Trọng Phản Mạt Nhật Chi Ngọc Đồng Không Gian

Chương 47: Ánh mặt trời



Xung quanh B thị có lẽ đã được thanh lí qua, quốc lộ tới B thị vô cùng thông thoáng, ban đầu còn có thể nhìn thấy những bầy tang thi nhỏ lượn lờ, sau này thì hoàn toàn không còn.

Đoàn xe chạy đến ngoại ô thành phố thì gặp quân đội tuần tra, trên tường vây có thông báo bắt mắt, nội dung đơn giản là những ai muốn vào B thị phải tạm chờ gì gì đó, không bị lây nhiễm tất nhiên là quan trọng nhất, trên đó viết rõ nơi kiểm tra. Bọn họ đã đi qua một vòng phòng ngự —- vòng đầu tiên để chống cự tang thi, nhìn sơ qua thì nơi này không có tang thi, chỉ có người khỏe mạnh ra vào B thị, chỉ cần không nhiễu loạn trật tự thì quân đội sẽ mặc kệ.

Xe có thể đi qua vòng phòng ngự thứ nhất, Đường Á cùng đoàn xe đi vào vòng phòng ngự thứ hai thì bị ngăn lại, nơi này chủ yếu là kiểm tra và bước đầu tiên diệt ký sinh thể chứa virus. Theo thời gian trôi qua, thời gian ủ bệnh của virus tang thi trên cơ thể người càng ngày càng ngắn, quốc gia cũng nghiên cứu ra biện pháp kiểm tra càng chính xác hơn, chỉ cần lây nhiễm virus cơ bản đều có thể kiểm tra ra. Mặt khác, ô tô từ nơi khác tới đây sẽ bị ngăn lại, sau khi tiêu độc mới có thể vào trong căn cứ —- nhưng thuốc tiêu độc chủ xe phải tự mua, người có xe sẽ được phát một tấm thẻ nhựa màu trắng có in số, khi cần có thể dùng thẻ lấy lại xe.

Bên cạnh là binh lính vác súng, đạn đã lên nòng, quá trình kiểm tra nhanh chóng mà im lặng, nhanh hơn khi tiến vào N thị rất nhiều, bởi không cần vài giờ quan sát, sau Đường Á nhận thẻ xác nhận không có vấn đề rốt cục chân chính vào căn cứ B thị. Qua cửa thì ra có sự khác biệt lớn như vậy. Trên đường rất nhiều người qua lại, cố đô qua nhiều triều đại lịch sử vẫn đứng sừng sững, chưa từng bị đánh bại.

Tại ngã tư đường đối diện là biển thông báo khổng lồ có vẽ sơ đồ giản lược của căn cứ. Đường Á đi lên phía trước nhìn kỹ, phát hiện căn cứ được phân thành ba phần theo ‘thứ hạng’, các phần có kí hiệu riêng biệt rõ ràng —- có tường vây cách xa nhau, lại vây quanh lẫn nhau là tầng ngoài cùng, cũng là vị trí hiện tại của bọn Đường Á, nơi này chỉ cần là người khỏe mạnh thì có thể ở, nhưng trình độ sinh hoạt lại chỉ ở tầng thấp nhất, phần lớn là người không có công việc hoặc không muốn làm việc, sống không lí tưởng, được ngày nào hay ngày ấy, nhưng chỉ cần là người có chút chí tiến thủ cùng năng lực đều cố gắng làm nhiệm vụ kiếm đủ điểm để tiến vào tầng thứ hai —- căn cứ B thị cũng áp dụng cơ chế điểm sinh hoạt, chính xác hơn là N thị cùng các căn cứ khác đều mô phỏng theo chế độ tại B thị. Nếu nói sinh hoạt ở tầng thứ nhất là được bữa nào hay bữa ấy, thì sống tại tầng thứ hai chính là sinh hoạt ấm no, người nhà quân nhân cũng ở đó. Tầng thứ ba chính là khu trung tâm —- ở chỗ đó thông thường đều là nhân vật quan trọng trong căn cứ, tỷ như quan viên cùng nhân viên nghiên cứu khoa học, dù người thường có kiếm được bao nhiêu điểm cũng không thể vào đó ở.

Bọn Đường Á mỗi người nhận được một thẻ chứng minh thân phận màu trắng, trên đó điền thông tin cơ bản, tên là chứng nhận công dân, phải luôn mang theo, không mang theo sẽ bị binh lính tuần tra đuổi ra bên ngoài. Thẻ chứng mình chia theo màu sắc: Người ở tầng thứ nhất đều là màu trắng, nếu kiếm đủ điểm có thể đi phòng công tác đổi thành thẻ chứng minh màu xanh lam, sau đó có thể vào tầng thứ hai, trong tầng thứ hai sẽ phân chia càng chi tiết, cụ thể thì thông báo chưa nói, đại khái là cần vào tầng thứ hai mới có thể nhìn đến.

Kiến trúc B thị có đặc điểm lớn nhất chính là tận dụng mỗi tấc đất, nơi nơi đều là nhà cao tầng có thể ở, một căn phòng chen chúc một chút có thể ở 7 – 8 người. Theo thông báo, nơi ở là dựa theo số trên tấm thẻ bọn họ nhận được khi kiểm tra sức khoẻ, ấn theo số thứ tự này mà được sắp xếp. Nhân viên tầng thứ nhất qua lại vô cùng đông đúc, bởi vì muốn kiếm điểm thì cần nhiệm vụ, rất nhiều người lại một đi không trở về, nhân viên công tác mỗi ngày đều thống kê lại một lần, người vượt qua kỳ hạn nhiệm vụ còn không trở về thì phòng ở sẽ bị dọn dẹp sạch sẽ, cấp cho những người đến sau. Bởi vậy B thị cùng các vùng xung quanh tuy tụ tập mấy chục triệu người nhưng vẫn đủ chỗ.

Thời điểm kiểm tra, Đường Á và Đường Ngao đứng cùng nhau, cho nên trình tự kề nhau, thấy thời gian còn sớm, không đến 10 giờ, Đường Á không đi xem chỗ ở mà trực tiếp tới đại sảnh nhận nhiệm vụ. Trong đại sảnh có rất nhiều người nhưng rất trật tự. Cậu nhìn dòng chữ liệt kê nhiệm vụ chuyển động trên bảng điện tử, cuối cùng thương lượng với Đường Ngao —- kỳ thật vẫn là cậu quyết định, Đường Ngao chưa phản đối bao giờ —- chọn nhiệm vụ “Thu thập 100 viên nguyên châu”, bởi số lượng Hunter tăng nhiều, nguyên châu để đổi điểm cũng theo đó mà yêu cầu cao hơn, hiện tại một viên nguyên châu chỉ có thể đổi 1 điểm.

Nhiệm vụ này đối với Đường Á cùng Đường Ngao mà nói không có bất cứ khó khăn nào, trong hôm nay là có thể hoàn thành. Đường Á lại xem xét một ít tin tức về nhà ở, phát hiện 50 điểm có thể thuê một gian phòng khá tốt trong một tháng, xem ra đêm nay không cần chung ký túc xá tập thể với người khác. Hai người đều không cảm thấy mỏi mệt, xếp hàng nhận nhiệm vụ xong liền trực tiếp ra khỏi căn cứ, dùng thẻ lấy lại xe, Đường Ngao cảm nhận vị trí bầy tang thi gần nhất liền lái xe chạy tới đó.

Dọc đường đi gặp không ít ô tô tới lui, hẳn là cũng ra làm ngoài nhiệm vụ. Khi hai người tới mục tiêu, đây chỉ là một bầy tang thi quy mô nhỏ, khoảng 200 con. Hai mươi mấy người cả nam cả nữ, trong tay cầm các loại vũ khí đang vừa chiến đấu với tang thi vừa lui lại, nguy cơ không ngừng, hiển nhiên chống đỡ không được lâu sẽ bị bao vây.

Mấy người này là một đội Hunter vẫn luôn hành động cùng nhau, mục tiêu là sớm một chút kiếm đủ điểm để vào tầng thứ hai. Bọn họ nhận nhiệm vụ “Thu thập 500 viên nguyên châu”, thời gian là 3 ngày, mỗi ngày bọn họ đều đi sớm về muộn, liên tục chiến đấu hai ngày và một buổi sáng rốt cục kiếm đủ nguyên châu, vốn định giữa trưa trở về, kết quả trên đường về đụng phải mấy chục tang thi, tuy cảm thấy mỏi mệt, nhưng vì kiếm thêm chút điểm nên vẫn cắn răng cố gắng, kết quả vừa đánh, không biết từ đâu gần 200 con tang thi bị thanh âm hấp dẫn mà chạy đến, áp lực bọn họ đột nhiên tăng mạnh.

Vũ khí trong tay huy động ngày càng bủn rủn vô lực, tang thi lại bởi vì máu thịt tươi ngon gần trong gang tấc mà ngày càng hưng phấn điên cuồng, đối với đao côn chém đến không quan tâm, chỉ muốn ăn được con mồi trước mắt —- Hunter săn bắn tang thi, tang thi cũng săn bắn Hunter, ai là Hunter ai là con mồi, thường thường thì kẻ nào chiếm ưu thế kẻ đó sẽ quyết định, mà hiện tại, đối mặt số lượng tang thi gấp mười lần, nhóm Hunter này đã trở thành con mồi, nghĩ như vậy, trong lòng mọi người đều có chút tuyệt vọng: Tang thi không biết mỏi mệt đau đớn, con người lại có.

Đường Á đến thu hút mấy chục tang thi, nhưng còn lại vẫn nhắm vào bọn họ. Hơn nữa, hai người, có khả năng làm cái gì? Nghĩ như vậy, những người đã giãy dụa sống tới ngày hôm nay, bọn họ thế nào lại muốn cứ như vậy chết đi, chỉ có thể càng thêm liều mạng, gặp một giết một, nhưng……

Là ảo giác sao? Hay là bọn họ trở nên lợi hại? Tại sao tang thi chung quanh thiếu nhiều như vậy? Đến khi hơn 200 tang thi chỉ còn dư mấy chục, mọi người rốt cục phát hiện nguyên nhân —- bên kia, một thiếu niên cao lớn vung đao loang loáng, mỗi đao đều lưu loát chém vào gáy tang thi, óc phun ra, tang thi ngã xuống, động tác mạnh mẽ trực tiếp. Đứng xa hơn chút là một thanh niên, một cánh tay vững vàng cầm nỏ, tay còn lại nhanh chóng lắp tên, chỉ thấy vụt sáng, một tang thi bị đâm thủng óc từ hốc mắt, lực chưa hết lại tiếp tục bắn xuyên trán một tang thi khác, đuôi tên kịch liệt rung lên, hai tang thi lần lượt ngã xuống. Nếu nói một lần hạ hai tang thi là ngẫu nhiên, vậy mỗi lần thanh niên ra tay nhất định sẽ khiến hai tang thi ngã xuống chính là năng lực của cậu ấy —- năng lực khống chế chuẩn xác như vậy đáng sợ đến nhường nào!

Tuy thật ra thiếu niên giết tang thi còn nhanh hơn nhiều so với thanh niên, nhưng càng kích thích thị giác thì ký ức càng sâu khắc, thanh niên bắn tên sắc bén như tia chớp chợt lóe trong đêm mưa giông, nháy mắt phá vỡ đêm đen. Bọn họ tưởng người này sẽ có diện mạo tính cách cương nghị sắc bén, nhất thời do dự, nhưng cuối cùng vẫn tiến lên nói lời cảm ơn —- mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, người đó đã cứu họ.

Đường Á đeo bao tay lấy lại tên của mình từ thi thể tang thi, Đường Ngao hỗ trợ. Mấy người muốn tiến đến dừng một chút, xoay người giúp Đường Á rút tên, thế này mới phát hiện, tên bắn ra thế nhưng cũng đâm xuyên đầu óc tang thi thứ hai, chỉnh thể tên dài chừng một mét, trừ bỏ phần đuôi chỉ còn dư 20 cm lộ bên ngoài. Bọn họ cũng đeo bao tay rồi rút, thế mà lại không được, rõ ràng hai người thiếu niên và thanh niên động nhẹ tay là có thể mà! Bọn họ không biết: Đường Ngao đơn thuần là sức mạnh, Đường Á thì dùng kỹ xảo. Bọn họ không mạnh lại càng không có kỹ xảo, đương nhiên rất khó.

“Vẫn là để tôi đi.” Thanh âm trong suốt như nước chảy thực dễ nghe, mọi người nhất thời đỏ mặt —- vừa xấu hổ vừa thẹn, xấu hổ vì hành động ngốc nghếch của mình bị nhìn thấy, hổ thẹn vì muốn hỗ trợ cũng không giúp được. Quan sát gần mới phát hiện, diện mạo thanh niên thanh tú sạch sẽ, thoạt nhìn rất ôn hòa, dễ dàng khiến người khác yêu mến, cùng biểu hiện sắc bén vừa rồi hoàn toàn khác biệt.

Nói là tự cậu làm, thanh niên còn chưa xoay người, thiếu niên cao lớn đã làm tốt tất cả, còn dùng khăn lau tên sạch sẽ, dùng túi vải bố bao lại cất vào ba lô sau lưng —- tên đã bắn chết tang thi có dính bệnh độc, Đường Á bình thường sẽ không tiếp tục sử dụng, sau đó lại biết linh tủy chỉ cần không rời khỏi linh mạch – tức con sông kia thì có thể tiêu hóa hấp thu virus tang thi, Đường Á liền dùng nó để rửa sạch tên, bình thường ngâm hơn 10 phút virus trên tên sẽ được tẩy sạch, đối với linh tủy mà nói, virus tang thi là loại năng lượng gì đó, sau khi hấp thu linh tủy sẽ không bị ô nhiễm, linh khí lại càng thêm nồng đậm, hấp thu virus càng nhanh. Tuyết hồ đương nhiên không phản đối.

Hai người thoạt nhìn đã hợp tác rất lâu, nhất cử nhất động ăn ý mười phần —- thiếu niên dùng dao ngắn đào ra nguyên châu ném qua, tay thanh niên vừa động hạt châu liền lọt vào trong bình, đào được 100 viên, thiếu niên liền đứng dậy không đào nữa, các nguyên châu khác từ lúc cận chiến đã bị hắn cùng Tuyết hồ lấy vào tay. Kỳ thật ngay cả trăm viên này, nếu không có người ở bên thiếu niên cũng không cần tự lấy —- hắn có thể ‘cách không thủ vật’, sao còn cần tự mình ra tay phiền toái như vậy, chỉ là làm bộ trước mặt người khác mà thôi.

Đường Á và Đường Ngao phối hợp rất ăn ý, động tác thành thạo, khiến mọi người hoa cả mắt, đến tận khi hai người dừng lại, Đường Á đóng lại nắp bình, mọi người cũng không biết hai người rốt cuộc đã đào ra bao nhiêu, là 100? Hay là 200… Được hai người cứu, mọi người đã thu thập đủ nguyên châu đương nhiên ngượng ngùng hỏi phần mình từ hai người…… Lại nói, bọn họ có cớ gì mà lấy lại?

Nhìn hai người đều dừng động tác, thanh niên gật đầu với bọn họ liền xoay người muốn lên xe rời khỏi, Hình Bằng An vội vàng tiến lên ngăn lại, nói: “Cậu đã cứu chúng tôi, chúng tôi còn chưa cảm ơn cậu mà!”

Bọn họ vốn biết nhau, đoàn đội này lập ra cũng đã hơn nửa tháng, đã làm nhiệm vụ vài lần, Hình Bằng An bởi vì năng lực mà được chọn làm đội trưởng. Tin tức trong căn cứ truyền rất nhanh, hắn còn chưa từng nghe nói có tiểu đội hai người lợi hại như vậy, vậy chỉ có một khả năng: Bọn họ vừa tới B thị không lâu, đây là lần đầu làm nhiệm vụ. Không kết thân với người lợi hại như vậy thì rất đáng tiếc, nếu có thể…

“Không cần, chúng tôi chỉ thuận tay làm nhiệm vụ mà thôi.”

Tuy rằng đây là nói thật… Nhưng nói ra cũng thực khiến người khác tức giận đó! Khóe miệng Hình Bằng An run rẩy: Nói như vậy người ta vốn muốn cảm ơn cậu cũng sẽ không thấy biết ơn nữa đâu!

“Các cậu là một đội hay là quen nhau từ trước?” Hình Bằng An bỏ qua ánh mắt như muốn giết người của thiếu niên cao lớn sau lưng thanh niên, tiếp tục mặt dày mày dạn hỏi.

“Có chuyện gì?” Đường Á khẽ nhíu mày, cậu không am hiểu ứng phó loại hỏi han đểu giả này.

“Có muốn tham gia nhóm chúng tôi không? Như vậy có thể làm nhiều nhiệm vụ hơn, kiếm được càng nhiều điểm đó ~” Hình Bằng An quyết định vì đoàn đội mà bán mặt, người đàn ông sắp ba mươi giả đáng yêu không hề áp lực. Chỉ là phía sau hắn, tất cả mọi người nổi một thân da gà, ngay cả Đường Á cũng lạnh rùng mình, không phản ứng đại khái chỉ có kẻ xem người khác như xem chân gà —- Đường Ngao.

Thấy cậu không nói lời nào, Hình Bằng An vội vàng nói: “Muốn chúng tôi gia nhập đội cậu cũng được~ cậu làm đội trưởng nha ~” Hắn từ lâu đã không muốn làm Alexander đội trưởng rồi ~ nếu Đường Á không đáp ứng, hắn sẽ quấn lấy bọn họ…… Đường Ngao nắm chặt nắm tay. Hình Bằng An run lên, có sát khí!

Gia nhập đoàn đội…… Thông báo đã nói qua, một ít nhiệm vụ lớn —- như tiêu diệt bầy tang thi qui mô lớn, chỉ phân cho đoàn đội làm, dù cậu và Đường Ngao có năng lực nhưng lại không thể biểu hiện vượt qua người khác quá nhiều, không làm được. Gia nhập đoàn đội lại có thể, thu thập nguyên châu cũng tiện hơn, hơn nữa tin tức về các tuyến đường cũng sẽ tăng nhiều… Chỉ là cuối cùng lấy nguyên châu lại không tiện. Nhưng tổng thể vẫn là lợi nhiều hơn hại, như vậy……

“Chúng tôi gia nhập đội anh.” Đội trưởng cái gì, Đường Á không hứng thú, cậu chưa bao giờ là một người ham mê quyền lực. Làm đội viên bình thường càng tự do cũng càng tiện, cậu không muốn nhất cử nhất động đều bị người khác chú ý.

“A? Được, được ~” Hình Bằng An không nghĩ sẽ thật sự thành công, thiếu niên cao lớn sau lưng cậu rõ ràng không vui —- hoặc càng chính xác hơn, là bộ mặt đầy sát khí ra vẻ nhất định sẽ làm thịt hắn, trong nháy mắt thanh niên quay đầu dùng ánh mắt hỏi hắn lại mềm xuống, tỏ vẻ không ý kiến, sau đó khi cậu quay đầu đi, tiếp tục phóng sát khí với hắn.

Dù là Hình Bằng An mặt dày hơn tường thành bị ánh mắt thiếu niên hung ác nhìn chằm chằm cũng thấy như đang đứng trên bàn chông, hắn nhất thời cực kì bội phục cậu thanh niên kia, cảm giác cậu như một người huấn luyện thú, thiếu niên là mãnh thú dã tính khó thuần, chỉ khi gặp cậu mới mềm mại nhu thuận như chó nhỏ, một mối quan hệ vô cùng thú vị.

“Anh là đội trưởng, đoàn đội chúng ta tên là gì?” Muốn gia nhập cũng phải hiểu đội mình một chút mới được.

“Tên…… Tên…… Ánh mặt trời! Đúng, ánh mặt trời!”

Người này rõ ràng vừa mới nghĩ ra cái tên này… Đường Á rớt mồ hôi lạnh, Đường Ngao tiếp tục bốc ra sát khí.

Đội trưởng, anh có dám càng không có tiết tháo thêm chút không……

Mọi người bóp trán: Lúc trước chọn anh ấy làm đội trưởng rốt cuộc là sáng suốt hay là ngu xuẩn đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.