Từ khi Thẩm Thiên Thiên rời đi, Thịnh Lạc cảm thấy con chó không thoải mái lại không chút sức lực, nó nằm trong ổ với vẻ mặt thất thần, đầu óc chỉ toàn nghĩ Thẩm Thiên Thiên ra nước ngoài gặp ai?
Nó cực kỳ quan tâm đến điều đó.
Đang suy nghĩ miên man, hình ảnh Thẩm Thiên Thiên bỗng hiện ra trước mắt anh, anh thậm chí còn cảm thấy cô đang ôm anh.
"A Hoàng à, mày có nhớ chị không?" Thẩm Thiên Thiên bế con chó ra khỏi ổ.
Nghe thấy giọng nói này, Thịnh Lạc chợt bừng tỉnh.
Cô thực sự đã trở về!
Thịnh Lạc lúc này liều mạng vẫy đuôi biểu lộ tâm tình vui sướng, thậm chí không nhịn được thè lưỡi ra liếm má cô.
Thẩm Mỹ Đình nói: "Con chó của con thật biết nhận thức. Đến nhà đã ba ngày, nó cứ nằm đó không nhúc nhích. Thế mà khi con đến, ngay lập tức liền hưng phấn tràn đầy sức sống."
Thẩm Thiên Thiên sờ đầu con chó: "Chó của con mà lại."
"Buổi trưa có ở lại ăn cơm không?" Thẩm Mỹ Đình hỏi.
Thẩm Thiên Thiên nhìn bà, suy nghĩ một chút rồi nói: "Mẹ, chúng ta nói chuyện đi." Cô quyết định sẽ nói chuyện này với Thẩm Mỹ Đình. Còn về sau sẽ như thế nào thì tùy bà ấy.
Rốt cuộc thì bà nên biết và có quyền được biết. Sau khi nói hết mọi chuyện, Thẩm Thiên Thiên cũng sẽ không đưa ra bất kỳ ý kiến hay lời khuyên nào.
"Làm sao đấy, sao con trông nghiêm trọng vậy?"
Thẩm Thiên Thiên bế A Hoàng vào phòng khách, cô ra hiệu cho mẹ ngồi xuống rồi chậm rãi nói: "Con vừa biết được thông tin là em gái của bố đã mất khi còn nhỏ."
"Hả?" Thẩm Mỹ Đình lộ vẻ kinh ngạc: "Sao đột nhiên lại nói như vậy?"
"Nói cách khác, mẹ Trương Tử Oánh không phải em gái Trương Nhất Chu và tất nhiên Trương Tử Oánh cũng không phải cháu gái, mà là..." Thẩm Thiên Thiên mấp máy môi: "Con gái hoang ngoài giá thú."
Không chỉ Thẩm Mỹ Đình bị chấn động mà ngay cả con chó Thịnh Lạc cũng thế, nó đưa tay lên gãi tai, cảm thấy như mình vừa nghe thấy một bí mật không nên nghe thấy.
"Chuyện này... làm sao mà có thể?" Thẩm Mỹ Đình một mặt không tin, hoài nghi nói: "Thiên Thiên à, con xem phim cẩu huyết quá 180 phút rồi đấy!"
"Cách trực tiếp và hiệu quả nhất để chứng minh điều đó là làm xét nghiệm quan hệ cha con cho hai người họ." Thẩm Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn Thẩm Mỹ Đình: "Tất nhiên, nếu mẹ không muốn, xem như con chưa nói gì."
Đôi môi của Thẩm Mỹ Đình đang run lên, e rằng đây là kết quả mà bà chưa từng tưởng tượng ra.
"Không, không thể nào... Mẹ không tin." Bà lẩm bẩm, giây phút sau, mắt bà tối sầm lại và bà ngất đi.
"Mẹ!" Thẩm Thiên Thiên cũng giật mình, nhanh chóng buông A Hoàng trên tay xuống, vội vàng gọi điện cấp cứu.
Nhìn mẹ được đưa lên xe cấp cứu, Thẩm Thiên Thiên đột nhiên cảm thấy có chút hối hận khi đã trực tiếp nói với mẹ về chuyện này.
Sau khi khám bác sĩ thấy không có gì nghiêm trọng nhưng vì tâm tình chập chờn thất thường quá nên ngất xỉu. Thẩm Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm sau khi nghe điều này, cùng lúc đó Trương Nhất Chu cũng đến bệnh viện.
Là Trương Nhất Chu được dì Triệu thông báo.
Thẩm Mỹ Đình vẫn chưa tỉnh dậy, Trương Nhất Chu biết từ bác sĩ rằng vợ ông không có gì nghiêm trọng, ông trừng mắt nhìn Thẩm Thiên Thiên: "Con đã làm gì mà để mẹ con tức giận như vậy hả?"
Thẩm Thiên Thiên nhìn ông: "Tại sao bố nghĩ là do con?"
"Thì ai khác ngoài con?"
Thẩm Thiên Thiên cong môi: "Cũng có thể là do bố đấy!"
Trương Nhất Chu: "Con..." Ông nhìn Thẩm Mỹ Đình, nhẹ giọng nói: "Mỹ Đình à, em tỉnh rồi sao?" Ông đến gần giường bệnh để xem bà thế nào.
Thẩm Mỹ Đình tránh tay ông và nhìn ông với ánh mắt vô định.
"Anh nghe nói em bị ngất nên vội vàng chạy tới trước khi cuộc họp công ty diễn ra." Trương Nhất Chu nghiêm nghị nói: "Thiên Thiên làm cho em tức giận đúng không?"
"Là chồng." Thẩm Mỹ Đình khàn giọng nói: "Không liên quan gì đến Thiên Thiên."
"Làm sao vậy? Bác sĩ nói em tâm trạng không tốt?" Trương Nhất Chu nhẹ nhàng nắm tay vợ: "Được rồi, sao tâm trạng của em lại không tốt vậy?"
Thẩm Mỹ Đình cười yếu ớt, bà nhìn chằm chằm Trương Nhất Chu một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói: "Thật sự không sao, đừng lo lắng cho em. Mà này, mấy ngày nay em sẽ nằm viện, để Tử Oánh chăm sóc cho em đi, đứa nhỏ này từ nhỏ đã luôn cẩn thận."
Trương Nhất Chu gật đầu: "Được được, anh sẽ gọi cho con bé ngay, nhờ con bé đến chăm sóc cho em."
Thẩm Thiên Thiên đang đứng một bên cong môi: "Thôi thì mẹ không muốn con chăm sóc nên con đi về đây."
Trương Nhất Chu: "Mẹ con còn nằm ở đây, con không thể ở cùng bà ấy nhiều hơn sao?"
"Nếu Thiên Thiên có việc cứ để con bé đi trước. Anh ở đây với em là được rồi." Thẩm Mỹ Đình đưa tay lên và chạm vào tóc của Trương Nhất Chu: "Anh vì cái nhà này mà vất vả làm việc, tóc trắng đầy ra đây này."
Thực ra trước đây, đến cả Thẩm Thiên Thiên cũng chưa bao giờ nghi ngờ thân phận của Trương Tử Oánh thì huống hồ gì là Thẩm Mỹ Đình. Bởi vì người tình của Trương Nhất Chu được sắp đặt quá tốt quá hoàn hảo, Thẩm Thiên Thiên thực sự không thể ngờ rằng Trương Nhất Chu lại ngoại tình sớm như vậy.
Lúc đó chẳng phải là những năm tháng tươi đẹp nhất trong mối quan hệ vợ chồng của hai người họ sao? Ngay cả con gái là cô đây cũng chỉ là bóng đèn. Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên Thiên thực sự thổn thức.
Sau khi rời viện, Thẩm Thiên Thiên lái xe đến tòa soạn tạp chí, mọi người rất ngạc nhiên khi thấy cô đột ngột quay về. Thẩm Thiên Thiên chỉ vẫy tay, tỏ ý không cần phải ngạc nhiên, rồi đi đến văn phòng của mình.
Hai ngày sau, Thẩm Thiên Thiên bất ngờ nhận được cuộc gọi từ dì Triệu, nói rằng vợ chồng hai ông bà cãi nhau rất gay gắt. Thẩm Thiên Thiên biết rằng mẹ cô đã bùng nổ.
Thẩm Thiên Thiên lái xe trở lại, gặp Trương Tử Hiên ở cửa nhà, người cũng bắt taxi trở lại để can ngăn cãi vã.
Trương Tử Hiên vẫn có chút bối rối: "Chị ơi, bố mẹ có chuyện gì vậy?"
"Chị vừa mới về, em không thấy sao?"
Trương Tử Hiên sờ sờ mũi: "À, vậy em đi trước xem xem."
Thẩm Thiên Thiên đang đậu xe, chỉ nghe thấy trong nhà từ xa truyền đến âm thanh đồ vật rơi vỡ. Cô bước vào biệt thự và thấy một nửa số bình hoa trong nhà đã bị đập vỡ.
Hay lắm, hàng trăm vạn không cánh mà bay.
Ngọn lửa chiến trường dường như đã được dập tắt, Trương Tử Hiên ôm lấy Thẩm Mỹ Đình đang sắp ngất vì khóc: "Mẹ, mẹ đừng làm như thế nữa."
Trương Nhất Chu đang ngồi ở bên kia, cả người lộ vẻ ảm đạm.
"Tôi muốn ly hôn với anh!" Thẩm Mỹ Đình bật khóc, bà gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này. Nếu như trước đây bà chỉ nghi ngờ thì khi nhìn thấy giấy báo giám định, bà cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Người chồng luôn tỏ ra thâm tình ấy vậy mà đã lừa dối ngay từ năm thứ hai của cuộc hôn nhân. Không những thế còn đem con hoang về nhà nhờ bà nuôi nấng hơn chục năm?!
Bà thậm chí còn quan tâm đến đứa con hoang kia hơn cả con gái của mình, hahahaha!
Thẩm Mỹ Đình cảm thấy trái tim mình như bị ai đó bóp chặt, sau đó nặng nề ngã xuống đất, cuối cùng đã bị chà đạp không thương tiếc. Bà đau đến mức khó thở, nhìn gã đàn ông trước mặt, bà chỉ cảm thấy buồn nôn.
"Ọe!" Thẩm Mỹ Đình nôn khan.
Trương Nhất Chu muốn đến đỡ lấy bà: "Mỹ Đình, nghe anh giải thích, năm đó anh chỉ là nhất thời hồ đồ, anh..."
Thẩm Mỹ Đình nói một cách sắc bén: "Cút đi, đừng chạm vào tôi!"
Trương Tử Hiên vẫn còn lúng túng: "Mẹ, bố và mẹ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ai có thể nói cho cậu biết chuyện gì đã xảy ra không? Nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên đi vào, Trương Tử Hiên cảm thấy có chút bất lực: "Chị."
Đối mặt với sự lộn xộn trong phòng, Thẩm Thiên Thiên cau mày, cô tránh những mảnh vỡ trên mặt đất và đi tới.
Khi Trương Nhất Chu nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên, ông ngay lập tức tức giận: "Thẩm Thiên Thiên, đây là kết quả con muốn sao? Tại sao con lại nói với mẹ?"
Thẩm Thiên Thiên nghĩ đến lại thấy nực cười: "Bố dám làm không dám chịu à? Mẹ con đáng bị bố lừa gạt cả đời ư? Ông ngoại năm đó còn sống mà bố đã làm ra loại chuyện ngoại tình như vậy thì thử hỏi xem sau khi ông đi rồi bố còn làm ra loại chuyện dơ bẩn gì nữa?"
Trương Tử Hiên ở một bên ngẩn ra: "Cái gì... Bố, bố... ngoại tình?"
Thẩm Thiên Thiên nhìn Trương Tử Hiên và chế nhạo: "Chúc mừng Tiểu Hiên nha, ước nguyện từ nhỏ đến lớn của em đã thành hiện thực rồi đấy!"
Trương Tử Hiên hơi sững sờ: "Em... Em ước gì cơ?"
"Trương Tử Oánh đã từ chị họ thành chị gái cùng cha khác mẹ của em rồi kìa." Thẩm Thiên Thiên cười nói: "Em có hạnh phúc không?"
Vẻ mặt của Trương Tử Hiên cứng lại, cậu nhìn Trương Nhất Chu bên cạnh đầy hoài nghi: "Bố, những gì chị nói có phải là thật không? Bố và em gái bố..."
Thẩm Thiên Thiên: "..." Cái đồ ngu ngốc ngờ nghệch này thôi im đi.
Vẻ mặt của Trương Nhất Chu có chút xấu hổ.
Thẩm Mỹ Đình nức nở: "Trương Nhất Chu, cút khỏi đây đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, cút ngay mau!"
Trương Nhất Chu im lặng một lúc, nhưng vẫn ồn tồn nói: "Mỹ Đình à, khi em bình tĩnh lại thì chúng ta vui vẻ nói chuyện nhé, có được không nào?"
Thẩm Mỹ Đình quay đầu lại và dựa vào vòng tay của con trai, không muốn nghe ông nói.
Trương Tử Hiên tuy nhận thức muộn màng nhưng đã kịp phản ứng, cậu nhìn chằm chằm vào Trương Nhất Chu một cách hằn học: "Đồ cặn bã, ông còn giải thích cái quái gì nữa?"