Sau khi dì giúp việc chuẩn bị bữa tối cho Thịnh Lạc thì liền rời đi, chỉ còn lại con chó Thịnh Lạc trong căn nhà to lớn.
Sắc trời ngày càng tối, cho đến khi hoàn toàn tối đen, trên bầu trời không có lấy một vì sao, ngột ngạt đến mức khiến người ta không thở nổi.
Thịnh Lạc ngủ không được, nằm ở bên ngoài ban công, cảm thụ gió ban đêm lạnh thấu xương.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Thiên Thiên qua đêm bên ngoài mà Thịnh Lạc biết.
Anh rất hoảng loạn, nhưng vẫn không ngừng tự an ủi mình, có lẽ là do cô tăng ca, công ty có quá nhiều việc nên chưa về được.
Trước đây khi công việc lu bu, anh cũng thường xuyên bận rộn cả đêm.
Nhưng càng nghĩ anh càng trở nên bối rối, thậm chí bắt đầu có chút bồn chồn. Anh đứng ở mép ban công, nhìn vào bóng tối dưới lầu, anh biết chỉ cần anh nhảy xuống từ đây, anh có thể kết thúc cuộc đời làm chó của mình.
Sau đó, anh sẽ thức dậy trong hình hài Thịnh Lạc.
Chung quanh ban công đều có lưới bảo vệ, Thịnh Lạc một chân đã nhô ra ngoài, cuối cùng vẫn là có chút sợ hãi, nếu như từ độ cao này mà rơi xuống chắc nát bấy.
Bất kể ai cũng đều sợ chết, anh cũng không ngoại lệ.
Lần đầu tiên gặp tai nạn xe anh không có cảm giác gì, khi mở mắt ra, anh phát hiện mình đã biến thành một con chó.
Nhưng lúc gặp tai nạn xe khi làm chó, anh cảm nhận rất rõ nỗi sợ trước cái chết, cảm giác đau đớn như bị kéo ra khỏi linh hồn, cảm giác toàn thân bị xé nát khiến anh không muốn trải qua lần nữa.
Đó là lý do tại sao đến bây giờ anh vẫn là một con chó. Nhảy từ một tòa nhà cao như vậy chắc là đau hơn là bị ô tô đâm.
______
Thẩm Thiên Thiên đã gửi tin nhắn cho Triệu Tiểu Hi, nói với cô ấy rằng cô và Phó Từ Hành đang ở bên nhau, trong lời nói của cô hiện rõ tâm trạng vui vẻ.
Triệu Tiểu Hi đã gửi một biểu tượng cảm xúc như kiểu cô đã sớm biết và trả lời: [Khi nào thì cậu định đãi khách vậy? Tớ đã chuẩn bị sẵn tiền rồi đây.]
Thẩm Thiên Thiên: [Lo xa quá bà dà!]
Triệu Tiểu Hi: [Không phải nói đã quen từ khi ở nước ngoài rồi sao? À đúng rồi, trí nhớ của cậu đã hồi phục chưa?]
Nhắc đến ký ức đã mất, Thẩm Thiên Thiên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đáp: [Chỉ có mấy đoạn rời rạc, tớ còn chưa nhớ hết.]
Triệu Tiểu Hi: [Vậy thì từ từ nhớ chứ sao.]
Thẩm Thiên Thiên: [Thôi không nói chuyện với cậu nữa, hôm qua tớ đến bệnh viện để chụp CT não, trưa nay tớ sẽ đến gặp bác sĩ.]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Triệu Tiểu Hi, Thẩm Thiên Thiên dựa vào ghế và đưa tay lên xoa bóp cổ. Sau khi trả phòng vào buổi sáng, cô và Phó Từ Hành cùng nhau đi làm.
Trên đường đi, Thẩm Thiên Thiên trịnh trọng yêu cầu Phó Từ Hành quay lại FLOW. Mặc dù cô không thích Liễu Nhã, nhưng những gì Liễu Nhã nói không sai. Anh đã vì cô mà bỏ ra quá nhiều, cô không xứng với sự cho đi vĩ đại của anh đến thế.
Phó Từ Hành rất thông minh ý thức được ngày hôm qua Liễu Nhã và Thẩm Thiên Thiên đã nói những gì, đối với yêu cầu của cô, anh khẽ gật đầu: "Được rồi."
Thẩm Thiên Thiên mím môi cười: "Ngoan quá."
Buổi trưa cả hai hẹn nhau cùng đến bệnh viện để xem kết quả CT và chẩn đoán của bác sĩ. Thẩm Thiên Thiên ngồi đối diện với bác sĩ, lo lắng không sao hiểu được.
Hồi lâu sau, bác sĩ mới nói: "Dựa theo CT não bộ của cô, kết luận là não bộ của cô không bị tổn thương. Còn về chứng mất trí nhớ mà cô đã đề cập, đó có thể là một loại kích thí.ch tinh thần, nếu muốn khôi phục trí nhớ thì có thể là cô sẽ phải một lần nữa đối mặt với sự việc cô không muốn đối mặt nhất, khiến cho bộ phận này được kích thí.ch thì biết đâu sẽ nhớ lại."
Sau đó bác sĩ nói rất nhiều thuật ngữ chuyên môn về cấu trúc não, nhưng Thẩm Thiên Thiên nghe cũng có hiểu đâu.
Ra khỏi phòng điều trị, Phó Từ Hành giơ tay ôm Thẩm Thiên Thiên vào lòng, dịu dàng nói: "Cứ thuận theo tự nhiên." Anh không muốn cô chỉ vì nhớ lại những chuyện trong quá khứ mà phải đối mặt với những thứ khiến cô đau lòng.
Thẩm Thiên Thiên gật đầu: "Em hiểu."
Khi hai người tạm biệt, Thẩm Thiên Thiên kéo anh lại và nói: "Nhân tiện thì tối nay anh mời La Tuấn và Liễu Nhã đi, em muốn mời họ ăn tối."
Phó Từ Hành ngạc nhiên: "Sao vậy?"
Thẩm Thiên Thiên mấp máy môi rồi cười nói: "Cảm ơn họ đã chăm sóc anh trong suốt ba năm khi em rời đi."
Anh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Được rồi."
Đúng là thật lòng muốn cảm ơn nhưng quan trọng hơn là muốn tuyên bố chủ quyền, xưa nay cô chưa bao giờ là người muốn thua thiệt.
Khi Liễu Nhã nghe La Tuấn nói Phó Từ Hành mời họ ăn tối, cô vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng anh đã thông suốt sau khi bị cảm. Vì vậy cô cố ý thay trang phục chỉnh tề, trang điểm thật xinh đẹp để đi dự tiệc.
Kết quả là khi đến nơi hóa ra là một nhà hàng lẩu rất bình thường, đứng ở cửa là đã có thể ngửi thấy mùi thơm từ bên trong.
Trang phục tinh xảo của cô hoàn toàn không phù hợp nơi đây.
Liễu Nhã cắn môi, khi đang do dự có nên đi vào hay không thì giọng nói của Thẩm Thiên Thiên từ phía sau truyền đến: "Không ngờ Liễu tiểu thư còn đến sớm hơn cả chúng tôi."
Liễu Nhã quay đầu lại, nhìn thấy hai người tay trong tay đi về phía mình, trong lòng đột nhiên quặn thắt lại, một trận tê dại đau đớn lan tỏa toàn thân.
Thẩm Thiên Thiên buông tay Phó Từ Hành, bước lên trước: "Liễu tiểu thư, chúng ta vào thôi."
Liễu Nhã gượng nở một nụ cười, hít một hơi thật sâu: "Tôi sẽ không vào, A Hành, em cố ý đến đây để tạm biệt anh."
Phó Từ Hành nhìn cô, nói "Ừm." một cái rồi không nói gì nữa.
"Công việc của FLOW ở Trung Quốc sẽ có người khác thay thế sau khi em đi, em không quản chuyện ở đây nữa." Gió lạnh thổi qua làn váy, mang theo cái lạnh thấu xương đã làm cô bừng tỉnh.
Nói xong, cô quay người vòng qua Phó Từ Hành rồi đi thẳng về phía trước.
Thẩm Thiên Thiên sửng sốt một chút, theo bản năng nhìn theo bóng lưng người rời đi, trong lòng càng thêm có chút tội lỗi.
Có phải cô đã hơi quá đáng rồi không?
Phó Từ Hành chưa từng quay đầu cũng như không màng níu giữ, anh đi đến bên cạnh Thẩm Thiên Thiên, đan tay vào cô một lần nữa: "Không phải ban nãy em nói đã đói rồi sao? Vào thôi."
Thẩm Thiên Thiên hoàn hồn, gật đầu: "Ừm, chúng ta vào thôi."
Gió đêm cuối thu se lạnh rét buốt, Liễu Nhã cứ đi cứ đi mãi cho đến một ngã tư đường, đến cả một câu thuyết phục ở lại của Phó Từ Hành có chờ mãi cũng chẳng nghe được.
Cô thẫn thờ nhìn đèn đỏ trước mặt, đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp được anh trong yến tiệc của Phó gia.
Ẩn mình trong tầng tầng ly rượu, anh chỉ có đơn độc một mình, không hiểu sao khoảnh khắc ấy cô đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Cô đã rất nỗ lực chăm chỉ để tiến gần đến anh, cuối cùng cũng trở thành bạn đối tác để có thể đối mặt trao đổi, cô thậm chí còn nhận được sự chấp thuận từ gia đình anh.
Cô nghĩ chỉ cần mình ở bên cạnh anh đủ lâu, sẽ có ngày anh ngoảnh đầu lại nhìn cô.
Mãi sau này cô mới biết được từ La Tuấn, lý do khiến anh vẫn một mình nhiều năm như vậy là vì một người phụ nữ. Một người phụ nữ đã để lại cho anh bao vết sẹo nhưng anh vẫn không thể nào quên.
Khi biết được chuyện của họ, cô mới nhận ra trên đời này còn có kẻ ngốc nghếch hơn cả cô. Nhưng cô vẫn không cam tâm nên đã đến Trung Quốc, muốn tận mắt xem xem người mà anh không thể quên là ai.
Cô thừa nhận là cô ghen tị với Thẩm Thiên Thiên. Bởi vì cô ta không làm gì mà cũng nhận được tất cả sự hy sinh của anh. Anh thậm chí còn sẵn sàng từ bỏ FLOW chỉ vì Thẩm Thiên Thiên.
Vậy bữa ăn hôm nay rốt cuộc là gì, sự khoe khoang của kẻ chiến thắng? Niềm kiêu hãnh của cô không cho phép cô ở lại.
Thôi thì cứ như vậy đi!
______
Liễu Nhã đi rồi, dự định đặt một bàn ăn bốn người nay thành ba người. Thẩm Thiên Thiên cứ thế gọi Triệu Tiểu Hi đến.
Vừa nghe nói có lẩu ăn, Triệu Tiểu Hi lập ngay lập tức nói sẽ tới liền.
Thẩm Thiên Thiên vốn cho rằng ăn lẩu có thể giúp mối quan hệ sát gần lại, cũng như làm sáng tỏ hiềm khích, dù sao thì Liễu Nhã hay La Tuấn bọn họ cũng là bạn bè cộng sự của Phó Từ Hành, nếu mối quan hệ quá cứng nhắc thì không tốt lắm.
Không ngờ là Liễu Nhã trực tiếp rời đi, Thẩm Thiên Thiên không còn cách nào khác.
Sau khi Triệu Tiểu Hi đến, Thẩm Thiên Thiên giới thiệu cô với Phó Từ Hành và La Tuấn: "Bạn thân nhất của tôi, Triệu Tiểu Hi." Sau đó cô giới thiệu La Tuấn một cách ngắn gọn: "Đây là La Tuấn, bạn của Từ Từ."
La Tuấn liếc nhìn Triệu Tiểu Hi.
"Từ Từ là..." Triệu Tiểu Hi sửng sốt một chút, rồi lập tức ý thức được nên cô cố nén cười, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thiên Thiên.
Cô liếc nhìn La Tuấn, tiến lại gần Thẩm Thiên Thiên và nói: "La Tuấn này chính là người mà cậu đã kể với tớ sao, cái người chen giữa cậu và Phó Từ Hành á?"
Thẩm Thiên Thiên gật đầu: "Đúng vậy, là anh ấy."
"Chậc, đồng đội heo."
La Tuấn bên kia mặt đen lại: "Khi các vị nói xấu tôi có thể nhỏ giọng lại được không, tôi nghe thấy hết rồi." Anh biết là bây giờ anh không thể đắc tội Thẩm Thiên Thiên.
Thẩm Thiên Thiên cười cười: "Anh nghĩ nhiều rồi, Tiểu Hi đang khen anh mà."
Ăn xong bữa lẩu, mọi chuyện trước đây xem như xóa bỏ. Thẩm Thiên Thiên rất rộng lượng nói rằng cô không so đo với những gì La Tuấn đã nói với cô trước đó.
La Tuấn tự phạt mình ba chén, chuyện này coi như đã qua.
Sau bữa tối, Thẩm Thiên Thiên và Phó Từ Hành đưa Triệu Tiểu Hi về nhà trước, sau đó cả hai tay trong tay đi bộ một quãng đường trước khi lên taxi về căn hộ.
Về đến dưới căn hộ, nếu không phải còn tài xế ở đó thì cô đã hôn tạm biệt anh rồi.
Sau khi tạm biệt Phó Từ Hành, Thẩm Thiên Thiên nhắn với Triệu Tiểu Hi: [Tớ cảm thấy như tớ đang trong một tình yêu vườn trường vậy.]
Lúc này Triệu Tiểu Hi đã tắm rửa sạch sẽ, đang nằm trên giường thì nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Thiên Thiên, cô trả lời: [Hai người không phải bắt đầu hẹn hò khi còn ở trường sao?]
[Có vẻ là vậy.]
Triệu Tiểu Hi: [Cho nên tối nay anh ấy định qua đêm ở nhà cậu sao?]
Thẩm Thiên Thiên: [Im nào cô bé xà lơ, giữa bọn tớ chưa xảy ra chuyện gì hết.]
Triệu Tiểu Hi: [Chậc chậc, nghe giọng điệu của cậu giống như là đang mong chờ có chuyện xảy ra vậy.]
Thẩm Thiên Thiên: [Hehehe.]
Triệu Tiểu Hi: [...]
Thẩm Thiên Thiên: [Tớ về đến rồi, còn đi tắm nữa, lát nữa nói chuyện.]
Cô mở cửa vào nhà nhưng không thấy con chó đến đón cô ở cửa. Trước kia mỗi khi trở về, A Hoàng đều chờ sẵn ở cửa, huống hồ gì đã hai ngày rồi cô chưa gặp con chó.
"A Hoàng?" Thẩm Thiên Thiên tìm khắp nhà, cuối cùng tìm thấy nó trong ổ trong phòng.
"Mày đã ngủ rồi sao?" Thẩm Thiên Thiên thấp giọng lẩm bẩm, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, tránh quấy rầy chó ngủ.
Khi Thịnh Lạc nằm trong ổ cũng đã sớm nghe thấy giọng của Thẩm Thiên Thiên, nhưng anh không muốn chào đón cô nữa.
Sáng hôm qua ra ngoài bây giờ mới về, cô nương này quên mất anh còn ở trong nhà sao? Anh cũng không biết mình đang làm mình làm mẩy cái gì.
Chỉ cần anh nghĩ về việc cô đã ở bên ngoài hai ngày, bất kể là có làm cái gì, anh đều cảm thấy khó chịu. Rõ ràng anh đã tìm được cách trở thành người, nhưng vẫn không dám hành động vì sợ chết.
Thịnh Lạc giận bản thân mình lắm!
Sau khi Phó Từ Hành quay lại FLOW, anh đã trở về trạng thái bay vòng quanh như trước, ngoài ra do hành vi "tùy hứng" trước đây mà giờ khối lượng công việc của anh càng nhiều hơn.
Nhưng bây giờ tâm lý của họ đã khác, vì trước đó chưa xác nhận quan hệ, Phó Từ Hành không nắm chắc được nên anh mới bị ràng buộc mình bay qua lại giữa hai nơi.
Hiện tại đã xác nhận quan hệ rồi, Thẩm Thiên Thiên cũng thấy đau lòng thay anh, không cho phép anh ngược đãi bản thân mình nữa. Bất cứ khi nào hai người có thời gian đều gọi video nói chuyện. Xem như yêu xa cũng ngọt ngào mà.
Thẩm Thiên Thiên cũng nhân tiện nhắc tới: "Sau này khi anh về nước thì ở với em đi, em sẽ giữ lại căn phòng mà anh ở lần trước."
Trong video, lông mày của anh hơi giãn ra, thấp giọng hỏi: "Vậy em muốn anh ở sát vách à?"
Thẩm Thiên Thiên mím môi, nhướng mày nói: "Sát vách là phòng của chó, có muốn thử chút không?"
Mặt anh tối sầm lại: "Ý anh là phòng của em."
"Cái này thì chờ anh về rồi tính."
Hạng mục khai thác mỏ của Thịnh Thế đã mở đấu thầu, Thẩm Thiên Thiên cũng theo dõi kỹ lưỡng, cuối cùng trúng thầu lại là một công ty nhỏ vô danh tiểu tốt nào đó, giá còn chưa đến 50 triệu.
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của Thẩm Thiên Thiên, điều đó khiến cô nhận ra hạng mục này có vấn đề. Ngay cả khi có là giá hữu nghị thì hạng mục này cũng không thể bán với giá thấp như vậy.
Thẩm Thiên Thiên cũng đã hỏi Lý Hàn về nghi vấn của cô, ông cũng nói rằng nhất định phải có mờ ám trong đó. Nhưng xét cho cùng thì chuyện này không liên quan đến Thẩm gia, tập đoàn Thịnh Thế sẵn sàng chịu lỗ cũng là chuyện của họ.
Dù nói là thế nhưng Thẩm Thiên Thiên vẫn có chút không cam lòng.
Một miếng mỡ béo bở như vậy lại bị một công ty nhỏ mua với giá thấp như thế, sao cô có thể cam lòng được? Cái tên Vương Chấn này rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?
Nếu Thịnh Lạc còn sống... À nhầm, nếu như anh còn tỉnh chắc chắn sẽ không như vậy.
Vào cuối tuần Triệu Tiểu Hi ôm Luna đến thăm, bây giờ Luna và A Hoàng đặt cạnh nhau thì A Hoàng đã lớn hơn Luna rất nhiều. Chó cảnh không lớn nhanh lắm, nhưng chó bản địa thì ngược lại.
Thẩm Thiên Thiên muốn hai con chó chơi với nhau, nhưng Triệu Tiểu Hi có chút lo lắng: "Thiên Thiên, cậu đã triệt sản cho A Hoàng chưa?"
"Chưa, gần đây tớ bận quá nên không nhớ chuyện này." Thẩm Thiên Thiên lắc đầu nói: "A Hoàng của tớ rất ngoan mà, nó sẽ không chạy lung tung nữa đâu."
Triệu Tiểu Hi vội bế bảo bối của mình lên: "Vậy thì đừng để Luna chơi với A Hoàng, lỡ Luna của tớ có thai thì sao? Tính toán tuổi của A Hoàng thì cũng gần đến kỳ động d.ục rồi. Nếu cậu có rảnh thì tốt nhất là nên đi triệt sản nó đi."
Mặt Thịnh Lạc đen như đít nồi: "..."
Thẩm Thiên Thiên cũng cảm thấy như vậy: "Vậy cũng được."
Căn hộ của Thẩm Thiên Thiên có một phòng chiếu nhỏ, cô đã mua một chiếc máy chiếu từ lâu, giờ có thể dùng để xem các phim truyền hình rồi.
Nói là cùng xem phim nhưng lại thành tám chuyện. Vừa thấy bộ phim của Hà Cẩm Sắt được giới thiệu trên trang web, Triệu Tiểu Hi quan tâm hỏi: "Thiên Thiên, khi nào thì《Tiểu sử nàng hậu》ra mắt? Không phải trên mạng đồn đã đóng máy rồi sao?"
"Sẽ sớm thôi." Thẩm Thiên Thiên nói: "Khi nào ra thì tớ sẽ được thông báo."
"Thế thì tốt quá!"
Nói đến đây, Thẩm Thiên Thiên chợt nghĩ đến trong tiểu thuyết của mình, cô từng viết một tình tiết là tướng quân, bạn thân nhất của hoàng đế, nổi loạn tạo phản. Trong đầu cô lóe lên tia cảm hứng, liên tưởng ngay đến một việc.
Vương Chấn bàn giao hạng mục khai thác mỏ cho công ty nhỏ như thế, phải chăng cũng có ý định "tạo phản"!