Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 30-1: Anh còn không bằng cầm thú...



Thẩm Thiên Thiên mơ mơ màng màng mở to mắt ra, bắt gặp một đôi đồng tử đen láy trong trẻo, ma xui quỷ khiến sao mà cô đưa tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy má anh, khúc khích cười nói: "Anh đẹp trai ò, có phải chúng ta từng gặp qua nhau ở đâu rồi không?"

Phó Từ Hành biết rằng cô đã say. Anh giơ tay nắm lấy bàn tay đang không yên phận của cô: "Về đến nhà rồi, anh đưa em lên nhé?"

"Nhà?" Thần sắc cô nhất thời mơ hồ, đột nhiên vô cùng phiền muộn nói: "Em không có nhà..."

"Em còn có anh." Anh thì thầm: "Thiên Thiên, anh vẫn luôn ở đây."

"Thật sao?" Thẩm Thiên Thiên không biết từ lúc nào đã cởi thắt dây an toàn, áp sát Phó Từ Hành, mở to mắt nhìn anh, lông mi dài khẽ run: "Vậy anh đưa em về đi."

Anh theo bản năng ôm eo cô, ánh mắt rơi vào đôi môi đỏ mọng ấy, cổ họng yết hầu nhích lên, sau đó khàn giọng nói: "Được."

Anh dịu dàng đỡ cô trở lại chỗ ngồi, thắt dây an toàn lại cho cô: "Ngoan ngoãn ngồi xuống, tôi đưa em về."

Cô ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn anh bằng ánh mắt lờ đờ say mê, ngoan ngoãn gật đầu: "Ừ."

Phó Từ Hành không có nhà ở Trung Quốc, anh đang sống trong một khách sạn căn hộ, vì vậy nếu anh muốn đưa con mèo nhỏ say xỉn này về nhà, anh trước mắt chỉ có thể đưa cô về khách sạn.

Xe đỗ ở gara khách sạn, Thẩm Thiên Thiên đã ngửa đầu ngủ thiếp đi. Anh nhẹ nhàng xuống xe, mở cửa từ bên cạnh cô, tháo dây an toàn rồi ôm chặt cô vào lòng.

Dường như cảm thấy hơi khó chịu, cô dụi vào lòng ngực anh, tìm tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ.

Thấy cô như vậy, Phó Từ Hành chậm rãi cong khóe môi, sau đó một bên bế cô từ thang máy lên lầu.

*Lễ tân thang máy chào đón Phó Từ Hành với nụ cười trên môi: "Ngài Phó, chào mừng ngài trở về." Sau đó, cô ấy vươn tay ấn tầng 15, tò mò liếc nhìn người phụ nữ trong lòng Phó Từ Hành.

* 电梯小姐:Elevator girl/ Miss elevator: nói thật cũng không biết dịch sao cho đúng nữa, theo ngữ cảnh trong truyện là ở khách sạn cao cấp sẽ có mấy chị đứng ở chỗ thang máy rồi vận hành máy á.

Cảm nhận được ánh mắt của lễ tân thang máy, Phó Từ Hành bình tĩnh ôm Thẩm Thiên Thiên, trong mắt hiện lên sự không hài lòng.

Cô lễ tân thang máy vội vàng đứng vững, không dám nhìn loạn.

Từ tầng 10 trở lên của khách sạn này đều là dãy phòng tổng thống, càng lên cao giá càng đắt, giá phòng một đêm mấy chục vạn. Một người đàn ông giàu có như Phó Từ Hành sống ở tầng 15 và sống ở đó được vài tháng đã thành con rể phú hào trong mắt nhân viên chăm sóc khách hàng.

Nhưng người ta hình như đã có chủ rồi, đúng là tiếc hùi hụi, mấy cô em sắp buồn đến thương tâm rồi đây.

Khi ra khỏi thang máy với Thẩm Thiên Thiên trong tay, Phó Từ Hành nghiêng đầu lại và nói: "Phiền cô gọi đến hai nữ phục vụ."

Lễ tân thang máy vội vàng gật đầu: "Vâng, ngài Phó."

Hai nữ phục vụ nhanh chóng đi tới, giúp Thẩm Thiên Thiên tẩy trang, thay bộ đồ ngủ thoải mái rồi lặng lẽ rời đi.

Căn phòng chìm trong im lặng, Phó Từ Hành ngắm nhìn Thẩm Thiên Thiên đang ngủ say thật lâu, cuối cùng yên tĩnh đóng cửa phòng lại.

______

Sáng sớm hôm sau, Thẩm Thiên Thiên thoải mái duỗi người, nhìn trần nhà xa hoa trên đầu, sửng sốt một chút, đột nhiên từ trên giường bật dậy.

Cô phát hiện ra mình không chỉ ở một nơi xa lạ mà quần áo cũng đã được thay đổi.

Đây là đâu? Chuyện gì đã xảy ra vậy?!

Thẩm Thiên Thiên nhớ rằng cô không hề uống nhiều vào ngày hôm qua, hơn nữa cuối cùng là cô đã đi cùng với Phó Từ Hành. Chẳng lẽ tất cả những điều này là do anh làm?

Thẩm Thiên Thiên hơi giật mình kinh hãi, cô vậy mà không hề có chút phòng bị nào trước Phó Từ Hành, lại để mình say trước mặt anh, điều này xưa nay chưa từng có.

Dẫu cho trước đây có là Thịnh Lạc, cô có mà uống rượu thì cũng sẽ không bao giờ để mình say trước mặt anh ta.

Dù Thẩm Thiên Thiên phát hiện quần áo của cô đã được thay đổi, nhưng dường như không có chuyện gì xảy ra. Khẽ thở dài nhẹ nhõm, cô lại có hơi tức giận.

Sao Phó Từ Hành lại không động lòng trước một mỹ nhân đang say như cô chứ? Là do cô không đủ mị lực hấp dẫn hay là do anh lên không được?

Thẩm Thiên Thiên mở cửa, đúng lúc nhìn thấy Phó Từ Hành mặc áo len đen từ quầy bar trong phòng khách mang theo một chiếc cốc đi ra.

"Em tỉnh rồi à?" Đôi mắt trong veo của anh rơi vào người cô, trong mắt mang theo ý cười, lãng mạn vô biên đến nóng mặt.

Thẩm Thiên Thiên đi tới trước mặt anh, hơi ngẩng đầu nhìn anh: "Là anh thay quần áo cho em sao?"

Anh nhìn cô, trong mắt ý cười càng sâu hơn: "Em hi vọng là anh à?"

Cô trừng mắt nhìn anh: "Là anh, anh chính là cầm thú. À không phải, anh còn không bằng cầm thú."

Anh giơ tay nhẹ nhàng sờ trán cô, trong mắt mang theo vẻ bất đắc dĩ và nuông chiều: "Anh muốn, nhưng không phải bây giờ."

Thẩm Thiên Thiên: "..." Phong thái cợt nhả kia quá đỗi khêu gợi, không ngờ bình thường anh trông đứng đắn như vậy, nhưng khi nói về tình d.ục lại có dáng vẻ rù quến như vậy.

Cô giả vờ lơ đãng xoay người, mím môi hỏi: "Quần áo của em đâu?"

"Nhân viên khách sạn đem đi giặt, lát nữa sẽ đưa tới, thôi thì sao em không đi rửa mặt trước đi?"

"Ò."

Điện thoại di động trong phòng vang lên, Thẩm Thiên Thiên đi lấy, là video call của Triệu Tiểu Hi.

"Thiên Thiên, sư tỷ của tớ đã liên hệ tốt lắm, cậu có thể ấn định thời gian... Wait a minute, cậu đang ở đâu đấy?" Triệu Tiểu Hi tinh ý nhận thấy quần áo trên người Thẩm Thiên Thiên và đồ đạc trong phòng tất cả đều không đúng.

"Tớ đang ở khách sạn." Thẩm Thiên Thiên nói.

Lúc này, có tiếng gõ cửa phòng, nhân viên chăm sóc khách hàng nói: "Ngài Phó, quần áo hôm qua ngài yêu cầu giặt đã chuẩn bị xong."

Giọng nói ấy khá lớn đủ để Triệu Tiểu Hi có thể nghe thấy.

Triệu Tiểu Hi hít một hơi thật sâu: "Oimeoi, ngài Phó á? Quá là lợi hại, đúng là Thiên Thiên của tui mò!"

Thẩm Thiên Thiên: "..."

Đến lượt giọng nói của Triệu Tiểu Hi cũng lớn đủ để Phó Từ Hành trong phòng có thể nghe thấy.

Thẩm Thiên Thiên ho khan một tiếng, vội vàng nhỏ giọng nói: "Ăn nói xà lơ, sao cậu nói như vậy, không phải như cậu nghĩ đâu, tớ cúp máy trước đây, lát nữa sẽ liên lạc lại với cậu."

"Ò ò, không vội không vội, cứ thong thả đến." Biểu cảm Triệu Tiểu Hi như kiểu hóng hớt ăn dưa: "Tớ chờ cậu gọi."

Thẩm Thiên Thiên trực tiếp cúp máy.

Phó Từ Hành mang quần áo của cô tới: "Em thay quần áo trước đi, dưới lầu có nhà hàng, anh chờ em cùng ăn sáng."

Nhà hàng này chuyên phục vụ bữa sáng dành riêng cho khách của khách sạn và tất nhiên Phó Từ Hành, người sống ở tầng 15, được hưởng dịch vụ thượng hạn hàng đầu.

Người phục vụ đưa thực đơn đến: "Ngài Phó, mời ngài gọi món."

"Đợi một chút."

"Vâng, nếu ngài cần thì cứ việc gọi cho tôi."

Khi Thẩm Thiên Thiên xuống lầu, cô tình cờ nhìn thấy một người phụ nữ trẻ đang trò chuyện với Phó Từ Hành, khi cô đến gần hơn, cô nghe thấy rằng người phụ nữ đó dường như đang hỏi anh phương thức liên lạc.

Phó Từ Hành thấy nhìn Thẩm Thiên Thiên đang đi về phía mình, lạnh giọng nói: "Bạn gái tôi sẽ để ý."

Người phụ nữ quay đầu lại, nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên, cô ta ngượng cười một tiếng: "Xin lỗi đã quấy rầy anh."

Thẩm Thiên Thiên ngồi xuống đối diện anh: "Em làm bạn gái anh từ khi nào vậy?"

"Khi nào em đồng ý thì là khi đó."

Cô mím môi, đột ngột chuyển đề tài: "Em đói rồi."

Khách sạn cung cấp đồ ăn phương Tây và bữa sáng kiểu Trung Quốc, Thẩm Thiên Thiên gọi một cốc sữa đậu nành với bánh sandwich, Phó Từ Hành gọi cà phê.

"Anh uống cà phê vào buổi sáng?"

"Ừ." Anh gật đầu: "Anh không có thói quen ăn sáng." Anh đến đây hoàn toàn là vì để đi cùng cô.

"Buổi sáng nhịn ăn không tốt cho dạ dày đâu." Thẩm Thiên Thiên nói: "Ăn cái này đi." Cô đẩy chiếc bánh sandwich trước mặt cho anh.

Phó Từ Hành sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên khẽ cười một tiếng, bảo người phục vụ mang một chiếc bánh sandwich khác cho Thẩm Thiên Thiên.

Thẩm Thiên Thiên lẩm bẩm: "Anh cười cái gì mà cười?"

"Em trước đây cũng từng nói với anh câu này." Anh nói: "Sau đó mỗi lần em tìm tới anh đều sẽ mang buổi sáng cho anh."

Thẩm Thiên Thiên: "..." Đối với những lời anh nói cô không hề có chút ấn tượng nào.

"Phó Từ Hành, nếu em không thể nhớ được những chuyện đã phát sinh cùng với anh khi đó thì sao?" Thẩm Thiên Thiên đột nhiên hỏi.

Anh khựng lại trước câu hỏi của cô.

Thẩm Thiên Thiên dùng thìa khuấy sữa đậu nành trong cốc, yên lặng chờ đợi câu trả lời của anh, cô nghe thấy anh nói: "Không sao, anh sẽ lại khiến em yêu anh."

Thẩm Thiên Thiên phút chốc ngẩng đầu nhìn anh.

Anh chậm rãi nói: "Lúc trước là em đuổi theo anh, còn bây giờ là anh đuổi theo em, như nhau thôi."

Cô chớp chớp mắt: "Đừng khi dễ em mất trí nhớ mà nói lung tung là năm đó em theo đuổi anh nha."

Anh nhướng mày, trong mắt có chút bất lực.

Sau khi hai người ăn sáng xong, Phó Từ Hành đưa cô đến công ty, Thẩm Thiên Thiên ngồi trên ghế và nghịch điện thoại.

Cô nhấp vào WeChat của Giang Lâm, hôm qua anh ấy đã gửi một vài bức ảnh, cho thấy sự hồi phục của A Hoàng trong bệnh viện, còn nói rằng A Hoàng đang hồi phục rất tốt.

Thẩm Thiên Thiên đã gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc.

[Cảm ơn anh đã giúp tôi nhìn thấy A Hoàng, anh đã vất vả rồi.]

[Hồng bao WeChat]

Tuy rằng hồng bao chỉ có thể phát cho 200, nhưng Thẩm Thiên Thiên cảm thấy đây cũng là chút tâm ý của bản thân, cô nghĩ đợi khi A Hoàng xuất viện, nếu không bận rộn thì nhất định phải đãi Giang Lâm một bữa ăn ngon.

______

Sau khi trở lại công ty, trưởng phòng quan hệ công chúng đã đợi sẵn trong văn phòng, sau cuộc thảo luận ngày hôm qua, Thẩm thị sẽ tổ chức một cuộc họp báo vào chiều nay để giải thích về vụ ly hôn giữa Trương Nhất Chu và Thẩm Mỹ Đình.

Thẩm Thiên Thiên cũng đã liên lạc với Triệu Tiểu Hi và yêu cầu cô ấy đưa sư tỷ của mình từ bộ phận báo chí đến trụ sở chính để phỏng vấn độc quyền.

Sư tỷ của Triệu Tiểu Hi tình cờ là bộ phận tin tức của một làn sóng nhất định, coi như đã tìm được đúng người. Thẩm Thiên Thiên tiếp đãi sư tỷ trong phòng họp, sau đó thảo luận về cách phỏng vấn làm sáng tỏ.

Buổi họp báo do bộ phận quan hệ công chúng sắp xếp vào buổi chiều cuối cùng cũng bắt đầu, Thẩm Thiên Thiên phải tức tốc đến hiện trường.

Có một số phương tiện truyền thông, không biết có phải do công ty đối thủ sắp xếp hay không, bọn họ thực sự đã sử dụng phương thức livestream để phát sóng cuộc họp báo lần này của Thẩm thị

Có hơn một chục ký giả báo chí có mặt tại hiện trường, và không ít phóng viên đến phỏng vấn với tâm thế chế giễu.

"Cho dù lần này Thẩm thị có xử lý êm đẹp như thế nào, ly hôn cũng như búa đá vết nhơ, đúng không? Thanh danh trong ngành nhất định phải mất hết thôi."

"Tôi nghe người trong cuộc nói rằng Trương Nhất Chu ngoại tình trước, phu nhân của ông còn là một thiên kim tiểu thư, vì vậy bà không thể chịu đựng được mà ly hôn với ông."

"Không phải Trương Nhất Chu đã ở rể Thẩm gia sao? Ông ta còn dám ngoại tình?"

"Cũng không hẳn, ông Thẩm đã sớm rời đi, hiện tại không ai có thể quản được ông ta."

"Thật đáng tiếc, sau này Thẩm thị chắc sẽ suy tàn xuống dốc."

Các phóng viên đang cùng nhau nói chuyện phiếm, nhân viên công tác tại địa điểm hội trường phía trước đã sắp xếp có trật tự, không biết ai đã kêu lên một phen, đến rồi đến rồi.

Các phóng viên quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Thiên Thiên được một nhóm nhân viên công tác dẫn đường đi lên sân khấu. Cô mặc một bộ công sở chuyên nghiệp, chân đi giày cao gót, mái tóc đen bồng bềnh như mây rũ xuống bờ vai, dù ăn mặc chuyên nghiệp nghiêm nghị như vậy nhưng vẫn không chìm được vẻ đẹp rực rỡ quyến rũ bức người của cô.

"Xin chào mọi người, tôi là Thẩm Thiên Thiên." Thẩm Thiên Thiên đứng trước micrô, tự giới thiệu mình trước. Trong một dịp như vậy, giọng nói trong trẻo của cô nhanh chóng thu hút sự chú ý của tất cả các phóng viên có mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.