Kết quả thi cuối kì của Trọng Nham không tốt không xấu, thứ hạng trong lớp vượt lên mười bậc so với thi giữa kì. Chủ nhiệm lớp cao hứng vô cùng, cố ý gọi cậu lên văn phòng động viên một phen, còn nhắc nhở nghỉ đông cũng không được lơ là, phải tập trung ôn tập, ngàn vạn lần không được bỏ bê xao lãng thời gian một tháng nghỉ này vân vân và mây mây…
Trọng Nham vâng vâng dạ dạ đáp ứng, sau khi rời khỏi văn phòng một phen vuốt mồ hôi, lấy di động ra đặt vé máy bay. Vé máy bay trong ngày đã hết, ngày mai thì chỉ còn khoang hạng nhất. Trọng Nham vẫn cảm thấy ngồi khoang hạng nhất thực lãng phí, rõ ràng chất lượng cũng như khoang phổ thông lại cố tình lấy giá vé đắt hơn. Nhưng hiện tại là cuối năm, vé hạng gì cũng không dễ mua, Trọng Nham do dự một lúc cũng chỉ có thể cắn răng đặt vé hạng nhất. Cậu hiện tại tốt xấu gì cũng coi như người có tiền, khoang hạng nhất thì khoang hạng nhất đi.
Trọng Nham không có nhiều hành lý để thu thập, về nhà tìm cái balo, nhét mấy bộ quần áo vào để thay tắm rửa, rồi bỏ cả vật dụng cá nhân, dây sạc điện thoại xong đâu đấy. Trọng Nham lần này cũng không tính ở lâu tại Lâm Hải, nếu thân thể bà ngoại vẫn khỏe, cậu tính đón bà lên Bắc Kinh ở vài ngày, tìm người khám tổng quát cho bà. Kỳ thật tình hình của bà ngoại thế nào Trọng Nham đều biết rõ, cơ thể bà không phải có bệnh, mà là cơ năng toàn thân đã đến hồi suy kiệt.
Cũng không biết còn có thể kéo dài được bao lâu.
Trong lòng Trọng Nham khổ sở, sinh lão bệnh tử, vốn chính là chuyện con người vô pháp thay đổi. Hoặc có lẽ do bản thân thật sự già rồi, nên khá nhạy cảm đối với những chuyện như thế này.
Trọng Nham thu dọn xong hành lý của mình, lại bỏ ra một buổi chiều để thu dọn phòng chuẩn bị cho bà ngoại. Nhà cậu dưới lầu có hai khách phòng, một gian là của Lâm Bồi, một gian vẫn luôn bỏ trống, may mắn đồ đạc đã có sẵn, không cần phải mua thêm cái gì. Trọng Nham từ phòng kho lấy ra một bộ ra giường mới để thay, lại xuống siêu thị dưới lầu, mua ít đồ dùng cá nhân như bàn chải, khăn mặt, còn mua thêm một đôi dép lê màu hồng. Cậu nhớ rõ dép của bà ngoại đều có màu này.
Trọng Nham nhắn tin thông báo, gửi 1 lúc luôn cho mấy người Lâm Bồi, lúc đầu định gọi điện thoại nhưng thầm nghĩ phải nói đi nói lại một việc nhiều lần, thật sự gây sức ép không nổi. Tin nhắn vừa mới được gửi đi không bao lâu, Tần Đông Nhạc đã gọi điện tới, nhưng mà người đầu dây không phải Tần Đông Nhạc mà là Tiểu An. Tiểu An hỏi cậu khi nào trở về, lại lén lút oán giận nói thầy cô giao nhiệm vụ cho cậu ấy giám sát cậu ôn tập trong kỳ nghỉ đông, xem ra chuyện này lại ngâm nước nóng rồi. Sau khi Tiểu An lải nhải xong, điện thoại lại chuyển sang tay Đường di, Đường di dặn cậu đi đường cẩn thận, lại lắp bắp hỏi cậu bạn gái có đi cùng không?
Trọng Nham nhớ tới lời nói dối về ‘hoa khôi giảng đường’ của Tiểu An, rất có cảm giác đã đâm lao phải theo lao, chỉ có thể hàm hồ nói rằng không đi, nghỉ đông còn phải đi học thêm vân vân. Đường di tâm tình phức tạp, cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ dặn cậu chú ý an toàn, rồi mới trả điện thoại cho Tần Đông Nhạc.
Không biết có phải do Tiểu An đã nói lại với Tần Đông Nhạc không mà Tần Đông Nhạc một chút cũng không bị mấy chữ ‘bạn gái’ này ảnh hưởng, thực bình tĩnh hỏi thời gian chuyến bay của cậu, còn nói ngày mai không bận việc gì, có thể đưa cậu ra sân bay. Trọng Nham sảng khoái đáp ứng. Chỉ là đưa tiễn, cho dù là quan hệ bằng hữu cũng là chuyện bình thường, từ chối qua lại mới càng có vẻ già mồm cãi láo.
Ngày hôm sau, quả nhiên Tần Đông Nhạc lái xe tới đón cậu, một đường thông thuận tới sân bay, tới trước khi vào cửa an ninh, Tần Đông Nhạc kéo tay Trọng Nham lại, mặt không đổi sắc nói một câu: “Trung học là thời điểm học tập căng thẳng, tốt nhất không nên quen bạn gái, nói chuyện yêu đương gì đó, như vậy rất ảnh hưởng tới học tập.”
Trọng Nham: “….”
Tần Đông Nhạc ho khan hai tiếng, khẽ đẩy nhẹ lên vai cậu một cái: “Được rồi, em qua xếp hàng đi. Chờ em vào rồi anh sẽ về.”
Trọng Nham mặt liệt đi xếp hàng, trong lòng nghĩ cái tên này một đường nghẹn khuất, nhịn tận tới khi tách ra mới chịu nói một câu như vậy thực khiến người ta suy nghĩ? Không phải là nghẹn từ tối qua tới giờ đấy chứ?
Rất nhanh tới lượt Trọng Nham, cậu mở túi nhỏ tùy thân, lấy giấy tờ ra giao cho nhân viên kiểm an, khi đi qua cửa an ninh, quay đầu lại thấy Tần Đông Nhạc vẫn đang đứng ở phía sau. Ánh mắt hai người ngắn ngủi giao nhau, Tần Đông Nhạc mỉm cười với cậu, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay tạm biệt. Trọng Nham dựa theo lời hướng dẫn của nhân viên bảo an, quay người lại bước vào trong.
Mọi dấu vết tươi cười trên khuôn mặt Tần Đông Nhạc đều đọng lại trong đôi mắt anh. Đó là một loại ánh mắt nhu hòa ấm áp tựa như chứa thiên ngôn vạn ngữ, lại cái gì cũng không chịu nói.
Trọng Nham cầm lấy túi của mình, trước khi đi hẳn vào trong lại quay đầu nhìn nhìn, đội ngũ xếp hàng kiểm tra an ninh tựa hồ còn dài hơn vừa nãy, người chen người, đều là lữ khách vội vàng về nhà đoàn tụ trong năm mới. Trọng Nham đã không còn nhìn thấy Tần Đông Nhạc nữa. Nhưng cậu biết, anh ấy nhất định vẫn đang đứng ở đó, ở đằng sau đám người, tập trung dõi theo mình.
Trọng Nham có chút mờ mịt hướng về phía vừa rồi nhìn thấy Tần Đông Nhạc lắc lắc tay, xoay người đi vào phòng chờ. Giờ khắc này, chung quanh cậu đều là người, nhưng cậu lại cảm thấy có chút tịch mịch.
Trong phòng chờ, Trọng Nham gọi điện cho Lý Thừa Vận, hy vọng ông ta có thể ra mặt hỗ trợ liên hệ với bệnh viện, đặt lịch kiểm tra toàn diện cho bà ngoại. Danh y ở thủ đô rất nhiều, nhưng gia đình quyền quý phú hào cũng không ít, chỉ trông vào năng lực của Trọng Nham, muốn nhờ chuyên gia khám cho bà là không có khả năng.
Sau khi cúp điện thoại, chính Trọng Nham cũng cảm thấy có chút bất khả tư nghị, không biết bắt đầu từ lúc nào, cậu lại học được đem những việc mình không làm được giao hết cho Lý Thừa Vận, hơn nữa còn dùng một phương thức vô cùng tự nhiên. Hơn nữa càng bất khả tư nghị chính là, Lý Thừa Vận cư nhiên đều thống thống khoái khoái đáp ứng.
Trọng Nham thật sự cảm thấy, thiệt nhiều việc đã đi chệch quỹ đạo vốn có.
Hoặc có thể là do ông trời muốn cậu sống lại một lần cũng là muốn cậu nhận thức rõ ràng về bộ mặt thật của những người xung quanh mình?
Sau khi hạ cánh vẫn chưa tới buổi trưa, Trọng Nham bắt taxi sân bay vào nội thành, tới phụ cận nhà hàng gia đình Kim Minh tìm một chỗ ăn cơm, thuận tiện bóng gió hỏi han tình hình nhà hàng Kim gia kinh doanh thế nào. Sau đó thuê một chiếc xe đi càn quét hàng tết, mua mấy giỏ hoa quả nhập khẩu, lại mua thêm một số đồ ăn vặt, hoa quả sấy khô, tất cả đều là chuẩn bị cho bà ngoại đem biếu mọi người. Không có thân thích bên người, nên có quan hệ tốt với bạn bè hàng xóm là rất trọng yếu. Trọng Nham hy vọng ở những lúc cậu không ở bên, mỗi ngày của bà ngoài cũng có thể trở nên thư thái hơn một chút.
Gần tới năm mới, cổng trại an dưỡng đã được treo đèn lồng đỏ, cây thông giữa bãi cỏ cũng đã được giăng đèn kết hoa sáng lấp lánh rực rỡ đủ màu, nhìn rất có không khí ngày tết. Trọng Nham đăng kí ở chỗ bảo vệ, đứng chờ bà ngoại ra đón mình. Bảo an vừa ăn hoa quả Trọng Nham tặng vừa gọi điện nội tuyến tìm bà Trương Nguyệt Quế, đồng thời dặn dò bà gọi thêm mấy nhân viên tới cùng, nói cháu ngoại bà mang rất nhiều quà tết tới biếu, ít người không thể nào bê hết được.
Mấy phút sau, Trọng Nham nhìn thấy bà ngoại cùng một số thanh niên đi ra, Trọng Nham nhìn thấy trước ngực bọn họ đều đeo thẻ màu xanh, là các tình nguyện viên. Đều là thanh niên như nhau, sau một hồi hi hi ha ha chào hỏi, liền tự động giúp đỡ bọn họ khuân đồ vào. Bà ngoại ngược lại có chút ngoài ý muốn, bà không ngờ Trọng Nham nghỉ đông lại trở về thăm mình, cũng không ngờ nó lại chuẩn bị nhiều quà tết như vậy. Rất nhanh liền phản ứng lại, nhưng trong lòng vẫn có chút thở dài. Đứa nhỏ rời nhà tới một nơi xa lạ, trong thời gian ngắn sẽ trở nên thành thục hiểu chuyện đi.
“Mấy tháng không gặp, cháu lại cao lớn hơn, người trông cũng khỏe mạnh.” Bà ngoại đứng đối diện cậu, híp mắt đánh giá: “Nếu vô tình chạm mặt trên đường, nói không chừng bà không nhận ra luôn.”
Trọng Nham lại thấy bà ngoại không có thay đổi gì lớn, vẫn một mái tóc xám trắng, hai má tựa hồ hơi gầy một chút, nhưng tinh thần nhìn không tệ.
“Nếu không có việc gì…” Trọng Nham nhìn bà nói: “Bà lên thủ đô ở vài ngày với cháu đi, ở đó bệnh viện tốt cũng nhiều, tiện thể làm kiểm tra toàn thân cho bà.”
Bà Trương Nguyệt Quế đang định nói không cần, ở trại an dưỡng cũng có định kì kiểm tra sức khỏe cho mọi người, lại nghe Trọng Nham nói thêm: “Cháu cũng được nghỉ đông rồi, vừa lúc có thời gian đưa bà đi chơi.”
Bà ngoại trầm mặc một khắc, do dự rồi gật đầu: “Vậy… cũng được.”
Trong lòng bà kỳ thật lại đang sáng như gương, biết thời gian của mình không còn nhiều lắm, ở trên thế giới này, bà chỉ còn mỗi Trọng Nham là người thân, có cơ hội ở gần vẫn nắm chắc nhiều hơn chút, ai biết sau này sẽ thế nào? Trọng Nham ở thủ đô xa xôi, nói không chừng ngày nào đó bà nhắm mắt, ngay cả cơ hội gặp mặt cuối cùng cũng không có.
Bà ngoại nhanh chóng chấp thuận ngược lại khiến Trọng Nham chưa thể thích ứng kịp, vẫn cảm thấy vị trí giữa bọn họ dường như vô hình trung đã thay đổi, bà ngoại không còn đứng ở chỗ cao khoa chân múa tay mà lại biến thành người so với cậu còn “nhỏ” hơn, chuyện gì cũng nguyện ý nghe cậu sắp xếp, nét mặt vô thức mang chút trân trọng.
Đều nói lão lai tòng tử, Trọng Nham có chút xót xa trong lòng suy nghĩ, bà ngoại đã già thật rồi.
Tối hôm đó, Trọng Nham và bà ngoại giải quyết bữa cơm chiều ở ngoài nhà hàng, sau khi ăn xong lại cùng bà ngoại mang quà tết tới biếu bà con hàng xóm tầng trên tầng dưới, các ông các bà ở trong khu tập thể đều rất cao hứng, ai nấy đều vui mừng hớn hở. Tâm tình bà ngoại cũng vô cùng tốt, nghe thấy người ta khen cháu ngoại mình hiểu chuyện còn ra vẻ khiêm tốn vài câu: “Hồi bé đâu có được như thế, hai năm nay nó mới hiểu chuyện ra.” Linh tinh khách khí.
Hôm đó Trọng Nham tùy ý thuê một phòng khách sạn ngủ qua đêm, đồng thời đặt luôn vé máy bay vào ngày hôm sau.
Trưa hôm sau Trọng Nham tới đón bà ngoại, hẹn gia đình Kim Minh ăn một bữa tại nhà hàng của họ. Việc phân chia hoa hồng giữa Kim gia và bà ngoại cũng đã được giao nhận rõ ràng, Trọng Nham cũng chỉ xem qua sổ sách, không có vấn đề gì lớn cũng liền không có ý kiến. Sau khi ăn xong, hai người liền trực tiếp ra sân bay. Bà ngoại cả đời chưa từng đi xa nhà, ngồi máy bay vẫn là lần đầu tiên. Nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, dọc đường đi còn liên tục ngoái đầu nhìn ra cửa sổ, cư nhiên lại không bị say máy bay.
Trọng Nham không gọi người tới đón mình, mà tự mình cùng bà ngoại bắt xe về Sơn Thủy Loan. Bà ngoại cao tuổi, khi về tới nhà liền cảm thấy mệt mỏi, ăn cơm xong đi ngủ sớm.
Sau vài ngày nghỉ ngơi ở nhà Trọng Nham, thư kí Cao Vân tự mình lái xe tới đón bọn họ đưa đến bệnh viện khám tổng quát. Bà Trương Nguyệt Quế tuy hận Lý Thừa Vận muốn chết nhưng bà còn có thể sống được bao nhiêu năm nữa? Trọng Nham nói không chừng sẽ sinh hoạt cả đời ở đây, có Lý gia chiếu cố vẫn tốt hơn là để nó một mình bươn chải. Bà không muốn chỉ vì mình mà phá hủy tình cảm cha con nó, đành trầm mặc không nói gì.
Kết quả kiểm tra cũng không khác mấy kết luận trước đây, đều nói phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Lý gia còn cố ý mời một chuyên gia y học cổ truyền tới bắt mạch cho bà, kê cho bà vài thang thuốc đông y bồi bổ thêm. Nhờ người ta nấu luôn thuốc tại hiệu, sau đó đóng gói uống dần, nhưng cần một chút thời gian chờ nấu thuốc xong, Cao Vân đưa bà ngoại và Trọng Nham về nhà trước, cử người ở lại chờ lấy thuốc rồi mang về sau.
Bà ngoại vừa về tới nhà liền lên giường nằm, thân thể không mệt nhưng tinh thần lại mệt. Người cao tuổi, sợ nhất là vào bệnh viện, cứ luôn cảm thấy giống như đi vào rồi sẽ không ra được nữa. Bà Trương Nguyệt Quế một mình ở trong trại an dưỡng, chồng và con gái đều đã mất, chỉ còn mỗi đứa cháu ngoại nhưng lại ở xa, loại cảm giác khủng hoảng bí ẩn này so với người khác lại càng thêm mãnh liệt.
Hơn nữa sau khi tới thủ đô, bà chân chân thật thật biết được cháu ngoại bà không cần đòi hỏi gì ở bà. Hiện tại nó có nhà riêng, đi đâu đều có người đưa đón, thậm chí đưa bà tới bệnh viện kiểm tra cũng không cần xếp hàng đăng ký, mỗi ngày đều có giúp việc tới quét dọn nấu cơm, những thứ này bà căn bản không thể cấp nổi cho nó. Mà cho dù những ngày trước đây bà có thể làm những điều đó rồi cũng chỉ vì tính tình nóng nảy mà không để lại cho cháu bà những kí ức tốt đẹp gì.
Trương Nguyệt Quế nằm trên giường, nhìn sắc trời dần trở nên tối đen, sau đó không khí đưa tới nhiều mùi hương đồ ăn ngon lành. Bà có chút ảm đạm, tay nghề nấu nướng của dì giúp việc tốt hơn bà rất nhiều.
Cửa phòng khép hờ bị người gõ nhẹ hai cái, Trọng Nham thăm dò ló đầu vào nhỏ giọng gọi: “Bà ngoại?”
Ánh đèn phòng khách tỏa sáng xung quanh cậu một mảnh mơ hồ, cậu đứng ngược sáng mái tóc hơi rối loạn nhìn trông càng bông xù, bộ dáng nhìn như hồi còn bé.
Bà Trương Nguyệt Quế xoay người, cổ họng có chút khàn khàn: “Bà dậy rồi, nằm thêm một chút rồi đứng lên.”
Trọng Nham lại gần ngồi xuống bên giường: “Nếu bà muốn ăn ở trên giường, cháu sẽ mang đồ ăn tới cho bà. A di làm cơm xong liền về, trong nhà chỉ còn hai bà cháu mình, không muốn dậy thì đừng dậy.”
Bà sẵng giọng: “Nói hươu nói vượn, sao có thể ăn cơm trên giường?”
“Đương nhiên có thể, có ai thấy đâu.” Trọng Nham có đôi khi cũng mang đồ lên giường ăn, laptop cũng tha lên để cạnh, cả người giống như gấu ngủ đông, rúc trong ổ chăn.
Bà Trương Nguyệt Quế thở dài: “Không ai nhìn thấy thì cũng không thể bừa bãi như thế được. Cháu sống là sống cho chính mình cũng không phải để cho người khác nhìn.”
Trọng Nham không lên tiếng. Đã lâu không được nghe bà lải nhải, giờ lại nghe được, trong lòng có chút chua xót không rõ tư vị. Trên thế giới này người muốn xen vào cuộc sống của cậu cũng không nhiều lắm. Trừ bỏ bà ngoại, chỉ sợ cũng chỉ còn mỗi mình Tần Đông Nhạc. Mà Tần Đông Nhạc lại có tâm tư như vậy… aiz, không nghĩ nữa.
“A di đang nấu canh, chờ thêm một lát mới xong.” Trọng Nham giúp bà chỉnh chỉnh góc chăn: “Nếu mệt, bà cứ nằm nghỉ đi. Có muốn bật đèn không?”
Bà ngoại lắc đầu.
Ánh đèn phòng khách theo khe cửa chiếu vào trong phòng, ánh sáng mơ hồ cũng đủ để bà nhìn rõ cháu trai trước mặt, trên thế giới này nó là người duy nhất có quan hệ huyết thống với bà.
Tay bà ngoại từ trong chăn vươn ra, nhẹ nhàng cầm tay Trọng Nham: “Trọng Nham…”
Trọng Nham hơi run lên một chút, rồi cũng tùy ý để bà cầm. Ngón tay và bàn tay bà ngoại đều thập phần thô ráp, lại vì có tuổi mà đặc biệt khô hanh nhăn nheo. Đối với Trọng Nham mà nói, đây cũng là một thể nghiệm vô cùng xa lạ.
“Trọng Nham à…” giọng bà ngoại có chút do dự, âm cuối dường như bị kéo dài hơn, giống như mỗi lời nói đều hơi phát run trong không khí: “Trọng Nham, nếu bà chết.. cháu sẽ trở lại gặp bà chứ?”
“Bà đang nói gì vậy?” Trọng Nham không thích nghe như thế.
Bà ngoại cố chấp hỏi: “Sẽ chứ?”
Trọng Nham gian nan gật đầu: “Sẽ.” Đời trước không làm được, kiếp này ông trời cho cậu thêm một cơ hội, nhượng cậu có cơ hội để bù đắp lại, sao có thể bỏ qua?
Bà Trương Nguyệt Quế khẽ thở ra, trên mặt lộ ra tươi cười: “Ta nghỉ vài ngày, sau đó chúng ta cùng đi xem Hoàng Cung đi. Phim truyền hình không phải đều quay ở ngự hoa viên gì đó sao? Bà vẫn luôn muốn tới xem hoa viên của Hoàng đế là cái dạng gì.”
“Được.”
“Thủ đô còn cái gì thú vị nữa?”
“Nơi thú vị còn nhiều lắm, nhưng Trường Thành chúng ta đừng nên đi, leo mệt lắm.” Trọng Nham nhẹ giọng nói: “Cháu sẽ đưa bà đi thăm cả vườn hoa Cung Vương Phủ. Còn cả dinh thự của Hòa Thân, rất khí khái đó.”
“Bà biết Hòa Thân, trong TV cũng có chiếu, đại gian thần!”
Trọng Nham cười cười: “Đúng rồi, ông ta bòn rút tiền tu sửa hoàng cung để tu sửa hoa viên nhà mình.”
“Vậy tới xem xem.” Trương Nguyệt Quế nói xong lại cảm thấy mệt mỏi rã rời, mí mắt cũng dần khép lại, miệng thì thào nói: “Còn có Di Hòa Viên…. Đông Lai Thuận….”
Trọng Nham mím môi mỉm cười, tâm nói: cậu không biết Đông Lai Thuận* cũng là nơi ngắm cảnh đấy.