Mùa đông phương Bắc, đương nhiên ăn lẩu vẫn là sảng khoái nhất.
Tần Đông Nhạc đưa Trọng Nham và Lâm Bồi tới trước cửa một hàng lẩu nổi tiếng, còn anh thì vòng ra sau gửi xe. Trọng Nham và Lâm Bồi đi vào cửa, nhận số bàn đặt trước từ tay nhân viên lễ tân, đứng ở quầy lễ tân nhìn vào bên trong cũng khá nhiều người, lại thấy mấy nam nhân từ trong quán đi ra, một đám ai nấy mặt mày đều đỏ bừng, vừa đi vừa bàn nhau xem lái xe về kiểu gì.
Trọng Nham vô tình liếc mắt nhìn qua, lập tức tầm mắt dừng lại, sau một lát lại như không có việc gì mà dời đi.
Lâm Bồi thuận miệng hỏi: “Quen?”
Trọng Nham lắc đầu, trong lòng lại buồn bực tại sao ở chỗ này cũng gặp được Lý đại thiếu gia. Trong ấn tượng của cậu, Lý Duyên Kỳ – một quý công tử ra ra vào vào đều đi xe xịn, phàm là mời khách ăn cơm tất yếu đều chọn nhà hàng cấp 5 sao. Không ngờ anh ta cũng sẽ chạy tới loại nhà hàng bình dân đại chúng như thế này để ăn lẩu, thật sự là ly kỳ.
Khoảng cách gần như vậy, Lý Duyên Kỳ tự nhiên cũng nhìn thấy Trọng Nham. Nếu nói tỉ mỉ ra thì đây là lần đầu tiên anh và Trọng Nham gặp mặt, lần trước tới Sơn Thủy Loan đón Lý Duyên Lân, cũng không thấy Trọng Nham lộ diện. Nhưng Lý Duyên Kỳ tin tưởng Trọng Nham nhất định biết mình, thậm chí lúc này cũng đã nhận ra mình.
Chút do dự nhanh chóng xẹt qua mắt Lý Duyên Kỳ, có nên tới chào hỏi hay không?
Trước khi em traianh ra nước ngoài đã từng nói với anh, nếu có thể giúp đỡ được cái gì, hy vọng anh có thể giúp Trọng Nham một phen. Lý Duyên Kỳ không biết vì sao đột nhiên A Lân lại nói ra một câu như vậy, bởi vì trước đó anh vẫn luôn không thích Trọng Nham. Không biết cậu nhóc Trọng Nham này đã phù phép gì cho em trai anh mà có thể thay đổi được cái nhìn của nó đối với cậu nhóc ấy. Nói không chừng việc Lý Duyên Lân muốn xuất ngoại cũng là chịu ảnh hưởng từ cậu nhóc này.
Lý Duyên Kỳ do dự chỉ duy trì trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, thậm chí từ ngoài nhìn vào cũng không nhận ra anh đã từng do dự, Lý Duyên Kỳ tách khỏi nhóm bạn, đi thẳng tới chỗ Trọng Nham. Em trai anh nói đúng, Trọng Nham không chịu tiến vào Lý gia, cũng không hề đưa ra yêu cầu không an phận nào với ba, tỏ rõ thái độ xa cách với người nhà, nếu mình còn xét nét vậy chứng tỏ mình không rộng lượng.
Trọng Nham thấy Lý Duyên Kỳ tới gần sửng sốt một chút, trong lòng thoáng có chút buồn bực, những người này sao đều không dựa theo kịch bản kiếp trước mà diễn đi. Giữa bọn họ không phải có quan hệ thù hận sao, hẳn là nên cho kẻ thù chút phòng bị chứ. Lý Duyên Kỳ ở những nơi công cộng nhìn thấy mình hẳn là phải kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, ném lại một ánh mắt khinh bỉ rồi quay đầu tránh xa chứ? Đằng này lại muốn tới đây làm gì? Chẳng lẽ anh ta tự chủ trương cho mình thêm chút đất diễn, trước khi hừ lạnh quay đầu tránh xa phải cho mình thêm một bạt tai nữa sao?
Lâm Bồi cũng chú ý tới Lý Duyên Kỳ đang đi tới chỗ bọn họ, thấp giọng hỏi Trọng Nham: “Em quen à?”
Trọng Nham không thèm nghĩ đáp luôn: “Không biết.”
Vừa dứt lời, chợt nghe Lý Duyên Kỳ nói chen vào: “Đã lâu không gặp, Trọng Nham.”
Trọng Nham giả lả cười: “Đúng vậy, từ khi sinh ra cho tới giờ vẫn chưa từng gặp nhau, quả là đã lâu.”
Lý Duyên Kỳ: “…”
Lâm Bồi thức thời né tránh chiến trường đầy bom đạn, quay sang nói chuyện với nhân viên phục vụ, còn nghiêm túc suy nghĩ xem nên ăn món gì.
Lý Duyên Kỳ cao thấp đánh giá Trọng Nham, cảm thấy người thật so với ảnh chụp còn đẹp trai hơn, hơn nữa khí chất kiệt ngạo bất tuân cũng toát ra rõ ràng hơn, không hiểu sao bỗng cảm thấy ánh mắt cậu nhóc này có vài phần tương tự với Lý Duyên Lân, vẻ mặt anh cũng trở nên nhu hòa hơn: “Bộ dạng em so với trong tưởng tượng của anh cũng không khác biệt lắm.”
Trọng Nham không cho là đúng: “Có thể khác bao nhiêu, ngũ quan đồng dạng cũng không ít, tứ chi cũng dài ra như nhau cả.”
Lý Duyên Kỳ nghe vậy, cư nhiên cũng không thấy tức giận, trong mắt ngược lại toát ra vài phần cảm xúc tương tự như thương cảm: “Em thế này rất giống A Lân mỗi khi giả bộ tức giận.”
Trọng Nham không hé răng. Tình cảm hai anh em bọn họ tốt đẹp, cậu đã biết từ đời trước. Về phần lý giải cậu giống Lý Duyên Lân, Trọng Nham chỉ cười nhạt. Tôi hiểu sâu biết rộng, thông tình đạt lý, hào phóng, rộng lượng, cùng với vị thiếu gia được nuông chiều kia căn bản một chút cũng không giống có biết không?
Có người trong nhóm bạn đang đứng chờ thúc giục gọi Lý Duyên Kỳ, anh ta quay đầu lại khoát tay ra hiệu, lại xoay đầu nói với Trọng Nham: “Hôm mừng thọ bà nội, sao em không tới?”
Trọng Nham kỳ quái nhìn anh ta, bà nội nhà anh mừng thọ thì liên quan quái gì tới tôi, tôi tới đó làm gì? Bộ trông tôi giống ăn no rửng mỡ, chủ động tới cửa tìm mất mặt à?
Lý Duyên Kỳ cười cười, ánh mắt cong cong: “Xem ra ba ba bảo hộ em thực chu toàn. Sợ em tới sẽ chịu ủy khuất.” Thọ yến lão phu nhân Lý gia đương nhiên sẽ phải làm lớn, Lý Ngạn Thanh cũng được Lý Thừa Vận dẫn tới. Khi Lý lão phu nhân nhìn thấy Lý Ngạn Thanh, thật đúng là một chút cũng không lưu tình, nể mặt.
Trọng Nham nhìn Lý Duyên Kỳ, tò mò hỏi lại: “Đây là truyền thống của Lý gia mấy người sao?”
Lý Duyên Kỳ nghe không hiểu: “Cái gì?”
Trọng Nham nói: “Chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen… tỉ mỉ gói gém sự thật xấu xa bọc kín lại rồi lại dùng một loại phương thức đường hoàng nói ra?”
Sắc mặt Lý Duyên Kỳ hơi trầm xuống: “Em có ý gì?”
“Không có gì.” Trọng Nham giống như côn đồ phố chợ cà lơ phất phơ nhún nhún vai: “Chính là tôi căn bản chưa từng đặt chân tới cửa Lý gia mấy người, Lý gia ở đâu? Tôi không biết. Lý lão phu nhân là ai? Tôi cũng không biết luôn. Tôi cũng không đi xem bói, làm sao biết được đám nhà giàu mấy người sinh nhật ngày nào? Có ai nói với tôi sao? Có ai mời tôi sao?”
Lý Duyên Kỳ khó tin nhìn Trọng Nham: “… Ba không nói cho em biết?”
Trọng Nham tức giận nói: “Xin lỗi, tôi cùng lệnh tôn không quen biết.”
Lý Duyên Kỳ: “…”
Lý Duyên Kỳ cảm thấy mình thật sự là ăn no rửng mỡ mới tới tìm mất mặt, ngay cả Lý Duyên Lân tìm côn đồ đánh tới cửa cũng không chiếm được chút tiệm nghi nào của Trọng Nham, cậu nhóc này quả nhiên khó đối phó. Trước đó, anh vẫn cảm thấy cha không dẫn Trọng Nham về mừng thọ bà nội là bởi vì muốn che chở cho Trọng Nham, lúc này nghe vậy có chút hoài nghi không biết có phải cha bị nhóc con này chọc tức muốn thổ huyết mà hạ quyết tâm đoạt tuyệt quan hệ rồi không? Cho nên tiệc mừng Lý gia lớn như vậy mà cũng không cho Trọng Nham lộ mặt.
Lý Duyên Kỳ hữu khí vô lực khoát tay với Trọng Nham: “Được rồi, em coi như anh cái gì cũng chưa nói đi.”
Trọng Nham tâm nói: anh vốn cũng chưa nói gì.
Lý Duyên Kỳ bước được hai bước lại quay đầu lại nhìn Trọng Nham, thực khó khăn nói lại câu nói Lý Duyên Lân đã dặn anh trước khi xuất ngoại: “Có chuyện gì cần anh hỗ trợ, cứ gọi điện cho anh.” Nói xong từ trong túi áo vest lấy ví tiền ra, rút ra một tấm danh thiếp đưa tới trước mặt cậu.
Trọng Nham đơ như cây cơ nhìn thẳng anh.
Bạn Lý Duyên Kỳ từ ngoài cửa thăm dò tiến vào thúc giục lần nữa: “ A Kỳ, còn làm gì nữa? còn chờ mỗi cậu đấy.”
“Đến đây.” Lý Duyên Kỳ nhét luôn danh thiếp vào trong tay Trọng Nham, xoay người rời khỏi nhà hàng. Người thanh niên đứng ở ngoài cửa tò mò đánh giá Trọng Nham, trong mắt hơi mang chút thần sắc hiểu rõ, thấy Trọng Nham nhìn qua, còn cười cười gật đầu chào. Lý Duyên Kỳ đi qua vỗ vai anh ta, hai người cùng nhau rời đi.
Trọng Nham nghe thấy người thanh niên kia hỏi Lý Duyên Kỳ: “Em trai cậu à?”
Hai người đã rời xa nhà hàng, Lý Duyên Kỳ rốt cuộc trả lời thế nào, Trọng Nham cũng không nghe thấy. cậu nhìn tờ danh thiếp trong tay, đang định tùy tay ném đi lại nghe Lâm Bồi ở phía sau nhắc nhở: “Muốn ném cũng không được ném ở đây. Rất bất lịch sự.”
Trọng Nham lại thu tay trở về, cuối cùng lại nhét luôn tờ danh thiếp vào trong túi áo khoác.
Lâm Bồi nhìn động tác của cậu, tò mò hỏi một câu: “Người đó rốt cuộc là ai?”
Trọng Nham nghĩ nghĩ: “Từ góc độ di truyền sinh vật học mà nói, bọn em là họ hàng gần, giống nhau có một nửa huyết thống phụ hệ.”
Lâm Bồi: “…” Nói cùng cha khác mẹ không phải được rồi sao? Cần gì phải dùng mấy ngôn từ học thuật tới hù dọa?
Tần Đông Nhạc đúng lúc đẩy cửa đi vào, thấy hai người thần sắc cổ quái, thuận miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Lâm Bồi chỉ chỉ Trọng Nham: “Gặp một người quen.”
Tần Đông Nhạc hơi nhướn mày: “Ai?”
Trọng Nham có chút không vui đáp: “Lý Duyên Kỳ.”
Tần Đông Nhạc vươn tay xoa xoa đầu Trọng Nham một phen: “Đừng để ý tới anh ta.”
“Đừng có sờ đầu tôi.” Trọng Nham không cao hứng chỉnh chỉnh mái đầu bị anh vò như tổ quạ của mình: “Tiện nghi của lão tử không dễ chiếm như vậy.”
Tần Đông Nhạc bật cười: “Vậy phải thế nào mới chiếm được?”
Trọng Nham tâm nói: thật không biết sống chết, nếu còn chiếm… còn chiếm thì lão tử sẽ chiếm lại!
Cửa hàng này làm ăn cũng không tồi, khách hàng mặc dù nhiều nhưng lại không quá ồn ào. Ngăn cách giữa các bàn ăn cũng được sắp xếp hợp lý, ba người đi vào một gian, cửa thủy tinh đóng lại tiền biến thành một quốc gia riêng, có vẻ vô cùng thoải mái.
Lẩu uyên ương được bê lên, Lâm Bồi liền biến thành quỷ chết đói đầu thai, trực tiếp cầm đĩa thịt dê đổ hết vào nồi lẩu, dùng đũa tùy tiện quấy quấy mấy cái rồi gắp lên ăn. Trọng Nham trợn mắt há mồm đè lại đôi đũa của anh: “Anh không đến mức như vậy chứ?! Thịt còn chưa chín đâu, anh bị bỏ đói lâu ngày à?”
Tần Đông Nhạc nghiêng đầu bật cười ra tiếng.
Lâm Bồi mút mút đầu đũa, tiếc nuối thở dài: “Không còn cách nào khác, ở chung lâu ngày với đám sói đói trong thôn, bất tri bất giác dưỡng thành thói quen tranh cướp miếng ăn. Nếu không nhanh tay, sẽ không còn thịt mà ăn!”
Trọng Nham quay đầu hồ nghi nhìn Tần Đông Nhạc ngồi ở đối diện: “Dưới đó các anh đều ăn uống như vậy?”
Tần Đông Nhạc chỉ nhìn cậu cười, ánh mắt ôn nhuận, cười đến độ Trọng Nham không dám đối diện với anh luôn.
“Kỳ thật cũng không hung hiểm như vậy.” Tần Đông Nhạc cười nói.
Trong trang trại từ trên xuống dưới có khoảng 20 nhân viên chính thức và tạm thời, Lâm Quyền cố ý mời hai thím trong thôn tới nấu cơm cho cả bọn, ban đầu mọi người đều là tự do ăn uống, có thể ra quán ăn hoặc về ký túc xa ăn. Sau đó mấy lần trong thôn có giết heo, giết gà, bọn họ cũng nhân cơ hội mua chút thịt mới mẻ cùng xương sườn về liên hoan, kết quả Tần Đông Nhạc và Lâm Quyền hai chuyên gia tranh cướp kinh nghiệm phong phú đã trổ hết tài năng, xác thực khiến cả bọn mờ mắt, bọn họ còn chưa kịp nhìn thấy đũa gắp thế nào đâu mà đĩa thịt đã hết veo! Vì thế…
“Vì thế cuối cùng thành ra như vậy,” Tần Đông Nhạc cười nói: “Đều là bị ảnh hưởng từ anh và Lâm Quyền, tôi xin lỗi!”
Lâm Bồi cười gượng, lúc này nói tới vấn đề này thực không thú vị, cũng cảm thấy hành động vừa rồi của mình thực không nhã nhặn, liền giảo hoạt dời đề tài đi, thấp giọng hỏi: “Người đứng sau chủ mưu vụ ‘đầu độc cây cảnh’ rốt cuộc tra được chưa?”
Tần Đông Nhạc hơi do dự một chút: “Có chút manh mối.”
Trọng Nham hỏi: “là Trương Hàng sao?”
Tần Đông Nhạc hỏi lại: “Sao em lại hoài nghĩ gã?”
“Thứ nhất, tôi đã từng đánh gã, gã khẳng định ghi hận trong lòng.” Trọng Nham xòe từng ngón tay chỉ ra những điểm hoài nghi của mình cho hai người nghe: “Thứ hai, thời gian trước kỳ kỳ quái quái chạy tới cửa hàng hoa khiêu khích tôi, còn mua chuộc một nữ nhân viên mật báo cho gã; thứ ba, sau sự kiện ‘đầu độc cây cảnh’ gã lại chưa từng lộ diện. Anh rốt cuộc là tìm ai điều tra? Bằng không kêu người đó liên thủ với Hải Thanh Thiên đi, trước đó tôi cũng đã kêu Hải Thanh Thiên điều tra về gã, ở chỗ anh ta cũng thu thập được không ít thông tin.”
Tần Đông Nhạc do dự một chút: “Anh sẽ cân nhắc.”
Trọng Nham không biết Tần Đông Nhạc vận dụng quan hệ gì, cũng không tiện nói nhiều, trong lòng đột nhiên hoài nghi Trương Hách và Trương Hàng có quan hệ thân thích gì đó, hai người họ đều họ Trương, chỉ riêng điều này đã khiến Trọng Nham thấy vô cùng khả nghi rồi.
Lâm Bồi chợt nhớ ra cái gì đó: “Đúng rồi, hôm nay trở về kỳ thật anh còn một chuyện trọng yếu muốn nói với mọi người. Khụ, vừa rồi mải giành đồ ăn, suýt quên.”
Trọng Nham: “…”
Tần Đông Nhạc bình tĩnh hỏi lại: “Chuyện có trộm?”
Lâm Bồi ngạc nhiên: “Anh biết à?”
Tần Đông Nhạc lắc đầu: “Trong điện thoại Lâm Quyền chỉ nói qua qua, còn bảo hỏi cậu.”
Lâm Bồi vội nói: “Là thế này, nửa đêm hôm qua có người muốn lẻn vào phòng thí nghiệm của chúng ta, là Hoan Hoan và Nhạc Nhạc phát hiện ra, liền ầm ĩ gọi Lâm ca tới. Khóa cửa phòng thí nghiệm đều bị phá, nhưng cũng may còn chưa kịp vào…”
“Khoan đã.” Trọng Nham nghe mà cứ như ruồi muỗi vo ve bên tai: “Hoan Hoan Nhạc Nhạc là ai? Biệt hiệu công nhân sao?”
Lâm Bồi cười nói: “Là hai con chó rất lớn, quân khuyển xuất ngũ Lâm ca đưa tới, lông đen, trông rất uy phong!” Nói xong còn khoa trương hoa chân múa tay miêu tả độ lớn của hai con chó: “Lúc ngồi cũng phải cao từng này này!”
Trọng Nham bất mãn nhìn Tần Đông Nhạc: “Sao không ai nói cho tôi biết?”
Tần Đông Nhạc cười an ủi: “Khi nào em nghỉ có thể xuống đó nhìn xem. Tụi nó ngoan lắm.”
Trọng Nham gõ gõ bàn: “Lạc đề rồi. Nói tiếp chuyện kẻ trộm.”
“Đến khi Lâm ca chạy tới thì tên trộm đã chạy mất.” Lâm Bồi có chút tiếc nuối: “Nhạc Nhạc cắn rách được một mảnh áo của tên ăn trộm, là đồng phục lao động màu lam của chính chúng ta. Nhưng rốt cuộc là ai thì hiện tại Lâm ca đang điều tra.”