Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 4: Phòng ở



Edit : Mạc Nhi
Beta : Yến Phi Ly



.

Khi cậu lau tóc xong ra khỏi phòng tắm, loáng thoáng có tiếng nói chuyện truyền đến bên tai. Đường Á phát hiện thính lực của mình dường như nhạy bén hơn, cách hai cánh cửa, cậu vẫn nghe thấy. Đầu tiên là thanh âm của bác gái, giọng bà ta vốn rất lớn, có hạ giọng hay không cũng không khác mấy, cho nên Đường Á nghe được rành mạch. Bà ta hẳn là đang cùng bác trai nói chuyện.

“… Sao không nói rõ ràng với nó. Na Na sắp kết hôn, Đường Á cho chúng ta hai phòng ở lầu dưới. Na Na cùng Quang Hoa một phòng, chúng ta cùng Huy Huy một phòng ở cũng quá chật. Tất nhiên không thể để người thân biết chúng ta ở phòng người khác đi. Hơn nữa tiểu Huy cũng không còn nhỏ, nên có phòng riêng… Đường Á thằng nhóc này thật sự là không hiểu chuyện. Khóa cửa làm gì.Đề phòng chúng ta giống như đề phòng cướp ấy…”

“Bà nhỏ giọng cái !” Đây là giọng bác trai, “Á Á cũng sắp dậy rồi.”

“Sợ cái gì ? Mấy năm nay chúng ta cũng không bạc đãi nó, cho nó ăn cho nó mặc. Lại nói, chúng ta còn là người thân của nó. Nó thì tốt rồi, chính mình một người ở lầu hai, còn chúng ta chật chội cùng ở lầu một……”

Đường Á cơ hồ muốn cười khinh, cho cậu ăn cho cậu mặc? Cậu có thể ăn bao nhiêu, có thể mặc bao nhiêu? Mấy năm nay tiền học phí gom lại cũng không hơn mười vạn, còn lại ước chừng còn có bốn mươi vạn, ở đây cũng không phải là F thị phồn hoa, hơn mười vạn là có thể mua một căn hộ tốt. Bọn họ cư nhiên còn tính chiếm phòng này, thật sự là quá tham lam.

“Xoẹttttt !” Đường Á hoàn hồn, mới phát hiện là chăn phủ giường bị mình xé rách, ngón tay lập tức buông ra, hình như lực rất lớn… Giơ tay lên trước mắt, tuy rằng tê đến không thể động, nhưng không thể nghi ngờ rằng dùng lực quá mạnh nên mới như vậy, hết tê là vừa đau, vừa mệt.

Vậu cẩn thận kiểm tra cơ thể, phát hiện cảm giác thân thể rất nhẹ nhàng, tràn ngập sức sống. Một phen tắm rửa vừa rồi giống như đã bài hết chất dơ bẩn độc tố bên trong cơ thể ra ngoài, khiến thân thể ở trạng thái tốt nhất. Đây là một khởi đầu rất tốt, không phải sao? Về phần người thân của cậu… Ha, người thân, thấy lợi ích trước mặt liền không còn gì nữa. Vài năm trước, bọn họ vì năm mươi vạn mà mặc kệ ba mẹ, hiện tại lại vì phòng ở mà không quan tâm đến mình… Loại người thân này, không cần cũng được!

Đường Á vốn không ôm suy nghĩ dùng tiền mà ba mẹ đã đánh đổi cả sinh mạng, tiền dù nhiền đến mấy thì cũng “miệng ăn núi lở”, nên cậu dự định sau tốt nghiệp sẽ tìm một công việc nào đó nuôi sống bản thân. Cậu biết gia đình bác cùng hai con trai, một con gái so với cậu càng cần tiền, cho nên năm mươi vạn cậu không quan tâm, kết quả thì sao? Hừ, cậu nhường nhịn lại đổi lấy như thế này. Đúng là lấy ơn báo oán, dùng cái gì trả ơn? Cậu nếu không lấy ơn báo oán, đời trước cũng sẽ không bị Lý Lâm hại chết, hiện tại cũng sẽ không phải gặp loại tình huống này. Lấy ơn báo oán — cũng phải nhìn đối tượng!!!!

Nếu các người đã muốn không quan tâm tôi, liền đừng trách tôi cũng vô tình !!!

Đổi bộ quần áo sạch sẽ, Đường Á mở cửa đi xuống lầu dưới. Tiếng mở cửa khiến hai người ki lập tức ngừng nói chuyện, bác gái cứng ngắc khó khăn nở nụ cười, cố gắng hiền hòa nói: “Á Á đây rồi, có đói bụng không? Ở phòng ăn có cơm nóng, bác lấy cho cháu nha!” Khi xoay người còn dùng sức nhéo eo bác trai một cái, đồng thời nghiêng mắt nhìn ông ta như nhắc nhở. Bà tưởng rằng mình làm thật kín đáo, nhưng Đường Á trải qua màn ” tắm rửa” vừa rồi thị lực đã trở nên tốt hơn, thấy rõ không xót cái gì, cảm thấy thông suốt, hiểu được bác gái đây là nhắc bác trai nói với mình về chuyện phòng ở.

“Á Á……” Đường Á ngồi ở trước bàn cơm đang muốn ăn cơm, liền nghe bác trai mở miệng nói chuyện, cậu liền cắt ngang lới ông ta: “Bác, nếu không vội cháu ăn cơm trước được không? Đói chết rồi ~”

“Hở…… được…… được, cháu ăn trước đi!” Bị ánh mắt sâu thẳm nhìn qua, ông ta có loại cảm giác bị nhìn thấu tâm tư xấu xa không chỗ nào che giấu, nhất thời chật vật ngừng nói. Bác gái hai tay lau tạp dề, vụng trộm trừng trừng ông ta. Đường Á đói bụng là thật, vừa rồi một phen tắm rửa khiến cậu cảm thấy mất quá nhiều sức lực, hiện tại chính mình đói đến không thể tưởng được. Tay nghề bác gái rất giỏi. Cậu thấy trước hết nên ăn no rồi mới tính tiếp. Khẩu vị tốt cho nên Đường Á ước chừng ăn sáu bảy cái bánh bao, lại uống hai bát cháo lớn mới cảm thấy no bụng.

Lúc này, sắc mặt bác gái đã trở nên không tốt, bác trai nhìn trừng trừng vào hai bàn tay đang đan vào nhau, rốt cục rầu rĩ mở miệng: “Á Á, cháu xem chị Đường của cháu cũng sắp kết hôn, Huy Huy lên trung học, chúng ta ở đây thật sự có chút chật chội, phòng ở……”

“Bác.” Thanh âm Đường Á trong trẻo sạch sẽ, ngữ khí quyết đoán, “Nếu hai bác đã đề xuất chuyện trước, vậy cháu cũng sẽ không khó xử nữa, cháu chuẩn bị bán nhà, hai bác nên chuyển ra ngoài thôi !”

Gì cơ?

“Nếu không phải bác trai nói trước, cháu còn không biết nên mở miệng thế nào!” Cậu thanh niên cười khẽ, thanh âm cũng rất êm tai, nhưng vang ở bên tai lại như sét đánh.

Cái gì!

Bọn họ đã sống vài chục năm, hòa hợp với người khác không có vấn đề, lời của cậu thanh niên từng chữ từng chữ bọn họ đều nghe hiểu được, như thế nào hợp cùng một chỗ lại không thể hiểu được? Ra ngoài? Đang yên đang lành, vì sao đột nhiên phải chuyển ra ngoài? Bán cái gì? Bán nhà, vì sao lại đột nhiên muốn bán nhà?

Bọn họ đã ở đây nhiều năm như vậy, sớm đã xem nó như nhà của mình, tưởng rằng chỉ cần một cái nắm tay là có thể lấy làm của riêng, lại quên nhà ở này không phải không có chủ nhân, quyền hạn của nó thủy chung vẫn nằm trong tay chủ nhân, bọn họ không thể nhúng chàm.

“Bán nhà? Vì sao đột nhiên muốn bán nhà?” Người phụ nữ này trước nay tính toán chi ly, tính kế từng bước cũng không hiểu được, có chút hơi giật mình hỏi. Bác trai rốt cuộc vẫn là chủ gia đình, rất nhanh khôi phục lại, liền nghiêm khắc quở trách Đường Á: “Nói bậy bạ gì đó? Đang yên đang lành, bán nhà làm gì?”

“Bởi vì cháu cần tiền.” Âm thanh trong trẻo bình tĩnh vang lên, “Đúng rồi, cháu nhớ rõ bác trai còn hứa thay cháu giữ tiền. Hình như là năm mươi vạn? Mấy năm nay cháu hẳn là sử dụng không ít, vậy tính mười vạn đi! Mười lăm vạn xem như cháu thay ba mẹ đưa quà mừng cho Đường Lượng, còn lại hai mươi lăm vạn không biết bác trai khi nào thì đưa cho cháu? Cháu nhớ rõ lúc trước nói là chờ cháu mười tám tuổi sẽ đưa lại?”

Sắc mặt bác trai lập tức trở nên rất khó coi. Đường Á nói lời này chỉ còn thiếu trực tiếp chỉ vào mũi ông nói ông tham tiền — có chuyện, bọn họ có thể làm, cũng không cho phép người khác nói — ông sống đến hơn năm mươi năm, còn chưa từng mất mặt như hôm nay. Quả thực chó cắn là cho không kêu mà! Nhất thời lửa giận tận trời, nói: “Bác không đồng ý cháu làm như vậy!”

Ông tưởng rằng mình vẫn còn là người lớn cao cao tại thượng, trước mặt là thằng nhãi không hiểu chuyện, chỉ cần ông nghiêm khắc nói “Không đồng ý” thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng Đường Á đã sớm không phải là trẻ con nữa, cậu đã lớn rồi.

“Bác, cháu đứng tên bất động sản này.” Ngụ ý, tôi muốn làm thế nào, các người quản không được, bởi vì các người không có tư cách.

“Ai nha, có chuyện gì chúng ta từ từ thương lượng lại! Á Á, đây chính là nhà ba mẹ cháu để lại cho cháu, sao có thể nói bán thì bán!” Thấy cậu không nghe lời bác trai nói, bác gái nhanh chóng giở chiêu bài mềm mỏng.

“Thì ra các người còn nhớ rõ đây là nhà ba mẹ lưu lại cho tôi.” Giọng nói của cậu vẫn là trong trẻo ôn nhuận, nhưng một đôi mắt nhìn qua lại âm u lạnh lẽo còn hơn cả mùa đông, băng lãnh đang dần bao phủ đôi mắt, khiến bác gái vẫn luôn sống trong an bình rùng mình một cái.

_____

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.