Trong Nhà Có Một Nam Phụ

Chương 26



Editor: Snowflake HD

“Sinh khỉ con nghĩa là…” Diệp Đàn nói lòng vòng một hồi, đôi mắt sáng lên, “Nam thần chúng ta ăn sáng thôi, đợi lát nữa đồ ăn lạnh rồi không ăn được nữa đâu!”

Ngọc Bạch Y nhìn cô một cái, cũng không ép cô trả lời nữa.

Ăn sáng xong, Diệp Đàn muốn tắm rửa cho mèo con, dù gì cũng là mèo hoang, lớn cỡ bàn tay, ban nãy bị Ngọc Bạch Y áp chế nên không dám nhúc nhích, tới lúc vào tay Diệp Đàn, nó cào cấu mãnh liệt.

Diệp Đàn sợ bị nó cào trúng, không dám đứng quá gần.

Ngọc Bạch Y giơ tay, nhấc mèo lên.

“An phận.” Hắn lạnh nhạt nhìn chằm chằm đôi mắt long lanh màu hổ phách của mèo nhỏ, “Không nên lộn xộn.”

Sau đó hắn đặt con mèo vào chậu nước mà Diệp Đàn đã chuẩn bị sẵn.

Dường như Diệp Đàn đang suy nghĩ gì đó, cô đứng bên cạnh nhìn, rồi nói, “Tôi chợt phát hiện, phạm huy nhỏ và… đàn diệp… đều rất sợ anh ha?”

Lúc Diệp Đàn gọi tên mèo con, cảm giác có chút không quen, nhưng nghĩ tới đây là tên nam thần đặt, vừa thấy kì lạ lại vừa thấy vui vẻ.

Tuy nhiên Ngọc Bạch Y đang nghĩ, nếu nói cho cô ấy biết đây là bản thể của mình?

Cô sẽ bị hù chết mất.

Ngọc Bạch Y không trả lời, cúi đầu tắm rửa giúp mèo, mặc dù động tác không được thành thạo lắm lại có vẻ vụng về, nhưng trên gương mặt hắn vẫn rất bình tĩnh sóng yên biển lặng, một chút cũng không thấy bối rối, động tác cứng ngắc, nhưng không dùng nhiều sức lực, có thể nói là dịu dàng.

Diệp Đàn ôm phạm huy nhỏ đứng bên cạnh quan sát, trong thâm tâm càng khẳng định được khái niệm nam thần lạnh lùng đẹp trai nhất hành tinh. Cô say sưa nhìn Ngọc Bạch Y, đường cong khuôn mặt hắn rất đẹp, lông mi rất dài, môi có chút mỏng, không được hồng hào lắm, một nhân vật đẹp tựa như ngọc.

Khuôn mặt nam thần cực kì có giá trị a!

Tắm cho mèo xong xuôi đã là hơn mười giờ, Diệp Đàn đưa khăn mặt cho Ngọc Bạch Y mới chợt nhớ ra: “Thôi chết! Hôm nay chính là ngày bấm máy quay mà!”

Mèo con được tắm sạch sẽ màu lông trở nên đặc biệt trắng, giống như một quả cầu tuyết lông xù, đặt cùng chỗ với phạm huy nhỏ không khác gì anh em.

Nhưng Diệp Đàn không còn tâm trạng để khen ngợi, “Nam thần, đừng dùng khăn mặt nữa, anh cứ sấy khô nó đi cho lẹ.”

Hắn đường đường là thượng thần, nhưng bây giờ lại dùng tiên thuật để… hình như dùng không đúng chỗ lắm…

Dọn đồ đạc xong rồi đi ra, Diệp Đàn suy nghĩ một hồi, sợ hai tiểu tử kia ở nhà đói bụng, vì vậy liền ôm hai bọn chúng lên xe. Loại xe cô mua rất phổ biến, không mắc, bình thường đi làm cô cũng không lái, sự thật mà nói --- kĩ thuật lái xe của cô có hơi cùi.

Ngọc Bạch Y nhìn cô vất vả mang hai con động vật kia đặt ở ghế sau, hắn hơi nhíu lông mày: “Mang bọn chúng đi làm gì?”

Diệp Đàn xoa đầu phạm huy nhỏ và đàn diệp an ủi, tắm rửa xong cho đàn diệp nhưng nó vẫn rất dè chừng cô, tuy nhiên nó không dám hung hăng cào cấu làm người ta bị thương, tất nhiên, cô cảm thấy là do có Ngọc Bạch Y ngồi ở đây, đàn diệp không dám manh động.

Cô trả lời Ngọc Bạch Y: “Sợ bọn nó đói bụng.”

“Chó con sẽ chăm sóc mèo.”

“Nhưng không ai chăm sóc chó con!”

Ngọc Bạch Y: … Thật ra nếu muốn chọc cô vui vẻ hắn không cần thiết phải nuôi chó, hắn có thể nhẫn nhịn rồi nói nhiều một chút là được.

Trong lòng Ngọc Bạch Y càng xác định, phim truyền hình đều lừa gạt người ta.

Đi đến studio, đạo diễn vừa nhìn thấy Ngọc Bạch Y lập tức hét lên: “Mấy năm học đại học của cậu để làm gì hả! Đi trễ thêm một chút nữa là xong xuôi luôn rồi!”

Diệp Đàn kéo Ngọc Bạch Y đến trước mặt đạo diễn xin lỗi, “Thật xin lỗi đạo diễn, chúng tôi tới trễ, lần sau chắc chắn sẽ chú ý.”

Đạo diễn không nể mặt: “Cô vừa ôm chó vừa ôm mèo, một chút thành ý xin lỗi cũng không có.”

Diệp Đàn lập tức giơ chân phạm huy nhỏ lên, nói: “Phạm Huy, xin lỗi chú đạo diễn nào.”

Phạm Huy nhỏ: “Ẳng!”

Trước mặt người ngoài Diệp Đàn luôn thể hiện bản thân mình thiếu sót, cô kìm chế phát ra tiếng nói mềm mại hỏi, “Đủ thành ý chưa?”

Đạo diễn: các cô cậu đang chọc tôi sao.

Nhưng đạo diễn không muốn tranh cãi với Diệp Đàn và Ngọc Bạch Y, hắn dặn dò Ngọc Bạch Y vài câu, sau đó dẫn một đám diễn viên đi thắp nhang.

Diệp Đàn ôm chó mèo đứng một bên lặng lẽ chờ đợi, phạm huy nhỏ rất ngoan, mỗi lần đàn diệp giãy giụa muốn nhảy ra khỏi ngực Diệp Đàn, phạm huy nhỏ đều duỗi móng chân ra đè đầu đàn diệp xuống.

Lặp đi lặp lại mấy lần, đàn diệp không nhịn được “Meo” một tiếng, duỗi móng chân.

Diệp Đàn đưa tay ngăn lại, sử dụng giọng điệu dỗ dành trẻ em nói: “Không được nha, phải yêu thương lẫn nhau.”

Toàn bộ nhóm người Đường Khải Dương và người đại diện Lục Tịch Vân: (O…O).

Yêu cầu một con mèo và một con chó hòa thuận cô ta đang chọc cười bọn họ sao?

Còn nữa, em gái à, lúc dỗ dành người ta có thể bày ra một chút biểu cảm trên gương mặt được không?

Móng vuốt đàn diệp nằm trong lòng bàn tay Diệp Đàn, thật ấm áp, rất ấm áp, mặt mèo đàn diệp lập tức đờ ra, yên lặng rút lại móng chân, rồi nằm trong ngực Diệp Đàn ngủ. Sau đó, phạm huy nhỏ rất nhiệt tình, thân thiết cào lông giúp cho mèo.

Kết quả càng cào càng loạn, nhưng mà lần này mèo đàn diệp không thèm ngẩng đầu lên nhìn, gối lên chân của chính mình, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Diệp Đàn ở bên cạnh: Tại sao khi nhìn hai động vật nhỏ này ở chung với nhau mị lại cảm thấy rất giống mị và Ngọc Bạch Y.

Lục Tịch Vân đứng cách đó không xa: Chắc đầu năm nay chó con không thích sống độc thân, cho nên chó với mèo mới yêu thương lẫn nhau!! Vượt qua khoảng cách chủng tộc!

Cô không nhịn được bước đến chỗ Diệp Đàn nói chuyện: “Cô nuôi sao? Đáng yêu lắm, tình cảm rất thân thiết.”

Diệp Đàn đang chăm chú quan sát động vật nhà mình, nghe có người hỏi, cô có hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên, là một cô gái mảnh mai, không thể nói là quá xinh đẹp, nhưng khuôn mặt rất hiền lành, Diệp Đàn nhớ rõ cô gái này là người đại diện của Đường Khải Dương, vì vậy lịch sự trả lời: “Không phải tôi đâu, nam thần nuôi đấy!”

Cô nghĩ một chút, bổ sung thêm, “Hai bọn nó đều là giống đực.”

Nói về Đường Khải Dương, hắn đã sớm ra nghề, thời gian Diệp Đàn học trung học, hắn chính là thần tượng của cô đó ^o^.

Lục Tịch Vân nghe xong liền giật mình, tuy rằng cô chưa từng nói chuyện với Ngọc Bạch Y, nhưng hắn làm cho người ta có cảm giác hắn thật sự là nhân vật Vô Lượng Tiên Tôn, nói tóm lại là người thoát tục, lạnh nhạt tịch mịch, hoàn toàn không giống người kiên nhẫn nuôi chó mèo.

“Không ngờ nha, Ngọc tiên sinh là người trầm tĩnh, vậy mà cũng thích nuôi động vật.”

Mặc dù cô biết Ngọc Bạch Y không thích nuôi động vật, nhưng vì tạo hình tượng tốt đẹp cho hắn, cô dốc toàn bộ chữ nghĩa để ca ngợi nam thần: “Anh ấy là người rất tốt, rất dịu dàng, đừng tưởng là anh ấy không biết yêu đương, khuôn mặt thì lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng thật ra ánh mắt anh ấy rất ấm áp.”

Lục Tịch Vân: … Tiểu thư cô khẳng định người cô miêu tả và người tôi đang nói đến là cùng một người chứ? Tôi thấy rõ ràng anh ta là người mặt lạnh tâm cũng lạnh, không cảm xúc không ước muốn. Hơn nữa, hình như người cô miêu tả là bản thân mình thì phải -_-

Lục Tịch Vân cười dịu dàng: “Phải không vậy? Có vẻ Ngọc tiên sinh đối xử với cô rất tốt, cô tên là gì? Chúng ta làm quen được không?”

Diệp Đàn giơ tay: “Diệp Đàn, chữ đàn trong cây đàn.”

Lục Tịch Vân nhẹ nhàng nắm lấy, “Xin chào.” Giọng cô ta rất nhỏ nhẹ, “Tôi là Lục Tịch Vân, trời chiều, áng mây. Rất hân hạnh được biết cô.”

Vừa chào hỏi xong, Đường Khải Dương đã đi tới, cười tít mắt hỏi các cô, “Nói chuyện gì thế?” Hắn cúi đầu nhìn, lại cười rộ lên, “Chó con với mèo hả, Tịch Vân nhà tôi cực kì thích động vật.” Hắn tùy tiện vẫy tay với phạm huy nhỏ và đàn diệp, “Tới đây nào.”

Động vật không thèm nhúc nhích mặc kệ hắn.

Tình huống xấu hổ.

Lục Tịch Vân không thể không nhìn đến hành động ngớ ngẩn của nghệ sĩ nhà mình, đành lấy một gói thịt nguội cho hắn.

Đường Khải Dương cầm lấy, xé bọc giấy ra, lắc trước mặt phạm huy nhỏ, nhỏ giọng dụ dỗ, “Có ăn hay không?”

Tiếp tục không động đậy, ngó lơ hắn.

Đàn diệp vốn là mèo hoang, vừa ngửi thấy mùi thơm dĩ nhiên muốn ăn, nhưng nó rất kiêu ngạo, ít nhất sẽ không chủ động ăn thức ăn lạ, thêm nữa, có con chó đần kế bên kiên trì đè đầu nó xuống không cho nó nhúc nhích.

“Ách.” Diệp Đàn không đành lòng để cho thần tượng của mình xấu hổ, vì vậy thấp giọng giải thích, “Bọn nó không dám ăn bậy bạ đâu.”

“Là đần thì đúng hơn.” Đường Khải Dương thật đẹp trai sáng ngời như ánh mặt trời, hắn lúc này hơn ba mươi tuổi, nhưng khóe mắt và lông mày chỉ chừng hai mươi, tính cách của hắn rất phóng khoáng, vì vậy trong đôi mắt không có quá nhiều bực bội, “Nó không biết tôi có đồ ăn ngon.”

Đường Khải Dương nhét hết một gói thịt nguội vào miệng mình.

“Tát ma nhà cô cũng lạ nhỉ, bình thường thì tát ma rất thích chạy theo người lạ, còn chó nhà cô lại nằm chết dí trong ngực cô, không đúng, vậy mà Ngọc Bạch Y cũng cho phép ư.”

Diệp Đàn có hơi khó hiểu: “Vì sao không thể cho phép?”

“Nó là chó đực mà!” Đường Khải Dương vội vàng nói, “Nếu là tôi, đừng nói là chó, một con kiến đực cũng không thể đụng đến người phụ nữ của mình!” Sau đó hắn quay đầu, nhìn Lục Tịch Vân vô cùng hài lòng nói, “Tịch Vân em nói thử xem có đúng hay không!”

Lục Tịch Vân: …

Diệp Đàn: …

Cảm giác… thần tượng của lòng mị có chút… Hài hước?

Ngọc Bạch Y chuyên chú nghe Ngô Đạo diễn kịch, Ngô Đạo rất coi trọng Ngọc Bạch Y, vì vậy định cho Ngọc Bạch Y vả Đường Khải Dương diễn màn đầu tiên.

Nhưng Ngọc Bạch Y cũng chú tâm đến cuộc đối thoại ở đằng kia, sau đó liếc Đường Khải Dương rồi cho hắn một dấu chéo.

Bây giờ mình bảo vệ cho cô gái mắt kém này, cho nên phải giúp Diệp Đàn phòng thủ mọi bề.

Về sau hắn mới nhận ra, bản thân hắn bảo vệ cô lâu như vậy, nhưng không có chút hiệu nghiệm.

Rốt cuộc, bản thân mình vẫn là người phù hợp với cô nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.