cười dịu dàng: “Vấn đề này em đã hỏi không dưới mười lần rồi đấy… Em yên tâm. Ba mẹ anh đều rất dễ chịu, giống như là ba mẹ em vậy đó!”
Lâm Tịch quay lại với ánh mắt hoài nghi: “Thật sao?” Nghĩ lại vẫn cảm thấy không tin được, “Vì đó là ba mẹ anh, đương nhiên anh sẽ thấy rất dễ dàng… Nghe nói mẹ chồng thường rất hay bắt bẻ con dâu…”
Nguyễn Tinh Hà rất kiên nhẫn mà dỗ dành: “Không đâu, mẹ anh là người rất dịu dàng, không bắt bẻ em đâu. Hơn nữa, chị anh cũng ở nhà mà. Em gặp rồi, chắc chắn đến lúc đó chị sẽ khen ngợi em hết mình… Yên tâm đi.”
Nguyễn Tinh Hà an ủi hết lời, cuối cùng Lâm Tịch cũng thả lỏng một chút, khi đến Bắc Thành thì than thở với Nguyễn Tinh Hà: “Thật sự là lo lắng y như lúc thi đại học vậy.”
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Hà lại còn cười tươi hơn.
Lâm Tịch giả vờ giận dữ: “Anh còn cười nữa hả!”
Nguyễn Tinh Hà thấy vậy đành lập tức nhận lỗi với Lâm Tịch.
Ba mẹ Nguyễn Tinh Hà cũng là doanh nhân. Lúc trước hai vợ chồng họ lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, mấy năm trước vẫn làm kinh doanh tại Quan Thành. Sau đó con gái đã trưởng thành, hai vợ chồng toàn bộ công việc kinh doanh cho con gái, rồi về Bắc Thành an hưởng hạnh phúc.
Con gái lớn giờ đã li hôn, sống một mình với con trai ở Nam Thành. Vốn dĩ bọn họ muốn giúp một tay, nhưng con gái lớn lại rất hiếu thắng, sống một mình với con trai cũng cực kỳ tốt, không muốn ba mẹ nhúng tay vào. Nếu con gái đã không muốn, thì bọn họ cũng sẽ không quản nhiều. Bây giờ chỉ hy vọng cuộc hôn nhân của con trai được suôn sẻ.
Vì vậy trước đây không biết họ đã giới thiệu bao nhiêu cô gái cho con trai xem mắt, kết quả đều bị Nguyễn Tinh Hà từ chối. Sau đó vất vả lắm mới đồng ý quen Tiêu Tiêu, kết quả chưa được bao lâu đã nghe hai đứa chia tay.
Sau này mới biết được hóa ra nó đã có cô gái nó yêu rồi. Bởi thế tranh thủ mấy ngày Tết ai ai cũng được nghỉ, hai vợ chồng bèn thúc giục con trai dẫn bạn gái về ra mắt.
Điều này cũng là mong muốn trong lòng Nguyễn Tinh Hà.