Khi Diệp Đàn và Ngọc Bạch Y đóng xong mấy cảnh được bổ sung, thời gian nửa tháng cũng trôi qua nhanh chóng, mắt thấy phân cảnh của Ngọc Bạch Y đã hoàn tất, cũng là thời điểm công bố phim.
Diệp Đàn cũng luyện thành thói quen chăm sóc hắn.
Ngọc Bạch Y với tư cách là nam phụ, lần này công chiếu trailer, hắn cầm đèn đứng trên thềm, trường bào phất phơ bay trong gió, hắn nhàn nhạt nhìn về phía trước; bên cạnh đó hắn bị một cô nương áo đỏ ôm lấy, ánh mắt của hắn vừa kìm nén vừa vùng vẫy, cô gái áo đỏ đưa lưng về máy quay, giữa biển hoa là màu đỏ thắm hòa quyện với trường bào trắng, tóc cô gái đen tuyền mềm mại xõa ra như thác nước, hai người cứ như vậy dây dưa triền miên với nhau.
Diệp Đàn ôm mặt nhìn hai bóng dáng quấn lấy nhau trong phim đến ngơ ngác.
Nét cong gương mặt Ngọc Bạch Y thực sự rất tao nhã, đầu lông mày hơi nghiêng vào, ánh mắt cực kì thâm sâu, con mắt đen láy, lạnh lẽo âm u, màu môi rất nhạt, trong phim hắn im lặng nhìn chăm chú về phía trước, rồi dường như không gian biến đổi, trở lại thành Vô Lượng Tiên Tôn lạnh lùng đến tận xương, đứng sừng sững trước mặt mọi người.
Thật là… quá đẹp trai!
Một là nhờ khuôn mặt quá mê hồn hai là cảnh trailer chỉ diễn ra trong chớp nhoáng khiến người ta không khỏi tò mò.
Diệp Đàn nhìn bình luận của một đống người hâm mộ bọn họ đòi lấy rồi sinh con cho Ngọc Bạch Y, nhìn các cô gái kia coi chồng của mình như nam thần một lòng ngưỡng mộ, tâm tình của cô liền trở nên vô cùng tốt.
Qua đường ngắt lấy đóa hoa dại: Gào khóc buông ta ra để ta tới chỗ Tiên Tôn!!! Bảo Bảo bị khí chất và khuôn mặt này làm cho sợ hãi a a a a a!!!!
Nam thần của mị là Ngọc đại thần: Thật hâm mộ cô gái áo đỏ được nam thần ôm vào lòng a, nếu như là mị, mị sẽ hòa tan vào người nam thần (|||O|||)3.
Hi hi hướng lên: Nhìn đôi mắt nhỏ quyến rũ của nam thần nhà ta đi, ôi cái thần thái kia, cái khuôn mặt kia, dù là thần tái thế cũng không thể ngăn cản ta tìm tới nam thần.
Phong phong không phục vụ: Theo như những gì ta quan sát được trong phim, diễn viên Tiên Tôn người ta đã có chủ, nhan sắc vợ chồng son người ta đều nổi bật hơn người đấy, bởi vì người ta quá đẹp mới đến được với nhau, thế giới này thật tàn nhẫn! Nếu hận chỉ có thể hận bản thân không thể trở thành một thành viên của Bạch Đường (T_T).
Yêu Nguyên Dương yêu Vô Lượng: Ta tra thông tim của Ngọc đại thần trên mạng, thấy ảnh đại thần cho chó ăn (no=O=)no con chó còn hạnh phúc hơn chúng ta nhiều.
Gió thực lớn: Khi nhìn thấy cô gái trong phim, với tư cách là fan ruột của Bạch Đường, Ngọc đại thần vừa kéo tay cô gái khác, fan Bạch gia liền ôm mặt chạy vào WC khóc.
Ngọc đại thần là của ta!: Mấy người cứ tiếp tục bàn luận, ta vẫn nên yên lặng ôm nam thần của ta ngủ (-v-)/.
Yêu Khải Dương một ngàn năm: Vị tiểu ca này rất hợp vai Vô Lượng, rất xứng đôi với Khải Dương nhà ta ~ (theo như kịch bản ban đầu chậc chậc chậc, cái gì mà cp soái ca, Nguyên Dương với Vô Lượng mới là một cặp ~)
Diệp Đàn hết sức kiên nhẫn đọc từng cái bình luận, thậm chí về sau có người còn điều tra thân phận của nhân vật áo đỏ, vai của Diệp Đàn chỉ xuất hiện trong chốc lát, tiếp theo là các diễn viên chính, thường thì người ta sẽ không quá để ý diện mạo của nhân vật quần chúng, vì vậy rất ít người biết nhân vật Xuân Tâm, cũng chính là bạn gái chính thức của Ngọc đại thần.
Vì vậy… phát hiện duy nhất của bọn họ là Ngọc đại thần đóng cảnh thân mật với cô gái kia… Trong chính cung của Ngọc Bạch Y, liền nổi gió như vầy:
Dgygj: Không muốn nói gì cả, thầm mong trời cao yên lặng giùm cái [Ngọc đại thần anh mới ra nghề, còn là một diễn viên trẻ tuổi đâu cần yêu đương sớm như vậy hả?
Âm thanh tan nát cõi lòng: Không muốn nói gì cả, thầm mong trời cao yên lặng giùm cái [Ta rất muốn biết, mỗi lần quay phim đoàn phim phải chịu bao nhiêu tổn thương (^_^).
Mộng xuân không vết tích: Không muốn nói gì cả, thầm mong trời cao yên lặng giùm cái [Theo như mị nghiên cứu trước đây bọn họ cũng tung ảnh với clip tình tứ rồi, nhưng lúc đó mị tự hỏi hai người lạnh lùng như vậy ở cùng nhau, rốt cuộc nói lời đường mật như thế nào?
Những ngôi sao đốt đèn: Không muốn nói gì cả, thầm mong trời cao yên lặng giùm cái [Trong truyền thuyết người ta thường gọi cái này là ở đâu có chàng ở đó có nàng, nếu như Ngọc đại thần không ngại, ta thật muốn xem cảnh hai bọn họ thân mật thường xuyên.
Diệp Đàn chuyển sang đọc các bình luận phản chiều, ví dụ như nói hình ảnh photoshop quá đáng, kỹ xảo điện ảnh cùi bắp, bảo hai bọn họ cố tình diễn trò để PR, nói tóm lại, dù thế nào Diệp Đàn vẫn rất vui.
Vừa quay người, liền thấy ông chủ gọi điện tới, Diệp Đàn chợt nhớ tới: A, mình còn có công việc… Xém nữa đã quên công việc của bản thân… Hơn nữa đã quên rằng nghỉ hơn ba tháng rồi…
Giọng ông chủ không thể nào vui nổi: “Diệp Đàn, hơn ba tháng rồi, còn nữa qua vài ngày nữa là tròn năm tháng luôn.”
Diệp Đàn thấp giọng ho vài tiếng: “À, chuyện này… thật có lỗi.”
“Tôi hiểu.” Sở trưởng vô cùng đau đớn, “Tôi nhìn thấy cô đi đóng phim với bạn trai, ở sở hành chính của chúng ta có một nữ diễn viên dĩ nhiên là chuyện rất vinh dự, nhưng mà, cô có về đây làm việc lại không?”
“Tôi… nếu tôi từ chức.” Diệp Đàn hỏi thăm dò, “Sở trưởng đồng ý không?”
Sở trưởng trả lời: “Không đồng ý, chẳng lẽ cô thực sự muốn làm diễn viên sao? Tôi cảm thấy cô vẫn thích hợp làm kiểm viên hơn, cô thi vào ngành này cũng không dễ dàng gì, làm diễn viên thì rất đáng tiếc.”
“Nhưng mà hiện tại tôi…”
Diệp Đàn dừng một chút, lại cảm thấy mình có chút buồn cười.
Lúc này cô muốn nghỉ việc để đi theo chăm sóc Ngọc Bạch Y, nhưng nếu cô nghỉ việc, ai sẽ nuôi cô với Ngọc Bạch Y đây?
“Sở trưởng, mấy ngày nữa tôi sẽ về.” Diệp Đàn nượng ngùng bổ sung vài câu, “Để tôi sắp xếp đồ đạc, đặt vé máy bay, khoảng chừng ba ngày, thời hạn giao nộp hợp đồng kia vẫn chưa hết, tôi sẽ làm kịp.”
Diệp Đàn vừa nói xong, đã thấy Ngọc Bạch Y bưng cơm tối lên, hắn đi đến cạnh Diệp Đàn, để cơm sang một bên, rồi vươn tay ôm Diệp Đàn vào ngực, không nói lời nào.
“Mấy ngày nữa tôi sẽ quay về đi làm.” Diệp Đàn dựa vào trong ngực Ngọc Bạch Y, nghiêm túc dặn dò hắn, “Anh còn phải quay thêm nửa tháng nữa, diễn cho tốt nhé, anh đóng xong bộ này coi như kết thúc hợp đồng, về sau sẽ có nhiều thời gian rảnh hơn.”
Ngọc Bạch Y im lặng một hồi, nói: “Không muốn đi làm, tôi có thể nuôi em.”
“Không phải không muốn đi.” Diệp Đàn giơ tay, mở gói đồ ăn trên bàn ra, đưa đũa cho Ngọc Bạch Y, “Thật ra làm chỗ đấy cũng vui lắm, lâu lâu được đi công tác, có thể đến rất nhiều nơi.”
Ngọc Bạch Y nhận lấy đôi đũa, rất bình tĩnh mà “Ừ” một tiếng.
Ăn hết phân nửa phần cơm, Ngọc Bạch Y luôn im lặng lúc này chợt lên tiếng, “Tiểu cô nương.” Giọng hắn rất bình thường, ánh mắt cũng dịu dàng, “Rất thích Luzern(*) sao?”
(*) Luzern: 1 thành phố ở Thụy Sĩ
“Hả?”
Diệp Đàn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Ngọc Bạch Y, Luzern rất đẹp giống như một thôn cổ xưa, cũng là --- địa điểm nổi tiếng cho các đôi tình nhân hẹn hò.
Ngọc Bạch Y gắp cho Diệp Đàn miếng thịt, nhẹ nhàng hỏi cô: “Không thích sao? Hay là Florence(*)?”
(*)Florence: ở Ý
Ừ, Florence nổi tiếng nhất là chỗ dành cho các đôi đi hưởng tuần trăng mật.
Ngọc Bạch Y đặt đũa xuống, mái tóc dài của hắn tản ra sau lưng, trông rất thoải mái.
Hắn nhàn nhạt nói: “Hẹn hò.”
Thiếu chút nữa Diệp Đàn bị cơm trong miệng làm nghẹn.
Ngọc Bạch Y vẫn bình tĩnh nói tiếp: “Còn có New York, Phoenix Islands, Melaka, muốn đi không?” Trong mắt Ngọc Bạch Y chỉ có mỗi hình bóng Diệp Đàn, “Chỉ cần em thích là được.”
Diệp Đàn nuốt cơm trong miệng xuống, ngơ ngác nhìn Ngọc Bạch Y, giọng hắn trong trẻo nhàn nhạt nói, “Còn nữa, tôi muốn nuôi em, tôi cũng có khả năng nuôi em.”
Ngọc Bạch Y giơ tay búng cái gáy của Diệp Đàn, “Muốn đi chỗ nào?”
Diệp Đàn cắn đũa, yên lặng nhìn Ngọc Bạch Y thật lâu, sau đó bỗng nhiên nheo mắt cười, nịnh hót nói: “Chồng yêu dấu, chỗ nào cũng phải đi!”
Ngọc Bạch Y vuốt ve đuôi mắt cô, cúi đầu lên tiếng, “Được.”
Sau khi ăn cơm xong, Ngọc Bạch Y định đi ném mấy hộp cơm ở dưới lầu, Diệp Đàn vội vàng cầm lấy, giơ tay ý bảo để cô làm.
“Để tôi! Nam thần anh cứ ngồi đó! Để tôi đi cho ~”
Diệp Đàn vừa vất mấy hộp cơm xuống, quay người bước vào cửa khách sạn, bên ngoài lập tức xuất hiện tiếng sét ầm ĩ, một lát sau trời mưa tầm tã.
“Đùng đoàng -----”
“Thật kỳ lạ.” Nhân viên khách sạn lầm bầm, “Hôm nay dự báo thời tiết nói không có mưa mà, tại sao lại mưa lớn đến vậy.”
Diệp Đàn đứng ở cửa ra vào, vừa mới đóng cửa.
Đột nhiên cô nghe thấy hình như là tiếng rồng hống --- tiếng kêu này giống như cách rất xa, cuồn cuộn như biển dâng trào như gió rít gào.
Có thể không ai nghe thấy, nên mọi người chỉ lẩm bẩm nói tiếng sét kì lạ với cơn mưa quá to.
Lúc đó Diệp Đàn còn cho rằng là do mình tưởng tượng ra.
Nhưng âm thanh này rõ ràng vừa nhỏ vừa kéo dài, khiến cho nhịp tim của Diệp Đàn đập nhanh một nhịp.