Diệp Đàn yên lặng nhìn cô, giọng nói khàn khàn tiếp tục hỏi, “Cậu biết anh ấy ở đâu đúng không? Có đúng hay không?”
Cổ tay Bạch Uyển Thư bị nắm đến phát đau, cô nhìn Diệp Đàn khăng khăng kiên định nhưng lại che giấu vẻ sợ hãi bên trong, ánh mắt tràn đầy đau lòng, khiến bản thân cô giật mình.
Hình như Diệp Đàn biết tất cả mọi chuyện rồi, bao gồm cả thân phận của cô.
“Uyển Thư, anh ấy ở đâu?”
“… còn có thể ở đâu được chứ.” Bạch Uyển Thư nhìn thẳng vào Diệp Đàn, điềm nhiên như không nói, “Lát nữa hắn mới đến đón cậu, cô dâu à, trước tiên phiền cậu mặc váy cưới vào đã.”
Diệp Đàn lập tức ngơ ngác.
Cô ngơ ngác nhìn Bạch Uyển Thư đi lấy áo cưới màu trắng đang đặt trên ghế, đưa cho cô xem, sau đó cô ấy chêu trọc, “Tối qua hai người hoạt động hơi bị ít nhỉ! Đây là váy cúp ngực đấy, cậu mặc đồ ngủ thôi tôi cũng thấy dấu hôn đầy cổ rồi, chậc chậc.”
Cuối cùng Diệp Đàn cũng kịp hiểu ra, không giữ được bình tĩnh mà lùi về sau một bước, bàn tay run rẩy thậm chí không đủ sức chỉ vào váy cưới, “Cái này, cái này, đây là… là có ý gì?”
“Đi mà hỏi chồng của cậu.” Bạch Uyển Thư cầm váy cưới, cười híp mắt trả lời, “Mau thay đồ đi, thợ trang điểm và phù dâu đang chờ cậu ở phòng khách, khoảng chừng tám giờ đoàn phù rể sẽ tới đón thì phải.”
Chuyện này phát triển quá nhanh, vượt qua phạm vi nhận thức của Diệp Đàn, vì vậy khiến cô chết đứng tại chỗ.
Bạch Uyển Thư nhìn kỹ mấy vết hôn trên cổ Diệp Đàn, vuốt cằm, rất thành thực nói, “Chắc là tối hôm qua cậu đòi sống đòi chết, chứ không chồng cậu sẽ không cư xử như vậy, hôm nay cậu phải mặc lễ phục đấy, ặc, đành phải nhờ thợ trang điểm giúp đỡ thôi.”
Diệp Đàn yên lặng ngẫm nghĩ lại tối qua, Ngọc Bạch Y ôm chặt cô trong ngực, lạnh lùng từ chối “Đêm nay không được”, sau đó bởi vì cô nằng nặc liều mạng đi trêu chọc hắn mới xảy ra chuyện…
“Tiểu Diệp.” Sau đó giọng nói Ngọc Bạch Y thay đổi, hắn nhẹ nhàng thở ra, “Em sẽ phải hối hận.”
Diệp Đàn tiếp tục tìm đường chết khiêu khích hắn: “Đến đi! Chúng ta đều thiệt thòi cả thôi!”
“…” Ngọc Bạch Y nhìn cô chăm chú, cực lực khắc chế bản thân, sau đó bình tĩnh nói, “Ngủ đi, ngoan.”
Diệp Đàn lại tiếp tục tìm đường chết nói một câu khiến lửa cháy lan ra đồng cỏ…
“Anh… không được sao?”
Diệp Đàn tỏ vẻ những lời này đều đã được khoa học chứng mình, nói chung lúc trước Ngọc Bạch Y không thể thân mật với cô, nhưng sau đó không biết tại sao lại có thể, tuy nhiên vẫn còn tồn tại rất nhiều chuyện bí mật, chính bản thân Ngọc Bạch Y cũng nói “Đêm nay không được”, nên khiến Diệp Đàn nghĩ rằng hắn không có khả năng.
“Được rồi!” Diệp Đàn ra vẻ bản thân đã hiểu lý do, “Em ngủ đây!”
Kết quả Ngọc Bạch Y xoay mình áp chế người cô, giọng nói hắn luôn tỉnh táo, biểu lộ cũng bình tĩnh, nhưng trong mắt lại cực kì u ám, hắn nói, “Chậm rồi.”
Khi làm những chuyện này Ngọc Bạch Y rất nhẹ nhàng, nhưng tối hôm qua hắn có chút không khống chế được, khiến cho đầu óc Diệp Đàn mơ hồ không biết gì cả.
Vì hành động nhiệt tình của bản thân tối qua, vỗ tay ^o^!
Và sáng nay hối hận không kịp T_T.
Mức độ hối hận lên đến cực điểm khi Diệp Đàn bắt đầu thay váy cưới.
Nam thần anh thật xấu xa T_T, tổ chức lễ cưới bù đắp cho người ta mà không thèm nói một tiếng… Bộ dạng hiện tại của em sao dám đi ra ngoài gặp người khác chứ…
Diệp Đàn trốn trong phòng không chịu đi ra, Bạch Uyển Thư nhìn đồng hồ, đã sáu giờ sáng, vì vậy liền mở cửa kéo Diệp Đàn ra ngoài.
Thợ trang điểm vừa nhìn thấy cô dâu thì giật mình, sau đó quay đầu sang một bên nén cười.
Diệp Đàn vô cùng tuyệt vọng.
“Có thể, có thể lùi lễ cưới về một ngày không?”
Bạch Uyển Thư liếc mắt nhìn cô, “Cậu nghĩ như thế nào? Khách sạn tiệc cưới đều đã chuẩn bị xong hết rồi.”
“Khụ khụ.” Lâm Nguyệt đứng sau thợ trang điểm lên tiếng an ủi, “Lát nữa dùng phấn trang điểm che đi, che được bao nhiêu thì che, được bao nhiêu hay bấy nhiêu, vết hôn cũng không đậm, có thể che mờ đấy.”
Diệp Đàn: không muốn gặp người nữa.
Diệp Đàn nhìn ra ngoài, không ngờ lại trông thấy hai người bạn cùng phòng lúc cô học đại học, còn có Lục Tịch Vân, và… Tề An Hồng.
Diệp Đàn tiến lên chào hỏi Lục Tịch Vân trước.
“Cám ơn cô đã tới.”
Lục Tịch Vân ôm lấy Diệp Đàn, “Tiếc quá không thể làm phù dâu cho cô…, thật tiếc.” Cô ấy dịu dàng nói, “Chúc hai người hạnh phúc.”
“Nhanh vậy.” Trong mắt Diệp Đàn tràn đầy vui vẻ, “Cô cũng thế, chúc cô hạnh phúc.”
Sau đó lại đi đến chào hỏi bạn cùng phòng, hồi các cô ở chung ký túc xá quan hệ giao tiếp vô cùng tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp cả hai người đều trở về quê hương, đường xá xa xôi, hiếm khi gặp mặt, cho nên lần này nhìn thấy Diệp Đàn bọn họ rất kích động nhào tới ôm, giọng nói oán trách: “Khủng khiếp quá nha! Kết hôn rồi cũng không nói một tiếng! A a a a a a a a biết được tin ông xã của bạn cùng phòng là nam thần tớ cực kì kinh ngạc đó biết không?! Xem bộ phim truyền hình kia xong là biết ngay chính là cậu! Nhưng mà vợ chồng gì gì đó! Không gặp mặt thực không thể tin được mà!”
Bạn cùng phòng hai phụ họa, “Đúng vậy đó! Cậu biết không lúc nhận được điện thoại của chồng cậu xém tí nữa là tớ té ngã rồi!”
“Tớ cũng vậy!” Bạn cùng phòng bắt đầu ra vẻ nghiêm trang giả giọng, “Anh là ai?” “Ngọc Bạch Y, chồng của Diệp Đàn.”
Bạn cùng phòng một ôm Diệp Đàn đôi mắt đỏ hoe, “Lúc ấy tớ nghĩ, đang bị người ta lừa gạt, chứ làm sao lại có chuyện, thần tượng của mình gọi điện thoại cho mình, còn mời đi tham dự lễ cưới của anh ta.”
“Dù sao tớ cũng chỉ dám xem clip mà đoán mò thôi, mẹ kiếp chẳng thấy tin tức gì của thần tượng, muốn chạy đi xem cũng không có cơ hội! Nhân sinh thật quá khổ!”
Diệp Đàn: “… cậu có thể hỏi mình.”
“Không! Tớ không tin thần tượng đã kết hôn.” Bạn cùng phòng một nói chắc chắn như đinh đóng cột, “Dù sao tớ cũng không phải fan não mịn.”
“Nhưng mà, cậu đã đến hôn lễ rồi…”
“Thần tượng mời! Tự mình gọi điện mời đó!”
Diệp Đàn: …
Vân vân… chẳng phải là bạn cùng phòng của cô sao? Tại sao cuối cùng lại vì Ngọc Bạch Y chứ (no=O=)no!!!
Bạn cùng phòng hai bổ sung: “Đúng vậy đó, Tiểu Diệp, tí nữa cậu phải dẫn bọn tớ đi gặp nam thần, cậu biết không, bọn tớ phải xin nghỉ phép rồi bay hai tiếng đồng hồ để đến đây gặp mặt nam thần đấy.”
Diệp Đàn: … không yêu đừng nói lời cay đắng.
“Hâm mộ quá đi.” Bạn cùng phòng rung rung nước mắt nhìn Diệp Đàn, “Theo tớ đoán cậu là fan cuồng của nam thần một lòng theo đuổi ảnh, cuối cùng thành công quyến rũ nam thần tạo nên một tiết mục máu chó không thể tưởng tượng.”
“… anh ấy theo đuổi tớ.” Diệp Đàn kiêu ngạo ngẩng đầu, “Thật đấy.”
“Ài!” Hai bạn cùng phòng liếc mắt nhìn dấu hôn trên cổ Diệp Đàn, “Chậc chậc.” Thở dài, “Thật là may mắn, nghĩ tới khuôn mặt khí chất thần thánh của nam thần trên tivi, Tiểu Diệp, đúng là hên như chó, có phúc cùng hưởng đừng quên bạn bè.”
Bạn cùng phòng một vẫn đang chìm trong tưởng tượng không kìm chế được của bản thân, tiếp tục truy hỏi Diệp Đàn, “Đúng rồi đúng rồi! Tiểu Diệp cậu cũng là fan cuồng của nam thần! Đúng không!”
Diệp Đàn: … cũng không biết đã tới cấp độ nào rồi… nói chung… não có vấn đề…
Cười đùa với bạn cùng phòng một lúc, Diệp Đàn đi sang chỗ Tề An Hồng.
Tề An Hồng mặc váy trắng vô cùng đơn giản, trong đôi mắt bình tĩnh như nước, không có biểu lộ gì cả.
Trông thấy Diệp Đàn nhìn mình, cô hơi nhếch cằm, “Không chào đón tôi sao?”
“… không phải.” Diệp Đàn suy nghĩ một chút, tìm từ ngữ thích hợp để nói, “Không nghĩ rằng cô sẽ tới.”
Tề An Hồng quay đầu cười cười như châm biến, “Đúng, dù sao oán hận cũng đã chồng chất.”
“Tôi tới vì Viện Viện.” Một lần nữa cô ta nhìn thẳng Diệp Đàn, trong ánh mắt có chút oán hận, nhưng nhiều hơn hết là bi thương, “Tôi đáp ứng với cô ấy, phải thay cô ấy nhìn người nhà cô ấy vui vẻ, bình an.”
Tề An Hồng giơ tay, nhẹ nhàng cầm tay Diệp Đàn, “Xin lỗi.” Cô dừng một chút, “Còn nữa, chúc hạnh phúc.”
Diệp Đàn chợt nhớ ra Diệp Viện từng nói với cô về người yêu đồng tính, Diệp Đàn nhìn Tề An Hồng, mím môi, thấp giọng trả lời, “Cám ơn.”
Tám giờ.
Diệp Đàn đã được hóa trang xong xuôi, lúc này đang ngồi trên ghế sofa, hiện tại cô mới để ý Bạch Uyển Thư có buộc nơ cho phạm huy nhỏ và đàn diệp.
Bạch Uyển Thư sờ bộ lông trắng muốt của phạm huy nhỏ, khen ngợi, “Tiểu hoa đồng thật anh tuấn nha!”
Diệp Đàn:?
Diệp Đàn còn chưa kịp lên tiếng, thì ngoài cửa truyền đến tiếng cười đùa của Đường Khải Dương, “Hắc hắc, phù dâu, cô dâu! Mở cửa mau mở cửa ra!”
Bạn cùng phòng một vội vàng nói, “Đã giấu giày rồi!”
Bạn cùng phòng hai: “Đảm bảo không tìm thấy!”
Lục Tịch Vân đứng bên cạnh không nhịn nổi tò mò hỏi, “Các cô… là fan hâm mộ của Ngọc tiên sinh sao?”
Tại sao lại quá hăng hái với việc Ngọc Bạch Y tới đón cô dâu như vậy…
Bạn cùng phòng một: “Tôi đảm bảo mình không phải fan não mịn.”
Bạn cùng phòng hai: “Thần tượng tìm không thấy đồ, thì chúng tôi có thể quan sát ảnh lâu hơn rồi (^w^).”
… Truy tinh tộc bây giờ quá đáng sợ.
Bạch Uyển Thư ra mở cửa, Diệp Đàn lập tức căng thẳng nhìn về phía cửa ra vào, Ngọc Bạch Y yên lặng đứng ở đó, sau đó nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt cực kì thâm tình, hắn mặc âu phục, tóc dài buộc cao, đẹp trai không tả nổi, từ trước đến nay khí chất của hắn đều cao quý thần thánh, ngay lúc đó mọi người trong phòng không thể thốt ra lời nào.
Bạch Uyển Thư nhanh chóng khôi phục tinh thàn, ho nhẹ vài tiếng, nghiêm túc nói, “Tìm giày đi, không tìm được thì không thể đón cô dâu.”
Diệp Đàn có bốn phù dâu, Bạch Uyển Thư, hai bạn cùng phòng, cuối cùng là Tề An Hồng.
Sau lưng Ngọc Bạch Y có năm người đàn ông, Diệp Đàn biết mỗi Đường Khải Dương, những người còn lại thì khiến cô khá bất ngờ <<Đại Đường cầu chân>> đạo diễn Tống Triệt, còn có nam thứ trong <> Đỗ Nhược Phi, hai người còn lại Diệp Đàn không biết.
“Ôi, chơi tới mức này luôn à.” Đường Khải Dương nháy mắt với đoàn phù rể sau lưng Ngọc Bạch Y, sau đó liền đi vào trong phòng, “Nào nào nào, Tịch Vân chúng ta không nên tham gia tiếp mục vui này.”
Lúc này Tống Triệt đã cắt tóc gọn gàng, mặc âu phục, bộ dạng và tinh thần cũng rất tốt, hắn vẫn lười biếng như trước dựa trên khung cửa hút thuốc, nhìn thấy Đường Khải Dương đi vào, hắn ngậm lấy điếu thuốc, chậm chạp nói, “Tôi trông chừng cô gái họ Bạch.”
Tống Triệt chặn đường Bạch Uyển Thư, đưa ánh mắt ra hiệu cho ba người còn lại.
Đỗ Nhược Phi: “Tôi chọn váy trắng.”
Hai người khác: “Những người còn lại.”
Về phần thợ trang điểm và Lâm Nguyệt… Ừ… con chó và con mèo…
Phạm huy nhỏ & đàn diệp: dù sao cũng bị áp bức bởi thần uy.
Sau đó Ngọc Bạch Y mặc kệ cả phòng hỗn loạn, bình tĩnh đi vào trong, mở hộp giày mà hắn cầm sẵn trên tay, bên trong có một đôi giày đế bằng.
Hắn quỳ một chân xuống đất, dịu dàng nhấc chân Diệp Đàn lên, thật cẩn thận xỏ vào cho cô.
“Nam thần…” Diệp Đàn thầm thì gọi hắn, nhìn hắn cúi người mang giày cho mình xong, hắn ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên sự vui vẻ nhàn nhạt.
“Diệp Đàn” Hắn thấp giọng gọi tên cô, giơ tay ra, chậm rãi bình tĩnh, mỗi câu mỗi chữ như lời thể, “Đi với tôi chứ?”
Diệp Đàn lập tức rơi nước mắt, cô đặt tay mình vào lòng bàn tay to lớn hơi lành lạnh của hắn, cười nói, “Tất nhiên.”
Ngọc Bạch Y nắm chặt, đứng lên hôn vào những giọt nước mắt của cô, ôm nàng công chúa của mình đi.
Đi… rồi…
Mọi người mở to mắt chứng kiến cảnh cô dâu bị bắt đi: …
Đoàn phù rể: Cái tốc độ này quá nhanh rồi phải không? Có thể cho một chút thời gian tạo kích thích được không?
Đoàn phù dâu: Mẹ kiếp, tự mình mang theo giày là phạm quy đó! Phạm quy! Trả cô dâu lại cho chúng tôi!!!
Nhưng mà…
Hai bạn cùng phòng: Ôi chội ôi thần tượng của chúng ta thật đẹp trai đẹp trai rất rất đẹp trai nha!