Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 39: Thăng cấp



Cả nhà bác đều chịu đói lâu ngày, đương nhiên không có đồ ăn phong phú gì đem ra chiêu đãi Đường Á. Nhưng cũng không phải là không có chút gì để ăn, nếu vậy thì bọn họ đã sớm chết đói rồi. Cho nên khi nhìn thấy bát “cháo” đục ngầu chỉ có vài hạt gạo trước mặt, Đường Á nhất thời không biết nói gì cho phải, hiện tại tâm tình cậu thật sự rất phức tạp. Cố tình bác gái còn “nhiệt tình” chiêu đãi, đem một đĩa bên trên thưa thớt vài cọng giá đỗ đặt trước trước mặt cậu, nói “Đừng khách sáo! ăn đi ăn đi!” Sau đó lại bắt đầu than thở: “Bác trai cháu đổ bệnh cũng sắp một tháng rồi, Đường Na cũng sắp sinh… Trong nhà cái gì cũng không có. Nếu họ xảy ra chuyện gì… chúng ta cô nhi quả phụ biết sống làm sao đây…”

Bên cạnh, Đường Huy đã gầy đi rất nhiều ánh mắt đầy oán hận nhìn cậu, một người khác là chồng của Đường Na, thấy Đường Á nhìn qua liền lộ ra khuôn mặt nịnh nọt tươi cười, ánh mắt lại vẫn đảo qua đảo lại, loạn chuyển trên người cậu. Đường Á cảm thấy hiện tại mình có thể bình tâm như vậy đều là nhờ Bích Thủy tâm quyết, cậu đại khái hiểu được ý của bọn họ là gì, chính là bọn họ sống rất khó khăn, cần giúp đỡ, ám chỉ cậu phải chủ động giao đồ ra.

Nhưng vì cái gì không thể trực tiếp nói ra, cố tình phải giở loại thủ đoạn ghê tởm này?

Chẳng lẽ bọn họ còn tưởng lúc trước cậu bán phòng là vì sợ bọn họ, nên muốn giở lại chiêu cũ?

Đẩy ra bát cháo mà bác gái đã đưa đến sát mặt, Đường Á trấn an thiếu niên phía sau vừa trở nên táo bạo, nhìn khuôn mặt đầy nếp nhăn của bác gái, nói: “Mấy người cần gì, nói thẳng đi.”

“Anh có rất nhiều điểm đúng không?” Kỳ quái thay người nói ra lại là Đường Huy, khuôn mặt từng trẻ con phúng phính giờ hoàn toàn trở nên gầy yếu, thoạt nhìn thực tối tăm, “Một mình anh ăn không hết nhiều như vậy, không bằng cho chúng tôi một chút.”

Nó nói một chút, đương nhiên không phải chỉ là một chút. Đường Huy trong lúc khuân vác bị tai bạn gãy chân, bởi không mời nổi bác sĩ, bác trai chỉ có thể trị qua loa cho nó, kết quả sau khi có thể đi lại, nó phát hiện mình lại bị cà nhắc, tâm trạng liền càng ngày càng âm u. Vừa rồi nó đi ngang qua sảnh hành chính, rõ ràng nhìn thấy Đường Á cầm phiếu điểm giá trị cao. Nên biết, hiện tại một điểm có thể mua một bữa cơm lớn,100 điểm không đủ cho bọn họ một nhà năm người ăn hơn một tháng.

Bác gái thấy Đường Á quần áo sạch sẽ, sắc mặt hồng nhuận, cho nên đoán cậu sống không tệ, nhưng trong tay Đường Á chỉ có một ba lô, nghĩ rằng cậu có thể đem ra vài thứ để ăn đã rất tốt rồi, không nghĩ tới cậu còn giấu rất nhiều điểm, nếu không phải Huy Huy nhìn thấy, bà thật ra chỉ cầu cho chút đồ là đủ rồi, còn bây giờ… Bọn họ là người một nhà, Đường Á sẽ không thể thấy chết mà không cứu!

“Đúng, tôi có 300 điểm,” Thanh niên mỉm cười, thoạt nhìn ôn hòa lịch sự, lời nói ra lại tình, cậu nói: “Nhưng liên quan gì đến mấy người? Sao tôi phải cho?”

“Vì sao à? Nếu không phải anh bán nhà cho chúng tôi, chúng tôi sẽ hết tiền sao? Sẽ không có gì để ăn sao? Anh dùng tiền của chúng tôi đương nhiên chúng tôi phải có phần!” Đường Huy quát, thoạt nhìn rất phẫn nộ. Đường Á cả người sạch sẽ, bọn họ đương nhiên không nghĩ cậu đánh nhau cùng tang thi lấy điểm, còn tưởng rằng cậu dùng tiền đổi —- Đường Huy không biết, kỳ thật chỉ lúc ban đầu khi quy định điểm mới được ban hành, chính phủ cho phép dùng nhân dân tệ đổi thành điểm, nhưng lãi suất vô cùng thấp, hơn nữa quy định này đã sớm hủy.

“Huy Huy! Nói gì vậy!” Bác gái giữ chặt Đường Huy đang kích động, lại nhìn Đường Á nói: “Anh họ con sẽ giúp chúng ta. Chúng ta là người một nhà mà. Á Á cũng không phải người vô lương tâm, nhất định sẽ không buông tay mặc kệ chúng ta ……”

“……” Đường Á không biết nói gì. 300 điểm với cậu mà nói chẳng đáng gì, nhưng loại hành vi cứ cần là tới lấy này…… Có thể tưởng tượng, nếu cậu dễ dàng thỏa hiệp, về sau sẽ sống không yên ổn. Cái giá cậu trả sẽ bị coi là đương nhiên, thậm chí sẽ oán giận cậu vì sao không trả thêm nhiều một chút……

Khách sáo với họ là vô nghĩa. Nếu ôn hòa không được thì……

Nhìn bóng người chậm rãi chuyển rời ra cửa, Đường Á buông cánh tay đang giữ Đường Ngao lại, nhẹ giọng nói: “Đừng khiến họ bị thương.” Nhưng đánh đau vào, không thì sẽ không nhớ kỹ bài học này.

Đường Ngao nhéo nhéo lòng bàn tay Đường Á một cái, thân hình nhanh như gió, chỉ nghe được hai tiếng “binh binh” , trên mặt đất liền có thêm hai người ôm bụng kêu rên, chính là Đường Huy cùng chồng Đường Na muốn đánh lén cậu. Nghe lời cậu, hắn chỉ tấn công vào nơi tập trung dây thần kinh của bọn họ, không làm cho họ bị thương, nhưng sẽ đau đớn khó nhịn —- kỳ thật hắn càng muốn trực tiếp móc tim họ ra bóp nát, dám nói năng lỗ mãng với Á Á! Đáng chết!

“Đừng đánh!” Là Đường Na, cô ta đỡ eo, đi đường rất gian nan, khuôn mặt thanh tú bị sinh hoạt tra tấn tiều tụy đi rất nhiều, tuy có thai nhưng thân thể lại gầy đi một vòng. Bác gái cũng bổ nhào vào hai người, nước mắt giàn dụa nói: “Cháu thương cho chúng ta đi…… Chúng ta thật sự hết cách rồi……”

“……” Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, Đường Á cảm thấy tâm mình đã trở nên cứng rắn, dù người thân có khóc ngất trước mặt cậu, cậu đều không có chút cảm giác nào. Đem phiếu điểm mới lĩnh được đặt trên bàn, Đường Á mang theo Đường Ngao rời đi, thanh âm trong trẻo lưu lại trong không khí: “Tôi chỉ có vậy… Coi như tặng cho đứa bé sắp sinh đi. Hy vọng sẽ không gặp lại.”

Nhìn bóng dáng thanh niên biến mất, bác gái vội vàng đứng lên, chộp lấy phiếu điểm trên bàn, vậy mà là 300 điểm, bà mừng rỡ, vậy không cần lo đồ ăn trong mấy tháng nữa. Về phần lời cậu nói, nó để hết phiếu điểm lại đây còn tìm nó làm gì? Để thêm một miệng cơm sao?

Đi nhanh trên đường, không phương hướng, Đường Á cảm thấy mình như bèo trôi, gian nan muốn níu lại bến bờ, nhưng chẳng thể nào thành công, nay, cậu tự tay chặt đứt bộ rễ ấy, về sau tuỳ sóng gió cuốn đi đâu cũng được……

“Đường Ngao.” Thiếu niên nghe cậu gọi, lập tức đi lên, cậu hiên tại thoạt nhìn có chút yếu ớt, khiến hắn rất đau lòng, cậu cúi đầu nói, thanh âm trong veo: “Đường Ngao, cậu có biết gia đình là gì không…… Tôi, không có gia đình, hoàn toàn không có…”

Tình cảm với gia đình bác đã sớm tiêu tán hầu như không còn, đối với Đường Á mà nói, bọn họ giống một loại chỗ dựa tinh thần hơn, cho cậu thấy ánh sáng của gia đình.

Thiếu niên mở to ánh mắt đen nhánh, gia đình là gì? Hắn quả thực không biết, nhưng liên quan gì? Mặc kệ đó là cái quái gì, chỉ cần Đường Á muốn, hắn đều sẽ tìm đến, hai tay dâng lên. Thiếu niên cao lớn ôm cả người cậu vào trong ngực, đầu lưỡi liếm lên đôi mắt đang nhắm lại của Đường Á, không biết là lau đi hay là lưu lại hơi nước, thanh âm từ tính thuần hậu vang lên: “Không có việc gì, tôi, cho cậu, gia đình.”

Tôi sẽ cho cậu một gia đình…… Nếu cậu muốn.

Hai người lại đến sảnh hành chính lần nữa, lần này không gặp nhân viên kia. Bọn họ nhận một nhiệm vụ thu thập đồ đơn giản. Nhiệm vụ không yêu cầu gì với đồ thu thập được, người nhận có thể tùy tiện giao lại đồ, nhưng chỉ có thể được điểm gốc của nhiệm vụ này là 2 điểm, nếu muốn tăng điểm là dựa theo thứ mà họ thu thập được để tính, nếu muốn nhiều điểm, thì phải thu thập thứ căn cứ cần nhất là lương thực hoặc than đá.

Nhiệm vụ này phân tổ theo số người, một tổ đạt tới 15 người là có thể đi làm nhiệm vụ, bởi cửa căn cứ luôn đóng chặt, không đạt số người qui định sẽ không mở cửa. Lúc này là buổi chiều, Đường Á nhận nhiệm vụ của ngày mai, hôm nay không có việc gì, cậu cùng Đường Ngao liền về phòng trước.

Trở lại thì phát hiện cửa khép hờ, mở ra liền thấy Phương Chí Lập đang sắp xếp một hòm thuốc, hôm nay anh tìm được một công việc chăm sóc động vật, tức là phải vừa làm người nuôi vừa làm thú y. Trong căn cứ vô cùng hoan nghênh những người có tay nghề hoặc có bản lĩnh thế này, cho nên cung cấp cho sinh hoạt đối với những người này cũng càng tốt, không chỉ bao ăn một ngày ba bữa, còn bao ở, chỉ là điểm không nhiều, một tháng chỉ được 50, nhưng với một người đàn ông độc thân như Phương Chí Lập cũng đủ dùng. Hiện tại anh đang sắp xếp mấy thứ vừa lĩnh được một chút, sau đó phải đến ký túc xá cho nhân viên, cũng đợi bọn Đường Á trở về nói một tiếng.

Nghe anh ta giải thích, Đường Á hơi lộ ra ý cười cổ vũ: “Rất hợp với anh, làm cho tốt vào nhé.”

“Hả? À…… Nhất định rồi!” Phương Chí Lập không nghĩ tới thanh niên luôn lạnh mặt khi cười lên lại ôn nhu như vậy, rất dễ nhìn, chỉ là sắc mặt thiếu niên sau lưng thanh niên lại biến đen, hung tợn nhìn anh…… Anh thấy áp lực rất lớn nha T-T, là cậu ta tự cười, liên quan gì đến anh chứ, không cần tính trên người anh mà.. khốn kiếp……

“Anh ở đâu? Nơi làm việc là chỗ nào?” Nếu vừa rồi thanh niên chỉ là thể hiện sự thân thiện, hiện tại giống như là quan tâm, ánh mắt thiếu niên đã muốn biến thành tia lade có thể bắn chết người…… T-T

Phương Chí Lập hít sâu một hơi nói: “Tôi công tác ở trại chăn nuôi Đông Hải, nơi nuôi dưỡng động vật lớn nhất N thị, đồng nghiệp của tôi chắc đang sốt ruột lắm rồi, tôi đi trước, có gì liên hệ lại sau ……”

“Vâng. Có gì thì tôi sẽ tìm anh.” Thanh niên đáp.

“……” Đánh chết mày nhé cái thói quen! Anh nhiều lời một câu này làm gì… T.T

Đường Á nói “Có gì sẽ tìm” đương nhiên không phải lời khách sáo đơn thuần, cậu đến N thị chủ yếu là tìm gia cầm gia súc, vốn không có chút manh mối, kết quả mục tiêu lại tự mình đưa đến đây, thật sự là xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Chờ ngày mai cậu ra ngoài làm nhiệm vụ về liền đi tìm Phương Chí Lập, hỏi thăm trại gia cầm gia súc có bán hay không, bán thế nào……

Phương Chí Lập đi không bao lâu, Từ Vĩ và Chu Lăng cũng trở lại, không biết hai người kia thế nào lại đi cùng nhau. Chu Lăng vừa vào cửa liền đi thẳng đến phòng mình, tiếng khóa cửa thực vang, Từ Vĩ đi vào sau cậu ta không biết đã gặp cái gì, sắc mặt âm trầm, chào hỏi bọn Đường Á một tiếng cũng trực tiếp trở về phòng ngủ.

Đường Á đoán giữa hai người kia chắc chắn phát sinh chuyện gì đó, nhưng cậu không phải người nhiều chuyện, không hứng thú tìm tòi sâu thêm. Lúc này, cậu đột nhiên cảm thấy nơi nào đó trong thân thể mình hình như phát sinh biến hoá, không kịp nghĩ nhiều, cậu lôi kéo Đường Ngao nhanh chóng trở về phòng, khóa cửa rồi cùng nhau vào không gian.

Trong không gian, Đường Á cảm thấy thân thể bắt đầu không ngừng run rẩy, trong não có một mạng lưới rậm rạp, phía sau nó là từng vòng gông xiềng nặng nề, thân thể cậu dao động thật nhỏ rất có quy luật, thoạt nhìn giống như là đang run rẩy. Mỗi khi hoàn thành một lần, liền có một sợi trên mạng lưới đó bị đứt đoạn, mạng lưới càng ngày càng ít, tốc độ đứt cũng càng lúc càng nhanh, đến khi tất cả đều đứt vụn, lưới biến mất, lộ ra rõ ràng gông xiềng phía sau ập đến.

Đợi thân thể ngừng rung động, Đường Á đã ra một thân mồ hôi nóng, cậu ngẩng lên lắc đầu với Đường Ngao đang gắt gao ôm cậu, ý bảo không việc có gì, hoàn toàn không đau. Hắn đại khái biết đây là chuyện gì, bởi trước đây cũng từng xuất hiện tình trạng này, chỉ là mạnh mẽ giống hiện tại. Cậu rốt cục đã tu luyện đến tầng bảy của Bích Thủy tâm quyết. Đã nói qua, Bích Thủy tâm quyết coi trọng tâm tình người tu luyện, tâm tình đến đúng thời điểm là có thể thuận lợi thăng cấp rất nhanh. Đống gông xiềng kia hẳn là thứ gì đó cần cậu đột phá sau khi thăng cấp.

Đường Á tinh tế cảm nhận biến hoá của thân thể do tầng thứ bảy của Bích Thủy tâm quyết mang đến: Thân thể cảm giác càng thêm nhẹ nhàng, tốc độ tăng lên, thần trí càng thêm minh mẫn, năm giác quan cũng tăng mạnh, nhưng chỗ tốt nhất vẫn là…… Đường Á cầm một thanh mã tấu dài 70cm, yên lặng vận khí, bổ một đao lên mặt đất —- im hơi lặng tiếng, trên mặt đất xuất hiện một vết nứt dài gần hai mét, chỗ gần Đường Á thì tương đối sâu, nơi sâu nhất có đến 20cm, đây là tầng thứ bảy, có thể phóng năng lượng ra ngoài ở giới hạn nhất định, giống kiếm khí trong phim kiếm hiệp gì đó, Đường Á quyết định, vì tiện gọi cứ gọi luôn “Kiếm khí” là được.

Nếu nói Bích Thủy tâm quyết tầng thứ sáu là rèn luyện năng lực một chọi một, vậy tầng thứ bảy chính là chiêu thức quần công, không cần đứng gần vẫn có thể công kích. Hiện tại, cho dù bị tang thi vây quanh, nếu không quá nhiều, Đường Á cũng có năng lực địch lại, tuy nhiên vẫn cần luyện tập nhiều hơn nữa…

____

.

Tác giả có lời muốn nói: Rốt cuộc vẫn có quan hệ huyết thống, Đường Á không thể giết bọn họ, cho nên mới kêu Đường Ngao đánh họ một trận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.