Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 20-1: Tôi sẽ không để người phụ nữ này hủy hoại cậu



Thẩm Thiên Thiên do dự một hồi, nhưng vẫn gọi cho Thẩm Mỹ Đình.

"Mẹ, ảnh chụp đó..." Thẩm Thiên Thiên mấp máy môi, có chút cáu kỉnh gãi gãi đầu, bố cô thật sự là làm nên chuyện mà, cho nên bây giờ cô phải giúp ông giải thích.

"Ừm." Thẩm Mỹ Đình nhẹ nhàng trả lời: "Mẹ đã thấy bức ảnh."

Thẩm Thiên Thiên im lặng một lúc, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ nghĩ như thế nào?"

"Chỉ dựa vào một bức ảnh thì không thể nghi ngờ bố con được, nhưng mẹ cũng sẽ điều tra." Thẩm Mỹ Đình cười khúc khích và hỏi: "Bức ảnh này được chụp khi nào?"

Thẩm Thiên Thiên suy nghĩ một lúc và trả lời: "Ba bốn ngày trước."

"Được rồi, mẹ hiểu rồi."

Cúp điện thoại xong, Thẩm Thiên Thiên ngây người nhìn điện thoại của mình, trong lòng vẫn có chút khó hiểu. Phản ứng của mẹ cô quá đỗi bình tĩnh, không giống bà ấy chút nào.

Thôi quên đi, cô không quan tâm đến chuyện của họ nữa.

A Hoàng đã mất tích được một ngày đêm, Thẩm Thiên Thiên có chút lo lắng không biết nó có đói không, buổi tối nó ngủ ở đâu, có bị bắt nạt hay không.

Trong lòng như nổi gió, cô lái xe đi gần quanh sân vận động tìm một lần nữa nhưng vẫn không thấy gì.

Thịnh Lạc lưu lạc bên ngoài một đêm, anh bây giờ rất hối hận.

Rõ ràng đã định sẵn đường đến bệnh viện trong đầu, nhưng khi thực sự bước đi, anh mới nhận ra rằng nó khó khăn đến nhường nào. Anh đã lượn quanh rất nhiều đường vòng, cuối cùng bụng thì đói lả, lúc chạng vạng tối mới tìm thấy bệnh viện có thân thể của anh.

Rồi anh chợt ý thức được, anh căn bản còn không biết mình ở phòng bệnh nào.

Mà cho dù biết mình ở phòng nào, với tình trạng hiện tại, anh cũng không có cách nào để lên lầu. A chết tiệt, anh đang nghĩ cái quái gì thế hả?

Sau khi biến thành một con chó, bộ não của anh đã trở nên ngu ngốc rồi à?

Lúc này, Thịnh Lạc đang mệt và đói, vô cùng nhớ nhung vòng tay ấm áp của Thẩm Thiên Thiên. Thịnh Lạc đã nhìn sâu vào bệnh viện, quyết định theo đường cũ quay về, về nhà được rồi tính sau.

Anh đi dọc theo lề đường một cách chán nản, bất ngờ một chiếc kìm sắt tàn nhẫn siết cổ anh, Thịnh Lạc chưa kịp vùng vẫy thì cả thân chó đã bị tóm gọn.

"Gâu gâu gâu!" Thịnh Lạc giãy giụa.

Nhân viên tuần biên đang tuần tra trật tự đô thị nói với nhau: "Thật sự rất hiếm khi vẫn còn những con chó hoang ở thủ đô như bây giờ nhỉ?"

Thịnh Lạc mắng nhân viên tuần biên: "Gâu gâu gâu!" Anh mới là chó hoang thì đúng hơn, bộ không nhìn thấy tôi có dog tag à?

Các nhân viên nắm cổ Thịnh Lạc, tiện tay ném vào lồng ở bên cạnh, quay đầu lại nói với bạn đồng nghiệp: "Tôi không thấy dog tag, chắc là chó hoang, trước tiên nhốt lại mấy ngày, không thấy ai tìm đến thì giết thịt."

Người bạn đồng nghiệp cười gật đầu: "Không thành vấn đề."

Thịnh Lạc cúi đầu trong tiềm thức, sợi dây xích quanh cổ anh đã rơi từ lúc nào không hay. Bởi vì chạy được một ngày, toàn thân xám xịt bụi bẩn nên bị ban quản lý đô thị nhầm là chó hoang.

Trong tích tắc, trái tim của Thịnh Lạc trở nên lạnh lẽo, anh sắp bị làm thịt rồi sao?

Thịnh Lạc bị nhốt trong lồng sắt lớn của văn phòng quản lý đô thị, anh muốn trốn thoát, nhưng cánh cổng sắt tàn nhẫn đã trực tiếp nhốt anh vào bên trong.

"Gâu gâu gâu!"

Trong chuồng còn có bốn con chó khác, vì Thịnh Lạc là ma mới nên đã bị tụi nó sủa.

Thịnh Lạc liếc nhìn lũ chó này rồi nằm gục ở cổng sắt, nghĩ cách chạy thoát thân. Những con chó khác không hề thân thiện chút nào, một con thậm chí còn hống hách vào mặt Thịnh Lạc như muốn đánh nhau với anh một trận.

Gần như theo bản năng, Thịnh Lạc nhe hàm răng sắc nhọn của mình, những sợi lông trên lưng anh dựng lên.

Chiến sự hết sức căng thẳng.

Một con chó lao tới cắn đuôi Thịnh Lạc. Thịnh Lạc có chút bối rối và đau đớn, bị chó cắn thì phải làm sao? Tất nhiên là cắn lại nó!

Anh biết lúc này không thể yếu thế, thế là anh gầm lên một tiếng, há to miệng c.ắn vào cổ con chó kia.

Thế là lũ chó trong chuồng ẩu đả với nhau, ban quản lý đô thị bên ngoài chẳng những không thèm đếm xỉa đến mà còn chuyển hẳn một băng ghế nhỏ để ngồi xem trò vui.

Thịnh Lạc cảm thấy đau khắp cơ thể, nhưng anh đã chiến thắng. Anh đã thu phục tất cả những con chó ở đây, tất cả những con chó bị anh cắn đều thu mình lại một góc, không dám khiêu khích nữa.

Khi Thẩm Thiên Thiên tìm thấy A Hoàng, trên người anh toàn bộ là vết máu, một bên mắt bị cắn và có vài vết máu trên bụng.

"Gâu!" Thịnh Lạc nằm sát cánh cổng sắt, cho dù cái đuôi bị thương nặng, nhưng vẫn không ngừng ve vẩy. Anh biết Thẩm Thiên Thiên sẽ tìm thấy anh mà.

Nhìn thấy con chó bị thương, Thẩm Thiên Thiên cảm thấy rất đau lòng. Sau khi ban quản lý đô thị đưa nó ra khỏi lồng, cô đã nhanh chóng ôm nó vào lòng. Vốn dĩ muốn mắng vài câu, nhưng cuối cùng cũng không đành lòng.

Thịnh Lạc nằm trong vòng tay cô, ngẩng đầu lên điên cuồng liế.m láp trên mặt cô.

Giang Lâm làm thủ tục đón con chó ở bên quản lý đô thị, nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên đi ra, anh mới yên tâm: "Sẽ ổn thôi!"

"Bác sĩ Giang, cảm ơn anh." Thẩm Thiên Thiên thành tâm cảm tạ: "Nếu không phải anh suy đoán đến đây, có lẽ tôi đã không tìm thấy A Hoàng rồi."

"Tôi cũng chỉ nghĩ ra thôi." Giang Lâm cười: "Đưa A Hoàng đến phòng khám của tôi đi, tôi sẽ khám giúp xem nó có còn bị thương ở đâu không."

Thẩm Thiên Thiên gật đầu: "Được."

Ngồi vào trong xe của Giang Lâm, A Hoàng ngoan ngoãn nằm trên đùi Thẩm Thiên Thiên, cô có chút khó hiểu: "A Hoàng ở bên cạnh tôi vẫn rất ổn, sao nó lại đột nhiên lại chạy ra ngoài vậy?"

Giang Lâm nói: "Cái này... chắc là động d.ục rồi. Tôi không nghĩ được cái gì khác, nguyên nhân gì mà nó lại tự chạy đi."

Thịnh Lạc lúc này không còn sức để phản bác lại lời của Giang Lâm, chỉ có thể chửi thầm trong lòng, đúng là đồ bác sĩ lang băm!

Thẩm Thiên Thiên cũng không hiểu lắm, vì vậy cô cân nhắc: "Thì ra là như vậy."

Giang Lâm gợi ý: "Một số con chó trưởng thành sớm, thời gian động d.ục của chúng sẽ sớm hơn. Nếu lo lắng, cô có thể triệt sản để nó không chạy lung tung nữa."

Thẩm Thiên Thiên sững sờ một lúc, sau đó nhìn xuống khuôn mặt ngây thơ của A Hoàng, cô mỉm cười: "Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó."

Thịnh Lạc: "Ư ư ư!" Thẩm Thiên Thiên, đừng nghe hắn ta nói hươu nói vượn!

Trong phòng khám thú cưng của Giang Lâm, anh đã kiểm tra toàn diện vết thương cho A Hoàng, Thẩm Thiên Thiên nhìn vết cắn trên người, có chút sợ hãi hỏi: "Nếu bị chó cắn có bị phát bệnh dại không?"

Sau khi nghe câu hỏi của Thẩm Thiên Thiên, Giang Lâm nói với một nụ cười nhẹ: "Sao cô có thể nghĩ ra một câu hỏi kỳ lạ như vậy?"

Thẩm Thiên Thiên cắn môi nói: "Đây không phải là dựa vào tình huống mà hỏi sao?"

"Nếu cô lo lắng, tôi sẽ tiêm phòng dại cho nó."

"Được!"

Xương cụt của A Hoàng đã bị cắn đứt, Giang Lâm đã bó bột cho anh. Lần này, A Hoàng gần như được băng bó toàn thân, giống như một xác ướp nhỏ.

Thẩm Thiên Thiên cười khúc khích, vươn tay chọc vào đầu nó: "Sau này ta sẽ xem thử mày có dám chạy lung tung nữa không."

"Phải rồi, bác sĩ Giang, anh theo giúp tôi bận rộn tới muộn như vậy, để tôi mời anh đi ăn tối." Thẩm Thiên Thiên nhìn Giang Lâm nói: "Cảm ơn mấy ngày nay anh đã giúp tôi tìm chó."

Giang Lâm nhướng mày, ôn nhu cười: "Vậy thì tôi không khách khí nữa."

Bầu không khí giữa hai người hòa hợp đến lạ, tiếng chuông báo động vang lên trong lòng Thịnh Lạc, anh cố gắng đứng dậy ngăn cản hai người đi ăn, nhưng vì toàn thân quấn băng nên rất khó khăn di chuyển.

Thẩm Thiên Thiên, đừng đi mà!

Thịnh Lạc buồn bã nhìn Thẩm Thiên Thiên, nhưng cuối cùng lại bị Giang Lâm giữ lại cho vào lồng ở một bên, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô và Giang Lâm cùng nhau rời đi.

Anh hận anh bây giờ trông thật bất lực làm sao, càng hận cái tên Giang Lâm này luôn xuất hiện bên cạnh cô!

______

Thẩm Thiên Thiên và Giang Lâm tạm biệt nhau ở trước khu chung cư, Giang Lâm vẫn nhìn Thẩm Thiên Thiên vào thang máy, sau đó mới quay người đi về nhà.

Thịnh Lạc nằm trên vai Thẩm Thiên Thiên liếc nhìn Giang Lâm chỉ biết đứng đó cô nhìn về nhà, ánh mắt anh lộ lên vẻ giễu cợt.

Hiện tại anh thật sự rất may mắn, cho dù thế nào thì Thẩm Thiên Thiên vẫn là vợ của anh. Thịnh Lạc nghĩ, chỉ cần cả hai vẫn còn mối quan hệ này, anh tự tin là có thể kéo Thẩm Thiên Thiên trở về. Dù sao cũng đã ở bên nhau ba năm, trong tim cô hẳn đã có anh.

Anh nhìn nghiêng về phía cô và nói thầm trong lòng: Thẩm Thiên Thiên à, sau này anh sẽ đối xử tốt với em.

Sau khi trở về nhà để tắm rửa, Thẩm Thiên Thiên ôm A Hoàng ngồi trên sofa, gọi cho Triệu Tiểu Hi, báo rằng đã tìm thấy A Hoàng.

Triệu Tiểu Hi cũng thở phào nhẹ nhõm, cô trêu chọc: "Bác sĩ Giang giỏi thật, A Hoàng biến mất, liền bận trước bận sau giúp cậu tìm chó, vậy cậu nghĩ sao? Cậu có nghĩ đến việc mở lòng không?"

Thịnh Lạc đang nằm bên cạnh Thẩm Thiên Thiên ngay lập tức vểnh tai lên, muốn nghe xem cô đang thực sự nghĩ gì.

Thẩm Thiên Thiên: "Tớ chẳng nghĩ gì."

"Vậy là cậu không thích bác sĩ Giang?"

"Nói thích thì cũng hơi quá." Thẩm Thiên Thiên cười nhẹ: "Chỉ là bạn tốt thôi!"

Triệu Tiểu Hi vỗ lên giường: "Thiên Thiên, cậu không lẽ... cậu còn thích Thịnh Lạc à?"

Thẩm Thiên Thiên giễu cợt: "Não tui chưa úng nước pà ưi, tui thích anh ta làm gì?"

Thịnh Lạc ở bên nghe thấy sự khinh thường trong lời nói của cô, cầu vồng chấm hỏi vụt qua trong đầu: "???"

Thích anh là não úng nước?

Nhìn nụ cười giễu cợt trên môi cô, Thịnh Lạc đột nhiên cảm thấy chướng mắt, trong đầu chậm rãi hiện lên một vài chữ khiến anh không thể chấp nhận.

Cô không thích anh.

Thẩm Thiên Thiên chậm rãi nói: "Nếu không phải có lý do khiến tớ phải lấy anh ta, tớ đã không kết hôn với anh ta rồi. Lúc đó, tớ rõ ràng đã..." Nói được nửa lời, giọng cô đột nhiên dừng lại.

Đúng vậy, khi đó cô rõ ràng không muốn kết hôn với Thịnh Lạc, hơn nữa còn về nước từ hôn. Cô nhớ cô còn có đại chiến với bố để từ hôn với Thịnh Lạc nữa kìa.

Sau đó, khi cô chạy ra khỏi nhà, cô đã bị bắt cóc. Đồng thời, Trương Tử Oánh cũng bị bắt cóc.

Sau khi được giải cứu, cô bị ràng buộc với hệ thống, được yêu cầu thu thập năng lượng hào quang, nếu không cô lần lượt sẽ gặp phải những kịch bản chết người. Để không phải đối mặt với kịch bản chết, cô chỉ có thể chọn kết hôn với Thịnh Lạc. Thậm chí trong ba năm qua, vì không thể lấy được năng lượng từ Thịnh Lạc, cô rất ít khi ra ngoài vì sợ gặp phải tai nạn.

Ba năm trước cô đã ở nước ngoài học thạc sĩ và tiến sĩ, lúc đó cô còn không biết Thịnh Lạc, vậy vì sao lại đột ngột quay về để từ hôn? Tóm lại phải có lý do gì đó để cô về Trung Quốc từ hôn chứ nhỉ?

"Thiên Thiên, cậu bị sao vậy?" Triệu Tiểu Hi cảm thấy lông mày của Thẩm Thiên Thiên nhíu chặt như vậy, cô lo lắng nói: "Có vẻ như cậu đang cảm thấy rất khó chịu hả?"

"Tiểu Hi, hình như tớ đã quên mất một chuyện rất quan trọng." Thẩm Thiên Thiên ngây người: "Nhưng mấy năm nay tớ không phát hiện ra rằng tớ đã quên."

"Hả?" Triệu Tiểu Hi gãi gãi đầu: "Ý của cậu là?"

Thẩm Thiên Thiên mím chặt môi, chắc chắn là sau khi được giải cứu khỏi vụ bắt cóc, cô đã bị mất trí nhớ.

Đột nhiên, cô nghĩ đến Phó Từ Hành.

Cả hai biết nhau từ trước, nhưng cô hoàn toàn không nhớ. Vậy ký ức cô mất có liên quan gì đến Phó Từ Hành? Tại sao cô lại quên anh?

"Không có gì, đã muộn rồi, thôi đừng nói chuyện nữa." Thẩm Thiên Thiên giơ tay xoa xoa đầu, cười nói: "Ngày mai gặp lại ở công ty."

"Okela iem êu!" Triệu Tiểu Hi gật đầu, lúc định cúp máy còn không quên nhắc nhở Thẩm Thiên Thiên: "Mà này, tớ nghĩ nên triệt sản cho A Hoàng đi, để không phải sợ nó chạy theo con chó cái khác, sẽ không quay về nữa."

Thẩm Thiên Thiên: "Bác sĩ Giang Cũng đề nghị như vậy, nhưng tớ nghĩ nó hơi ák độk? A Hoàng vẫn còn nhỏ như vậy, thế mà lại mất bi."

Thịnh Lạc: "..." Không chỉ trong lòng đau nhói mà đột nhiên còn có chút "bi" thương.

______

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.