Cô ngủ rất ngon, mãi đến khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cô hơi hé mắt, đưa tay bắt điện thoại, giọng nói mơ màng không rõ: “Ai vậy?”
“Đại gia nhà cô.”
“Đại em gái nhà… gia …” Diệp Đàn dừng một chút, lúc sau kịp phản ứng, vô cùng tỉnh táo mà thay đổi giọng điệu, “Ông chủ.”
Đầu kia điện thoại ông chủ tận tình khuyên bảo: “Mỹ nhân, đã nói chín giờ sáng hôm nay, tôi muốn vừa đến văn phòng sẽ thấy tài liệu đất. Cô giờ ở đâu hả?”
Diệp Đàn: …
Ông chủ: “Không muốn nói tôi sẽ lập tức cắt chức cô, thử xem còn dám quên nữa không.”
“Nửa tiếng sau tôi sẽ có mặt mà, nửa tiếng sau ông sẽ thấy tài liệu ngay.” Diệp Đàn vén chăn lên, đi chân không xuống sàn nhà bằng gỗ, chuẩn bị thay đồ, mới phát hiện… Hình như tối qua mị chưa tắm thì phải…
Trời hại anh hùng.
“Cứ như vậy đi.” Diệp Đàn nghiêng đầu kẹp điện thoại, vội vàng cầm đại một bộ quần áo lao vào phòng tắm, vừa bình tĩnh nói, “Ông chủ, nếu khách đến phiền ông giữ họ lại giùm tôi, tôi cúp máy đây.”
Đợi Diệp Đàn chuẩn bị xong, cô mới chợt nhớ đến: Tối qua mị tự bò về giường ngủ hay sao vậy?
Cô vừa nâng mắt, liền thấy Ngọc Bạch Y đứng ở sân thượng, mặc trường bào màu trắng phong thái thần tiên vẫn không thay đổi, ánh mặt trời nhạt nhòa, hắn im lặng đứng đấy, đưa lưng về phía cô, Diệp Đàn đột nhiên nhớ tới một bộ phim ngày xưa, chàng trai của nắng ngồi trên bệ cửa sổ rèm trắng tung bay, ngồi đó yên tĩnh đọc sách.
Giật mình.
Giật mình.
Người trước mắt cô, cho dù chỉ là cái bóng lưng thôi, cũng không bị vấy bẩn bởi chốn nhân gian.
Nhưng rõ ràng hắn đang đứng trên ban công nhỏ nhà cô mà, thậm chí, trên đầu hắn còn treo lơ lửng bộ đồ lót hôm qua cô mới giặt.
Diệp Đàn hơi xúc động một chút, lập tức lớn tiếng nói: “Tôi đi làm, anh cứ ở yên trong nhà, đừng chạy lung tung.”
Cô nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã không còn thời gian để đi đến chỗ Ngọc Bạch Y giải thích rõ ràng.
Diệp Đàn không yên tâm nhìn Ngọc Bạch Y, cuối cùng ôm tài liệu đi ra ngoài.
Diệp Đàn rời đi, Ngọc Bạch Y mới xoay người lại, không thấy bóng cô ở trong phòng nữa, hắn chậm rãi đi vào phòng khách, đứng ở giữa phòng.
Sắc mặt có chút nghiêm túc, đôi mắt trầm tư, hắn đưa tay phải ra, đầu ngón tay đặt trước ấn đường, cách giữa lông mày một khoảng bằng giọt máu.
Trong tay trái, xuất hiện một mảnh ngọc rồng, hắn đã thức một đêm để vẽ trận phù.
Đây là lần đầu tiên, hắn dùng loại phép thuật nghịch thiên này.
Cả đời hắn tuân giữ giới răn, hành xử chính trực, bảo vệ tiên đạo, chưa từng phạm sai lầm dù chỉ một điều nho nhỏ, vậy mà hôm nay, hắn lại dám chống lại luật trời, nhẹ nhất cũng bị mất phân nửa tu vi.
Cũng có thể, đây là lần duy nhất hắn muốn thấu hiểu tiểu cô nương kia, do hắn tùy tiện xen vào sự cân bằng của thế giới này nên hắn phải đền bù cho nó.
Hắn khép mờ đôi mắt, trong khoảnh khắc đó giọt máu ở ấn đường lơ lửng trên không trung, sau đó từ từ rơi xuống, nhập vào trong trận phù của mảnh ngọc rồng, những đường hoa văn kì lạ lập tức chuyển động, chớp mắt một cái cả mảnh ngọc đều hiện lên ánh sáng màu đỏ của máu.
Ngay sau đó, dưới chân hắn xuất hiện một pháp trận cực lớn, thậm chí những hoa văn đỏ kia đã bò lên trên tường, toàn thân hắn màu trắng, lại đứng giữa mặt đất đỏ rực, càng tôn lên vẻ lạnh lùng giống như băng tuyết.
Đến khi mảnh ngọc rồng kia vỡ vụn, bay tán loạn thành hàng vạn điểm sáng nhỏ, cùng dung hòa với huyết trận, cuối cùng tạo thành một dây chuyền ngọc, nằm ngọn trong lòng bàn tay trái của Ngọc Bạch Y, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngọc Bạch Y hé mắt, một cái pháp trận vô cùng nhỏ, khắc trên phiến ngọc, không nhìn kỹ, sẽ không thể phát hiện những đường hoa văn cổ quái đẹp đẽ như thế.
Bên ngoài nhìn vào, chẳng qua chỉ là một mảnh ngọc có điêu khắc tốt hơn bình thường mà thôi.
Hắn vừa thu vật đó vào trong hư đỉnh, sắc mặt lập tức tái nhợt, “Bùm” một tiếng, một chân quỵ xuống sàn nhà.
Thế giới này bài xích hắn, xem ra thực tế càng tàn khốc hơn hắn tưởng tượng.
Hắn phải nhanh chóng tìm cách quay trở về.
--- ------ --- Tuyến phân cách --- ------
Diệp Đàn vội vàng mang tài liệu đến Sở Sự Vụ, cô gõ cửa phòng sở trưởng, sau đó đưa tài liệu cho ông ta.
Sở trưởng hơn bốn mươi, dáng người mập mạp, đầu hơi hói, vừa nhìn thấy Diệp Đàn khuôn mặt ông ta lập tức trở nên nghiêm túc, nhưng trong miệng lại nói ra những lời không đứng đắn: “Lúc cô không có ở đây tôi rất tức giận, vừa nhìn thấy… Trách sao được lớn lên xinh đẹp như vậy, tôi đâu thể trách mắng chứ…”
Diệp Đàn lộ vẻ hối lỗi luôn tiện nhắc nhở: “Ông chủ, tất cả tài liệu ở đây.”
“Để tôi xem một chút.” Sở trưởng đã quen với thái độ cao ngạo lạnh nhạt của Diệp Đàn, ông ta mở xấp tài liệu dày cộm ra, gật đầu hài lòng, “Tài liệu rất tốt, nhưng mà uổng công khách hàng đến đây một chuyến vô ích rồi.”
Sở trưởng ngẩng đầu, nhìn Diệp Đàn: “Dù gì cô cũng là một bông hoa quý trong Sở Sự Vụ chúng ta, nên không trừ tiền thưởng đâu.”
Vì số lượng công việc quá nhiều nên rất ít người làm công việc giống bọn họ, hơn nữa chắc do phong thủy không tốt, kết quả ở đây toàn là đàn ông.
Theo đạo lý mà nói, nữ kế toán rất nhiều, trong sở ít nhiều đều có, nhưng dù có bao nhiêu người, cũng bị bọn hắn làm cho chạy mất.
Mãi sau này khi Diệp Đàn đến phỏng vấn…. cảnh tượng hôm ấy làm cho Sở trưởng nhớ lại vẫn cực kì xấu hổ.
Rồi về sau, những người nam trong sở đều xem Diệp Đàn là đại mỹ nhân cố níu giữ cô ở lại, đối xử với cô còn tốt hơn cả tổ tông nhà bọn họ, mặc kệ Diệp Đàn có lạnh lùng tới đâu. May là chỗ đây toàn những người trung niên. Mỗi lần cùng Sở Sự Vụ khác tụ tập, những lúc Sở bọn họ bị chê cười là không có nữ, tất cả đàn ông trong Sở sẽ cực kì kiêu ngạo đưa Diệp Đàn mỹ nhân ra để làm mấy người kia mất mặt.
Vì vậy… Trong Sở… Sở trưởng chỉ được xếp ở vị trí thứ hai thôi.
Nghĩ đến đây, Sở trưởng cảm thấy thật bi ai, ngẩng đầu nhìn Diệp Đàn, khuôn mặt cô có chút tiều tụy, Sở trưởng lập tức biến thành một người cấp trên tốt bụng biết quan tâm cấp dưới: “Cô bị bệnh sao?”
Diệp Đàn bị hiểu lầm là bị bệnh: ⊙_⊙
“Hóa ra là bị bệnh.” Sở trưởng tự nói, “Tôi nói mà, cô luôn làm việc tích cực đúng giờ giấc, nếu bị bệnh thì có thể ở nhà nghỉ ngơi, chỉ cần báo tôi sai Tiểu Tước đi lấy tài liệu là được rồi.”
Diệp Đàn vẫn còn hơi ngơ ngác, rất lâu sau mới giải thích: “Tôi không có bệnh đâu ông chủ.”
“Bị ốm đến mức mặt mày tái xanh kìa.” Sở trưởng an ủi, “Cô về nhà nghỉ ngơi đi, nhớ kĩ cô còn có công ty của tứ gia nên cứ đi kiểm tra sức khỏe thật tốt.”
Diệp Đàn nhớ lại, chắc do hôm qua cô khóc quá lâu, nên hôm nay gương mặt có phần hốc hác.
Tuy nhiên vừa nghĩ tới tối qua, mị thật vô cùng mất mặt nha, Diệp Đàn cảm thấy có chút không quen --- từ xưa đến nay, cô chưa bao giờ khóc trước mặt người khác, chứ đừng nói là khóc thảm thương như vậy.
Thật không dám nhớ lại bản thân của tối hôm qua.
Cộng thêm tên kia thích sạch sẽ không thích người khác chạm vào, tối qua cô ôm hắn khóc, nước mắt nước mũi gì đó, nghĩ tới cô sợ giùm cho Ngọc Bạch Y.
Thay vì sợ Ngọc Bạch Y nhìn thấy cô sẽ không được tự nhiên, cô lại sợ hắn sẽ gây ra những việc kinh khủng hơn.
Được rồi, nếu ông chủ đã cho phép nghỉ ngơi: “Ừm, ông chủ tốt bụng quá, cám ơn.”
Thu dọn đồ đạc, về nhà.
Cô tưởng tượng về đến nhà sẽ thấy những cảnh như, Ngọc Bạch Y không có ở nhà, hoặc là hắn bay lơ lửng trong phòng khách vì không chịu nổi sàn nhà bẩn, hoặc là vẫn đứng trên sân thượng nhìn về phương xa, hoặc đáng sợ nhất là, một đám người vây quanh Ngọc Bạch Y, nói không chừng còn được “Ghi nhận vào khoa học”; nhưng cô chưa từng nghĩ tới ---- sách, quá trời sách.
Nam nhân ngồi xếp bằng ngay ngắn trên ván gỗ phòng khách, không chỉ có sách hôm qua mới mua, còn có sách trong phòng của cô nữa, đều bị hắn lôi ra ngoài, đặt trên mặt bàn, trên sàn nhà, trên đầu gối hắn.
Đáng sợ nhất là!!! Hắn!!! Đang dùng máy tính của mị!!!! Máy tính mị để trên bàn!!!!
Diệp Đàn đứng hình toàn tập: ⊙△⊙.
Mị mới đi có hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!!!
Tại sao mỗi lần mị bỏ đi có chút xíu!! Hắn đều tìm tòi được những thứ mới lạ!!
Ngọc Bạch Y vừa trông thấy cô, lập tức khoát tay, Diệp Đàn không hề thấy hắn làm động tác nào khác, vậy mà xuất hiện một miếng ngọc treo trên cổ cô.
Chiếc vòng màu đen rất đơn giản, treo thêm một khối ngọc trắng kì lạ.
… Cuối cùng là có chuyện gì.
Cô không thể theo kịp tư tưởng của anh bạn này.
Diệp Đàn giơ tay vô thức sờ lên mảnh ngọc ở giữa xương quai xanh, cảm thấy khí lạnh toát ra từ nó.
Cô vẫn cho rằng, Ngọc Bạch Y tặng cô món đồ này để cảm ơn.
Vĩnh viễn cô cũng không biết được, Ngọc Bạch Y vì cô mà phải hi sinh như thế nào.