Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi

Chương 45: Sau khi kết hôn, Thịnh Lạc sẽ gọi cậu là...



Tiếng chó sủa cắt ngang nụ hôn giữa Thẩm Thiên Thiên và Phó Từ Hành trên ban công, Thẩm Thiên Thiên bất mãn liế.m môi, mặt đỏ bừng nói: "Đã trễ rồi, em dọn phòng cho anh, anh đi tắm rửa nghỉ ngơi đi."

Anh mới từ nước ngoài về, chắc hẳn mệt lắm. Ngày mai còn phải xử lý chuyện của tập đoàn Thịnh Thế, có thể tưởng tượng ra được một trận chiến khốc liệt. Nên cô không quấn lấy anh nữa, dù sao thì tương lai còn dài mà.

Phó Từ Hành đi vào phòng tắm tắm rửa, Thẩm Thiên Thiên đơn giản thu dọn phòng, đem chăn cùng gối cho anh.

Thịnh Lạc nằm ở cửa phòng, yên lặng nhìn cô đang bận bịu vì người đàn ông khác.

Khi Phó Từ Hành ra khỏi phòng tắm, Thẩm Thiên Thiên nhìn xuống đôi dép của anh, rõ ràng là nó không vừa. Cô cười tủm tỉm: "Chắc là em phải mua sắm thêm một chút để anh dùng đây mà."

Hình như anh đã dùng sữa tắm của cô, trên người có hương hoa thoang thoảng, Thẩm Thiên Thiên thích cảm giác này.

Hai người lại hôn nhau trước mặt con chó, sau khi chúc nhau ngủ ngon, Thẩm Thiên Thiên cũng thu dọn quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa nghỉ ngơi.

Thịnh Lạc: "..."

Bây giờ Thịnh Lạc cuối cùng đã hiểu tại sao người ta gọi một người độc thân là cẩu độc thân, anh chỉ biết nhìn người đàn ông này hôn vợ cũ của mình mà không thể làm được gì.

Trước đây anh chưa từng hối hận như thế này, cũng không thích cảm giác bất lực một chút nào, nhưng ngoài việc gào thét khản cổ thì anh không thể làm gì khác.

Anh thậm chí còn muốn độc ác xông lên cắn vào chân hắn ta, tốt nhất là phải khiến hắn phát dại...

Cuối cùng may mắn là Thẩm Thiên Thiên và cái tên Phó Từ Hành đó không ngủ chung phòng. Sau khi cả nhà chìm trong im lặng, Thịnh Lạc lẳng lặng nằm trên sàn phòng khách.

Anh không quay về ổ, anh muốn canh chừng ở đây để đề phòng người đàn ông này nửa đêm làm bậy.

Bụng áp vào sàn nhà lạnh lẽo, nhưng Thịnh Lạc cảm thấy ngay cả gạch men sứ cũng không lạnh bằng trái tim anh.

______

Thẩm Thiên Thiên không biết Phó Từ Hành định làm gì sau khi nhận được con dấu, tóm lại là một tuần sau, không chỉ Vương Chấn bị Phó Từ Hành cách chức, mà ngay cả Tống gia thông đồng với Vương Chấn, cũng phải đối mặt với nhiều rủi ro bị chấm dứt và mua lại.

Không chỉ vậy, Thịnh Thế còn muốn khởi tố Vương Chấn và Trương Tử Oánh với danh nghĩa tội phạm kinh tế.

Quả nhiên là vậy, suy đoán của Thẩm Thiên Thiên đã đúng, liên kết giữa Vương Chấn và Tống gia là do Trương Tử Oánh kết nối.

Năm đó sau khi Trương Tử Oánh cố tình tiếp cận Thịnh Lạc, từ đó cũng quen biết bạn bè của Thịnh Lạc, bao gồm cả Vương Chấn. Mặc dù hệ thống nữ phụ của Trương Tử Oánh không cần lấy lòng Vương Chấn, nhưng cô vẫn tham vọng lấy lòng Vương Chấn.

Trong nhiều năm, Vương Chấn đã yêu thầm cô. Chỉ là Vương Chấn biết rõ thân phận của mình, cảm thấy mình không xứng với Trương Tử Oánh nên chưa từng bày tỏ tình cảm.

Sau khi sự việc của Thẩm gia bị phanh phui, Vương Chấn là người đầu tiên xuất hiện để an ủi cô.

Thật đáng tiếc khi Vương Chấn chưa bao giờ là mục tiêu của Trương Tử Oánh, dù sao thì Vương Chấn cũng quá tầm thường giữa những tổng tài bá đạo, nên cô chỉ thấy chướng mắt.

Cô chỉ có một mục tiêu kể từ khi trọng sinh, đó là đánh bại Thẩm Thiên Thiên, cô muốn lấy đi mọi thứ thuộc về Thẩm Thiên Thiên.

Kiếp trước cô nhìn gia đình bốn người của Thẩm Thiên Thiên hạnh phúc, nhưng dù gì Trương Nhất Chu cũng là cha cô. Cho nên kiếp này cô muốn đoạt hết bọn họ, bắt bọn họ chỉ đối xử tốt với cô.

Kiếp trước Thẩm Thiên Thiên kết hôn với Thịnh Lạc, hôn nhân hạnh phúc, gia đình hòa thuận, kiếp này cô sẽ quen biết Thịnh Lạc trước, lợi dụng anh để lấy lòng.

Kiếp trước Thẩm Thiên Thiên trong mắt mọi người là nữ chính, luôn được yêu thích. Cho nên kiếp này cô nhất định phải làm nữ chính, dù sao cô cũng được trọng sinh, còn có hệ thống nữa.

Mọi thứ đang phát triển theo dự đoán của Trương Tử Oánh, lỗ hổng duy nhất là Thịnh Lạc bất ngờ gặp tai nạn xe.

Có lẽ là bởi vì cô trọng sinh, một số quỹ đạo đã thay đổi, mọi thứ đã hoàn toàn trật bánh kể từ khi Thịnh Lạc gặp tai nạn, đang hôn mê bất tỉnh mà độ yêu thích của anh trực tiếp trở thành con số 0.

Mãi cho đến khi sự thật Trương Nhất Chu là cha của cô bị phơi bày, Trương Tử Oánh mới nhận ra rằng dòng thế giới đã thực sự thay đổi.

Hệ thống nói, nguyên nhân có thể dẫn đến kết quả như vậy, chính là trên thế giới này còn có người được ràng buộc hệ thống, năng lực của nó hiển nhiên không mạnh bằng hệ thống này.

Còn có người được ràng buộc với hệ thống? Sẽ là ai?

Người đầu tiên Trương Tử Oánh nghĩ đến là Thẩm Thiên Thiên, chẳng lẽ Thẩm Thiên Thiên cũng được trọng sinh?

Để kiểm tra xem Thẩm Thiên Thiên cũng đã được trọng sinh hay chưa, Trương Tử Oánh đã nghĩ đến Vương Chấn.

Kiếp trước Vương Chấn cũng phản bội Thịnh Lạc, Trương Tử Oánh không biết quá trình chính xác, nhưng lần này Trương Tử Oánh muốn tham gia.

Với tư cách là nam chính, Thịnh Lạc đã bất tỉnh suốt thời gian qua, đối với Trương Tử Oánh mà nói, anh là vô dụng. Thà rằng tham ô tài sản của tập đoàn Thịnh Thế cùng với Vương Chấn, nếu thành công sau này đối phó với Thẩm thị chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?

Kiếp trước Thẩm Thiên Thiên và Thịnh Lạc là một cặp đôi, nếu Thẩm Thiên Thiên trọng sinh, cô ta hẳn phải biết con dấu của tập đoàn Thịnh Thế ở đâu, vì vậy Trương Tử Oánh đã nhờ Vương Chấn cố tình để lộ một chút sơ hở cho Juliet, sau đó để Juliet đến gặp Thẩm Thiên Thiên.

Quả nhiên là Thẩm Thiên Thiên ra tay, trong căn hộ bố trí nghe trộm hóa ra cũng có tác dụng, thời điểm Thẩm Thiên Thiên tìm được con dấu liền sai người đến đoạt lấy.

Tuy nhiên, điều mà Trương Tử Oánh không ngờ tới là một kế hoạch cẩn thận như vậy lại thất bại, Thẩm Thiên Thiên vậy mà đã giao con dấu chính thức cho Phó Từ Hành!

Ngay cả Vương Chấn cũng không phản ứng lại trận lôi đình của Phó Từ Hành, vì vậy hắn ta đã dễ dàng bị bắt.

Bây giờ Vương Chấn sắp phải ngồi tù, Trương Tử Oánh với tư cách là đồng phạm, đương nhiên không thể thoát khỏi. Cuối cùng bị yêu cầu bồi thường cho Thịnh Thế 80 triệu và bị thêm vào danh sách thất tín.

Trương Tử Oánh chết đứng, đừng nói là 80 triệu, đến cả 80 ngàn cô cũng không bỏ ra nổi.

Trong cơn tuyệt vọng, Trương Tử Oánh nghĩ đến Thịnh phu nhân.

Trong khoảng thời gian này, cô đã lấy lòng Thịnh phu nhân, bây giờ nó đã lên tới 95. Nếu bây giờ cô xin bà tha thứ, Thịnh phu nhân chắc sẽ tha cho cô thôi.

Tập đoàn Thịnh Thế xảy ra chuyện lớn như vậy, Thịnh phu nhân không thể nào không biết, sau khi sự việc kết thúc, Phó Từ Hành đã giải thích rõ cho Thịnh phu nhân chuyện đã xảy ra.

Cho nên khi nhìn thấy Trương Tử Oánh cầu xin sự tha thứ, bà cảm thấy rất khó tin: "Sao cô lại là hạng người vô liêm sỉ như vậy, còn cầu xin ta đừng trách cô?"

"Dì Thịnh, cháu là bị Vương Chấn dụ dỗ mà. Cháu không bao giờ ngờ rằng tài sản của công ty mới của hắn ta đều là ăn cắp từ tập đoàn Thịnh Thế." Trương Tử Oánh khóc lóc đến thương tâm, giống như bạo vũ hoa lê, khiến người ta đau lòng: "Xin hãy tha thứ cho cháu và đừng để Phó tiên sinh kiện cháu, được chứ ạ? Cháu đã biết mình sai rồi."

[Cảnh báo, độ yêu thích của Thịnh phu nhân -10]

Thịnh phu nhân chỉ biết nhìn, mặc kệ cô đứng đây khóc, bản thân cũng cảm thấy khóc như vậy thật vô nghĩa, mới chậm rãi nói: "Trương tiểu thư, ta thấy cô là một đứa trẻ ngoan. Dù sao trong thời gian A Lạc nằm viện, cô luôn quan tâm đến nó, cô tốt hơn Thiên Thiên ở điểm này."

Cũng chính vì điều này mà Thịnh phu nhân có ấn tượng tốt với Trương Tử Oánh. Nhưng cái gì cũng có điểm mấu chốt, ranh giới cuối cùng của Thịnh phu nhân chính là Thịnh Lạc và tập đoàn Thịnh Thế.

[Cảnh báo, cảnh báo, độ yêu thích của Thịnh phu nhân giảm xuống 0.]

Trương Tử Oánh kinh ngạc nhìn bà, độ yêu thích từ 95 đột nhiên trở thành 0?

"Cũng may có A Hành ở đây, nếu không tập đoàn Thịnh Thế đã bị các người phá hủy rồi sao?" Thịnh phu nhân hừ lạnh một tiếng, tàn nhẫn nói: "Cô đi đi, ta không muốn gặp lại cô."

[Nhắc nhở, nếu toàn bộ mục tiêu lấy lòng đều không thể lấy lòng, nhiệm vụ coi như thất bại.]

Trương Tử Oánh nắm chặt tay, trong lòng hỏi: "Nếu nhiệm vụ thất bại thì sao?"

[Nếu nhiệm vụ thất bại, ký chủ sẽ bị xóa sổ.]

Trương Tử Oánh thấy rằng trong số tất cả các nhân vật mà cô đã chinh phục, chỉ có Trương Nhất Chu còn 20 điểm yêu thích, còn những người khác thì không thể lấy lòng được nữa.

"Sao lại thành như vậy chứ?" Trương Tử Oánh không nhịn được chất vấn: "Ta không phải là nữ chính sao?"

"Cô điên à?" Thịnh phu nhân ngạc nhiên nhìn cô, ở đây chỉ có hai người họ, cô đang nói chuyện với ai vậy?

[Cô là nữ phụ.] Hệ thống nhắc nhở: [Chỉ có hoàn thành nhiệm vụ lấy lòng, mới có thể coi là nữ chính thực sự. Cô có thể chọn khởi động lại nhiệm vụ, một lần nữa trùng sinh và bắt đầu lại từ đầu.]

Trương Nhất Chu cho dù có đầy sự yêu thích cũng vô dụng, vì trạng thái của các mục tiêu khác là không thể tiếp cận, điều đó có nghĩa là nhiệm vụ của cô sẽ không bao giờ thành công.

Nghe được lời hệ thống nói, Trương Tử Oánh hai mắt sáng lên: "Ta còn có thể trọng sinh sao?"

[Vâng, cô có thể được trọng sinh trước khi nhiệm vụ được tuyên bố là thất bại.]

"Làm sao để trọng sinh?" Trương Tử Oánh ánh mắt dần dần trở nên điên cuồng.

[Cái chết là sự tái sinh.]

"Hahaha." Trương Tử Oánh nghe vậy lập tức phá lên cười, cô quả nhiên là nữ chính, có thể trọng sinh vô hạn.

Thịnh phu nhân ngồi đối diện: "..." Đúng là đồ mất trí.

Bà xách túi bên cạnh chuẩn bị rời đi, không muốn gặp lại Trương Tử Oánh.

Như có ý nghĩ, Trương Tử Oánh phút chốc đứng dậy, hung hăng nhìn bà: "Ngồi xuống!"

Thịnh phu nhân bị tiếng rống đột ngột của cô làm cho hoảng sợ, ngây người ngồi xuống: "Cô... cô muốn làm gì?"

Với khuôn mặt lạnh lùng, Trương Tử Oánh đã dùng số điểm kiếm được khi làm nhiệm vụ trong nhiều năm để đổi một số vật phẩm trong cửa hàng hệ thống, sau đó không chút lưu tình mà trực tiếp làm Thịnh phu nhân hôn mê.

Hệ thống: [...] Ê nói thiệt chớ con ký chủ này báo quá trời.

[Ký chủ, cô định làm gì?]

Trương Tử Oánh nhìn Thịnh phu nhân đã ngất đi, cười lạnh nói: "Nếu bà đây muốn trọng sinh, đương nhiên phải chọn cách oanh liệt nhất. Cho dù chết, ta cũng sẽ không bao giờ để Thẩm Thiên Thiên sống thoải mái."

Cô luôn cảm thấy ông trời không công bằng, tại sao Thẩm Thiên Thiên vừa ra đời là được bố mẹ yêu thương, còn là thiên kim tiểu thư. Mà cô thì khi sinh ra lại bị người đời dè bỉu là trẻ không bố.

Kiếp trước, cô thật sự cho rằng Trương Nhất Chu là cậu nên mới đến nhà ông, bởi vì cô ăn nhờ ở đậu nên luôn sống thận trọng, dốc sức lấy lòng nhà họ Thẩm.

Kiếp trước rõ ràng cô thích Thịnh Lạc trước, nhưng vì Thịnh Lạc cùng Thẩm Thiên Thiên có hôn ước, cô đành phải chôn chặt tình cảm trong lòng, không bao giờ dám biểu lộ ra.

Cuối cùng, Thẩm Thiên Thiên gả cho Thịnh Lạc, còn cô bị Thẩm Thiên Thiên giới thiệu cho Vương Chấn. Cô cảm thấy Thẩm Thiên Thiên đang cố ý làm nhục cô!

Cho nên sau khi sống lại, mọi thứ thuộc về Thẩm Thiên Thiên, cô chỉ muốn giành lấy.

______

Tâm lý Thẩm Mỹ Đình luôn buồn rầu kể từ khi bà bị Thẩm Thiên Thiên khước từ. Rõ ràng bà đã rất nỗ lực để hàn gắn quan hệ với con gái, nhưng sao con gái bà vẫn không muốn tha thứ cho bà?

Có người gõ cửa, dì Triệu ra mở cửa, nhìn thấy Trương Tử Oánh đứng ngoài nên hơi sửng sốt: "Tử Oánh, sao cô lại tới đây?"

Trương Tử Oánh mỉm cười: "Dì Triệu, cháu là đến xem xem... mợ của cháu."

Dì Triệu kỳ thật cũng biết chuyện đàm tiếu của Thẩm gia, dù sao dì chỉ ở nhà giúp việc, không quản được chuyện của người khác. Thấy Trương Tử Oánh muốn tìm Thẩm Mỹ Đình, bà chỉ lịch sự nói: "Phu nhân cảm thấy không vui vì cô Thiên Thiên, vì vậy bà đang ở trên lầu nghỉ ngơi."

Nghe được dì Triệu nói thế, Trương Tử Oánh trong lòng cười lạnh một tiếng, nhưng trên mặt nụ cười vẫn không thay đổi: "Vậy cháu có thể đi vào gặp mợ không?"

Dì Triệu suy nghĩ một chút: "Để tôi đi hỏi phu nhân." Sau đó dì lại đóng cửa lại.

Khuôn mặt tươi cười của Trương Tử Oánh đột nhiên trở nên lạnh tanh, cô lùi lại một bước, nhìn ngôi biệt thự trước mặt, hồi tưởng những cảnh sống trong đó ở kiếp trước và kiếp này.

Cô và mẹ sống trong một ngôi nhà gỗ rộng 40 mét vuông thường xuyên bị dột suốt bảy năm, nhưng Trương Nhất Chu đã đưa Thẩm Mỹ Đình đến sống trong một biệt thự sang trọng như vậy.

Cái gì là công bằng?

Bây giờ cho dù Trương Nhất Chu và Thẩm Mỹ Đình ly hôn, ông vẫn sẽ tặng căn biệt thự này cho Thẩm Mỹ Đình, nhưng mẹ cô thì sao? Đến chết đều không thấy mặt Trương Nhất Chu đâu.

Cửa lại mở ra, dì Triệu áy náy nói: "Tử Oánh, thật xin lỗi, phu nhân không muốn gặp cô."

Trương Tử Oánh cười một cách kỳ quặc, cô ấy không nói nhảm nữa mà trực tiếp bịt miệng và mũi của dì Triệu, làm cho bà ngất đi, sau đó mở cửa bước vào.

Trên lầu, Thẩm Mỹ Đình vì Trương Tử Oánh đến mà tức giận, bà mặc quần áo đứng dậy, vừa mở cửa đã thấy Trương Tử Oánh đứng ngoài cửa với vẻ mặt giễu cợt.

Thẩm Mỹ Đình sợ tới mức loạng choạng lùi lại hai bước, tức giận nói: "Ai cho phép cô vào đây?"

"Mợ, nghe nói mợ bị bệnh nên cháu đến thăm mợ." Trương Tử Oánh cười cười, hệt như bộ dáng năm đó rất dễ thương đáng yêu.

"Ai là mợ cô hả?" Thẩm Mỹ Đình nghe thấy cái danh hiệu này liền cảm thấy ghê tởm, bà phẫn nộ nói: "Cút ngay, nhà ta không chào đón cô!"

Trương Tử Oánh quay đầu lại, từ trong túi chậm rãi lấy ra một con dao găm, nụ cười trên mặt trở nên âm trầm: "Nhà bà? Hahaha, đúng vậy, đây là nhà bà."

"Cô muốn làm gì?" Nhìn dao găm trong tay Trương Tử Oánh, Thẩm Mỹ Đình hoảng sợ.

"Trương Nhất Chu không muốn mẹ con tao đều là do mày." Trương Tử Oánh trong mắt lộ ra tia hung ác, sắc mặt vặn vẹo: "Thẩm Mỹ Đình, tại sao cuộc sống của mẹ con mày lại tốt như vậy? Dựa vào gì mà mẹ con tao lại khổ? Thật không công bằng."

"Cô... Cô đừng manh động, ta báo cảnh sát!" Thẩm Mỹ Đình sợ hãi lui về phía sau, sờ sờ điện thoại đầu giường.

"Tao đã bị Thẩm Thiên Thiên tính toán đến bây giờ không còn gì nữa. Cho dù có trọng sinh cũng không thể đánh bại Thẩm Thiên Thiên." Trương Tử Oánh dường như không quan tâm đến việc Thẩm Mỹ Đình gọi cảnh sát, vẻ mặt của cô có vẻ điên cuồng: "Mợ, năm đó bà đối với tôi tốt như thế nào, thà từ bỏ mạng sống của Thẩm Thiên Thiên để cứu tôi trước. Bà biết không, lúc đó tôi thực sự rất cảm động. Không phải bà còn nói muốn tôi trở thành con gái ruột của bà sao? Vì cái gì hiện tại không chịu tiếp nhận tôi?"

"Cô thật sự làm ta thất vọng."

Nghe Trương Tử Oánh đề cập đến chuyện khi đó, Thẩm Mỹ Đình ngay lập tức quên đi nỗi sợ của mình, bà tức giận nói: "Câm mồm, điều ta hối hận nhất trong đời đó là năm đó đã cứu cô, nhưng cô lại làm tổn thương Thiên Thiên của ta, khiến Thiên Thiên đối với ta có một khúc mắc nghiêm trọng như vậy."

Ngay cả việc kết hôn với Trương Nhất Chu cũng không khiến bà hối hận.

"Ừ, ba năm... Không, gần bốn năm rồi, hóa ra chị tôi vẫn để tâm đến nó." Trương Tử Oánh nhìn Thẩm Mỹ Đình một cách ác ý: "Nếu chị tôi để tâm nhiều như thế, vậy chúng ta lại để cảnh tượng đó tái diễn thì sao? Làm sao đây, tôi đột nhiên mong chờ nó lắm."

"Cô... Cô đang muốn làm cái quái gì vậy?"

Trương Tử Oánh cười lạnh một tiếng, tiến lên nắm lấy tay Thẩm Mỹ Đình: "Sau này bà sẽ biết." Vừa nói, nàng trực tiếp làm Thẩm Mỹ Đình hôn mê.

______

Những ngày này, Thịnh Lạc luôn đi theo Thẩm Thiên Thiên, tận mắt chứng kiến ​​​​Phó Từ Hành đã sử dụng những phương pháp tàn nhẫn để loại trừ những nhân tố bất ổn vùi trong Thịnh Thế. Anh ta thậm chí còn giáng cho những lão già ở lại Thịnh Thế một đòn nặng nề.

Là một doanh nhân, Thịnh Lạc bội phục Phó Từ Hành. Người như vậy, nếu làm bạn, có thể chung sống hòa bình. Nếu là địch, thật là đáng sợ.

Nhưng mà làm người... Bây giờ làm chó, Thịnh Lạc không muốn nhìn thấy Phó Từ Hành chút nào, khả năng anh trở thành bạn với Phó Từ Hành thậm chí còn thấp hơn.

Khi Phó Từ Hành đang bận giải quyết công việc của Thịnh Thế, thì Thẩm Thiên Thiên và Triệu Tiểu Hi cùng nhau dắt chó ra ngoài đi dạo, không khỏi than thở: "Từ Từ nhà tớ thảm quá rồi, giúp tập đoàn Thịnh Thế làm nhiều việc như vậy mà không có lương."

Triệu Tiểu Hi cười: "Cậu có thể đợi Thịnh Lạc tỉnh lại rồi tính sổ với anh ta mà."

"Anh ta? Tớ không biết khi nào anh ta sẽ tỉnh lại." Thẩm Thiên Thiên không có bất kỳ hy vọng nào đối với Thịnh Lạc.

Tai nạn xe xảy ra vào mùa hè nóng nực nhất, hiện tại đã gần đến tháng chạp âm lịch, có thể là anh ta sẽ không bao giờ tỉnh lại. Nghĩ đến đây, Thẩm Thiên Thiên cảm thấy có chút buồn bực khó hiểu.

Thịnh Lạc ở bên cạnh có thể nhìn thấy toàn cảnh vẻ muộn phiền của cô, anh sung sướng cọ cọ vào chân cô.

Anh biết rằng Thiên Thiên vẫn còn tình cảm với anh mà. Không được, anh muốn tỉnh dậy ngay bây giờ!

Nghĩ đến đây, Thịnh Lạc nhìn xung quanh, tìm cơ hội lao sang đường để chiếc xe đâm chết mình.

Triệu Tiểu Hi: "Tớ hy vọng chủ tịch Thịnh của chúng ta sẽ không tỉnh lại."

Thịnh Lạc bất mãn lườm Triệu Tiểu Hi.

Triệu Tiểu Hi tiếp tục: "Nếu không, sau khi cậu và Phó tiên sinh kết hôn, Thịnh Lạc sẽ gọi cậu là mợ nhỏ à?"

Thẩm Thiên Thiên: "Phì." Cô không ngờ lại có quan hệ như vậy!

Thịnh Lạc: "???" Mợ nhỏ là cái quỷ gì?

"Không đúng, làm sao cậu biết về mối quan hệ giữa Phó Từ Hành và Thịnh gia?" Thẩm Thiên Thiên thắc mắc: "Tớ không nhớ là đã nói với cậu về điều đó."

Triệu Tiểu Hi ho nhẹ một tiếng, lúc đầu mơ hồ: "Là cậu nói với tớ mà, cậu đã quên rồi sao?"

Thẩm Thiên Thiên nhướng mày, nghiêm túc nói: "Bảo bối à, mặc dù tớ đã quên quá khứ, nhưng không có nghĩa là trí nhớ của tớ không tốt, cho nên cậu đừng mơ tưởng ở trước mặt tớ nói xạo nha."

Triệu Tiểu Hi mím môi, ghé vào tai Thẩm Thiên Thiên thì thầm: "La Tuấn đã nói với tớ."

Thẩm Thiên Thiên hít một hơi: "Làm sao cậu liên lạc được với anh ta?"

"Lần trước cùng nhau ăn lẩu, nên lẫn nhau add WeChat." Triệu Tiểu Hi gãi gãi đầu: "Thỉnh thoảng tán gẫu một chút, sau đó chúng tớ lại nói chuyện này."

"Thỉnh thoảng nói chuyện phiếm gì, nếu không quen thì có thể nói cho cậu biết chuyện này được? Hai người có tình ý phải không?" Thẩm Thiên Thiên nhướng mày: "Cậu có hứng thú với anh ta sao?"

Triệu Tiểu Hi nhanh chóng lắc đầu phủ nhận: "Không, không, hoàn toàn không. Tớ add anh ta hoàn toàn là để anh ta kiếm tiền cho tớ mà." Phó Từ Hành là bạn trai của Thẩm Thiên Thiên, với tư cách là bạn thân, Triệu Tiểu Hi biết cách tránh hiềm nghi.

Vì vậy, sau khi biết La Tuấn cũng làm về đầu tư, cô đã nghĩ đến kết thân với La Tuấn. Người quen chuyện cũng dễ hơn, cô có thể sẽ có được thông tin nội bộ trực tiếp nếu cô đầu tư để kiếm tiền trong tương lai, mua quỹ chứng khoán hay gì đó.

"Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, năm sau tớ có thể sẽ mua một căn nhà ở thủ đô." Triệu Tiểu Hi vui vẻ nói: "Cảm ơn Thiên Thiên." Nếu cô không biết Thẩm Thiên Thiên, có lẽ cả đời cô cũng không thể được đặt chân ở nơi tấc đất tấc vàng này.

Thẩm Thiên Thiên duỗi tay ôm lấy cô: "Không có gì, sau này chị ăn thịt, nhất định sẽ để canh cho em."

Triệu Tiểu Hi: "Chừa lại chút thịt nha, nhiều canh quá không đủ no."

Trong khi hai người đang nói chuyện, điện thoại di động của Thẩm Thiên Thiên vang lên, đó là một số lạ. Sau khi Thẩm Thiên Thiên kết nối, giọng nói lo lắng của dì Triệu từ điện thoại truyền đến: "Thiên Thiên, không ổn rồi, mẹ cháu bị cô Trương bắt cóc rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.