Diệp Đàn nhìn chằm chằm Ngọc Bạch Y nửa ngày, cuối cùng đành chịu nói: “Được rồi… nói anh cũng không hiểu… Anh đi với tôi đi mua quần trước đã.”
Nam nhân im lặng, ánh mắt của hắn cô đơn lạnh lẽo, giống như trời có sụp xuống, vẫn không lay động được hắn.
Sau đó, hắn nhìn bóng dáng tiểu cô nương đi phía trước, còn kéo ống tay áo của hắn, đôi mắt hơi khép hờ, bộ dáng luống cuống, vẻ mặt như cười nhạo chính mình.
Hắn bảo vệ Thương Sơn vạn năm, nhìn ngày tháng dưới nhân gian trôi qua tựa nước chảy, chưa bao giờ nghĩ tới chính mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay.
Nam nhân lấy lại tinh thần, thì thấy tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn mình, mong đợi hắn nói chuyện. Giọng nói của nàng có vẻ rất nóng ruột, nhưng trên mặt có chút lo lắng.
Cả đời hắn sống chỉ biết nhìn chuyện đời người khác, trong trí nhớ, lâu lắm rồi không có ai biểu hiện vẻ mặt như vậy với hắn.
Trong nhất thời, có chút nhung nhớ.
Ngọc Bạch Y vươn tay, hiếm khi dịu dàng xoa lên đầu nhỏ của cô.
Diệp Đàn: ⊙△⊙
Tại sao lại xoa đầu mị nữa, người anh em này cho rằng mị đang làm nũng với hắn à! Hơn nữa, lúc xoa đầu mị sắc mặt hắn có hơi không bình thường nha! Loại cảm giác lạnh lạnh sợ hãi này, còn hơn cả việc treo mị trên chín tầng mây!!! A, sai lầm rồi, không được!
Diệp Đàn cầm lấy bàn tay hắn, hơi tức giận.
Ngọc Bạch Y hạ mắt nhìn tiểu cô nương, vẻ mặt nổi giận này cũng là lần đầu hắn nhìn thấy.
… Ừ… có chút mới lạ.
Ngọc Bạch Y lại đưa tay xoa xoa, sau đó đột nhiên phát hiện lòng bàn tay rất mềm mại, giống như đang vuốt lông con cửu vĩ hồ mà hắn nuôi. (HD: quỳ lạy anh |/)
Vô cùng quen thuộc.
Diệp Đàn có chút ngu ngơ nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của Ngọc Bạch Y, sau đó lại gở bàn tay hắn xuống.
“Làm cái gì thế, không nên làm vậy đâu.”
Khí tức của tiểu cô nương vẫn chưa tan hết, tuy rằng hắn cũng không biết hắn đã làm gì sai.
Ngọc Bạch Y lại giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Đàn.
“Nghe không hiểu tiếng người hay sao hả đại thần?” Diệp Đàn dừng một chút… nhìn bộ dạng hắn quả thật không hiểu rồi…
Diệp Đàn cúi đầu, được rồi, đó đó sờ tiếp đi…
Ngọc Bạch Y rất biết điều xoa thêm vài cái rồi thu tay, Diệp Đàn lập tức kéo hắn vào trong cửa hàng quần áo. Nhân viên phục vụ vừa thấy vội đi ra nhiệt tình chào đón: “Anh chị muốn mua quần áo sao?”
“Không phải,” Diệp Đàn rất thẳng thắn, “Tôi đến xem một chút thôi.”
Nhân viên phục vụ mỉm cười nói: “Được, mời anh chị cứ thoải mái quan sát, rồi coi thử có thích thứ gì hay không.”
Diệp Đàn vô cùng thật thà giải thích: “Không phải, tôi chỉ đến nhìn, thật sự không đủ tiền để mua.”
Nhân viên phục vụ: “…”
Diệp Đàn kéo Ngọc Bạch Y đi xung quanh bốn phía lục lọi một chút, miệng cô lẩm bẩm đồ quá mắc không mua nổi mà. Ngọc Bạch Y vẫn luôn im lặng, chẳng qua lặng lẽ đi gần phía sau để quan sát, nên không nói chuyện.
Đến khi Diệp Đàn nhìn thấy một áo lông màu xanh đậm rất đẹp, thấy đề giá giảm ba nghìn.
Trong lòng Diệp Đàn đang miệt mài tính toán, cuối cùng cô đưa mắt nhìn sang quang cảnh trời đất, phong cách của Ngọc Bạch Y là lạnh lùng hơn người, không hiểu sao, cô cảm thấy sẽ rất hợp với hắn.
Ừ… cũng chỉ có… hơn sáu trăm… mà thôi…
Mẹ nó… mị nuôi dưỡng người ngoài hành tinh còn tốt hơn bản thân!
Diệp Đàn gọi nhân viên phục vụ tới, máu trong người từng giọt chảy xuống nhưng bề ngoài bình tĩnh nói: “Gói lại cái này giúp tôi, tôi đi tính tiền.”
“Ánh mắt tiểu thư thật tốt,” Nhân viên phục vụ này mặc bộ đồng phục màu đỏ, so với đồ của người khác thì không giống nhau lắm, vừa nhìn đã biết nằm trong bộ phận quản lý, cô ta quan tâm hỏi, “Tôi vừa trông thấy hai vị, liền nghĩ ôi sao trên đời có thể có đôi trai tài gái sắc đến thế, mà xin hỏi thiếu gia mặc size bao nhiêu?
Hỏi cái này cũng không có gì phải xấu hổ nha, Diệp Đàn tiếp tục bình tĩnh đáp: “Cô nghĩ nếu anh ta muốn mặc áo hơi rộng, thì lấy size bao nhiêu mới hợp lý?”
“Vậy chắc phải lấy số lớn.”
Thời điểm tính tiền, Diệp Đàn mới phát hiện…. Mị nhìn bảng giá thiếu mất một số 0… Như vậy nghĩa là… giá gốc hơn ba vạn giảm xuống còn sáu nghìn….
Mắt mù rồi….
Diệp Đàn lặng lẽ cất túi tiền, đẩy quần áo về phía nhân viên thành thật nói: “Ngại quá… tôi nhìn nhầm giá, cái áo đó tôi mua không nổi, ừ… thật ngại.”
Sau đó Diệp Đàn thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời khỏi, nhân viên áo đỏ ở phía sau cô nhỏ giọng chửi.
“Hừ, không biết cái thứ nhà quê nơi nào mới đến,” Vẻ mặt cô ta có chút khinh bỉ, cùng với biểu tình vui vẻ ban nãy khác nhau một trời một vực, “Không mua cũng đừng bày đặt, lãng phí thời gian người khác, đến chỗ này giả bộ làm người giàu có à?”
….
Mị từng bị chửi là hồ li tinh, đồ không biết xấu hổ, đồ lẳng lơ nhưng không có nhục nhã vì không bị mắng tới quê hương, giờ thì được lắm, cái con nhỏ kia!
Nhất định muốn mị phải lên mặt mới chịu!
Diệp Đàn cầm túi tiền, xoay người đi vào lại, sau đó mang ba nghìn tiền mặt trong ví ra đập trên quầy tính tiền.
“Ngại quá, tôi lại đổi ý rồi,” Diệp Đàn cất cao giọng, “Nhưng màu này không đẹp.”
Từ lúc nghe nhân viên áo đỏ mở miệng mỉa mai thì các nhân viên khác cũng có chút bực bội, bây giờ nhìn thấy Diệp Đàn đập tiền xuống chỉ có thể sững sờ hỏi: “A… A, tiểu thư muốn màu gì?”
“Màu vàng của phân có không?” Diệp Đàn trầm giọng nói, “Cái màu vàng vô cùng đặc biệt của phân đấy.”
Tất cả nhân viên: …….
“Không có?” Diệp Đàn lấy tiền về, thất vọng nói, “A, tôi còn tưởng cửa hàng các người chỉ có màu vàng của phân thôi chứ.”
Sau đó liếc mắt nhìn nhân viên phục vụ kia, “Thật xấu hổ, lại lãng phí thời gian quý báu của cô rồi.”
Diệp Đàn cầm túi tiền “Cao quý sang trọng” bước ra ngoài.
…. Kết quả lại quên mất Ngọc Bạch Y.
Lần này là hoàn toàn quên mất hắn, cô đi hơn mười mét mới nhận ra không kéo Ngọc Bạch Y đi cùng, cô lập tức chạy vào tìm. Mới vừa đến cánh cửa tiệm, đã trông thấy Ngọc Bạch Y chậm rãi bước ra, nhìn thấy cô, hắn gật đầu nhẹ một cái.
Cái gì gọi là bình tĩnh trời sinh! Cái gì gọi là phong độ của đại gia!
Loại phong độ bình tĩnh lạnh lùng này, so với cô cố tình giả bộ thật là không cùng đẳng cấp.
Quan trọng nhất là!!!!! Trên tay hắn hình như cầm theo rất nhiều túi quần áo.
Sắc mặt của nhân viên phục vụ ở phía sau lưng hắn trông cực kì hoảng sợ, cứ như là gặp quỷ.
Mà Ngọc Bạch Y hết sức bình tĩnh đi đến trước mặt Diệp Đàn, sau đó giơ mấy thứ trên tay ra, toàn bộ đưa cho Diệp Đàn.
Ý của hắn chính là, ngươi cần, nên cho ngươi.
Diệp Đàn: “… Anh đã gây ra chuyện gì?”
Người anh em này một phân tiền cũng không có!
Cô nhìn nét mặt trầm tĩnh của Ngọc Bạch Y, lại nhìn sang đám nhân viên trong cửa hàng như một đám ôn dịch, “Được rồi…” Diệp Đàn lắc đầu thở dài, “Bữa khác hỏi anh vậy.”
Cô cúi đầu nhìn đống quần áo trong tay, “Không nhiều đồ lắm… chắc chỉ cỡ cướp toàn bộ nhỉ?”
Ban nãy cô không nhìn kĩ, bảy tám cái túi, áo khoác áo sơ mi quần dài áo lông quần áo thể thao đều được gói lại.
Mị thay mặt đám nhân viên kia đau lòng….
Mị mới rời đi có một phút đồng hồ thôi mà…
Không đợi Diệp Đàn thay nhân viên cửa hàng đau lòng một chút, thì cô gái áo đỏ từ trong cửa tiệm đi ra nét mặt lo lắng nhìn bọn họ, giọng nói run rẩy hỏi: “Còn cần cái gì nữa sao? Chưa đủ thì để tôi lấy thêm…”
Diệp Đàn: ….
Mị rất muốn biết Ngọc Bạch Y đã làm cái gì.
Lúc đang trên đường quay về nhà, cô mới thật sự phát hiện Ngọc Bạch Y bất thường như thế nào.
Khi bọn họ về nhà cũng đúng lúc là giờ ăn trưa, người đi trên phố từ từ nhiều hơn, liên tục nhìn lén Ngọc Bạch Y cách ba bước phía sau lưng Diệp Đàn.
Đối với những ánh mắt này Diệp Đàn đã sớm làm quen và chán ghét, cô tự động đi nhanh hơn, mà Ngọc Bạch Y không nhanh không chậm vẫn cách xa cô ba bước. Diệp Đàn không nhịn được xoay đầu, nhìn người phía sau, rồi nhìn chằm chằm xuống chân hắn.
Màu giày trắng tinh, bị che bởi vạt áo trong, theo nhịp chân khi đi thì đáng lý ra phải hở một chút mũi giày, bước chân trông không lớn lắm, nhưng tốc độ lại rất nhanh.
…. Không, đợi đợi chút đã…!!
Diệp Đàn hoảng sợ đứng lại, quay người nhìn thẳng vào Ngọc Bạch Y.
Này!!! Người anh em đang bay phải không!!! Hóa ra đây là cách mà hắn đồng ý đi bộ với mị!!! Ngươi lừa đảo bà, cách mặt đất ít nhất một centimet, đồ bịp bợm!
Diệp Đàn nhìn chăm chú đối phương, mị phải kiềm chế kiềm chế a, thái độ cao ngạo, rõ ràng quen biết nhau chưa tới một ngày, ngôn ngữ cũng không cùng cha mẹ, vậy mà mị có thể hiểu được ý đối phương --- --------