Tuy rằng Trọng Nham từ chối lời mời đi xem triển lãm hoa cùng với Trương Hách, nhưng trong lòng cậu biết rõ, nếu Trương Hách đã tìm tới cửa thì sẽ không dễ dàng buông tay như vậy, khẳng định còn có hậu chiêu.
Quả nhiên, ngày hôm sau, nhân viên trong cửa hàng hoa gọi điện cho cậu, nói có một vị khách họ Trương gửi hai chậu hoa lan hồ điệp tới cửa hàng, chỉ tên nói tặng cho lão bản Trọng Nham. Có tới mà không có đi thì thật bất lịch sự, quà tặng người ta cũng đã đưa tận tới cửa hàng, cậu tiếp tục trốn tránh cũng có chút không hay lắm. Trọng Nham chỉ có thể gọi điện cho Trương Hách, cảm ơn món quà hắn tặng, rồi hẹn hắn ta cùng ăn một bữa cơm.
Trương Hách vui vẻ chấp nhận, lúc đến còn mang theo hai bình rượu thuốc, nói là tặng cho bà ngoại Trọng Nham.
Người này cấp bậc lễ nghĩa chu đáo, dáng vẻ cử chỉ tao nhã, chỉ nhìn bề ngoài thực khó tưởng tượng được hắn đang ôm tâm tư khác không thể cho ai biết mà tiếp cận cậu. Trọng Nham gần đây thường suy xét vấn đề này, Trương Hách đầu tiên là tìm Lý Ngạn Thanh, rồi lại bỏ rơi cậu ta tìm tới mình, như vậy mình và Lý Ngạn Thanh nhất định có điểm gì giống nhau hấp dẫn hắn. Tỷ như, bọn họ đều là con riêng của Lý Thừa Vận. Nhưng trừ điểm này ra, Trọng Nham không nghĩ ra được cậu và thằng nhóc kia có điểm gì chung. Nếu như thế thì có chăng Trương Hách muốn đối phó Lý gia, hoặc là đối phó Lý Thừa Vận, nhưng chẳng lẽ hắn không nghĩ ra được biện pháp nào khác sao? Vì sao cứ nhất định phải tìm tới mấy đứa con riêng bọn họ?
Đời trước Trương Hách cũng nhọc lòng bồi dưỡng cậu, sau đó thông qua cậu tranh đấu cùng hai vị Lý thiếu gia, nhưng cuối cùng cho dù Trọng Nham có thắng, vậy cả quá trình Trương Hách đã chiếm được cái gì? Lý thị vẫn là Lý thị, hắn ta tổng không phải là muốn xem Lý gia náo nhiệt đấy chứ?
Hắn ta rốt cuộc muốn cái gì?
Trương Hách từ tay nhân viên phục vụ tiếp nhận cốc nước thủy tinh rồi đặt xuống trước mặt Trọng Nham, cười nói: “Đến, đến, sa cức* là thứ tốt, dinh dưỡng phong phú, chữa ho bổ phế, sống ở thành phố nhiều sương mù như chúng ta nên uống nhiều một chút.”
Trọng Nham vội vàng nói cảm ơn.
Trương Hách còn nói: “Trước kia biết tiểu huynh đệ có khả năng, còn tưởng trong nhà có người hỗ trợ. Hiện tại…” tạm dừng một chút, trên mặt hắn ta hiện ra chút hối lỗi: “Nói câu này tiểu huynh đệ đừng sinh khí, tôi gần đây có nhờ người tìm hiểu bối cảnh của tiểu huynh đệ, thế mới biết tiểu huynh đệ làm kinh doanh hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình,không dựa dẫm chút ánh sáng nào từ gia đình. Trương mỗ thật sự bội phục.”
Trọng Nham cười cười, thầm nghĩ nếu không phải biết Trương Hách đang âm thầm làm những chuyện gì, thì chỉ riêng biểu tình thành khẩn kia của hắn ta, nói không chừng cậu thật sự sẽ bị hắn ta làm cho cảm động. Còn nữa, câu nói này nghe qua thì không có gì, nhưng tinh tế ngẫm lại, cảm thấy hai chữ bội phục này mang theo vài phần ý tứ châm ngòi ly gián.
“Mua bán nhỏ.” Trọng Nham cười cười: “Không tính là gì.”
Trương Hách lại một phen cảm khái thổn thức, sau đó ra vẻ vô ý hỏi han: “Tiểu huynh đệ đang ở khu Phúc Yên sao?”
Trọng Nham sửng sốt một chút, lắc đầu: “Trương ca sao lại nghĩ tới nơi đó?”
Trương Hách ngại ngùng cười nói: “Ngày hôm qua đi ngang qua nơi đó, vừa lúc thấy lệnh tôn từ trong đó đi ra. Lý gia chỉ có một tiểu thiếu gia là cậu ở riêng bên ngoài, tôi còn tưởng… aiz, mạo muội.”
Trọng Nham thản nhiên nói “Không sao.” Trong lòng lại bất giác nhủ thầm: Trương Hách đột nhiên nhắc tới cái này, chắc chắn không phải thật sự trùng hợp nhớ ra. Hắn ta thật sự nhìn thấy Lý Thừa Vận ở đó? Vậy Lý Thừa Vận chạy tới chỗ đó làm gì? Chẳng lẽ ông ta mua một căn nhà ở khu đó? Dựa theo tính nết thối nát của Lý Thừa Vận, khả năng để bao gái là cao nhất.
Như vậy Trương Hách nói thế là có ý gì? Ám chỉ Lý Thừa Vận không coi trọng cậu sao? Có thời gian đi thăm tình – nhân, lại không có thời gian tới thăm đứa con trai này? Ám chỉ Lý Thừa Vận không phải một người cha đủ tư cách?
Trọng Nham nghĩ như vậy, bỗng nhiên cảm thấy màn kịch này hình như đã từng thấy qua. Kiếp trước, Trương Hách tựa hồ cũng từng nói qua loại chuyện này, lúc đó Trọng Nham cho rằng hắn ta và mình có cùng chung một mối thù, nên không nghĩ nhiều. Từ đó, quan hệ giữa cậu và Lý Thừa Vận càng ngày càng lạnh nhạt, thái độ của cậu đối với Lý Thừa Vận chậm rãi thay đổi có liên quan rất lớn tới việc này. Giờ nghĩ lại, khi cậu vừa được đón lên thủ đô, Lý Thừa Vận vẫn thăm hỏi ân cần với cậu, sau đó…
Sau đó trong lòng cậu chỉ còn dày đặc suy nghĩ nguy cơ sống giữa bầy sói, tựa hồ chỉ còn một mình Trương Hách là minh hữu.
Trọng Nham không biết rằng khi đó mình là một người thực tình cảm, bây giờ nhớ lại tình hình lúc đó, vẫn cảm thấy mình khi đó vừa khẩn trương vừa sợ hãi… ừm, lại có chút xa xôi. Cậu lúc ấy chính là một thanh niên chưa trải nghiệm sự đời, cậu không hiểu cái gọi là đấu tranh gay gắt trong nội bộ đại gia tộc, nếu Trương Hách không nói, cậu có lẽ vĩnh viễn cũng không ý thức được mình lại đang ở trong tình cảnh nguy hiểm như vậy. Đúng là loại nguy hiểm kề cận tứ phía này đã kích khởi Trọng Nham quyết tâm tiến về phía trước.
Mà hiện tại, Trọng Nham một lần nữa nhớ lại những gì đã trải qua, cậu bỗng nhiên phát giác, cái gọi là nguy cơ tứ phía lại không có hiểm ác như lời Trương Hách đã miêu tả lúc trước.
Hắn ta cố tình muốn đánh lạc hướng mình.
Trọng Nham thầm nghĩ rằng, người già chính là không tốt ở điểm này, mỗi khi nhớ lại một hồi ức nào đó, vẫn không tránh được sẽ phát hiện những hành vi lúc trước của mình có bao nhiêu ngu xuẩn. Khó trách cổ nhân có câu “ Tứ thập nhi bất hoặc” (40 tuổi không còn bị mê hoặc, đến tuổi này thì đã chín chắn, lịch duyệt; có kiến thức và kinh nghiệm phong phú, nên đối với những việc diễn ra trong xã hội có chính kiến rõ ràng, kiên định, không còn nghi ngờ), chỉ khi đến cái tuổi này, khó khăn vất vả gì cũng đều đã nếm qua, đầu óc mới có thể trở nên rõ ràng sáng suốt.
Về phần Lý Thừa Vận, nếu Trọng Nham thật sự vẫn còn là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, có lẽ sẽ vì mấy câu nói của Trương Hách mà sinh ra oán hận với ông ta. Nhưng hiện tại Trọng Nham đã không thèm để ý tới mấy cái đó. Trải qua khoảng thời gian ở chung gần đây, cậu cảm thấy mình có thể coi Lý Thừa Vận là một người quen, thậm chí trở thành người nhà, cũng không khó để coi ông ta là một người cha.
Cậu đã qua cái tuổi cần cha che chở.
Trọng Nham vừa nghĩ tới mình sắp tới tuổi tứ tuần, liền cảm thấy mọi hưng trí đều biến mất, quả thực muốn vỗ vai Trương Hách nói một câu: người anh em, đừng náo loạn, những điều này ông đây đã chơi chán rồi, đổi kiểu khác đi.
Trương Hách là người thông minh, châm ngòi ly gián tới điểm nào đó liền ngừng, đề tài thực nhanh lại chuyển qua triển lãm hoa, Trọng Nham cũng chỉ coi như cái gì cũng không phát hiện.
Một bữa cơm nói nói cười cười, không khí cũng thập phần hòa hợp. Trương Hách đã đi qua rất nhiều địa phương, kiến thức rộng rãi, cách dẫn dắt câu chuyện hấp dẫn người nghe. Thế cho nên Trọng Nham bỗng sinh ra vài phần tiếc nuối, thầm nghĩ nếu người này chỉ là một bằng hữu đơn thuần, giống như Lâm Bồi ở kiếp trước, như vậy thi thoảng có thời gian rảnh cùng ngồi uống trà tâm sự chút chuyện cuộc sống, thì tốt biết bao nhiêu.
Đáng tiếc, thế sự không theo nhân ý.
“Thế sự không theo nhân ý.”
Giữa trưa ngày hôm sau, Trọng Nham lại một lần nữa được nghe câu nói này.
Người nói là Hải Thanh Thiên, anh ta đứng giữa căn phòng trống trải, ngửa đầu nhìn trần nhà, giang hai tay tạo một tư thế thật khoa trương cảm khái: “Tôi rõ ràng nhìn trúng cửa hàng lầu một của trung tâm điện tử, người ta cố tình sớm thuê trước một bước; tôi rõ ràng muốn tiết kiệm tiền cho đại lão bản cậu, cố tình lại thuê cả một căn nhà còn cần phải sửa chữa cửa hàng…”
Trọng Nham bị anh ta chọc cười: “Được rồi, cửa hàng mới thuê nào mà không cần trang hoàng lại? tôi còn cảm thấy vị trí của chỗ này còn hợp lý hơn cái cửa hàng điện tử kia. Chúng ta dù sao cũng không buôn bán các sản phẩm điện tử giá rẻ, chạy tới trung tâm điện tử vô góp vui làm cái gì, ngược lại càng khiến người ta cảm thấy mình không có chỗ đứng.”
Hải Thanh Thiên cười nói: “Lão đại nói phải.”
Trọng Nham lại hỏi anh ta: “Tìm được trợ thủ chưa?”
Hải Thanh Thiên do dự một chút: “Đang tìm.” Anh trời sinh tính cẩn thận, lại bởi vì chuyện từng trải qua nên đối với người lạ càng khó tín nhiệm, kêu anh tìm ngay một trợ thủ hợp ý, chỉ sợ không được. Trọng Nham vẫn tính toán để anh ta tự mình đi làm chuyện này, Hải Thanh Thiên chỉ mới hơn hai mươi, anh ta không thể cứ rúc mãi trong vỏ ốc được, phải học cách tiếp xúc với người ngoài.
Hai người thương lượng đại khái phong cách trang trí cửa hàng một chút, Hải Thanh Thiên đột nhiên như nhớ ra cái gì, thấp giọng nói với cậu: “Đúng rồi, lão đại, lúc trước tôi tra được một chút chuyện.”
Trọng Nham bật cười: “Không phải đã bảo anh đừng làm chuyện này nữa rồi sao? Như thế nào? Bệnh nghề nghiệp phát tác, ăn sâu vào màu không thoát ra được?”
“Không phải.” Hải Thanh Thiên giải thích: “Là tin tức điều tra được từ lần trước, vô ý phát hiện được. Ở trong thành phố này, có một người cậu biết là bạn học của Trương Hách.”
Trọng Nham sửng sốt: “Ai?”
“Phu nhân Lý Thừa Vận, cô của Trình Úy, Trình Du.” Hải Thanh Thiên dào dạt đắc ý nói: “Bà ta cũng học kinh tế học, so với Trương Hách cao hơn một khóa. Nhưng khi bà ta tốt nghiệp trở về nước, không bao lâu liền đính hôn với Lý Thừa Vận, nửa năm sau thì kết hôn.”
Trọng Nham nghĩ nghĩ: “Anh hoài nghi bọn họ quen nhau?”
“Khẳng định quen nhau.” Hải Thanh Thiên chắc chắn nói: “Người Hoa ở trường đại học Tulsa không nhiều lắm, lại cùng một chuyên ngành, bọn họ không có khả năng không quen biết. Tôi hoài nghi chính là giữa bọn họ có cái gì… ừm, vượt quá quan hệ hữu nghị. Cậu nghĩ mà xem, cha mẹ người nhà Trương Hách thậm chí là sự nghiệp của hắn ta đều ở nước ngoài, một mình hắn ta chạy về nước để làm gì?”
Trọng Nham đối với cách lý giải này nửa tin nửa ngờ, cậu cảm thấy Trương Hách không phải loại nam nhân vì tình mà đánh mất lý trí, huống chi nếu thật sự muốn vãn hồi tình cảm, hắn ta đã sớm làm rồi đi? Vì sao không thừa dịp trước khi Trình Du chưa lập gia đình mà gấp gáp trở về? mà lại chờ tới khi bà ta kết hôn sinh con, đến tuổi trung niên mới chạy về vãn hồi tình cảm?
Điều này không hợp lý.
“Trước mắt cứ vậy đi.” Trọng Nham lắc đầu nói: “Tôi thấy anh tốt nhất anh đừng dính vào nghề cũ nữa. Tựa như lần trước anh điều tra bối cảnh của Trương Hàng, làm không tốt có khi phiền toái tìm tới tận cửa.”
“Tôi biết rồi.” Hải Thanh Thiên biết Trọng Nham là lo lắng cho mình, nhưng anh đồng dạng cũng có chút lo lắng cho Trọng Nham, cho dù Trọng Nham tâm tư kín đáo thế nào thì cũng chỉ là một học sinh trung học, mà người tâm tư kín đáo xuất hiện ở xung quanh cậu ta thật sự rất nhiều.
Trọng Nham vỗ vỗ vai Hải Thanh Thiên: “Tôi đã liên hệ với công ty thiết kế, kêu chuyên gia thiết kế trực tiếp liên lạc với anh. Nếu anh có ý kiến gì thì nói thẳng với người ta.”
Hải Thanh Thiên cười nói: “Đều nghe tôi?”
Trọng Nham gật đầu: “Tất cả nghe theo anh.”
Hải Thanh Thiên vui sướng trong chốc lát, đột nhiên phản ứng lại: “Không đúng, cậu bây giờ còn chưa khai giảng, lại đem toàn bộ mọi việc ném cho tôi, cậu muốn nhàn hạ hử?”
“Không phải nhàn hạ.” Trọng Nham thở dài: “Đưa bà ngoại về Lâm Hải.”
Hải Thanh Thiên nghe vậy có chút không buông: “Thật muốn đi?”
Trọng Nham không hé răng. Bà ngoại không chịu ở lại, đơn giản là sợ liên lụy tới cậu. xét đến cùng, vẫn là do cậu không đủ cường đại. Nếu hiện tại cậu không có năng lực cho bà ngoại một cuộc sống sinh hoạt thoải mái, vậy biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể đưa bà ngoại tới một nơi an toàn mà thôi.
Trọng Nham mấy hôm trước lại một mình đi gặp vị bác sỹ đã khám tổng quát cho bà ngoại lần trước, muốn hỏi xem bà ngoại còn bao nhiêu thời gian. Ông bác sỹ vỗ vai cậu, hàm hồ nói một câu: Sinh mệnh là một thứ phức tạp kỳ diệu, giống như một bộ máy tinh vi. Lòng mang hy vọng, mỗi ngày đều thấy vui vẻ thoải mái, giống như máy móc được làm định kỳ bảo dưỡng thì vẫn sẽ tiếp tục vận hành tốt. Một khi trong lòng không còn hy vọng, như vậy máy móc rỉ sét tự nhiên không vận hành được nữa.
Những lời này Trọng Nham đã cân nhắc thật lâu. Người khác đều nói chỉ số cảm xúc EQ của cậu thấp, thời gian lâu ngày, Trọng Nham cũng tự mình hiểu được đại khái cũng có chút thấp đi. Dù sao cho tới giờ cậu cũng không hiểu nổi mấy loại thơ từ ca phú, lại không hiểu rõ hàm nghĩ minh xác của ngôn ngữ. Sau khi trải qua một thời gian tự vấn, cậu cảm thấy ông bác sỹ là cố tình ra vẻ thần bí, kỳ thật ý tứ biểu đạt của ông bác sỹ có thể đúc kết chỉ trong một câu quy nạp: Nhượng bà bảo trì tâm tình khoái trá.
Được rồi, nhưng làm sao để bà ngoại có thể bảo trì tâm tình khoái trá? Ăn được, uống được đương nhiên là chưa đủ, còn phải để cho bà cảm thấy bà không phải là một bà già cô đơn còm cõi. Kiếp trước cậu chưa từng về thăm bà, bên người bà không có người thân thích, tâm tình hẳn sẽ không tốt, có thể là do chính nguyên nhân này, cho nên bà mới … ách, vận hành không nổi nữa đi?
Khi bà ngoại trở về trại an dưỡng, có mang theo rất nhiều đặc sản nào là vịt nướng, mứt, kẹo bơ, điểm tâm… nói là mang về cho các bạn già nếm thử. Lúc trước xem TV nói danh lam thắng cảnh cũng là đặc sản kinh thành, nên cố ý mua một đống đồ vật kỷ niệm, thủ công mỹ nghệ ở chỗ các danh lam thắng cảnh mang về tặng cho mọi người.
Vô luận bà làm gì, Trọng Nham cũng đều chiều theo ý bà. Cho dù chỉ số EQ của cậu thấp, cậu cũng biết thái độ của một người là thứ thật sự vi diệu, sẽ có ảnh hưởng vô hình đối với người khác. Ngay cả một người giàu có yêu công việc thì ở khi về già đối mặt với việc không có người thân chăm sóc và thường xuyên được người thân thăm nom, vẻ mặt và ngữ khí cũng sẽ bất đồng. Thời gian lâu dần, vô tri vô giác, về già không có ai tới thăm nom chăm sóc cũng sẽ tự thấy mình thật đáng thương.
Tâm tình không tốt, tinh thần hậm hực, sức khỏe tự nhiên cũng không khá hơn chút nào. Trọng Nham có chút áy náy suy nghĩ, đời trước bà ngoại chắc là rơi vào tình huống này đi. Khi đó cậu tuổi trẻ khí thịnh, lại nhận định bà ngoại từ tận đáy lòng đều hận cậu, ước gì tránh xa khỏi cậu bởi vậy cho nên chưa từng về thăm bà một lần.
Hiện giờ tình hình đã khác, trừ bỏ Trọng Nham mỗi khi được nghỉ sẽ trở về, còn có gia đình Kim Minh cũng thường xuyên tới thăm bà, hoặc là đón bà ra ngoài giải sầu. người chung quanh cũng biết bà Trương Nguyệt Quế ở bên ngoài vẫn còn người thân, không phải một bà già cô đơn không ai chăm sóc, nên thái độ đối xử với bà tự nhiên cũng khác. Mà đối với bà Trương Nguyệt Quế mà nói, mỗi ngày đều vui vẻ thoải mái, tâm tình cũng sẽ khác trước.
Hiện giờ nghĩ lại vị bác sỹ kia nói sinh mệnh là một thứ kỳ diệu, Trọng Nham trong lòng ân ẩn có chút hiểu được. Sinh mệnh quả thực mà một thứ vô cùng kỳ diệu, chỉ sống, đi lại, ăn uống, hô hấp là không đủ, còn cần bổ sung đủ loại chất dinh dưỡng: tình thân, tình bạn, tín nhiệm, quan tâm… chỉ khi thỏa mãn những điều kiện này, mới xem như chân chính đang sống.
Mới xem như không uổng phí một sinh mệnh.
Mà mình ở kiếp trước, tựa hồ lại vô ý bỏ lỡ rất nhiều thứ.