Lần diễn chính thức đầu tiên, Diệp Đàn rất lo lắng, cô ôm phạm huy nhỏ và đàn diệp ngồi một bên, đôi mắt chăm chú nhìn vào studio, căng thẳng đến mức lòng bàn tay chảy đầy mổ hôi.
Lúc trước đóng trailer, diễn xuất của Ngọc Bạch Y được mọi người khen ngợi, bởi vì hắn không cần đọc lời thoại, điểm thiếu xót của hắn cũng không hiện lên rõ ràng, nhưng bây giờ là đóng thật, đối với tài năng diễn xuất của ảnh Đế Đường Khải Dương thì quá mức bình thường, Diệp Đàn chỉ lo Ngọc Bạch Y diễn xuất bị lép vế.
Đây là cảnh đầu, Ngô Đạo đặc biệt muốn khởi đầu tốt đẹp, để diễn một lần rồi thôi, nên đạo diễn chọn cảnh dễ.
Đường Khải Dương trong vai Nguyên Dương là đồ đệ duy nhất của Vô Lượng Tiên Tôn, cảnh này là khúc bảo kiếm Vô Lượng ban cho Nguyên Dương bị người khác cướp mất, hắn cố tình chạy tới đại điện tìm sư phụ thỉnh tội; toàn bộ quá trình đều chú trọng trên người Nguyên Dương, Vô Lượng chỉ cần nói mấy câu thoại, cảnh này coi như xong.
Ngay lúc quay, Diệp Đàn vẫn ngồi một bên quan sát, hình bóng hắn hiện lên trong đại điện, khung cảnh rất đẹp, trong điện của Vô Lượng Tiên Tôn đều là sách, hắn ở đó, mái tóc dài tản ra, ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, áo bào trắng thuần khiết phẳng phiu rơi xuống đất, hắn cúi đầu đọc sách, làm cho người ta có cảm giác cực kì nghiêm trang.
Diệp Đàn nhìn một chút, dường như nhìn thấy bộ dáng hắn ngồi đọc sách trong phòng khách, Ngọc Bạch Y cũng cúi đầu thấp như vậy, nhưng vẻ mặt thì rất khác biệt, khuôn mặt hắn lúc ở nhà vô cùng ôn nhu dịu dàng, trên người hắn lại tỏa ra sự yên bình xa xưa, mỗi lần hắn lật một trang sách, động tác cực kì đẹp mắt tao nhã lạ thường; còn bây giờ vẫn là hắn, vẫn đang đọc sách, nhưng lại khiến người ta cảm thấy trang trọng, không thể nào mạo phạm, mỗi lần hắn lật sách, ngón tay rất chuẩn dừng ở giữa trang, không có một chút âm thanh lật giấy, ánh mắt hắn nhìn xuống trang sách lạnh lùng lại nghiêm nghị, cẩn thận.
Sau đó Nguyên Dương mạnh mẽ đẩy cửa đại điện ra, xông vào trong, hắn mặc một trường bào màu lam, bên hông đeo mộc bài phong cách cổ đại, dùng mảnh vải nâu tùy tiện buộc mái tóc, gương mặt non nớt trắng trẻo, hết sức đẹp trai.
Nguyên Dương trông thấy sư phụ mình Vô Lượng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, “Bịch” một tiếng, nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Vô Lượng, lớn tiếng gọi: “Sư phụ, con đã làm mất kiếm!”
Giọng nói hắn vô cùng vang dội, cộng thêm tuổi trẻ thẳng thắn, trong mắt hắn tràn đầy ý chí hưng phấn: “Phổ Đính Phong là do Nguyên Thượng sư huynh cướp đấy! Sư phụ, đồ nhi nên làm cái gì bây giờ, hay là sư phụ đòi lại giúp đồ nhi đi!”
Hắn nói từ “Đòi”, không chút ngại ngùng, ánh mắt lấp lánh nhìn thẳng vào sư phụ ngồi bất động như núi, nhưng Vô Lượng đến nửa ánh mắt cũng không thèm bố thí, vô cùng lạnh nhạt nói: “Tự mình đoạt lại.”
Vẻ mặt Nguyên Dương không hề giấu giếm sự vui mừng, hắn gật đầu thật mạnh: “Được được, con nhận lệnh sư phụ đi cướp về!”
Cuối cùng Vô Lượng cũng hơi di chuyển con mắt nhìn Nguyên Dương, “Gây rối trật tự trong núi, tự động nhận phạt đi.”
“Hả?” Khuôn mặt Nguyên Dương lập tức cứng lại, hắn dừng bước, ánh mắt đáng thương nhìn Vô Lượng, “Lén lút đánh nhau phạt hai trăm roi, sư phụ!”
Nguyên Dương thấy sư phụ mình cúi đầu đọc sách, bộ dáng không thèm để ý, vì vậy đành chấp nhận số phận, nhỏ giọng nói: “Được rồi, đồ nhi biết tội, đồ nhi cáo lui.”
“Cắt!”
Đạo diễn từ trên ghế đứng dậy, “Đoạn này cho qua, khởi đầu tốt đẹp, không tệ không tệ! Diễn xuất rất đạt.”
Diệp Đàn ngồi một bên, trợn mắt há mồm.
Thế quái nào, lúc ở nhà tập luyện hắn còn chẳng đối thoại được với mị, khuôn mặt lại cứ giựt giựt! Bây giờ kẻ nào đang diễn trơn chu trước mặt Đường Khải Dương, thật khiến mị tức chết mà!!!
Bất công!
Phân biệt đối xử!
Ngọc Bạch Y diễn xong đi xuống, phát hiện cô có chút lạ thường, hắn đưa tay qua bế phạm huy nhỏ giúp cô, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Giọng nói hắn vẫn còn sót lại một chút lạnh nhạt của Vô Lượng, Diệp Đàn nghe thấy sau lưng lập tức run rẩy, vừa nãy đứng ngoài quan sát nên không có cảm giác gì, bây giờ đứng đối diện với hắn, nhìn thấy khuôn mặt hắn vẫn chưa bớt sự trang nghiêm, bỗng nhiên Diệp Đàn thấy tội cho Đường Khải Dương, người khác không biết, nhưng cô hiểu rất rõ, trước mặt vị nam thần này, nếu hắn thực sự muốn nghiêm túc, chỉ sợ toàn bộ trường quay này ai cũng phải quỳ gối trước hắn.
Đường Khải Dương đi phía sau Ngọc Bạch Y, hắn sờ da gà nổi trên người mình, vẻ mặt đau khổ nhìn Ngọc Bạch Y: “Người anh em, lần sau có thể kiềm chế bớt khí thế trên người cậu không, nói là diễn kịch nhưng tôi sợ quỳ thật đấy, bây giờ đầu gối vẫn còn đau nhức đây.”
Đường Khải Dương dừng một chút rồi tự hào nói tiếp, “Cũng may tôi có kinh nghiệm đầy mình nên kịp thời phản ứng khống chế tình huống, gặp những người khác, cảnh hồi nãy đã sớm bị hỏng mất rồi.”
Người bên ngoài tưởng bọn họ thoải mái lắm sao, có ai biết được trong lòng hắn rất đau đớn.
Ngọc Bạch Y liếc hắn một cái, lạnh nhạt mà “Ừ” một tiếng.
Ngọc Bạch Y vẫn mặc trường bào màu trắng của nhân vật, quần áo dày cộm, không thêu hoa văn, áo dài màu trắng rất bình thường, theo như thợ trang điểm nói chính là “Trên người hắn đã có đủ khí chất, không cần quần áo rườm rà, càng đơn giản càng tốt.”
Vì vậy vị thượng tiên cao quý đứng nhất nhì này chỉ mặc đồ giản dị, nhưng đáng sợ là không ai có thể xem thường hắn.
Đường Khải Dương bị cái nhìn thoáng qua của Ngọc Bạch Y làm cho ngây ngốc, bản thân hắn giống như bị vai Nguyên Dương nhập, cứ thể mà đáp, “A vâng, sư phụ.”
Ra khỏi cửa Đường Khải Dương mới sững sờ, sau đó phát hiện kêu như vậy cũng thú vị, lại mở miệng gọi, “Sư phụ.” Hắn hăng hái nói, “Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn cơm, tôi kể chuyện cười cho mọi người nghe.”
Diệp Đàn: … tại sao trước kia mị lại thần tượng người này chứ.
Không phải Đường Đế nổi danh là một vị chính chắn chững chạc sao?!
Kẻ nhây nhớt trước mặt là ai!
Đường Khải Dương không ngờ hắn lại rất thích Ngọc Bạch Y và Diệp Đàn, hơn ba mươi người, sinh hoạt với nhau mười mấy năm, hoàn toàn không ngại Ngọc Bạch Y là người mới, cũng không thèm để ý hành động thờ ơ của Ngọc Bạch Y.
“Có một nữ sinh kia…” Đường Khải Dương cắn chiếc đũa, nhìn Ngọc Bạch Y và Diệp Đàn nói, “Lén lút ghi âm tiếng nam sinh cô ta thương, rồi đặt nó làm chuông báo thức, mỗi ngày cứ như bị hắn đánh thức, sau đó một tuần.” Vẻ mặt Đường Khải Dương tỏ ra thần bí, sau đó nói tiếp, “Cô không bao giờ thích hắn nữa ha ha ha ha ha chuyển thành ghét rồi!”
Diệp Đàn: …
Ngọc Bạch Y gắp hết thịt trong hộp cơm cho Diệp Đàn, không thèm liếc mắt qua nhìn Đường Khải Dương.
“Không thấy mắc cười sao?” Đường Khải Dương không tức giận ngược lại nói, “Không sao tôi còn chuyện nữa!”
“Có một đôi tình nhân nói chuyện yêu đương, sau đó người đàn ông rất nồng nàn nói với người nữ một tiếng ‘Cô cô’ hắn cho rằng bạn gái sẽ gọi hắn một tiếng Qúa nhi, kết quả cô gái chân thành trả lời, ‘Điêu nhi’ ha ha ha ha ha ^o^.”
Diệp Đàn: ….
Tại sao ông trời lại tàn nhẫn cho mị biết, thần tượng chính chắn chững chạc trong lòng mị đã tan thành bọt biển, chớp mắt cái biến thành khói bụi.
Đường Khải Dương: “Hai người còn không cười hả, sư phụ thì không nói làm gì, em gái em còn trẻ mà sao không thích cười, như vậy không được đâu a, cơ mặt hai người đều bị tê liệt, thì làm sao nói chuyện yêu đương.”
Diệp Đàn: …
Mấy ngày sau thái độ của Đường Khải Dương đối với Diệp Đàn và Ngọc Bạch Y càng thêm yêu thích, chuyển sang cực kì quan tâm, trước khi Ngọc Bạch Y đóng cảnh hôn, hắn vội vàng chạy tới chỗ Diệp Đàn chân thành an ủi: “Diệp Đàn à, tôi nói em nghe, mấy cảnh hôn này không có nghĩa gì đâu, em lớn lên xinh đẹp thế này, sư phụ không nỡ làm người đẹp không vui, nếu em chịu khó cười nhiều một chút, ai lại dám làm em tức giận.”
Chủ yếu là em không nên bắt chước Ngọc Bạch Y khuôn mặt nghiêm túc không chịu cười.
Đúng, chỉ có duy nhất một cảnh hôn, cái hôn mãnh liệt.
Yêu quái xuất hiện quyến rũ Vô Lượng, diễn vai Xuân Tâm là một diễn viên chuyên nghiệp mới nổi tuổi đời còn khá trẻ, nhưng bộ dáng vô cùng xinh đẹp, cô mặc quần lụa màu đỏ, hóa trang xong trở thành một yêu quái xinh đẹp.
Trong luyện tâm cảnh, Xuân Tâm tìm cách quyến rũ Vô Lượng lạnh lùng, kịch bản nói Vô Lượng đang bị trọng thương linh hồn không kiên định, bị yêu quái trước mặt cám dỗ nhưng không cách nào loại bỏ tư tưởng luyến ái và xấu hổ, bỗng nhiên không khống chế được bản thân.
Diệp Đàn có chút uất ức nhìn chằm chằm Ngọc Bạch Y và Xuân Tâm kia.
(no=O=) no TT Ngọc Bạch Y anh nhất định phải bình tĩnh. Anh phải nhớ kỹ anh là thượng thần trên Cửu Trọng Thiên không màn chuyện tình ái.
Ngô Đạo luôn luôn rộng lòng với Ngọc Bạch Y, mặt dù chưa từng tiếp xúc trên phương diện tặng đồ như người khác, nhưng đóng vai này rất hợp, tính cách của hắn rất giống nhân vật, nếu như hắn có kinh nghiệm hơn một chút, thì quá hoàn hảo.
Ngô Đạo cũng hiểu đây là lần đầu tiên Ngọc Bạch Y đóng phim, hơn nữa bạn gái vẫn đang đứng trong đây, vì vậy rất muốn mời Diệp Đàn ra ngoài, “Cảnh này tương đối quan trọng, không thể nhờ thế thân đóng giùm, nếu cô không muốn nhìn thì có thể đi ra ngoài trước.”
Cuối cùng an ủi cô một câu, “Đừng suy nghĩ nhiều, cái này cũng là nhiệm vụ hằng ngày của diễn viên thôi.”
Diệp Đàn im lặng kiên trì đứng nguyên tại chỗ không động đậy, sau đó nhìn chằm chằm vào Ngô Đạo, phạm huy nhỏ cũng dùng ánh mắt đen bóng trầm mặc nhìn chằm chằm Ngô Đạo, sau đó nó dùng chân đẩy đàn diệp, đồng dạng nhìn chằm chằm Ngô Đạo.
Bị ba con nhìn chằm chằm Alexander Ngô Đạo: “… Được rồi, cô cứ ở đây đi.”
Thời điểm quay, diễn viên đóng vai Xuân Tâm kia cũng là lần đầu tiên xuất hiện trong bộ phim, trong khoảng thời gian ngắn cô đứng im không biết làm thế nào, hơn nữa người đàn ông trước mắt quá mức lạnh lùng, cô không dám làm hành động kia với hắn.
Sau đó Ngô Đạo la to: “Đứng ngây ngốc ở đó làm gì vậy, làm khúc gỗ sao?”
Xuân Tâm xấu hổ, liên tục xin lỗi, “Thực lòng xin lỗi, em sẽ diễn thật tốt.”
Lại bắt đầu một lần nữa, Xuân Tâm cắn răng, bước lên phía trước một bước.
“Cắt, cắt, cắt!” Ngô Đạo mắng, “Vẻ mặt của cô có ý gì thế, đang đi trên chiến trường sao?”
Cứ như vậy mấy lần, nữ diễn viên bị chửi nhiều quá nhanh chóng bật khóc, nhưng không thể khống chế thân thể và khuôn mặt cứng ngắc của mình.
Cuối cùng Ngô Đạo tìm cách khác: “Đừng quay cô ấy, chuyển sang Vô Lượng đi.”
Kết quả càng nghiêm trọng.
Xuân Tâm tiến một bước, Vô Lượng lui ra sau một bước, vừa mới bắt đầu đạo diễn cảm thấy Vô Lượng khó khăn lùi bước có thể thấy trong lòng hắn đang mạnh mẽ đấu tranh, tiên tôn luôn luôn đứng vững vàng như núi nay lại dao động khiến người phía dưới không kìm được cũng lùi một bước, cũng không phải diễn sai.
Ai ngờ Vô Lượng vừa lui ra sau liền tới chỗ camera, sau đó hắn ngẩng đầu lạnh nhạt nói một câu: “Đừng đứng gần tôi quá.”
Đạo diễn:!!! Một đám tổ tông!!!
Đừng nói là cảnh hôn, ngay cả tới gần cũng không cho, vậy còn quay cái gì?!
“Cậu làm gì thế?”
Ngô Đạo vô cùng tức giận, giọng nói có chút lớn, “Người ta là con gái không nói bản thân bị thiệt thòi thôi, cậu là đàn ông còn ra vẻ gì chứ?”
Ngọc Bạch Y đứng ở đó, áo trắng nghiêm nghị, ánh mắt lạnh trầm tĩnh, hắn mở miệng, tiếng nói rất lạnh: “Không quen.”
Vậy mà Ngô Đạo không phản bác được.
Phim trường chết lặng.
Ngọc Bạch Y diễn quá tốt hơn nữa đã quay mấy ngày rồi Ngô Đạo không nỡ loại Ngọc Bạch Y, vật lộn một hồi, nhẫn nhịn không đuổi Ngọc Bạch Y ra.
Cuối cùng Ngô Đạo nhìn vẻ mặt ‘Tôi đang hoảng sợ’ của Diệp Đàn, nhìn thấy khuôn mặt cô còn xinh đẹp hơn nhiều so với diễn viên vai Xuân Tâm, đột nhiên cảm thấy việc gì phải đi tìm người khác, có sẵn một người đó thôi! Huống chi diễn cũng diễn cứng muốn chết, chẳng qua hắn muốn có người đẹp diễn tốt đóng chứ không phải bình hoa.
Vì vậy Ngô Đạo ho nhẹ vài tiếng, “Như vậy, tôi cho cậu tìm người quen đấy.” Hắn hướng về Diệp Đàn vẫy tay, “Tên là Diệp Đàn phải không, cô tới đây.”
Diệp Đàn: Σ(ttsu0Д0;) ttsu.
“Qua đó làm gì?”
Ngô Đạo: “Sang quyến rũ bạn trai cô đi, việc này được không?”
Diệp Đàn:!! Không! Mị sẽ không! Một chút cũng không!!!