Mấy ngày nay Thẩm Mỹ Đình ở đây với Thẩm Thiên Thiên, khi cô đi làm trở lại thì cô không cần phải gửi con chó cho bác sĩ Giang nữa.
Giang Lâm trầm mặc một hồi, Thẩm Thiên Thiên cười nói hôm nào khác không bận sẽ mời anh đi ăn tối.
Thẩm Thiên Thiên vẫn đến tòa soạn tạp chí như thường lệ, chỉ là về cơ bản thì mọi chuyện ở tòa soạn đều giao cho An Nhiên, vì cô đang bận thu xếp thông tin nội bộ của các cổ đông Thẩm thị để đề phòng trường hợp khẩn cấp.
Cô sợ rằng nếu Thẩm Mỹ Đình và Trương Nhất Chu ly hôn, Thẩm thị không khéo cũng sẽ đổi tên mất. Hiện tại, hầu hết tất cả các giám đốc điều hành cấp cao nhất của Thẩm thị đều do một tay Trương Nhất Chu nuôi dưỡng, ngay cả khi mẹ cô muốn lấy lại quyền sở hữu, rất có thể bà sẽ không thuyết phục được bọn họ để lên làm chủ tịch.
Nếu thật sự mọi chuyện trở thành như vậy, không chừng nắp quan tài của ông ngoại sẽ bật lên mất.
Vì vậy những ngày này, khi Thẩm Thiên Thiên về nhà thì đã tầm chín mười giờ. Thẩm Mỹ Đình không thể ngủ một mình, bà vừa xem TV vừa ôm A Hoàng chờ con gái quay về.
Thẩm Thiên Thiên vừa mới đậu xe vào bãi đậu thì một chiếc xe phía sau đột nhiên bật đèn pha, chiếu sáng toàn bộ cây cỏ phía trước khu chung cư. Cô quay lại liếc mắt, vừa định mắng ai mà có duyên như vậy thì một người từ trên xe bước xuống.
Bởi vì ánh sáng sau lưng, Thẩm Thiên Thiên không thể nhìn thấy dáng vẻ của người đó vì ngược sáng, nhưng vẫn cảm thấy bóng dáng của anh ta rất đỗi quen thuộc.
Người đàn ông đó chậm rãi bước tới dưới ánh sáng, cô dần dần nhìn thấy bộ dạng của anh ta.
Là Phó Từ Hành.
Anh đứng dưới ánh sáng chói lọi, với những hạt nhỏ li ti trong không khí lơ lửng xung quanh anh, như thể một lớp sương mỏng đã hình thành xung quanh.
Thẩm Thiên Thiên trong tiềm thức lùi lại một bước, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút áy náy: "Anh... sao anh lại ở đây?" Thậm chí anh còn tìm đến tận cửa nhà cô.
"Tại sao em lại bỏ đi mà không đợi tôi?" Phó Từ Hành trầm giọng chất vấn.
Thẩm Thiên Thiên bĩu môi: "Ở nhà có việc gấp." Bây giờ gia đình cô có chuyện gấp thật, cho nên không tính là nói dối.
"Nói dối." Anh lẩm bẩm và tiếp tục nói: "Em còn chặn điện thoại và WeChat của tôi nữa."
Thẩm Thiên Thiên ho nhẹ một tiếng: "Ũa vậy hả? Chắc là tôi lỡ tay." Cô liế.m môi: "Anh không ở lại mấy nước tư bản đó sao, anh ở đây làm gì?"
"Tìm em." Câu trả lời của anh thật ngắn gọn.
Thẩm Thiên Thiên nhìn anh và nghĩ đến những gì ông anh nói với cô, cô cau mày: "Phó Từ Hành, anh có biết tôi là ai không?"
Anh nghiêm túc trả lời: "Em là Thẩm Thiên Thiên."
"Không, tôi là vợ của Thịnh Lạc." Thẩm Thiên Thiên hít một hơi thật sâu, tim cô đập rộn ràng một cách không thể giải thích được, cô chậm rãi nói: "Lần trước anh nói anh không liên quan gì đến Thịnh Lạc, sao anh lại nói dối tôi?"
"Em là em, không phải vợ của ai khác." Anh nắm chặt tay, khó chịu vì lời cô nói. Nếu hồi đó họ không bỏ lỡ nhau thì bây giờ cô đã là vợ anh rồi.
"Tôi cũng vừa mới biết về mối quan hệ giữa Thịnh gia và tôi." Phó Từ Hành chậm rãi nói: "May quá nhỉ, còn có tầng quan hệ như vậy nữa."
Khi đó bố anh đã tìm đến anh và yêu cầu anh đến Trung Quốc để giúp Thịnh gia tạm thời quản lý công việc của tập đoàn, vì chủ tịch của Thịnh gia bị tai nạn vẫn chưa tỉnh lại.
Thịnh Lạc đã hôn mê, những kẻ dòm ngó Thịnh Thế sắp không thể kiềm chế được nữa. Bà Thịnh không còn cách nào khác là phải nhờ đến sự giúp đỡ của *người anh họ đang ở tận Ý, tức là bố của Phó Từ Hành.
*Ơ kìa, nếu bố PTH là anh họ của bà Thịnh thì PTH và TL là anh em họ chứ? 🧐
Mặc dù ông Phó là anh họ của bà Thịnh nhưng ông Phó chỉ hơn bà Thịnh vài tuổi, vì hai người bằng tuổi nhau, lại có mối quan hệ tốt nên ông Phó đã sắp xếp để Phó Từ Hành giúp đỡ.
Khi ông Phó yêu cầu Phó Từ Hành giúp đỡ, trước cả khi ông giải thích mối quan hệ giữa Thịnh gia thì Phó Từ Hành đã đồng ý ngay lập tức.
Bởi vì cuối cùng anh cũng tìm được một cái cớ để đi Trung Quốc.
Đó là lý do tại sao Phó Từ Hành xuất hiện trong bệnh viện trên xe của Thịnh Lạc, tình cờ đoàn tụ với Thẩm Thiên Thiên.
"Đừng lo lắng, ông nội sẽ không tới tìm em nữa." Phó Từ Hành trịnh trọng nói ra: "Tôi đã không biết ba năm trước ông ấy cũng tìm đến em, thật lòng xin lỗi."
Sau khi Thẩm Thiên Thiên lại biến mất, Phó Từ Hành không hoảng sợ như ba năm trước, không tìm người khắp nơi như ruồi không đầu, anh không còn là kiểu người của ba năm trước nữa.
Khi biết Thẩm Thiên Thiên chọn cách rời đi sau khi gặp ông nội, anh quyết định "giáo huấn" ông nội một bài học, không nên để ông già rồi nhàn rỗi dẫn đến lo việc riêng của anh.
"Phó Từ Hành, anh đến giờ vẫn chưa hình dung được tình hình hiện tại sao?" Thẩm Thiên Thiên gãi đầu: "Tôi là vợ Thịnh Lạc, còn anh là... chú Thịnh Lạc."
Cô thả lỏng tay: "Nếu ba năm trước thực sự có chuyện gì đó giữa chúng ta, chi bằng anh cũng quên chuyện đó đi. Tốt hơn hết là nên buông bỏ quá khứ."
Anh im lặng.
Không khí xung quanh dường như đóng băng ngưng đọng lại, ngay cả những con côn trùng thường râm ran cũng ngừng kêu vào lúc này, sự yên tĩnh khiến Thẩm Thiên Thiên dường như còn nghe thấy nhịp tim của mình.
Ngay khi Thẩm Thiên Thiên nghĩ rằng anh sẽ quay người rời đi, thì lại nghe thấy anh nói: "Anh sẽ đợi em ly hôn."
Thẩm Thiên Thiên: "..."
"Anh không cam tâm bỏ lỡ em như thế này nữa." Anh nói chậm rãi, giọng nói trầm ấm lại kiên định, như thể anh đang nói với chính mình: "Nếu chúng ta đã từng ở bên nhau và sau đó chia tay rõ ràng, có lẽ bây giờ anh sẽ không miễn cưỡng như vậy."
Con người là thế, cái gì không có được thì luôn hỗn loạn.
"Vậy nên em hãy cho anh một cơ hội, được không?"
Thẩm Mỹ Đình không thấy Thẩm Thiên Thiên trở về nhà, bà ôm A Hoàng từ trên cửa sổ nhìn xuống lầu, nhìn thoáng qua thấy có hai người đứng trước đèn dưới lầu.
"A Hoàng, nhìn xuống dưới nhà xem, có phải là Thiên Thiên không?"
Đương nhiên Thịnh Lạc cũng nhìn thấy hai người đang đứng dưới lầu, điều anh quan tâm hơn cả là người đàn ông đứng cùng cô là ai?
Cũng may bọn họ không ở riêng quá lâu, Thẩm Thiên Thiên xoay người đi lên lầu, nhưng người đàn ông vẫn đứng đó, phải một lúc lâu sau, anh ta mới xoay người lên xe.
Là người theo đuổi Thẩm Thiên Thiên sao? Thịnh Lạc bất mãn suy nghĩ.
Thẩm Thiên Thiên mở cửa đi vào nhà, thấy Thẩm Mỹ Đình vẫn ngồi trên sofa, cô thay giày nói: "Con đã nói rồi mà, đừng có đợi con về."
"Không sao, dù sao mẹ cũng không ngủ được." Thẩm Mỹ Đình nhìn Thẩm Thiên Thiên chằm chằm, bà rất muốn hỏi xem vừa rồi đã xảy ra chuyện gì ở dưới lầu, nhưng nhìn vẻ mặt thờ ơ của con gái, bà như muốn nghẹt thở.
Sống với con gái những ngày qua, nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên đi sớm về khuya, bà rất muốn san sẻ với con gái nhưng lại phát hiện bà không biết làm gì.
Trương Nhất Chu nói đúng, hơn hai mươi năm nay bà thật vô dụng. Rõ ràng là khi còn đi học, điểm của bà cũng thuộc hàng top mà.
"Thiên Thiên." Nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên từ bồn tắm đi ra, Thẩm Mỹ Đình nhẹ nhàng gọi cô lại.
Thẩm Thiên Thiên lau đầu và hỏi: "Sao vậy ạ?"
"Mẹ có chuyện muốn nói với con." Thẩm Mỹ Đình để A Hoàng trên mặt đất, giơ tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh bà: "Con lại đây ngồi đi."
Thẩm Thiên Thiên chậm rãi đi tới, ngồi ở bên cạnh bà: "Mẹ nói đi."
Thẩm Mỹ Đình vừa định nói, ánh mắt bà rơi vào cánh tay của Thẩm Thiên Thiên, một vết bỏng xấu xí, bà hít một hơi thật sâu: "Thiên Thiên, con..."
Thẩm Thiên Thiên mặc váy hai dây, vết thương trên cánh tay lộ ra tự nhiên, cô cau mày, đứng lên ngồi xuống một vị trí khác để không cho bà nhìn thấy vết sẹo.
"Có phải là vết thương năm xưa để lại không?" Thẩm Mỹ Đình ngượng ngùng hỏi: "Con... sao con không đi xóa bỏ nó?" Bây giờ công nghệ tiên tiến như vậy, cũng có rất nhiều kỹ thuật xóa sẹo mà.
Thẩm Thiên Thiên nói một cách bình tĩnh: "Con không muốn phẫu thuật, con sợ đau. Dù sao khi con mặc quần áo cũng không ai nhìn thấy."
Cô rõ ràng là có để tâm đến vết sẹo này!
Thịnh Lạc nghe những lời lãnh đạm của cô mà cảm thấy vô cùng đau lòng, anh nhẹ nhàng xoa lên chân cô.
"Mẹ định nói gì với con?" Thẩm Thiên Thiên nhìn mẹ: "Không có việc gì thì con đi ngủ."
Như đã hạ quyết tâm, Thẩm Mỹ Đình hít một hơi thật sâu và nói: "Thiên Thiên, con có muốn đệ đơn khởi tố ly hôn cùng mẹ không?"
"Cái gì?" Thẩm Thiên Thiên kinh ngạc nhìn bà.
Thịnh Lạc ngồi trên mặt đất: "Gâu?" Mẹ vợ đang nói cái gì vậy?
"Vì con không có tình cảm với Thịnh Lạc mà, bây giờ nó lại đang hôn mê, vì cái gì mà con không ly hôn với nó? Con lại còn có thể đi tìm một người con thực sự thích." Thẩm Mỹ Đình nói: "Khi con tranh cãi về việc hủy bỏ hôn ước, con đã nói rằng con có người mình thích ở Mỹ. Nhưng vì ông nội của Thịnh Lạc vẫn còn ở đó, hôn ước giữa con và Thịnh Lạc đâu dễ hủy bỏ. Thiên Thiên à, nếu con vẫn thích người đó, mẹ nhất định sẽ ủng hộ việc con ly hôn."
Thẩm Thiên Thiên: "..."
Thịnh Lạc ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Thẩm Thiên Thiên, anh bắt gặp một tia bi thương khó tả trong mắt cô. Anh lo lắng nóng lòng đứng dậy vòng qua chân cô.
Thẩm Thiên Thiên, đừng ly hôn mà. Hãy cho anh một cơ hội để bù đắp cho em, khi trở thành người, anh sẽ bù đắp tất cả những gì mà anh đã nợ em. Vậy em có thể cho anh một cơ hội nữa được không, làm ơn đừng ly hôn mà!
"Mẹ có nghĩ rằng việc mẹ và bố gặp rắc rối như thế này, liệu con có còn tin vào tình yêu không?" Thẩm Thiên Thiên cười hỏi lại.
Thẩm Mỹ Đình: "..."
"Hồi đó bác sĩ chẩn đoán không sai, con đã mất trí nhớ." Thẩm Thiên Thiên cụp mắt xuống thấy A Hoàng đi lại hoài, cô đưa tay ôm lấy nó rồi chậm rãi nói: "Con đã quên mất người con từng yêu."
Cô cau mày: "Mẹ, nếu mẹ chọn cứu con trước, đầu con sẽ không bị thương, và con sẽ không quên anh ấy."
Rồi mọi thứ sẽ khác.
"Mẹ xin lỗi, Thiên Thiên, mẹ là người có lỗi với con." Thẩm Mỹ Đình cảm thấy buồn, có phải bà đã gián tiếp khiến cuộc hôn nhân của con gái mình không hạnh phúc?
Tuy nhiên, Thẩm Thiên Thiên đột nhiên lại bật cười.
Cô cong môi, đôi mắt phượng đẹp đến mức toát ra một loại thần thái khác.
Thịnh Lạc nghe cô nói với giọng nhẹ nhàng: "Mẹ nói đúng, con vẫn nên tìm một người mà con thực sự thích. Ngày mai con sẽ nhờ chú Hứa giúp đỡ, thuận tiện giúp chúng ta giải quyết chuyện ly hôn."
Thịnh Lạc gần như sững sờ đến điếng người, ngay sau đó liền nhảy ra khỏi vòng tay cô, chạy ra cửa như điên, vươn móng vuốt cào nát cánh cửa.
Anh muốn đi ra ngoài, anh muốn trở lại thành người, vì nếu anh không tỉnh dậy, Thiên Thiên của anh sẽ đi mất!