Trong Nhà Có Một Nam Phụ

Chương 62



Editor: Snowflake HD

Sáng hôm sau, Diệp Đàn sắp xếp lại đồ đạc, chuẩn bị về thành phố A.

Vừa thu dọn được phân nửa, thì Ngọc Bạch Y đưa điện thoại cho cô.

“Em xem cái này đi.” Hắn xoay người cầm quần áo trong tay Diệp Đàn, sau đó đặt trong va li, “Để tôi làm.”

Diệp Đàn ngây người nhưng cũng nhận điện thoại, nhìn Ngọc Bạch Y nghiêm túc xếp quần áo trong vali, sau đó hắn quỳ xuống, phân loại quần áo, động tác tay vừa nhanh vừa thuần thục.

Diệp Đàn cầm điện thoại có chút do dự.

Dù sao thì cũng bởi vì chơi weibo mà cô phải nhiều lần trả giá ‘vô cùng thê thảm’.

Có lần đầu tiên rồi thì… về sau phương pháp trừng phạt của nam thần không biết kiêng kỵ gì hết.

Chủ động đưa điện thoại để cô lướt weibo, nghĩ kĩ một chút thì đúng là lừa gạt mà!

Xém nữa là mị bị lừa rồi hừ!

Diệp Đàn cầm di động trên tay, Ngọc Bạch Y đang gấp quần áo thì dừng lại, hắn ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Diệp Đàn chăm chú, giơ tay mở điện thoại giúp cô, dùng giọng điệu hòa nhã nói, “Em coi đi.” Hắn dừng một chút, nhìn ánh mắt xinh đẹp của Diệp Đàn, bổ sung thêm một câu, “Hiện tại tôi bỏ qua cho em.”

Diệp Đàn: (1_1) Đại ca cuối cùng anh cũng không canh chừng em nữa!

“Vì muốn tốt cho em.” Hắn quỳ một gối xuống đất, hơi nhướng người, giơ tay xoa đầu Diệp Đàn đang ngồi trên giường, “Có thể coi một chút.”

Diệp Đàn yên lặng nhìn vẻ mặt lạnh nhạt nhưng ấm áp của Ngọc Bạch Y, xác định rằng hắn không có lừa mình, sau đó mới dám đăng nhập weibo, sau đó…

Nhìn thấy đầy hình ảnh cô và Ngọc Bạch Y ôm hôn nhau trong phim…

Thì ra là đã có tính toán hết rồi! Còn có cả cảnh cô và Ngọc Bạch Y đùa giỡn, quay hỏng!!!

#Vô Lượng và Xuân Hoa#, không hiểu sao lại biến thành đề tài hot nhất hiện tại rồi.

Là người nào đăng lên? Còn có Thiên Lý không? Thiên Lý ở chỗ nào hả?

Diệp Đàn mở bình luận ra coi.

Bảo bảo vẫn còn nhỏ: #Vô Lượng và Xuân Hoa# đạo diễn đâu ông mau ra đây! Hôn xong là hết rồi sao? Cái gì? Không thể chấp nhận được!

Bắc Phong xuy: #Vô Lượng và Xuân Hoa# Ngọc đại và vợ ảnh thật quá đẹp, khuôn mặt hai người đó ta chấm cho điểm tối đa, đẹp muốn xỉu luôn hà!

Hậu viện Ngọc đại: #Vô Lượng và Xuân Hoa# diễn xuất ăn đứt giá trị khuôn mặt luôn, ta thật yêu Ngọc đại, Xuân Hoa cô buông chàng ra, chàng là của ta!!!

Đường quán của ta là nhất: #Vô Lượng và Xuân Hoa# A a a a a a a nhìn kìa, ta muốn thấy hai bọn họ xuất hiện trong chương trình ‘Tôi có được người’ a a a, cực kì muốn xem bọn họ ân ân ái ái! Làm sao đây! Cầu có người mời bọn họ! Nhìn thấy Ngọc đại và vợ ảnh liền cảm thấy hạnh phúc *gào khóc*!

Người qua đường Giáp: #Vô Lượng và Xuân Hoa# [mỉm cười] Chén cơm cho chó này ta ăn xong rồi, nhưng mà Ngọc đại, anh có dám đè vợ mình xuống không, hôn nhẹ một cái thì nhằm nhò gì chứ!

Hộ lan đề ~ đây: #Vô Lượng và Xuân Hoa# Nhìn cảnh hậu trường của bọn họ, ôi, ta cá là Ngọc đại cố ý!! Trong lòng Ngọc đại chắc chắn cười mỉm ~

Flag: #Vô Lượng và Xuân Hoa# mới xem hết hậu trường, có vẻ… Đạo diễn cũng rất đẹp ha ha ha ha ha!

Thải kỳ phiêu phiêu phiêu: [Che mắt] Cho ta vàng ta cũng không tin đó là Tiên Tôn của ta *gào khóc*, thật sự là vợ sao! Ô ô ô ô gào khóc, mãnh liệt quá đi, mị thấy rất xấu hổ 233333.

Diệp Đàn: …À, chẳng trách hắn chủ động bảo cô vào coi weibo…

Diệp Đàn tắt điện thoại, nhìn Ngọc Bạch Y, “Nam thần.” Cô nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Này, anh muốn để em nhìn thấy cái gì?”

Ngọc Bạch Y sắp đồ đạc xong, đứng dậy, xoay người, tiến lại gần sát khuôn mặt Diệp Đàn, đến khi chóp mũi hai người chạm nhau, ánh mắt của hắn bình thản, giọng nói cũng rất bình tĩnh.

“Em rất đẹp.”

Diệp Đàn hơi ngửa mặt ra sau, kéo dài khoảng cách giữa cô và hắn, sau đó ho nhẹ vài tiếng, “Hèn gì anh đột ngột đồng ý cho em lên weibo, nam thần, anh không dám thẳng thắn nói chuyện hay sao?”

Có cần thiết phải dùng biện pháp khoa trương như vậy không |||v|||.

“Có thể.”

Ngọc Bạch Y lập tức đứng dậy xoay người, một tay nâng cằm Diệp Đàn, trực tiếp hôn thẳng xuống môi cô.

Bởi vì rất đẹp, cho nên không cầm lòng được, đành lấy nụ hôn để kiềm chế.

Sau đó Diệp Đàn lại lấy di động ra, đột nhiên nghĩ tới chuyện cũ, có chút oán giận nói, “Nam thần, anh có biết hay không, lúc quay cảnh quyến rũ anh em rất muốn nổi điên, em cố gắng như vậy, tại sao anh không hề có chút phản ứng nào! Em cảm thấy thật quá thất bại.”

Cô ngừng một chút, sau đó yên lặng quay lưng về phía Ngọc Bạch Y thì thầm nói, “So sánh với hiện tại thì khác xa quá nhiều…”

Ngọc Bạch Y nhìn theo bóng lưng mảnh mai của Diệp Đàn, mái tóc dài của cô rối bù xõa xuống vai, cô đang mặc một chiếc váy ngủ màu trắng đơn giản, chăn mỏng che lên đầu gối, chỉ cần hắn vươn tay là có thể kéo gần khoảng cách giữa hai người.

Cho nên Ngọc Bạch Y hơi khom người, giơ tay qua ôm cô gái của hắn, nắm lấy hông của cô, đầu dựa vào vai cô.

Thật ra lúc ấy tâm thần hắn rất loạn.

Lần đầu tiên hắn có ý thức về cảm xúc lạ lùng ấy, cảm xúc hoàn toàn trái ngược với phán đoán và nhận thức của bản thân --- hắn muốn hôn cô.

Lần đầu tiên hắn muốn nghe theo cảm xúc trong lòng mình, nhưng lý trí của hắn quá mức kiên cường cuối cùng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Hắn đi tu luyện từ nhỏ, mấy vạn năm lại hợp tộc một lần, chỉ lúc đó hắn mới biết được chuyện của nam nữ, khi ấy bạn hữu của hắn cười hắn, “Bản thân ngươi là người của Long tộc, theo lý mà nói phải tinh thông mấy vấn đề này, tại sao ngươi một chút cũng không hiểu, một chữ cũng không biết.”

Không chờ hắn trả lời, bạn hữu của hắn cũng hiểu rõ: “Lỗi tại ngươi suốt ngày sống ở cực hàn Bắc Mạc, chỗ đó không có sinh linh nào, ta lại chẳng hi vọng ngươi có thể hiểu được những thứ này.”

“Nhưng ngươi là Long tộc, chỉ cần hướng dẫn sơ qua, là hiểu ngay.”

Nhưng mà khi hắn ra khỏi Bắc Mạc, không lâu sau, lại cư ngụ lâu dài ở trên đỉnh Thương Sơn, từ trước đến nay sống thanh tịnh, không bước chân vào thế tục, địa vị cao thượng tôn quý, không có người nào dám vượt quá khuôn phép.

Mà từ lúc gặp Diệp Đàn cho đến nay, cô đối xử với hắn không giống bọn họ.

Cô là người đầu tiên ôm hắn khóc bù lu bù loa, cũng là người đầu tiên kéo hắn ra sau để che chở cho hắn, là người đầu tiên nhìn thấy hắn chật vật, cũng là người duy nhất, bản thân hắn muốn bảo vệ.

Bảo vệ kỹ quá, thành ra biển thủ rồi.

Chính hắn cũng không biết, vậy mà bản thân có thể dung túng cho phép người khác đụng chạm thân mật với mình, để mặc cho cô ôm hắn, hôn môi hắn, lúc đó hắn cảm thấy rằng, đây là nữ nhân duy nhất bản thân muốn bảo vệ, hắn vốn nên làm như vậy.

Hắn phải che chở bảo hộ cô nương nhà hắn.

Tôi cho phép em làm như vậy, bởi vì em là người của tôi.

Vì vậy, tôi cũng chỉ dành cho riêng em.

“Lúc ấy đang nghĩ.” Ngọc Bạch Y ôm cô gái xinh xắn nằm im trong ngực mình, hắn bình tĩnh nói, “Nếu bọn họ không có ở đó, tôi có thể thoải mái hơn.”

Diệp Đàn: “…”

“Không thể tin được nam thần anh là loại người này.”

Diệp Đàn “E hèm”, lại bổ sung thêm, “Nhưng ít nhất cũng bù đắp tổn thương danh dự của em, thưởng cho anh.”

Cô ở trong ngực hắn hơi nghiêng đầu, ngẩng mặt hôn lên cái cằm hắn.

“Được rồi, tướng công đại nhân.” Diệp Đàn híp mắt cười nói, “Thu dọn đồ đạc về nhà chúng ta thôi.”

Kế hoạch đi du lịch vẫn còn nửa tháng nhưng đã bị hủy bỏ, Diệp Đàn muốn về nhà, ở trong nhà xem tivi chung với Ngọc Bạch Y là hạnh phúc rồi.

Sau khi xuống máy bay, Diệp Đàn phát hiện có người hâm mộ đến đón.

Ngọc Bạch Y lập tức nắm tay Diệp Đàn, lúc đầu còn tưởng là fan hâm một của đại minh tinh nào cơ, gần nhìn mới thấy, trên băng rôn đề tên Ngọc Bạch Y.

Cũng không đông lắm, cỡ chừng mười mấy người, các fan vừa trông thấy Ngọc Bạch Y và Diệp Đàn liền kích động, nhưng hết sức khống chế không la to, chẳng qua là liều mạng vẫy tay với Ngọc Bạch Y và Diệp Đàn, còn cố gắng quơ quơ băng rôn.

Ngọc Bạch Y buông bàn tay ra, chuyển thành ôm vai Diệp Đàn, bộ dạng giống như bảo vệ, dẫn Diệp Đàn đi ngang qua.

Bước đi của hắn không nhanh, tất cả đều theo nhịp chân của cô gái trong ngực, chậm rãi vững vàng, hắn ôm cô, không biết cô nói gì đó với hắn, hắn hơi nghiêng đầu, dáng vẻ lắng nghe cực kì chăm chú kiên nhẫn.

Đối với đám fan hâm mộ đứng chờ gần đó mà nói, nhan sắc bộ dáng tư thái của hắn có lực sát thương quá cao.

Mái tóc dài cùng thần thái xuất trần như tiên nhân ngoại thế! Còn có người nào khác sao!

Khi Ngọc Bạch Y bước tới gần, fan hâm mộ liền câm nín không nói được một chữ.

Có một số người, sở hữu khí chất vô cùng đặc biệt, vẻ mặt lạnh lùng tao nhã, không thích nói chuyện, sống nhã nhặn bình thản, vừa hay trên người toát ra  sự lạnh lùng khó ai tiếp cận được, khiến người ta chỉ dám nhìn từ phía xa.

Vì vậy…

Đường phu nhân cô cực khổ rồi, sao cô có thể tóm được Ngọc đại nhà chúng tôi vậy!!!

Nhưng mà… khi fan hâm mộ di chuyển ánh mắt sang phía cô gái trong ngực Ngọc đại, khuôn mặt của cô quả thực rất xinh đẹp, nhưng hiện tại cũng không có biểu cảm gì, có chút phong thái lạnh nhạt.

… Đúng rồi… Đường phu nhân cũng là người lạnh lùng mà…

Cho nên… Chúng ta tò mò hai người lạnh lùng ở chung với nhau thì nói lời yêu đương như thế nào? [Người qua đường tự hỏi (???)]

Một mảng yên ắng, người đứng đầu đám fan hâm mộ lên tiếng trước.

“Tiên tôn cùng Tiên tôn phu nhân, có người trong nhóm chúng em đi du lịch nhìn thấy hai người đi qua cửa kiểm an ở sân bay thành phố X, vừa hay chúng em cũng đi chung máy bay, cho nên đứng đây chờ vận may.” Cô cẩn thận từng li từng tí tìm từ thích hợp để nói, “Nhưng mà chúng em chỉ muốn gặp nam thần mà thôi.” Cô ngập ngừng một chút, lén nhìn sang Ngọc Bạch Y rồi bổ sung nửa câu, “Và vợ của nam thần.”

“Hả, vậy các em đợi lâu rồi phải không?” Diệp Đàn móc trong túi ra mấy bọc bánh quy đưa cho, “Cầm lấy đi.”

Diệp Đàn vừa mở miệng, đám fan hâm mộ lập tức bối rối.

A ~ giọng nói thật ngọt quá đi! Đường phu nhân là người giả vờ lạnh lùng nha!

Đám fan vui mừng nói cám ơn, giơ tay nhận lấy, sau đó đầy mong chờ nhìn sang Ngọc Bạch Y.

Dù sao cũng muốn nghe nam thần nói chuyện.

Ngọc Bạch Y không nói lời nào, Diệp Đàn ở sau lưng nhéo hắn một cái.

Bởi vì người khác không hỏi, cho nên Ngọc Bạch Y sẽ không nói, sau đó nhận được tín hiệu từ vợ, rốt cuộc cũng mở miệng: “Đói bụng sao?”

Diệp Đàn: “…”

Trong mắt của anh, em chỉ biết ăn và ngủ thôi sao?

(no=O=)no|||

“Về nhà ăn cơm.”

Ngọc Bạch Y dừng một chút, nhìn qua ánh mắt sáng long lanh của đám fan, thản nhiên bổ sung thêm một câu, “Mọi người cũng về nhà ăn cơm đi.”

Diệp Đàn: … Nghĩ lại trước kia nam thần không biết chuyện đời nhân gian, còn bây giờ mở miệng là ăn cơm khép miệng là đi ngủ.

Đám fan hâm mộ: Nam thần bảo ta về nhà ăn cơm kìa (-v-)/, giảm cân gì chứ, về ăn cơm thôi!

Trên đường đi, đám fan hâm mộ lén lút đi theo phía sau, bọn họ loáng thoáng nghe thấy hai người nói chuyện.

“Nam thần, trong mắt của an hem chỉ biết ăn và ngủ thôi sao?”

“Còn có ngắm tôi nữa.”

“… Không có không có em không có ngằm nhìn anh.”

“Ừ.”

Đám fan hâm mộ cho rằng nam thần chính là người sủng vợ vô điều kiện, kết quả nam thần ôm Đường phu nhân, nghiêng người cúi đầu cắn khóe miệng cô.

Hắn ngẩng đầu, bình tĩnh nói, “Không nghe lời.”

“Ăn cơm, ngủ, ngắm tôi.”

Diệp Đàn ngây người vô thức vuốt miệng, sau đó lại vô thức phản bác: “Sẽ không…”

Lại bị cắn một cái nữa.

Ngọc Bạch Y rất kiên nhẫn đứng bên đường dạy bảo cô: “Ăn cơm, ngủ, ngắm tôi.”

“Vậy còn anh!”

Ngọc Bạch Y rất bình thản, ra vẻ là chuyện thường tình trả lời, “Tôi cũng chỉ nhìn em mà thôi.”

Diệp Đàn: à.

“Được rồi.” Diệp Đàn ngoan ngoãn đồng ý, “Ăn cơm, ngủ và ngắm anh.”

Vô cùng không thích bị ép a ->_->.

Không phải là ép buộc gì, nhưng mà hắn rất chân thành dạy dỗ vợ, Ngọc Bạch Y xoa đầu cô, nhẹ nhàng an ủi, “Ngoan.”

Weibo không phải là toàn bộ sinh mạng của em.

Tôi mới là sinh mạng của em.

Đám fan hâm mộ: … OMG…

Màn ân ái cùng mùi chua tới quá nhanh không đỡ kịp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.