Đường Á ở bên ngoài đợi hai ngày, bởi vì trong không gian đang tràn ngập hơi thở mãnh thú, Tuyết hồ nói thân thể người phàm trần không chịu nổi, lúc này tiến vào tức là muốn chết. Thật ra, nó rất muốn khóc khi nói những lời này, nó một chút cũng không muốn ở trong không gian đối mặt với mãnh thú được không?
Trong không gian, trên mặt sông băng —- sông linh tủy mờ ảo hơi nước trắng xoá, gần bờ sông hơi nước càng dày đặc hơn, ẩn ẩn lộ ra hồng quang, sương trắng trên mặt sông tạo thành hình dạng một ác thú đang há miệng rộng cắn nuốt, ánh mắt vừa vặn nhìn tới Tuyết hồ —- nếu không phải ngọc châu của Tuyết hồ khởi động không gian này…… khi ác thú đang đói mà lại gặp nó, nó sẽ bị yêu thú ăn đúng không!!
Cho nên khi Đường Ngao vừa biến hóa thành công, Tuyết hồ liền khẩn cấp gọi Đường Á đem nó ra ngoài.
Khi Đường Á nhận được tin của Tuyết Hồ, mới vừa đến bên cửa sổ, kéo rèm cửa, thấy một bông tuyết hình lục giác vừa vặn rơi xuống, mặt đất bên ngoài đã phủ một tầng sắc trắng —- tuyết đã bắt đầu rơi……
“Đúng rồi, Đường Ngao còn chưa thấy tuyết bao giờ nhỉ?” Đột nhiên phía sau xuất hiện hơi thở quen thuộc, Đường Á cảm thấy khẩn trương, không quay lại, đồng thời mở một cánh cửa sổ ra. Gió lạnh mang theo tuyết bay vào, cậu không khỏi rùng mình, sau đó một thân thể trơn bóng cực nóng bao lấy cậu.
Hoa tuyết lớn, Đường Á dễ dàng tiếp được một mảnh, chỉ là một thân thể đột nhiên bị một cái gì đó kề sát vào khiến cậu hoảng sợ, một cánh tay với nước da sẫm màu cường tráng từ phía sau cậu vươn ra, đóng cửa sổ, tay còn lại bắt được tay Đường Á kéo ra phía sau, đầu lưỡi ấm nóng của con người liếm đi hoa tuyết đã sắp tan trong lòng bàn tay cậu.
Đường Á kinh ngạc quay đầu, liền chạm phải ánh mắt đen như mực, ánh mắt rất quen thuộc, cậu thăm dò kêu một tiếng: “Đường Ngao?”
“Ngao ô ~” Đáp lại là đôi cánh tay ôm chặt lấy cậu, Đường Ngao vươn đầu lưỡi liếm mặt Đường Á, cũng thân mật dùng chóp mũi cao thẳng cọ cọ cổ cậu.
Nó —- không đúng, hiện tại là hắn —- hắn thích cơ thể này cùng với tư thế này, có thể dễ dàng ôm Đường Á vào trong ngực, còn đặc biệt dễ dàng liếm mặt cậu. Kỳ thật hắn cũng muốn liếm nơi khác, nhưng Đường Á mặc quần áo rất dày, chỉ lộ ra tay với mặt, không liếm được.
Cảm giác này rất kỳ quái…
Bởi vì đây là Đường Ngao đã làm bạn với cậu thời gian qua, cho nên thân thể quen thuộc khi đối phương lại gần, nhưng cửa thủy tinh phản chiếu ra lại là hình ảnh thân mật của cậu với một người xa lạ, khuôn mặt trắng nõn bất giác nhiễm sắc hồng, Đường Á rụt tay lại, nơi bị chạm qua dường như vẫn lưu lại nhiệt độ đối phương —- động tác thân mật cùng cảm giác này, cậu chưa từng được cảm nhận.
Có lẽ do cha mẹ mất sớm chăng, hoặc do tính cách của cậu, Đường Á không thích quá thân mật với người khác, cậu tự giới hạn cho mình một không gian, không cho bất cứ kẻ nào đặt chân đến, không quá thân thiết với ai, dĩ nhiên cũng không có bạn bè thân thiết nào. Cậu đã quen chôn sâu tâm sự trong lòng, chỉ dựa vào chính mình, độc lập hoàn thành tất cả. Cậu thích động vật, bởi vì ở chung với chúng rất nhẹ nhõm, cái gì cũng không cần nghĩ, nhất là chó. Cậu còn nhớ trước kia từng thấy một tấm áp phích: Ánh nắng xuyên qua tầng mây chiếu rọi xuống mặt đất, trên con đường nhỏ dẫn về nhà, bóng dáng một ông lão và một chú chó chậm rãi bước đi, trên áp phích có một câu —- “Càng gặp nhiều người, tôi lại càng thích chó hơn”.
Tuyết hồ đã từng nói, chỉ cần Đường Ngao hấp thu đủ năng lượng, sẽ có thể biến thành người, nhưng Đường Á không nghĩ lại nhanh như vậy, cậu chưa chuẩn bị gì cả, tuy biết tương lai Đường Ngao sẽ biến thành người, Đường Á tôn trọng, cũng coi trọng nó, coi nó là người bạn thân nhất cũng quan trọng nhất của mình, nhưng thực tế đối mặt với nó khi là một con chó, sâu trong lòng Đường Á vẫn khó coi nó như một con người mà đối đãi, cho nên, đột nhiên đối mặt Đường Ngao ở dạng người, cậu mới kinh hoảng không biết phải ở chung như thế nào.
Đường Á đẩy cánh tay Đường Ngao đang ôm lấy mình, xoay người, rốt cục thấy rõ bộ dáng Đường Ngao sau khi biến hóa: Mái tóc tán loạn, khuôn mặt tựa như điêu khắc nhưng vẫn hiển lộ vẻ non nớt, đôi mắt sâu thoạt nhìn rất thâm thúy, khung xương rắn chắc hơn nữa rất cao, là dáng người tam giác ngược tiêu chuẩn, có lẽ cao gần 1m9, chỉ là thắt lưng quang lõa chứng minh cơ thể hắn không có gì che chắn. Đường Á mất tự nhiên quay đi, không dám nhìn xuống —- cậu không thể trông cậy một dã thú mới thành người tự mặc quần áo không phải sao?
“Á Á!” Thanh âm Đường Ngao thuần hậu mà từ tính, chỉ là trong đó bao hàm ủy khuất —- Á Á đẩy hắn ra là không thích cái dạng này của hắn sao? Nếu Tuyết hồ lừa hắn…… Về sau đừng nghĩ lấy được dù chỉ một viên nguyên châu!!!
Đường Á nhìn thẳng mắt Đường Ngao, đối phương cũng khẩn trương nhìn cậu chăm chú, đó là một đôi mắt đen thuần rất sạch sẽ, phản chiếu rõ ràng bộ dáng của cậu —- cậu đang rối rắm cái gì? Căn bản là không cần mà! Đây là đồng bạn quen thuộc của cậu, chỉ là thay một bộ dáng khác, hắn vẫn là nó, là người làm bạn với cậu đến giờ, có là người hay không thì có quan hệ gì? Đường Á không phải kẻ chỉ biết công lý không quản thân tình, ngược lại, cậu rất bao che khuyết điểm, Đường Ngao đã bị cậu liệt vào nhóm “người thân” của cậu, tuyệt đối không phải người xa lạ có thể so sánh được.
Đường Á tuyệt đối không có tư tưởng khúc “Không phải chủng tộc của ta, tất có dị tâm” gì đó, người phản xã hội còn ít sao? Hơn nữa Đường Ngao lại không có tâm tư gây hại cho xã hội, cũng không có xã hội nào có thể gây hại cho hắn —-mạt thế đã phá hoại, thậm chí đánh tan xã hội của loài người, trật tự mới còn đang trong quá trình thành lập.
Xung quanh đều là những kiến trúc hoang phế lạnh lẽo với bầy tang thi đói khát dữ tợn, dù người đã quen cô đơn cũng sẽ khát vọng ấm áp, Đường Á không phải người hay ra vẻ, cậu thừa nhận: Cậu cần Đường Ngao, nhưng cậu tôn trọng lựa chọn của hắn, nếu Đường Ngao muốn rời cậu đi, cậu tuyệt đối sẽ không cố giữ lại —- ban đầu, cậu nghĩ vậy, đối với người của mình, cậu vĩnh viễn không thể độc ác.
Nhưng ánh mắt Đường Ngao, là khẩn trương, khát vọng, là hoàn toàn tín nhiệm, nếu cậu nói ra, Đường Ngao sẽ thương tâm phải không?
Hắn tuy đã biến thành người, nhưng tâm lý vẫn chỉ là dã thú, bị người thân đẩy đi, nhất định hắn sẽ rất khổ sở?
Nếu cậu không chủ động rời đi, tôi vĩnh viễn không bỏ rơi cậu!
Đường Ngao, đây là lời hứa của tôi với cậu, vô luận cậu biến thành bộ dáng gì đi chăng nữa, lời hứa này sẽ không bao giờ thay đổi.
“Lại đây đi!” Nghĩ thông, tâm trạng lập tức thoải mái hơn, Đường Á khôi phục hình thức ở chung bình thường giữa hai người, mặc dù cảm giác có chút kỳ quái, nhưng vẫn vô cùng tự nhiên, cậu quyết định sau này sẽ thường hỏi ý Đường Ngao hơn, dù sao hắn cũng có sở thích của mình, cậu có thể giúp hắn, nhưng không thể áp đặt ý chí của mình lên hắn.
“Á Á!” Cảm thấy Đường Á thả lỏng cảm xúc, Đường Ngao giang rộng vòng tay ôm chặt Đường Á trong lòng —- nếu phía sau hắn còn có đuôi, hiện tại nhất định đã nhếch lên, ngoe nguẩy —- vui sướng vẫy vẫy với cậu.
“Đợi ……” Nói chưa xong đã bị ôm chặt, lời chưa nói hết tự nhiên phải nuốt trở về, Đường Á không nói gì, cậu chỉ là muốn mặc quần áo cho cái tên không mặc gì cả này thôi, không cần lập tức ôm lấy cậu a! Hơn nữa, khi Đường Ngao ôm sát vào cậu, xúc cảm chỗ bụng của cậu khiến cậu cơ hồ muốn đẩy ra —- trong nhà đốt lò sưởi ấm áp, cậu chỉ mặc một chiếc áo lông dê mỏng, lại bị Đường Ngao gắt gao ôm chặt, cho nên cậu nhận thấy rõ ràng thứ dán vào bụng cậu, độ lớn, hình dạng, xúc cảm…… Nhất thời cả cổ cũng nổi lên màu đỏ ửng, khiến Đường Ngao vừa vặn chôn đầu ở cần cổ Đường Á nhìn thấy, không biết tại sao, cảm giác vô cùng mê người, nhưng lại luyến tiếc một ngụm ăn luôn, liền vươn đầu lưỡi liếm liếm……
Ngao ô, giống như cắn một ngụm ~
“Đừng liếm.” Vị trí mẫn cảm đột nhiên bị thứ gì đó nóng ướt đụng tới, Đường Á bất giác rùng mình, mang Đường Ngao cùng vào không gian —- cậu nhớ rõ trước đây mình lấy được không ít quần áo người lớn trong kho hàng siêu thị, chắc Đường Ngao mặc được. Đường Á không nghĩ nhiều về hành động thân mật của Đường Ngao, bởi khi hắn ở dạng chó cũng rất thích liếm cậu, dã thú thích dùng mùi của mình đánh dấu vật sở hữu là chuyện rất bình thường, Đường Á nghĩ theo góc độ này, cũng không thấy có cái gì không đúng, chỉ là nghĩ đến sau này bọn cậu có thể sẽ sống cùng người khác, có lẽ vẫn nên dạy Đường Ngao thói quen sinh hoạt của con người thôi, nếu không bị người ta chú ý rồi phát hiện ra gì đó cũng không tốt.
Đường Ngao không cam lòng buông Đường Á ra, ngũ quan của hắn khắc sâu, tuy rằng đường cong gương mặt vẫn lộ vẻ non nớt, nhưng khi nghiêm lại vẫn rất có uy nghiêm, tựa như một vị tướng quân có kinh nghiệm trên sa trường, có một loại sát khí sắc bén, thực sự có thể dọa người —- nhưng hắn hiện tại ở cùng Đường Á, khí thế liền hoàn toàn biến thành giống vật sáng lòe lòe gì đó, hy vọng có thể nhận được sự chú ý của Đường Á.
Cậu đang tìm gì đó trong đống đồ, hắn đương nhiên sẽ không tức giận với Đường Á, hắn là giận thứ gì đó trong tay Đường Á, đều tại chúng cướp đi chú ý của Đường Á! Hắn muốn xé chúng nó thành mảnh nhỏ, sau đó nghiền thành bột phấn! Đó là nếu Đường Á không tức giận……
Rất nhanh, Đường Á tìm ra quần áo thích hợp, vốn định trực tiếp ném cho Đường Ngao, lại nghĩ hắn chưa mặc bao giờ nhất định sẽ không muốn, bình thường hắn lại không kiên nhẫn, mất kiên nhẫn sẽ cắn luôn…… Vì để bộ quần áo nguyên vẹn, vẫn là để cậu giúp thì hơn.
Mặc đồ lót trước đi……
“Nhấc chân.” Cố gắng không nghĩ đến cái gì kì quái, cả hai đều là nam, cần có đều có, không có gì cần kiêng dè, trước đó Đường Á ngượng ngùng là vì cảm giác tiếp xúc thân mật không cách quần áo quá xấu hổ, hình như cậu chưa ôm ai bao giờ, mà nếu có, đại khái là khi cậu mới năm tuổi thì phải, vì bị ngã nên được mẹ ôm vào trong ngực an ủi, khi cậu lớn hơn, cha mẹ luôn đi làm không về, gia đình nhà bác sẽ không ôm cậu, sau khi cha mẹ cậu qua đời, lại càng không có ai làm như vậy ……
Nhưng, hiện tại nhìn Đường Ngao, Đường Á chỉ có thể nói: Cậu nuôi rất giỏi, dinh dưỡng không thiếu, thứ cần phát dục đều phát dục, cho dù ngủ say, cũng thấy được kích thước chỗ đó hơn xa tiêu chuẩn bình thường [cậu chưa thấy chỗ đó của người khác, đương nhiên sẽ so với chính cậu]
Đường Á tỏ vẻ, của mình mới là tốt nhất, cậu sẽ không hâm mộ đâu! Cậu chỉ là người thường sao có thể so với dã thú!
Đường Á vừa tự giải thích vừa mặc từng thứ lên người Đường Ngao, Đường Ngao cũng rất nghe lời, ngoan ngoãn đứng bất động, hắn nghe thấy thanh âm Đường Á rất êm tai, nhưng nội dung hoàn toàn không nhớ tí gì, lực chú ý của hắn đều tập trung vào bàn tay Đường Á đang sờ tới sờ lui trên người hắn, nhiệt độ cơ thể bất giác tăng lên, phía dưới truyền đến cảm giác trướng trướng, gần đây hắn thường xuyên xuất hiện tình trạng này, biết phải xử lý thế nào, bình thường hắn sẽ ra ngoài hóng mát hoặc là nghĩ tới đồ ăn vặt Đường Á làm, cho đến khi bình tĩnh lại mới thôi —- từ khi hắn hồi phục nguyên hình, Đường Á biết hắn có đủ năng lực để tự bảo vệ, không ngăn hắn ra ngoài “thêm cơm” vào buổi tối nữa. Dù sao hắn còn đang trong kì trưởng thành, cần rất nhiều năng lượng, đồ ăn bình thường cung cấp quá ít, chỉ có thể dựa vào nguyên châu, chờ sau khi hắn thành niên, sức ăn sẽ nhỏ đi rất nhiều —- sẽ dễ no hơn, có điều ăn như thế nào cũng sẽ không no chết được.
Hiện tại Đường Á ở bên cạnh hắn, hơn nữa còn gần như vậy, Đường Ngao cảm giác cái chỗ kia càng phình ra……
“Tốt rồi. Sau này cứ mặc quần áo theo trình tự này, hiểu không?” Đường Á biết Đường Ngao sợ nóng, chỉ mặc cho hắn một cái áo lông cùng một chiếc quần dài thoải mái, bên ngoài mặc thêm một cái áo khoác thể thao. Sau khi mặc xong, thấy Đường Ngao muốn kéo quần áo, lo hắn lỡ tay xé rách lại phải mặc lại, Đường Á vội vàng ngăn hắn lại, nói: “Nhịn một chút, quen rồi sẽ thấy tốt hơn.”
Bên ngoài không giống trong không gian, nhập gia tùy tục, Đường Ngao đã biến thành người, không thể loã thể chạy khắp nơi, dù không quen cũng nhất định phải tập thành thói quen.
“Ô ô ~” Đường Ngao nghe lời không kéo, nhưng giống như trước đây, lập tức cọ cọ cầu bồi thường cầu an ủi cầu vuốt ve, hơn nữa hai tay còn ôm lấy người Đường Á, có thể sát lại càng gần, tuy rằng cơ thể thay đổi cùng bị trói buộc đều khiến hắn rất không thoải mái, nhưng ôm Đường Á, hắn liền cảm giác có thể xem nhẹ tất cả.
“Đừng sợ, có tôi ở đây, tôi sẽ dạy cậu.” Đường Á tưởng Đường Ngao cảm thấy bất an với hình dạng mới của nó, thẩm mỹ của ác thú chắc khác người rồi, biến thành như vậy có lẽ sẽ khiến hắn không tự tin, vì thế liền an ủi.
Kỳ thật lúc này, trong lòng Đường Ngao nghĩ đến một việc hoàn toàn khác, lúc còn ở hình dạng chó, lớp lông như làn da thứ hai của nó, khi bị Đường Á vuốt ve, tựa như trực tiếp sờ trên cơ thể, mà khi mặc quần áo, tuy ôm được Đường Á, nhưng cảm giác thay đổi, nếu không phải trong mũi tràn ngập hương vị dễ ngửi của Đường Á, sẽ chỉ như ôm một đống quần áo mà thôi.
Mày kiếm của Đường Ngao nhăn chặt: Biến thành người không thoải mái như Tuyết hồ nói, ngược lại phải mặc quần áo khó chịu, Đường Á cũng không cho hắn liếm, ôm cách quần áo lại càng không thân cận.