Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, chân của Lê Khinh Chu cũng được chữa khỏi hoàn toàn.
Không cần mặc khung chống đỡ cũng có thể tự đi đứng chạy nhảy.
Nhưng vì để thế giới vận hành hợp lý, không xuất hiện nhận thức lệch lạc, hệ thống sẽ đưa ra phương pháp có thể giúp Lê Khinh Chu quang minh chính đại chữa khỏi chân.
——Giải pháp phục hồi xương chân.
Cái này có hiệu quả vi diệu tương tự như lần tiêm thuốc chữa tủy sống chưa hoàn thành trước đây, đều thông qua phục hồi bộ phận bị thương để chân có thể đứng lên lần nữa.
Có rất nhiều yếu tố dẫn tới việc chân bị tàn tật——di chứng bại liệt, bại não ở trẻ nhỏ, cao huyết áp, chân biến dạng, mất chức năng do phong thấp viêm khớp, v.v....
Còn có tổn thương tủy sống, tai nạn xe cộ và các sự cố khác....
Tất cả những thứ này đều dẫn tới vấn đề về chân, thậm chí tàn tật.
Phục hồi xương đùi và chữa trị tủy sống cũng như chữa tổn thương ở mạch máu và thần kinh, v.v..., dưới sự trợ giúp của trí tuệ nhân tạo, thông qua công nghệ nano tiến vào trong cơ thể để trị liệu.
Nhưng chỉ phục phồi như cũ là không đủ, còn cần khoang chữa trị hỗ trợ.
【Có những vết thương chỉ cần phục hồi sơ cấp là có thể chữa khỏi hoàn toàn, không cần mặc khung hỗ trợ chống đỡ cũng đứng lên chạy nhảy được, nhưng vì vết thương quá nghiêm trọng, các hình thức vận động mạnh vẫn bị cấm. 】
Khi hệ thống còn đang dong dài, Lê Khinh Chu lười biếng nằm dựa vào ghế sô pha, một bên mặt dán trên tay vịn sôpha, môi mím thành một thường thẳng.
Liễu Bạc Hoài đang ở trong phòng bếp làm đồ ăn nhẹ.
Ngày mốt là ngày bọn họ cử hành hô lễ, hôm nay sẽ có người đến đưa quần áo cho hai người họ mặc thử.
Lê Khinh Chu: "Làm thế nào để lấy được giải pháp phục hồi chân như cũ?"
"Ở thế giới này, tôi không có học vị tiến sĩ ngành y, chẳng lẽ tự học thành tài, sau đó thi một cái à?"
Trong đầu cậu chứa đầy kiến thức khoa học kỹ thuật, thế giới cậu sống vốn phát triển tiên tiến, bầu không khí khoa học mới thúc đẩy nhiều thành tựu của cậu.
Ví dụ như những thăm dò và nghiên cứu sâu hơn của con người về từ tính, sự xuất hiện của các phương tiện bay từ trường chỉ để phù hợp với thời đại mà thôi.
Nhưng thế giới này phát triển tương đối lạc hậu.
Có lẽ là do thế giới này vốn được tạo thành từ tiểu thuyết, bất kể là lịch sử, thứ tự xuất hiện của các sản phẩm, v.v, đều hoàn toàn khác với thế giới ban đầu cậu sinh sống.
Ngoại trừ trí tuệ nhân tạo và thực tế ảo, cậu rất ít nhúng tay vào phòng thí nghiệm sinh học. Tuy nhiên, với sự dẫn dắt của nhiều phương tiện và sự hỗ trợ của máy móc trí tuệ nhân tạo, hơn nữa các vật liệu mới xuất hiện, việc nghiên cứu các bộ phận nhân tạo đã bước đầu thành công.
—— Lê Khinh Chu là nhân tài quốc gia không thể thiếu, điều này đạt được sự đồng thuận từ trên xuống dưới.
Vì vậy, ngay cả tập đoàn Lê thị cũng được phía trên bảo vệ.
Nhưng đồng thời, những ánh mắt nhìn chằm chằm cậu cũng nhiều vô kể.
Cho nên, làm thế nào để cậu có thể đưa ra một phương pháp phục hồi xương đùi mà không khiến cho người khác cảm thấy kỳ lạ đây?
Quả cầu màu lam giống như quá mệt mỏi, ngừng bên tay vịn sô pha bên má Lê Khinh Chu: 【Thật ra, đây cũng là phần thưởng sau khi hoàn thành nhiệm vụ của ký chủ. 】
【Có ý thức thế giới dẫn đường, sự xuất hiện, nghiên cứu và phát triển thuốc phục hồi đều rất thuận lợi.】
【 Mời ký chủ xem người này, anh ta là viện sĩ của một viện nghiên cứu ở Hoa Quốc, chân cũng bị tật giống ký chủ, anh ta đang cố gắng hết sức nghiên cứu ra thuốc trị thương ở chân. 】
【Trong các tài liệu nghiên cứu của anh ta đã có chất phù hợp. 】
【 Đôi khi chỉ cần một chút linh cảm, may mắn, thành công là chuyện đương nhiên, hệ thống sẽ sắp xếp kỹ cho ký chủ. 】
【 Tóm lại, ký chủ quang minh chính đại bước đi chỉ còn là vấn đề thời gian. 】
Lê Khinh Chu hơi nâng đầu, cẩn thận xem xét tư liệu hệ thống đưa cho, nghiêm túc suy nghĩ, trong lòng có một vài ý tưởng.
Sau đó, Liễu Bạc Hoài mang bánh quy vừa nướng xong từ trong bếp đi ra.
Lê Khinh Chu không dấu vết ném quả cầu màu lam đi, vỗ vỗ sô pha cười ngọt ngào nói: "A Hoài tới, ngồi đây này."
Liễu Bạc Hoài đi qua, đặt khay xuống trước, sau đó ôm Lê Khinh Chu lên người mình.
Lê Khinh Chu ôm cổ Liễu Bạc Hoài, nhân lúc hắn cúi đầu lén hôn lên, ánh mắt sáng lấp lánh nói: "Kết hôn xong, chúng ta ra nước ngoài du lịch hưởng tuần trăng mật được không?"
"Được, đương nhiên là được."
Khóe miệng Liễu Bạc Hoài cong lên, vẻ mặt cưng chiều, xoa tóc Lê Khinh Chu: "Em muốn đi đâu, anh đều đưa em đi."
Chỉ cần em nói muốn.
Vì thế Lê Khinh Chu bẻ ngón tay đếm từng địa điểm mình muốn tới.
Quả cầu màu lam bị ném đi, ấm ức không dám thò ra.
Cuối cùng, không khí trong phòng này thật sự không chứa nổi một kẻ độc thân, quả cầu màu lam tìm chỗ đợi.
Chiều hôm đó, Trâu Minh và Phương Tây Ngạn đưa một nhân viên chuyên nghiệp tới nhà, giúp Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài thử lễ phục kết hôn.
Sau khi mặc thử, chỉ cần sửa lại một vài chi tiết nhỏ.
...
Cuối cùng cũng đến ngày cử hành hôn lễ, mười mấy chiếc ô tô không người lái cột bóng bay và hoa chạy về hướng bãi biển ở ngoại ô Yến Kinh, khi đi qua trung tâm thành phố hấp dẫn ánh mắt của vô số người.
"Ôi, toàn là xe không người lái, ai kết hôn mà khoa trương vậy?! Giàu thật."
"Kết hôn ở đâu thế? Ai thử đếm xem có bao nhiêu chiếc xe không người lái đi, một, hai...tám, chín...Từ từ, trên thị trường có nhiều xe không người lái vậy sao? Không có mà!"
"Chẳng lẽ là Lê tổng kết hôn?! Hoặc là người thân của Lê tổng kết hôn?! Má ơi...Trước đó có tin gì đâu."
Hình ảnh xe người lái đông đảo đi thành hàng bị người khác quay được đăng lên mạng.
Vốn tưởng là kẻ có tiền nào đó kết hôn, nhưng số lượng ô tô lại không đúng lắm.
——Số xe không người lái được đem bán trên thị trường bị giới hạn, còn không nhiều bằng số xe trong đoàn xe kết hôn này.
Trình độ suy đoán của cư dân mạng có thể so với Sherlock Holmes ——chắc chắn hôn lễ này có liên quan đến Lê tổng!
Cũng không biết người kết hôn là Lê tổng hay là người thân, bạn bè của Lê tổng.
Bãi biển đã sớm được trang trí, cảnh tượng vừa lãng mạn vừa đẹp đẽ.
Có robot phục vụ đồ uống cho khách mời tham dự hôn lễ.
Trước đó một số khách nhận được thiệp mời, khi mở ra, bất kể thế nào họ cũng không thể tin đây là hôn lễ của Liểu tổng và Lê tổng.
—— Hai vị này kết hợp…… Thật đúng là làm người ta khiếp sợ.
Thế nên hôm nay đến tham dự hôn lễ, bọn họ nâng ly rượu lên nhìn nhau, khóe miệng tươi cười cứng đờ, không biết nên nói gì mới phải.
Chúc Lê tổng và Liễu tổng trăm năm hạnh phúc, sớm sinh...khụ, vĩnh kết đồng tâm, hạnh phúc mỹ mãn.
"Haiz, nếu bỏ qua chuyện hai người đều là đàn ông thì...quả thật rất xứng đôi." Có người cảm thán nói.
"Đúng vậy, đúng vậy." Người khác phụ họa nói.
Trong căn phòng cạnh bãi biển, đám người ông cụ Lê và ông ngoại Trang trò chuyện với nhau.
Lê Hạm Ngữ, Lê Húc Sanh và đám trẻ vây quanh Lê Khinh Chu.
Trang Hữu Hà chỉ biết hôm nay anh họ kết hôn, nói rất nhiều lời chúc phúc, hiện tại đang lắc lư chân ăn kẹo.
Lê Húc Sanh ghé vào đùi Lê Khinh Chu, ngẩng đầu hỏi: "Anh, kết hôn là phải ở bên nhau cả đời. Vậy sau này anh với chú Liễu là vợ chồng sao? Vậy ai làm vợ?"
Lê Khinh Chu véo véo gương mặt nhỏ của em trai, cười hỏi: "Thế Sanh Sanh cảm thấy ai là vợ?"
Em trai cậu chắn chắn sẽ hướng về cậu, ha ha, cậu là chồng mới đúng.!
Ai ngờ, Lê Húc Sanh nhăn mày nhỏ, khó xử nói: "Anh, nói dối không phải đứa trẻ ngoan, cho nên Sanh Sanh không thể nói dối, anh là vợ."
Lê Khinh Chu trừng mắt: "Vì sao?"
Lê Húc Sanh bẻ ngón tay nói: “Bởi vì chú Liễu nấu cơm cho anh hằng ngày, cõng anh đi tới đi lui trong phòng, làm đồ ăn nhẹ, gọt trái cây cho anh, còn trải giường, tắm rửa cho anh...Ưm?"
Thấy ánh mắt của em họ Trang Đan Minh càng ngày càng không đúng, Lê Khinh Chu lập tức duỗi tay che miệng Lê Húc Sanh, ho khan một tiếng nói: "Thể hiện chú Liễu rất yêu anh."
"Đàn ông với đàn ông không thể gọi là vợ với chồng được, như thế không đúng, em hiểu chưa, Sanh Sanh."
Lê Húc Sanh ngoan ngoãn gật đầu, đã hiểu.
Lê Khinh Chu vỗ mông em trai, để cậu nhóc và Trang Hữu Hà tìm Quân Quân chơi.
Trang Đan Minh cười nói: “Anh họ, xem ra Liễu tiên sinh đối xử với anh rất tốt."
Cậu nói: "Anh ấy yêu anh, giống như anh yêu anh ấy."
Ngoài cửa sổ có chim hải âu bay lên, khí cầu tung bay, tiếng chuông nhà thời bên bờ biển vang lên, Lê Khinh Chu mang khung chỗng đỡ đứng lên.
Ngoài cửa ánh mặt trời chiếu xuống xán lạn, Liễu Bạc Hoài đứng ở đó, đưa tay về phía cậu.
Cậu bước qua, bàn tay bị nắm chặt lấy.
Ngoại trừ ba đứa nhỏ Lê Húc Sanh, Hạ Dịch Quân, Trang Hữu Hà làm hoa đồng trong hôn lễ, còn có ba hoa đồng đặc biệt khác.
——Cứu Hộ Số 1, Phục Vụ Số 1 và Võ Sĩ Số 1 đã lâu không thấy, đeo nơ nhỏ, cầm hoa đi theo sau Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài.
Bạn bè, người thân và những doanh nhân nổi tiếng từng hợp tác, đứng hai bên đường phủ kín hoa.
Dưới cái nhìn chăm chú của đông đảo mọi người, Lê Khinh Chu và Liễu Bạc Hoài trao nhẫn, hôn môi đối phương.
Cánh hoa rơi xuống, hình ảnh vô cùng lãng mạn.
Khi cư dân mạng còn đang suy đoán xe hơi không người lái hôm nay rốt cuộc chuẩn bị cho hôn lễ của ai, thì một đoạn video ngắn được quay lén xuất hiện trên weibo, nhanh chóng xông lên hot search.
—— Trong video, đầu tiên là ba đứa trẻ xách giỏ đi phía trước rải hoa.
Đằng sau là Lê tổng mặc tây trang màu trắng được Liễu tổng mặc tây trang màu đen cùng kiểu dắt tay.
Phía sau hai người là ba robot trí tuệ nhân tạo.
Cơ thể máy móc của chúng được đeo nơ màu đỏ, trên tay máy móc cũng cầm theo giỏ hoa, vừa đi vừa rải.
Mới đầu cư dân mạng hốt hoảng, không dám tin.
Chờ đến khi nhìn thấy hai vị tổng tài trong video ôm hôn, bọn họ không nhịn được mà liều mạng che miệng nhưng nội tâm đã thét chói tai.
【Chuyện sốc nhất đời tôi! Má ơi! Đây là sự kết hợp gì vậy? Lê tổng và Liễu tổng kết hôn a a a a! 】
【Thì ra tôi không có cơ hội là do giới tính không đúng, hu hu, chúc phúc hai người. 】
【 Tôi khóc rồi nè, một lần mất hẳn hai người đàn ông độc thân hoàng kim, sao đàn ông đẹp trai lắm tiền lại về với nhau vậy, còn định cho người ta con đường sống không, ôi, tôi giả vờ đó, hì hì, dù sao tôi cũng không có hy vọng gì, nhìn Lê tổng và Liễu tổng kết hôn tôi kích động quá ấy mà a a a! Tôi còn muốn xem động phòng cơ! 】
Trên mạng bởi vì tin tức này mà sôi sục, nhiệt độ tăng lên không ngừng.
...
Sau khi hôn lễ kết thúc, quả cầu nhỏ màu lam tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ, giao diện hệ thống xuất hiện một thanh tiến độ phục hồi chân:
【 Ký chủ, đến sáng mai chân của ngài sẽ hoàn toàn khỏi, có thể chạy nhảy. 】
【 Hệ thống sắp rời đi, yêu cầu sử dụng bàn tay vàng một ngày của ký chủ sẽ được gửi đến sau khi bàn tay vàng được sửa xong, đến đó ký chủ chỉ cần nhận là đươc. 】
Sau đó giải thích tỉ mỉ giải pháp phục hồi chân.
Lê Khinh Chu ngồi ở mép giường chào tạm biệt quả cầu nhỏ màu lam, nhìn nó lảo đảo lắc lư vài vòng, sau đó hóa thành ánh sáng xanh từ từ biến mất.
Liễu Bạc Hoài tắm xong ra ngoài, thấy người mình yêu mặc áo tắm dài, ngiêng đầu nhìn không khí phát ngốc.
Quá đáng yêu.
Hắn không khỏi nhịn cười, đi qua ôm lấy cậu: "Em đang nghĩ gì đấy?"
Lê Khinh Chu hoàn hồn, tựa cằm lên ngực Liễu Bạc Hoài, nói: Nghĩ một chuyện cực tốt."
"A Hoài, ngày mai cho anh một bất giờ."
Bất ngờ?
Liễu Bạc Hoài hỏi: “Bây giờ không thể cho anh sao?"
Lê Khinh Chu làm vẻ mặt thần thần bí bí, dựng một ngón tay đặt trước môi nói: "Không thể, nhưng có thể cho anh một phần thưởng trước, chỉ cho một mình anh."
“Là cái gì?”
“Là em!”
Lê Khinh Chu giang hai tay cánh tay, cười hì hì nói: "Bảo bối quý giá là em từ nay về sau chỉ thuộc về mình anh, vui không?"
Liễu Bạc Hoài nhịn không được nở nụ cười—— vui, đâu chỉ vui chứ.
Lồng ngực ngắn nóng bỏng, những cảm xúc tưởng chừng như nhạt nhẽo, nay lại dâng trào một cách mãnh liệt, bao phủ hắn từ đầu đến chân, mà hắn vui vẻ chịu đựng.
Hắn ôm bảo bối trong lòng ngã lên giường, tay chống hai bên, trầm thấp nói: "Bây giờ, anh muốn mở bảo bối quý giá này ra để thưởng thức."
Lê Khinh Chu che miệng nói thầm: "Vậy anh nhẹ nhàng chút, bảo bối phải được che chở, đặc biệt là đồ quý hiếm như em, càng cần bảo vệ cẩn thận hơn nữa."
"Được, anh nhất định sẽ dịu dàng."
"He he, tốt lắm, A Hoài thật ngoan."
....
Đêm tối, trong phòng truyền đến tiếng nức nở,
"Anh, anh còn không nhanh lên..."
"Bảo bối, phải cẩn thận che chở, phải từ từ, em thật sự muốn anh nhanh lên sao?"
"Ừ... nhanh lên."
"Được, nghe bảo bối."
Động tác nhanh hơn.
Nhưng mà Lê Khinh Chu dần dần chịu không nổi, nhiều lần kêu dừng lại, người bên trên lại luôn thì thầm dụ dỗ bên tai cậu...
Cuối cùng, Lê Khinh Chu còn vươn nước mắt đi ngủ.
Sáng hôm sau, Liễu Bạc Hoài vốn tưởng rằng mình sẽ tỉnh lại trước.
Ai ngờ, khi hắn mở mắt, liền nhìn thấy người tối qua còn khóc lóc, phút giây này đang ngồi bên mép giường quay lưng lại với mình, cúi đầu không biết đang xem gì.
Lê Khinh Chu mặc áo sơ mi trắng rộng, vừa nhìn là biết tùy tiện nhặt trên đất, bởi vì áo đó là của Liễu Bạc Hoài.
Liễu Bạc Hoài chống tay ngồi dậy, cơ ngực cường tráng được ánh mặt trời chiếu lên, phần lưng vẫn còn vết cào màu đỏ.
Hắn nói: Khinh Chu, em đang xem gì vậy?"
Lê Khinh Chu nhẹ nhàng nói: "A Hoài, anh lại đây em..."
Liễu Bạc Hoài khó hiểu, đi qua ngồi phía sau Lê Khinh Chu.
Ngay sau đó, trên mặt hắn toát ra biểu cảm kinh ngạc hiếm thấy, mở to hai mắt——
Chỉ thấy đôi chân trắng nõn bóng loáng nâng lên, đong đưa đan xen lên xuống, ngón chân còn co duỗi linh hoạt...
Chủ chân đôi chân cười liếc hắn một cái.
Sau đó xoay người, một chân đạp lên bụng hắn, kề sát, ngón chân ấn một cái, làm hắn cảm giác đươc rõ ràng chỗ đó ngứa ran.
Lê Khinh Chu nói: "A Hoài, đây là bất ngờ em dành cho anh."
"Vì sao..." Yết hầu Liễu Bạc Hoài giật giật, duỗi tay đè lại bàn chân đang không ngừng nghịch ngợm ở bụng hắn.
Lê Khinh Chu dựa qua nói: "Thật ra em được hệ thống mang đến đây...."
Cậu nói về thế giới ban đầu của mình rồi đến thế giới này, nhiệm vu hệ thống đưa ra, bàn tay vàng bị ném sai chỗ, bây giờ hệ thống rời đi.
Cuối cùng, dành chút thời gian cho Liễu Bạc Hoài kịp phản ửng.
Ngón chân Lê Khinh Chu bất an động đậy dưới lòng bàn tay Liễu Bạc Hoài.
Cậu nhỏ giọng nói: "A Hoài, không phải vì em muốn hoàn thành nhiệm vụ mà ở bên anh, em yêu anh, anh hiểu không?"
Liễu Bạc Hoài hoàn hồn, cúi người đặt lên môi cậu một nụ hôn, thấp giọng nói: "Anh hiểu rồi, Khinh Chu, em tới thế giới này là vì anh."
"Nói như vậy, chúng ta là một đôi được trời đất tạo nên."
Lê Khinh Chu không khỏi cong mày hôn lại: "Đúng vậy, không sai!"
Chân cậu lại giẫm giẫm lên bụng Liễu Bạc Hoài, không hề yên phận.
Đàn ông vào sáng sớm vốn không chịu nổi trêu chọc, phía dưới Liễu Bạc Hoài lập tức...
Cảm giác được nhiệt độ và độ cứng quen thuộc, vành tai Lê Khinh Chu đỏ lên, vội rút chân về, ai ngờ lại bị đè xuống.
Liễu Bạc Hoài cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi gan bàn chân Lê Khinh Chu.
"Ha ha ha ha ha, ngứa quá, mau dừng lại." Lê Khinh Chu nháy mắt cười nói.
Liễu Bạc Hoài dừng lại.
Lê Khinh Chu vội vàng rút chân về nói: "A Hoài, bây giờ em muốn chạy thử một chút."
"Chân em thật sự lành rồi sao, cứ như nằm mơ vậy."
"Là thật, Khinh Chu, đây không phải mơ."
Lê Khinh Chu xoay người chạm chân lên nền đất, ngón chân giật giật, sau đó đứng lên.
Câu đi qua đi lại ở mép giường trước, sau đó chạy nhảy, nét cười trên mặt càng lúc càng thêm xán lạn.
"Ha ha, loại cảm giác này thật kỳ diệu, thật tốt, A Hoài, em vui lắm!"
Lê Khinh Chu hưng phấn nói.
Liễu Bạc Hoài lộ ra nụ nười, cưng chiều nhìn cậu.
Lê Khinh Chu bắt đầu không thỏa mãn đi qua đi lại trong phòng.
Vì vậy nói xong, chạy ra khỏi phòng như gió—— “A Hoài, em ra ngoài chạy một tí rồi về."
Liễu Bạc Hoài đương nhiên không ngăn cản, nhưng ngay sau đó sắc mặt hắn lại thay đổi, vội vàng đứng dậy cầm quần ngủ ở mép giường hô: "Bảo bối, mặc quần vào rồi chạy!"