Diệp Đàn ngồi trong đền vừa ăn táo vừa nói chuyện phiếm với Lục Tịch Vân.
Lục Tịch Vân là một cô gái vô cùng hiền lành, bất kể là nói cái gì giọng điệu của cô đều nhẹ nhàng, làm cho người ta nghe được rất thoải mái.
Lục Tịch Vân cười cô: “Tình cảm Ngọc tiên sinh dành cho cô thật nhiều, tôi nghe nói Ngọc tiên sinh ôm cô đi qua cửa kiểm an, thật hâm mộ chết được, Diệp Đàn cô thật hạnh phúc.”
Diệp Đàn không nhớ rõ chuyện này, lúc đó cô đang ngủ mê nên không biết, “Do tôi ngủ say quá nên không rõ nữa.” Diệp Đàn thường không cười trước mặt người ngoài, nhưng hiện giờ cô cố gắng ra vẻ thân thiết hơn một tí, “Khiến mọi người chê cười rồi.”
“Sao có thể chứ.” Lục Tịch Vân nói, “Các cô gái trong đoàn đi với tôi, ai cũng hâm mộ không kịp sao lại chê cười.”
Diệp Đàn: “… Tất cả mọi người đều biết hết rồi hả?”
Lục Tịch Vân nhìn khuôn mặt xinh đẹp hiếm khi cười của cô gái trước mặt khuôn mặt có chút kinh ngạc, không nhịn được cười nói: “Đúng vậy, biết hết rồi.”
Diệp Đàn cười cứng ngắc.
Gào khóc gào khóc, nam thần! Anh nên đánh thức tôi mới phải! Anh không nên để tôi tự tung tự tác như vậy!
Lục Tịch Vân nhìn khuôn mặt xấu hổ của Diệp Đàn, cô rất biết ý mà chuyển đề tài nói chuyện: “Đúng rồi, có nước lạnh, uống không?”
Diệp Đàn kinh ngạc, “Thời tiết này, ăn đồ lạnh có sao không?”
Tuy nói thời tiết dần trở nên ấm áp, nhưng nhiệt độ trên núi vẫn tương đối thấp.
Lục Tịch Vân chỉ tủ lạnh nhỏ bên cạnh, cười híp mắt nói, “Đúng vậy, nhiệt độ bây giờ cũng không tính là lạnh, Khải Dương rất thích uống nước lạnh vào mùa đông, nhưng nói thật là không tốt cho sức khỏe, khoảng thời gian trước bị cấm túc, cho nên bây giờ mới có đồ ngon uống.”
Cô mở tủ lạnh nhỏ ra, rồi đưa cho Diệp Đàn một ly, “Tự tay tôi bỏ sữa tươi với nước trái cây vào tủ lạnh đấy, không mất công sức lắm, cũng không có mùi vị gì đặc biệt đâu, uống cho vui thôi, muốn uống không?”
Ly không lớn, chỉ đơn giản là một ly nhựa, có in hình một con mèo rất đáng yêu, màu trắng của sữa tươi tỏa ra hơi lạnh, có lẫn mùi dâu tây.
Diệp Đàn động lòng, nói “Cảm ơn.”, chuẩn bị giơ tay cầm lấy.
Kết quả bị Ngọc Bạch Y giựt lấy.
Hắn cầm ly sữa đưa cho Đường Khải Dương sau lưng, sau đó nói Diệp Đàn: “Không tốt cho sức khỏe.”
Đường Khải Dương vừa uống sữa vừa phản bác: “Chỉ có thể nói! Nước uống lạnh và mỹ nhân cả hai đều không thể phụ a!”
Lục Tịch Vân ở kế bên có chút ngạc nhiên hỏi Đường Khải Dương: “Các anh quay xong rồi à?”
Đường Khải Dương giơ tay để chữ “V”, vui vẻ nói, “Đóng một lần là qua, đạo diễn bảo chúng tôi tới đây ăn cơm trưa.”
Đường Khải Dương định mở miệng hỏi hai người Ngọc Bạch Y ăn cơm chung không, kết quả Ngọc Bạch Y yên lặng kéo tay Diệp Đàn rời đi.
Đường Khải Dương bị ngó lơ triệt để: “Em nói xem sư phụ anh có cái gì tốt, trong mắt chỉ có mỗi vợ, Tịch Vân em tin không, hai tháng nữa, những người độc thân trong đoàn đều đi tìm người yêu.”
Cho nên hắn cũng là một nạn nhân nằm trong số đó.
Lục Tịch Vân nghe vậy mỉm cười, “Ừm.” Vẻ mặt cô dịu dàng, “Tình yêu của họ khiến người khác phải hâm mộ.”
Diệp Đàn bị Ngọc Bạch Y kéo đi có chút ấm ức.
“Tại sao không cho tôi uống? Một ly thôi mà, uống ít không sao đâu.”
Ngọc Bạch Y kéo bàn tay cô, bình tĩnh trả lời, “Mai là đến ngày quỳ thủy của em.”
“Tôi muốn uống.” Diệp Đàn lầu bầu vài câu, nghe thấy câu trả lời của Ngọc Bạch Y, nhất thời không kịp phản ứng, “Qùy thủy là cái gì?”
“Thời kì kinh nguyệt, bà dì cả, hoặc nói là thông gia.” Giọng Ngọc Bạch Y nhàn nhạt, “Không nên uống đồ lạnh.”
Buổi tối sau khi quay phim xong, bọn họ trở về nhà trọ, Diệp Đàn thẳng thắn nói với Ngọc Bạch Y, “Tối nay tôi không ngủ chung với anh đâu.”
Diệp Đàn cố gắng giữ bình tĩnh nhìn vào mắt Ngọc Bạch Y, dùng giọng điệu vợ nói với chồng: “Ngày mai tôi có hơi bất tiện, sợ làm dơ giường, vì vậy không ngủ cùng anh.”
Ngọc Bạch Y im lặng nhìn Diệp Đàn, ánh mắt của hắn cực kì trong sáng, không trả lời.
Diệp Đàn cho rằng Ngọc Bạch Y đồng ý, đến lúc muốn đi ngủ, Diệp Đàn mới phát hiện mình đã nghĩ Ngọc Bạch Y quá đơn giản rồi.
“Tại sao cửa không chịu mở?” Lúc đầu Diệp Đàn không suy nghĩ nhiều, cảm thấy nên gọi điện thoại xuống dưới lầu, bảo bọn họ lên sửa cánh cửa.”
Diệp Đàn mới nhấn vài số, Ngọc Bạch Y đang đọc kịch bản, đột nhiên đứng dậy, đi đến cạnh Diệp Đàn, giơ tay tắt điện thoại của Diệp Đàn.
Hắn cướp điện thoại trong tay cô, để sang một bên, sau đó khẽ nhìn xuống cô.
Mắt của hắn thực sự rất đẹp, mỗi lần nhìn thấy mắt hắn, Diệp Đàn cảm thấy như mình nhìn thấy toàn bộ sự đẹp đẽ trên thế giới, rất đẹp rất sâu sắc.
“Không thể ngủ ở đây sao?”
Ngọc Bạch Y giơ tay vén phần tóc rủ xuống ra sau tai Diệp Đàn, giọng hắn không nhanh không chậm, “Hôm nay tôi rất vui.”
“Buổi sáng, có, có em.”
Diệp Đàn bị một câu kia của Ngọc Bạch Y làm cho ấm lòng không chịu nổi.
Hạnh phúc nhất trong đời, chỉ đơn giản là mỗi sáng tỉnh dậy, đều có em bên cạnh.
Diệp Đàn im lặng một hồi, sau đó nhanh chóng trả lời: “À, được rồi.”
Nhưng mà cả đêm đó Diệp Đàn ngủ không ngon giấc, lâu lâu lại lật qua lật lại, Ngọc Bạch Y ôm cô, mặc cô giày vò trong ngực mình, cho đến tận khuya, hắn mở miệng hỏi, “Đang nghĩ gì?”
“Cánh cửa.” Diệp Đàn có chút nghi ngờ, “Tôi cảm thấy, cảm thấy cửa… Nam thần có phải anh đã động tay chân rồi phải không?”
Ngọc Bạch Yvô cùng thành thật đáp: “Ừ.”
Diệp Đàn ngẩng đầu, dựa vào ánh trăng yếu ớt, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của hắn.
Hắn vẫn không biểu lộ cảm xúc gì cả, lớn lên thật quá đẹp mắt, tính tình lạnh lùng, khiến người ta cảm thấy rất có phong thái thần tiên, nửa phần cũng không dám nảy sinh ý khinh thường. Chỉ có nam thần, mới không tính toán bày mưu với cô.
Cô liền nở nụ cười, bắt trước động tác của hắn, thò tay búng nhẹ gáy hắn, “Nam thần anh là một tiểu tử xấu xa.” Giọng nói của cô tràn ngập vui vẻ, “Nhưng mà nam thần, hình như tôi, càng ngày càng thích anh rồi.”
Ngọc Bạch Y đang nắm eo Diệp Đàn bỗng hơi siết chặt tay, kéo Diệp Đàn đến gần, hôn một cái lên cằm của hắn, đầu vùi trong ngực hắn, trong đêm khuya thanh tĩnh giọng nói của cô rất nhẹ, “Đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy giống như là một giấc mộng vậy.”
“Nam thần, trong khoảng thời gian anh bảo vệ Thương Sơn, nếu có tôi ở đó thì tốt rồi.”
“Ban đầu tôi đã thích anh ngay lập tức, yêu thích tất cả quá khứ của anh, anh thích cây cỏ, tôi cũng mong rằng mình có thể là một cây hoa cây cỏ gì đó, cùng sinh vượt qua sinh kiếp.”
“Nam thần, còn anh yêu thích tôi ở điểm nào đây?”
Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, sau đó không nghe được nữa.
Cô gái trong ngực ngủ rồi.
Ngọc Bạch Y nhớ tới câu nói của cô “Càng ngày càng thích anh rồi”, trong bóng đêm, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.
Nếu như em có ở đó, có lẽ, Phạm Huy cũng không còn là Phạm Huy kia rồi.
Đối với hiện tại mà nói, cô gái trong lòng hắn, chính là toàn bộ thế giới của hắn.
“Nếu như thế giới không có bài xích.” Tiếng Ngọc Bạch Y lạnh lõe cô độc trong đêm, phảnh phất theo tiếng thở dài, “Rất muốn bên cạnh em mãi.”
“Hai người các ngươi, chú ý một chút giùm đi.” Bạch Uyển Thư nói, “Trời ạ, lại lên đầu trang rồi, vẫn là do hành động quá thân mật, Tiểu Diệp câu tiến bộ quá nhanh đấy.”
“Tiểu Diệp, cậu quay đầu nói với nam thần của cậu một, nếu hắn có bản lĩnh ân ái như vậy, có ngon thì sinh em bé với cậu để chứng minh tình cảm đi! Khuôn mặt đẹp thì làm được cái rắm! Bằng chứng mới dùng được?”
“Đã hiểu.” Giọng điệu Ngọc Bạch Y vô cùng bình tĩnh, “Cô nói đúng.”
Bạch Uyển Thư bên kia hóa đá:…
Cô sững sờ nhìn đồng hồ: Ha ha, 6:30 sáng.
“… Tiểu Diệp đang làm gì thế?”
“Ngủ.”
“Hai người… à… ngủ chung?”
Diệp Đàn đang ngủ say, dựa vào ngực Ngọc Bạch Y không chịu dậy, hai mắt nhắm chặt mơ hồ hỏi hắn: “Ai gọi vậy?”
Ngọc Bạch Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mơ mơ màng màng của Diệp Đàn, hắn liền cúi đầu hôn vào trán cô, khẽ nói, “Em ngủ tiếp đi.”
Bạch Uyển Thư nghe được toàn bộ đối thoại: Bà nó… Thế giới thay đổi quá nhanh…
Nhưng mà quan trọng là: “Hồi nãy tôi nói lung tung ấy! Phạm Huy anh nghe tôi nói, anh ngàn vạn lần không nên bị kích động, tuyệt đối không thể có con! Cái cổ phía dưới không thể manh động! Anh hiểu không?”