Cúp điện thoại, Vương Hân xoay người ôm chặt Trình Du, giọng nói hơi lộ ra nét vui mừng: “Chồng cậu bảo hai ngày này cậu cứ ở tạm chỗ tớ, đừng về nhà, cũng đừng ra ngoài. Trừ bỏ điện thoại của người trong nhà, còn lại không được nghe điện thoại của bất cứ ai. Anh ấy còn nói, chuyện này cứ giao cho anh ấy, bảo cậu cứ yên tâm.”
Gánh nặng vẫn đè nén trong lòng Trình Du dần tan biến, nước mắt chảy dài xuống.
Vương Hân vỗ vai an ủi bạn, trên mặt lộ ra tươi cười: “Cậu xem, tớ đã bảo chuyện này cậu đừng tự mình gánh vác, giờ cậu tin tớ chưa?”
Trình Du nghẹn ngào nói: “Tớ không phải không tin cậu, tớ thật sự là bị ép tới không còn cách nào khác…”
“Cậu làm không được vậy để Lý Thừa Vận đi làm.” Vương Hân sẵng giọng: “Có chồng để làm gì?”
Trình Du lắc đầu, không muốn nói cho bạn mình biết, bà kết hôn hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên cảm nhận được cái gọi là “có phiền toái tìm chồng giải quyết hộ.” tình huống của bà và Vương Hân khác nhau, Vương Hân và chồng là tình cảm thanh mai trúc mã, hai người họ còn cùng nhau đi du học nước ngoài, sau khi kết hôn tình cảm cũng thập phần hòa hợp. Hoàn toàn khác biệt với hôn nhân chính trị như bà và Lý Thừa Vận.
“Cậu đó…” Vương Hân thở dài: “Cậu là phụ nữ, lúc nào nên yếu thế thì phải yếu thế, giả bộ mạnh mẽ để làm gì? Cậu càng muốn xử lý mọi chuyện trong nhà gọn gàng ngăn nắp giúp chồng thì chồng cậu càng cảm thấy cậu không cần anh ấy, trong gia đình không có chỗ đứng cho anh ấy. Cậu có hiểu không?”
Trình Du im lặng. Điều Vương Hân nói bà không phải không hiểu, chẳng qua bà luôn cảm thấy mình lòng tràn đầy hy vọng được gả vào Lý gia, lại bị chồng vắng vẻ cô phụ, vì thế sự yếu mềm dịu dàng của phụ nữ càng không muốn thể hiện ra ngoài.
“Tính nết cậu cũng nên thay đổi đi.” Vương Hân khuyên nhủ: “Người một nhà, xảy ra chuyện gì đều phải thương lượng với nhau.”
Trình Du gật đầu, trên mặt cũng hơi lộ ra tươi cười. Lý Thừa Vận có thể giúp bà giải quyết chuyện phiền toái này, cho dù thế nào, tảng đá đè nặng trong tim bà cũng đã rơi xuống.
Vương Hân không muốn nói tiếp chuyện này nữa, liền cười nói lảng sang đề tài khác: “Đúng rồi, tiểu thiếu gia mở công ty hoa cỏ gì đó nhà các cậu cũng thực có tài, giống mặc lan công ty bọn họ lai tạo ra đang rất nổi tiếng đó. Bác Hai tớ mới được chồng cậu tặng cho 1 chậu, ôi chao, cậu không biết đâu, bác ấy giờ còn chăm chút cho chậu hoa kia còn hơn cháu mình đấy.”
Trình Du mỉm cười. Bạch lão tướng quân rất thích hoa hoa cỏ cỏ, chuyện này cũng không phải bí mật gì.
Vương Hân còn nói: “Tớ nói cái này, cũng là nhắc cậu đừng giả hồ đồ nữa. Đứa nhỏ kia buôn bán phát đạt có thể cùng hai đứa nhỏ nhà cậu chiếu ứng lẫn nhau, nếu nó đã tỏ rõ không bao giờ tiến vào Lý gia, cậu cũng đừng ép buộc nó quá, bố mẹ chồng cậu có khi lại thấy không hài lòng với cậu đấy. Người già mà, tuy ngoài miệng nói không quan tâm nhưng vẫn là máu mủ ruột già sao có thể không để ý được.”
“Tớ biết rồi.” Trình Du nghĩ tới hai lão yêu quái trong nhà, tâm tình thoáng có chút suy sụp: “Bọn họ tuy rằng vẫn ôn hòa đối với hai đứa nhỏ nhà tớ, nhưng tớ có thể cảm giác được…” Vì chuyện cổ phần công ty Đức Ôn lần trước, Lý lão gia tử một thời gian dài không thèm nói chuyện với Trình Du một câu, thẳng tới khi Ba Mươi Sáu Quận khai trương quan hệ giữa hai bên mới tốt lên được một chút. Không phải Trọng Nham khiến lão gia tử yêu thích mà là trong cảm nhận của lão gia tử, Trọng Nham dù không thân thiết thì cũng là con cháu Lý gia, còn bà, chỉ là con dâu. Con dâu nói cho cùng cũng chỉ là người khác họ không cùng huyết thống.
“Cho nên cậu đừng làm gì ngốc nghếch.”
“Ừ.” Trình Du thở dài. Thời gian gần đây, Lý Duyên Lân cũng thường nhắc tới Trọng Nham trước mặt bà, còn kể lại chuyện khi cùng bị bắt cóc nhốt trong phòng tối với thằng bé, Trọng Nham nghĩ biện pháp ra sao, chiếu cố Lý Duyên Lân thế nào, đều kể lại hết. Lý Ngạn Thanh cũng là do Trọng Nham nghĩ biện pháp mới chạy thoát ra được, Lý Duyên Lân còn khẳng định Trọng Nham và nó chính là mối quan hệ thân thiết vv… Trình Du yêu con tha thiết, nghe con nói nhiều cũng ít nhiều thay đổi ấn tượng đối với Trọng Nham.
“Thôi, về sau rồi tính đi.” Cảm xúc vừa mới gặp sóng gió kích thích, Trình Du có vẻ thập phần mệt mỏi: “Bọn nó muốn làm thế nào, tớ chả quan tâm nữa. Tớ không còn trẻ, về sau vẫn nên quan tâm chính mình thì hơn.”
Vương Hân cười nói: “Cậu nghĩ như vậy là được rồi, bọn nhỏ cũng đã lớn, có việc gì thì để chúng nó tự giải quyết, cậu cứ thích quản đông quản tây, bọn nó còn chê tay cậu quá dài đấy.”
Trình Du gật đầu, chính là đạo lý này. Chẳng qua thiên tính làm mẹ vẫn bất giác mà suy nghĩ cho con. Hiện tại ngẫm lại, những gì bà mưu tính, các con bà có khi còn chả thèm để ý. Vừa nghĩ như vậy, bà nhất thời có chút nản lỏng. Thân là người phụ nữ trong gia đình, bà không thể không hiểu chuyện hở chút là chạy về nhà mẹ đẻ, giống như mối quan hệ chung với chồng, với cha mẹ chồng đều phải hài hòa, các con đã thành niên cũng không cần bà mỗi ngày ở bên khoa tay múa chân.
Trình Du vào tuổi trung niên đột nhiên không tìm thấy chỗ đứng cho mình.
Sau tết âm lịch là mùa vụ thích hợp để gieo trồng. Trọng Nham phất cờ hiệu gieo trồng hoa ở nông trường đúng tình hợp lý cho mình nghỉ học thêm nửa tháng nữa. Tần Đông An thấy vậy lại gấp muốn chết, ba ngày hai bận gọi điện nheo nhéo cho cậu, cảnh cáo cậu sắp lên lớp 12, đừng có suốt ngày vui đùa mải chơi dưới nông trường, bỏ bê việc học của mình.
Trọng Nham tự nhiên liên tục đáp ứng, chờ tới kết quả kỳ thi tháng đầu tiên sau khi bắt đầu học kỳ II công bố thành tích, Tần Đông An thấy Trọng Nham cả tháng trời không đi học buổi nào cư nhiên lại xếp thứ hạng không tồi trong lớp, nhất thời không có gì để nói. Đường di biết tin, càng khen Trọng Nham thông minh, đi học ba buổi nghỉ hai, thành tích tuy không quá cao nhưng cũng chẳng thấp, lại còn vừa quản lý chuyện làm ăn đâu ra đấy. Như vậy so ra, nhất thời cảm thấy kiếp sống học sinh của Trọng Nham lại càng đáng giá hơn một ít. Ngược lại Tần Đông An bị bà quản chặt suốt ngày chỉ biết đọc sách với đi học thêm, thật không thú vị gì.
Suy nghĩ của Đường di thay đổi, không còn tiếp tục thúc giục Tần Đông An mỗi ngày ở nhà làm bài tập hay luyện đề gì đó nữa, không ngờ Tần Đông An theo anh trai xuống nông trang của Ba Mươi Sáu Quận hai lần, sau khi trở về không cần ai phải thúc giục, đọc sách học tập ngược lại càng thêm dụng công. Còn hùng hồn tuyên bố với người nhà nói cậu không biết kinh doanh buôn bán, chỉ có chăm chỉ học tập sau này mới có thể phát triển được. Đường di bỗng cảm thấy phương pháp giáo dục con của mình trước giờ…haiz, có chút thất bại.
Bị bạn bè cùng lứa kích thích so với thuyết giáo của cha mẹ càng có hiệu quả hơn. Đường di vừa nghĩ như vậy, lại nghe nói Trọng Nham cuối tuần mời cơm, liền gật đầu đồng ý cho phép Tần Đông An thoải mái tới nhà Trọng Nham chơi.
Thời gian vừa qua Ba Mươi Sáu Quận bận rộn gieo trồng hoa cỏ, giờ khó khăn bận rộn cũng đã xong, làm lão bản, Trọng Nham tự nhiên muốn khao thưởng cho anh em công nhân. Chuyện liên hoan trong công ty đều do nhân viên tự sắp xếp tổ chức với nhau. Còn bản thân cậu thì chọn một ngày tự mình mở tiệc chiêu đãi mấy người Lâm Quyền Lâm Bồi Hải Thanh Thiên, thuận tiện tổ chức sinh nhật cho mình… sinh nhật mười tám tuổi lần thứ hai.
Sinh nhật mười tám tuổi lần đầu tiên đương nhiên được tổ chức ở nhà chính Lý gia. Trọng Nham còn nhớ rõ ngày đó đầu bếp đã làm một cái bánh ngọt thật lớn, mọi người tới nhà ai nấy đều tặng quà sinh nhật cho cậu. Lần đầu tiên trong đời Trọng Nham nhận được nhiều quà như vậy, quả thực thụ sủng nhược kinh. Nhưng sau này, cậu chậm rãi phát hiện có nhiều người ngoài miệng thì nói lời hay ý đẹp nhưng bên trong lại không nhất định thật tâm đối tốt, cảm động lưu lại trong lòng cũng dần trở nên mờ nhạt, cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh.
Nhưng lúc này lại bất đồng, không cần người khác phải chuẩn bị tiệc sinh nhật cho mình, tự cậu sắp xếp tổ chức là được rồi. Hiện giờ cậu có bạn bè, có người thân thực sự, những người không liên quan có thật sự thật tâm đối tốt với cậu hay không, cậu đã không thèm để ý tới nữa.
Mấy người ồn ào thi nhau tặng quà, Trọng Nham nhận quà tặng của mọi người sướng tới quên trời đất, chỉ thấy Lâm Bồi thực cẩn thận bê ra một cái hộp gỗ lớn đưa tới trước mặt Trọng Nham, trên mặt lộ ra sắc thái đắc ý dào dạt: “Đây chính là chị em họ của ‘nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên’, nếu nói ‘Nguyệt lạc’ là kiểu đoan trang cao quý thì chị em họ của nó chính là khuynh quốc khuynh thành, độc nhất vô nhị trên trái đất. Cảm động không? Em xem anh tốt với em chưa?!”
Trọng Nham dở khóc dở cười, cậu còn chưa biết là cái gì mà người tặng quà đã tự mình khen món quà đem tặng.
Hộp gỗ có kết cấu mở từ mặt bên, Trọng Nham cẩn thận mở nắp hộp ra, thấy bên trong là một chậu hoa màu tím, ở giữa trồng một gốc lan cao khoảng bốn năm tấc, thân lá tiêm tú, nhất thời cũng không nhìn ra có cái gì đặc biệt. chờ tới khi cậu kéo hẳn chậu hoa ra ngoài, cả đám người trong phòng đều không hẹn mà nhất thời đờ ra.
Nếu chỉ liếc mắt nhìn qua, thì gốc lan này khá giống với ‘nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên’. Nhưng nhìn kỹ lại, phát hiện hoa cùng các nụ hoa lớn nhỏ đang nhú trên cành có chút bất đồng. Sắc hoa vẫn đen nhánh như mực, từ đế hoa tới toàn cánh hoa giống như bị bút mực vẽ trên giấy Tuyên Thành, nhan sắc từ đen đặc nhạt dần tới đầu cánh hoa, phần ngọn đầu cánh hoa ân ẩn có cảm giác như bán trong suốt.
Tim Trọng Nham đập thình thịch trong lồng ngực, cậu nhớ rõ loại hoa này. Mấy tháng trước khi cậu lâm chung ở đời trước, Lâm Bồi xuất hiện trên một tạp chí có tên tuổi đăng một báo cáo về giống hoa lan mới anh lai tạo được. Loại hoa lan này có họ hàng gần với giống ‘Nguyệt Lạc’, đóa hoa gần giống như vậy nhưng mỗi cánh hoa màu sắc từ đậm chuyển sang nhạt dần, đầu cánh hoa có một loại nhan sắc kỳ dị giống như bán trong suốt, phi thường xinh đẹp. Trọng Nham lúc ấy cũng thập phần động tâm, còn tính toán tìm Lâm Bồi mua một chậu…
“Hoa này… tên là gì…” Trọng Nham nói năng lộn xộn nhìn kỳ tích trước mắt, khó mà tin được Lâm Bồi chỉ trong một thời gian ngắn lại có thể làm ra được thành tích khiến người ta kinh hách như vậy.
Lâm Bồi đắc ý dào dạt cười nói: “Hôm nay là ngày của em, đương nhiên là do em đặt tên cho nó rồi. A, quên nói, quyền đặt tên cho loài hoa này chính là quà sinh nhật của anh — em không phải nghĩ rằng anh đem chậu hoa này tặng cả cho em đấy chứ?!”
Trọng Nham nhanh tay ôm chặt chậu hoa vào trong lòng: “Anh muốn cũng đừng hòng, ngay cả hoa cũng đều là của em!”
Lâm Bồi cười ha ha, vươn tay xoa xoa đầu cậu: “Anh đùa em thôi, Trọng Tiểu Nham, nói thật thì, nếu không phải là em cho anh điều kiện sáng tạo tốt như vậy thì anh cũng không…”
Trọng Nham dùng khuỷu tay đụng Lâm Bồi một cái: “Đừng tưởng nói lời ngon tiếng ngọt thì em sẽ trả hoa lại cho anh.”
Lâm Bồi hít hít cái mũi: “Ừ, vậy không nói lời ngon tiếng ngọt nữa, em đặt tên cho nó đi.”
Đời trước hoa này cũng chưa có tên, Trọng Nham một lòng muốn nghĩ cho nó một cái tên tuyệt đẹp và có ý nghĩa như cái tên ‘Nguyệt lạc’. Nhưng khổ nỗi thơ từ ca phú trong đầu quá ít, nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ ra được cái tên nào thích hợp. Trọng Nham một tay ôm chậu hoa, một tay giơ ly rượu lên nói: “Mọi người đừng có quấy rầy em suy nghĩ.”
Cả đám thấy bộ dạng Trọng Nham cau mày nhăn mặt, đều bật cười ha ha.
Tần Đông Nhạc nói: “Thôi thì cứ gọi luôn là Trọng Nham đi.” Rất nhiều phát minh khoa học không phải đều đặt tên kiểu như thế sao, sau này mỗi khi nhắc tới cái tên Trọng Nham, sẽ nhớ tới cha đẻ tạo ra giống hoa này là để đem tặng bạn tốt. Chậc chậc, nghe qua coi như một đoạn giai thoạt để đời.
“Không được!” Trọng Nham một hơi phủ quyết: “Loại hoa xinh đẹp như vậy, lại có cái tên nặng trịch rất không phù hợp.”
Tần Đông Nhạc vừa bực mình vừa buồn cười: “Vậy chứ em muốn đặt tên là gì?”
Trọng Nham buồn rầu liếc nhìn anh một cái: “Không phải em đang suy nghĩ sao… đều tại anh ngắt lời, cắt đứt dòng suy nghĩ của em.”
Hải Thanh Thiên ghé lên vai Trọng Nham, ý muốn sờ sờ cánh hoa bán trong suốt kia một cái, lại sợ mình chạm vào nó sẽ nát mất, biểu tình có chút rối rắm: “Vậy gọi là ‘Hoàng Hậu’ đi, diễm – áp – quần – phương*.” (* đẹp điên đảo chúng sinh)
“Diễm – áp – quần – phương gì đó không phải là chỉ sủng phi sao?!” Lâm Quyền muốn hút thuốc, mới vừa rút ra mới nhớ tới cả đám người trong phòng ngoại trừ Tần Đông Nhạc, những người khác đều không hút thuốc, lại vội vàng ấn điếu thuốc vào bao: “Nếu không, gọi là ‘nhất đại yêu phi*’ đi.” (*đại quý phi lẳng lơ mê hoặc nhất, yêu trong này không phải yêu quý mà là yêu quái á =))))
Lâm Bồi xoa cằm nghĩ ngợi, lắc lắc đầu: “nghe qua rất không đứng đắn.”
“Có rồi.” Trọng Nham búng tay một cái: “Gọi là ‘Lục cung phấn đại*’.” (*Người phụ nữ xinh đẹp nhất sáu cung điện)
Lâm Quyền ghét bỏ nhìn cậu: “Trình độ văn hóa này thiệt tình…vậy có khác nào trực tiếp gọi ‘từ nay về sau quân vương không thượng triều’.”
Lâm Bồi tự nhiên đứng ở bên phe Trọng Nham, thấy Trọng Nham sắp nổi bão, vội vàng giữ vai cậu lại nói: “Anh thấy ‘lục cung phấn đại’ cũng rất hay, người phụ nữ đẹp nhất trong sáu cung điện sao lại không xinh đẹp cho được, vừa nghe chính là đẹp nhất. Cứ quyết định vậy đi!”
Được Lâm Bồi khẳng định, Trọng Nham lại cao hứng trở lại: “Được rồi, nào, uống rượu, không say không về, mừng lão tử đã thành niên!”
Cả đám sôi nổi nâng ly, Trọng Nham quay sang hỏi Tần Đông Nhạc: “Quà của anh đâu?”
Tần Đông Nhạc ghé sát tai cậu nhỏ giọng thì thầm: “Để ở trong nhà, về nhà sẽ thấy.”
Nhiệt khí nóng hổi phả vào lỗ tai, Trọng Nham bất giác né người ra sau tránh đi, bên tai có chút nóng lên.