Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 20



“Con là thiên thần của ba, là bảo bối quý giá nhất trong cuộc đời này của ba”

Triệu Tịch không yên lòng ở trong nhà bếp chuẩn bị bữa tối, điện thoại trong phòng khách lúc này lại vang lên, cậu rướn cổ ra bảo với bé con, “Đông Đông mau nhận điện thoại!”

Con ngươi của Triệu Đông Đông lập tức xoay chuyển, nghiêng ngả chạy đến nghe máy.

“Nha, xin chào. Con là Triệu Đông Đông, xin hỏi người là ai?”

Hứa Hạo Nhiên sửng sốt, có cần nghiêm túc như vậy không?

Thế là hắn đè thấp tiếng nói, trầm giọng hỏi: “Xin chào, chú là người từ cục cảnh sát XX, bọn chú có chút việc muốn tìm ba của cháu.”

Triệu Đông Đông sợ hãi, đôi mắt nhanh chóng quét về phía nhà bếp, Triệu Tịch lúc này đang chăm chú rửa rau.

Bé cẩn thận động động miệng, sau đó nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Ba ba không có ở nhà, ** thúc thúc, chú không được tìm ba ba của cháu.”

Hứa Hạo Nhiên ác liệt cười, bên phía đầu dây bị người quát mắng một tiếng, lúc này hắn mới chịu thu liễm, biến trở về giọng nói bình thường, “Đông Đông à, chú là Hứa thúc thúc của con đây, ba ba con đâu rồi?” Điện thoại di động của Triệu Tịch đã tắt máy, lúc chiều bọn hắn cũng đã điện vài cuộc đến điện thoại nhà, nhưng đều không có ai nghe.

Tuy rằng Triệu Đông Đông không hiểu tại sao Hứa thúc thúc lại biến thành ** thúc thúc, nhưng bé đã có thế dùng tư duy còn chưa được thành thục của mình để phán đoán đúng sai —— Hứa thúc thúc thật là xấu!

Vì vậy, bé liền hầm hừ tức giện nói: “Ba ba đang bận, không thể nói chuyện với chú!”

Hứa Hạo Nhiên “Ạch” một chút, theo thói quen sờ sờ mũi, Bạch Vũ Hàng ở bên cạnh đã đưa mắt liếc hắn một cái đầy tàn ác.

Hứa Hạo Nhiên hoàn toàn thất bại, lập tức chuyển sang ngữ điệu mềm dịu, “Bảo bối Đông Đông à, thúc thúc sai rồi! Thúc thúc mua đồ ăn ngon cho con nha! Đưa điện thoại cho ba con nghe đi mà~”

Bé con vừa nghe đến chữ ăn liền trở nên hưng phấn bừng bừng, nhưng vừa nghĩ đến mấy ngày nữa là sinh nhật của mình, mà ba ba vẫn chưa có tỏ vẻ gì rõ ràng hết, tâm tình của bé con lập tức khó chịu trở lại.

Bé khụt khịt mũi, ủ rũ ủ rũ nói: “Hứa thúc thúc, ba ba đang nấu cơm.”

Bên đầu dây bên kia, Hứa Hạo Nhiên đã kêu lên sợ hãi: “Làm cơm? Đã mấy giờ rồi mà hai người còn chưa ăn cơm?”

Bên cạnh lại truyền đến tiếng nói chuyện cấp thiết của Bạch Vũ Hàng, hai người không biết đang làm gì, Hứa Hạo Nhiên vừa ấp a ấp úng dồn dập thở vừa đoạt điện thoại lại.

Triệu Đông Đông kiên nhẫn chờ đợi.

Hứa Hạo Nhiên cầm điện thoại lầm bầm, “Bị bệnh thì không được chạy loạn, để anh đi là được rồi.”

“Hứa thúc thúc?” Triệu Đông Đông nhỏ giọng hỏi.

Hứa Hạo Nhiên “A” một tiếng, phản ứng lại, nhanh chóng đem người nhét vào trong chăn, lúc này mới lên tiếng nói: “Đông Đông à, tại sao hai cha con tới giờ này mới ăn cơm? Hai cha con có ai bị bệnh sao?”

Triệu Đông Đông chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Không có bị bệnh, ba ba mới vừa rời giường.”

Lần này Hứa Hạo Nhiên hết sức kinh sợ rồi, Bạch Vũ Hàng ở bên cạnh cứ liều mạng la hét, bắt hắn hỏi làm sao vậy, Hứa Hạo Nhiên chịu không nổi nữa, cuối cùng phải giao điện thoại lại cho y.

Giọng nói của Bạch Vũ Hàng vẫn còn mang theo giọng mũi, vừa ho khan vừa hỏi: “Đông Đông ngoan, nói cho Bạch thúc thúc, hai cha con làm sao vậy?”

Miệng của bé con hết chúm lại chím, ủy khuất dụi dụi con mắt, “Đông Đông, Đông Đông sinh nhật… Ba ba…”

Tiếng nói của bé cực nhỏ, giống như con muỗi kêu. Nhưng hai người ở bên kia vẫn nghe rõ được hai chữ mấu chốt.

Hứa Hạo Nhiên áp tai vào điện thoại, vui vẻ kêu lên: “Ôi, sắp tới sinh nhật của cục cưng sao?”

Triệu Tịch bất thình lình thò đầu ra từ cửa bếp, Triệu Đông Đông sợ hãi nắm điện thoại nhìn hắn.

Triệu Tịch bất đắc dĩ lắc đầu, cầm lên một vài thứ rồi lại quay trở vào.

Triệu Đông Đông “Ừ” một tiếng nho nhỏ, Hứa Hạo Nhiên lại hỏi: “Sinh nhật của Đông Đông là ngày mốt phải không? Chú và Bạch thúc thúc của con sẽ ghé qua tặng quà cho con nha?”

Đầu dây bên kia không có một tiếng động, Hứa Hạo Nhiên liền “Này này” hai tiếng, dần dần mới truyền đến một âm thanh nức nở.

Triệu Đông Đông còn nhỏ như vậy, dù khóc hay cười, bé lẽ ra đều có thể lớn tiếng biểu đạt hết tất cả ra ngoài, nhưng vào lúc này, vì sợ bị ba ba phát hiện, bé chỉ có thể mím môi nhỏ giọng rơi lệ, trong trí nhớ năm năm ngắn ngủi của bé, điều duy nhất mang lại sự ấm áp cho bé và ba ba là hai người thúc thúc này.

Bé thút tha thút thít, hấp hấp mũi, giống như đang chịu đựng oan ức rất lớn, “Đông Đông, Đông Đông không được phép, nha nha nha, Đông Đông không thể tổ chức sinh nhật, ba ba không vui, không vui…”

Lời nói của bé rất lộn xộn, nhưng trong nháy mắt lại làm cho trái tim của hai người lớn như bị ai dùng dao cứa vào.

Bạch Vũ Hàng đỏ mắt, mặt không còn chút máu liền muốn từ trên giường bò dậy.

Hứa Hạo Nhiên cứng rắn đè y lại, vững vàng cầm điện thoại, “Đông Đông con ngoan nha, không khóc nữa, ngoan. Đợi lát nữa Hứa thúc thúc sẽ ghé qua, con nhớ mở cửa cho thúc thúc, được không?”

Triệu Đông Đông lau lau nước mắt, đôi mắt đã sưng lên, “Dạ.”

Cúp điện thoại, Hứa Hạo Nhiên đem người yêu vẫn đang giãy dụa ôm vào trong ngực, hôn hôn gò má, cái trán, bờ môi của y.

“Cục cưng, đừng nhúc nhích. Anh qua bọn họ nhìn một chút, em đừng lo lắng, tin tưởng anh.”

Bạch Vũ Hàng cầm lấy vạt áo của hắn, âm thanh khàn khàn, “Anh, anh nhớ quan sát cẩn thận, hỏi rõ ràng. Bọn họ, bọn họ…”

Không thể nói tiếp nữa, Bạch Vũ Hàng chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, y vốn không phải người yếu ớt, cả đời này y chỉ quan tâm hai người duy nhất, một người cùng y tương tri tương thủ, dự định sẽ cùng nhau sống cả đời. Một người lại ở tại một chổ nào đó mà y không biết, âm thầm trải qua những năm tháng quạnh quẽ.

Bạch Vũ Hàng thậm chí đang hoài nghi, trong những năm kia, Triệu Tịch đến cùng có được ăn no hay không!?

Trong tâm trí, trong trái tim y hiện giờ đều tràn ngập sự hối hận, khi đó tại sao mình chỉ lo dây dưa cùng Hứa Hạo Nhiên, tại sao không chịu chú ý trạng trái của Triệu Tịch dù chỉ một chút!?

Y hận, y hối hận.

“Hạo Nhiên!” Nhìn thấy sự kiên định trong mắt đối phương, y chậm rãi tựa đầu dựa vào vai hắn, “Em hi vọng em ấy sẽ sống tốt, em không muốn em ấy lại bị tổn thương, anh có hiểu không?”

Hứa Hạo Nhiên ôm lấy y, âm thanh trầm thấp, “Anh biết, anh làm sao không biết chứ. Em nghỉ ngơi cho tốt đi, anh qua xem họ một chút, không cần chờ anh, mệt thì cứ ngủ trước.”

Bạch Vũ Hàng xác thực không thoải mái, mí mắt của y đã bắt đầu giằng co, nghe hắn nói vậy, y lại chậm rãi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Hứa Hạo Nhiên chậm rãi đem người yêu đặt xuống, vuốt ve hai má bởi vì phát sốt mà đã có chút huyết sắc, thở dài, nhẹ nhàng ấn xuống đôi môi tát nhợt kia một nụ hôn, sau đó rời đi .

Triệu Đông Đông thấp thỏm chờ ở phòng, thỉnh thoảng lại chột dạ nhìn về phía nhà bếp.

Lúc Triệu Tịch đem món ăn bưng lên, nhìn thấy ánh mắt xoắn xuýt của bé, bất đắc dĩ hỏi: “Là Hứa thúc thúc sao?” Đại khái cũng chỉ có bọn họ mới có thể cùng Đông Đông tán gẫu lâu như vậy thôi.

Triệu Đông Đông “Dạ dạ” gật đầu, nịnh nọt chạy đi giúp cậu lấy đũa, Triệu Tịch dặn bé cẩn thận một chút, Triệu Đông Đông vẫn chứ liều mạng đạp trên ghế nhỏ, vươn người lấy bát đũa

Triệu Tịch nhìn mà hãi hùng khiếp vía, không biết con thỏ nhỏ này lại đang bày trò gì đây!?

Triệu Đông Đông lấy lòng đem bát đũa dọn ra, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, chí còn thiếu một cái đuôi nhỏ vung vẩy phía sau .

Cùng tình huống vừa rồi…Khác nhau một trời một vực!

Triệu Tịch hồ nghi nhìn bé, Triệu Đông Đông cũng lớn gan, không hề thối lui.

“…” Triệu Tịch cũng không biết làm sao với nhóc con, “Xong hết rồi sao? Ăn cơm!”

Triệu Đông Đông “Ồ” một tiếng, thận trọng ngồi vào bên cạnh cậu.

Dù Triệu Tịch đã dạy N lần cho bé cách cầm đũa nhưng tới tận bây giờ nhóc con vẫn chưa tài nào học được cho ra hồn, mà bất ngờ là vào lúc này, bé lại đang thành thành thật thật cầm lấy đôi đũa, nín nửa ngày, mới ngẩng đầu lên nhìn ba mình.

Triệu Tịch thoả mãn, sờ sờ đầu của bé, “Ừ, cầm vậy đúng rồi.”

Triệu Đông Đông nhỏ giọng thở ra một hơi, càng ngoan ngoãn lùa cơm vào miệng.

Triệu Tịch mỗi lần khi nấu cơm đều rất chú ý đến việc phối hợp nguyên liệu. Trên bàn cơm bình thường vẫn là rau dưa chiếm đa số, nhóc con không biết là giống ai mà lại đặc biệt rất thích ăn thịt, chính là kiểu không có thịt liền sẽ không vui.

Mà hiện giờ, lần đầu tiên không cần sự đốc thúc của ba ba, bé con đã chủ động gắp một thìa cải xào bỏ vào trong chén, trong quá trình do còn chưa quen cầm đũa mà đã làm rơi hết phân nửa lên bàn…

Triệu Tịch siết chặt nắm tay đến nổi vang lên tiếng răng rắc, cố kiềm chế xúc động muốn lấy cái muỗng tét vào tay nhóc mấy cái, ai, nuôi con thật gian nan.

Triệu Đông Đông không hay biết “nổi lòng chua xót” của ba ba, mãi mê thích thú cầm đũa đâm chọt vào chén cơm.

Hai cha con cứ thế ăn xong một bữa cơm đầy quỷ dị.

Bởi vì hai ngày nay Đông Đông phải làm kiểm tra, Triệu Tịch đã xin nghỉ làm ở “Duyên sắc” vài hôm, Phương Tần cũng rất vui vẻ đáp ứng, còn nhiệt tình bảo đảm, bất kể khi nào cậu muốn quay lại làm việc, quán bar của hắn đều mở rộng cửa hoan nghênh.

Kết quả kiểm tra của Đông Đông cũng rất khả quan, trong lòng Triệu Tịch tạm thời có thể bỏ xuống một gánh nặng, việc tiền nông cũng không cần quá cấp bách như trước nữa. Cậu nghĩ có lẽ mình nên dứt khoát xin nghỉ việc bán thời gian vào buổi tối cho rồi, dù sao thân thể vẫn là quan trọng nhất, cậu không thể nào tưởng tượng được nếu như mình bị bệnh, ai sẽ chăm sóc cho Đông Đông của cậu đây.

Cuộc sống càng gian khổ thì càng không thể để sinh bệnh được, Triệu Tịch tự giễu nghĩ.

Hứa Hạo Nhiên tới rất nhanh, Triệu Tịch mới vừa cầm chén đũa bưng vào sau bếp, chuông cửa liền vang lên.

Hiện tại đã gần tám giờ, Triệu Tịch ghé vào mắt mèo, trông thấy thân ảnh mờ ảo của Hứa Hạo Nhiên đang đứng ở bên ngoài.

Triệu Tịch sợ hết hồn, vội vàng mở cửa mời hắn vào nhà.

Triệu Đông Đông đang ôm chân Triệu Tịch, nhìn thấy người tới là ai, liền cẩn thận ném cho người phía trước một ánh mắt quái dị.

Hứa Hạo Nhiên thở dài, dùng sức xoa đầu hài tử.

Triệu Tịch thấy biểu tình của hắn không đúng, nghĩ là anh của cậu đã xảy ra chuyện, nên vội vàng lo lắng hỏi, “Hạo nhiên ca, mọi chuyện sao rồi?”

Hứa Hạo Nhiên ngồi lên ghế sa lông, tiếp nhận ly nước từ tay cậu, uống một hớp, trầm giọng mở miệng, “Tiểu Tịch, hai ngày nữa là sinh nhật của Đông Đông phải không?”

Hộp trà trong tay Triệu Tịch “Ba” một tiếng rơi trên mặt đất, cậu kinh hoảng ngẩng đầu, âm thanh có chút run rẩy, “Anh…”

Hứa Hạo Nhiên kéo Triệu Đông Đông qua ngồi ở bên người, sờ sờ cái cằm nhỏ của bé, giống như vô tình hỏi: “Năm nay là sinh nhật bao nhiêu tuổi vậy? Hay là chúng ta tổ chức một bữa tiệc cho bé đi?”

Triệu Tịch nhặt hộp trà lên, gian nan nói: “Hạo nhiên ca… Không cần đâu, rất phiền phức.”

Ánh mắt của Triệu Đông Đông dần trở nên u ám, núp ở bên người Hứa Hạo Nhiên bất động.

Hứa Hạo Nhiên khẽ thở dài một hơi, nhớ tới biểu tình đau lòng của bà xã nhà mình, thương tiếc càng sâu.

“Tiểu Tịch.” Hắn gọi tên của chàng trai trẻ trước mặt, “Không phải bây giờ em đã trở lại rồi sao? Anh không biết thời gian qua em đã ở nơi nào, tại sao lại rời đi? Nhưng bây giờ em đã trở về, đây không phải là đại biểu cho việc em đã nguyện ý dung nhập vào cuộc sống của bọn anh sao? Chúng ta là người một nhà mà phải không?”

Viền mặt của Triệu Tịch đã ửng đỏ, đưa lưng về phía hắn gật đầu.

Hứa Hạo Nhiên vuốt ve khuôn mặt thanh tú của Triệu Đông Đông, nhẹ giọng nói: “Con nít ở tuổi này làm gì có đứa nào gầy như bé con, hai cha con em không thể để cho bọn anh bớt lo lắng hơn sao.”

“Nếu đã trở lại, chúng ta liền cùng nhau tổ chức một bữa tiệc cho bé con đi, Đông Đông con nói có đúng không?”

Triệu Đông Đông sợ hãi nhìn ba ba, Triệu Tịch trước sau không quay đầu lại.

Cuối cùng, bé con chỉ lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói, “Không được.”

Hứa Hạo Nhiên đột nhiên đứng lên, đi tới trước mặt Triệu Tịch, cứng rắn lật thân thể của cậu lại, “Triệu Tịch! Em đang làm cái gì vậy hả? Tự tổn thương mình sao? Em tự dằn vặt mình cũng được, nhưng tại sao lại làm khổ cả đứa nhỏ? Em đã là cha rồi em có biết hay không? Em có còn hiểu rõ trách nhiệm của mình là gì không vậy?”

Âm lượng của hắn không cao bao nhiêu, nhưng lại hàm chứa lãnh ý khiến người khác sợ hãi. Hứa tam thiếu gia trước giờ luôn lấy sự tươi cười để gặp người, ngoại trừ lần cùng tình nhân gây sự mấy năm trước, cơ hồ chưa từng thấy qua bộ dạng của hắn lạnh lùng như vậy.

Dù sao hắn cũng là thiếu gia của một đại gia tộc, cho dù bình thường có công tử bột như thế nào, trong huyết mạch của hắn vẫn đang lưu truyền một khí thế bất người mà không phải ai cũng có.

Triệu Tịch không tự chủ liền sửng sốt, nỉ non lặp lại, “Em là cha của bé…”

Hứa Hạo Nhiên mạnh mẽ thở ra một hơi, âm thanh cũng trở nên nhu hòa hơn, “Xin lỗi, vừa nãy anh nói chuyện hơi bị kích động. Em đừng để ý, nhưng mà em có hiểu rõ lời của anh nói không? Cho dù có chuyện gì xảy ra, vẫn còn có anh cùng Tiểu Bạch, bọn anh sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ cho em, em hiểu chưa?”

Triệu Tịch cứng ngắc gật đầu, “Em biết.”

Hứa Hạo Nhiên thở phào nhẹ nhõm. Triệu Đông Đông đứng ở cạnh ghế sa lon, một mặt nắm quả đấm nho nhỏ, một mặt tức giận nhìn hắn chằm chằm.

Hứa Hạo Nhiên bật cười, khôi phục bộ dạng lưu manh cà lơ phất phơ thường ngày, “Này thằng nhóc con kia, vừa nãy là ai ôm điện thoại khóc với chú? Sao lúc này lại quay lưng với chú rồi hả?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Đông Đông đỏ lên, đầu hạ thật thấp, không dám nhìn Triệu Tịch.

Triệu Tịch triệt để sửng sốt. Hứa Hạo Nhiên vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Nhóc con dù sao cũng còn nhỏ, em đừng nên quá nghiêm khắc với nó. Anh của em đang bị sốt ở nhà, anh phải về trước đây.”

Triệu Tịch còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ ngây ngốc “ừ” một tiếng. Cửa bị người nào đó nhẹ nhàng mở ra, rồi lại “sầm” một tiếng đóng lại.

Nước trong ly đã nguội hơn phân nữa, nhưng Triệu Tịch lúc này còn rét lạnh hơn cả, cậu không tự chủ muốn đi về phòng ngủ, muốn nằm vật ra giường, trốn sau lớp chăn.

Triệu Đông Đông đợi nửa ngày vẫn chưa thấy ba ba mắng mình, bé cẩn thận ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy biểu tình của Triệu Tịch, liền “Ngao” một tiếng khóc lớn.

Triệu Tịch bị tiếng gào khóc của bé làm cho hoảng sợ, chiếc cốc trên tay lệch đi, rớt trên mặt đất, vỡ tan tành.

Triệu Đông Đông im lặng, chỉ còn lại nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống.

Triệu Tịch bước qua mảnh thủy tinh vỡ đầy trên đất, vươn tay ôm con trai vào lòng, nỉ non, “Bảo bối, xin lỗi con.”

Xin lỗi con, bé con của ba. Dù con không làm sai điều gì, nhưng ba ba lại ích kỷ đem mọi thứ đổ hết lên người con. Dù không phải lỗi của con, nhưng con luôn ngoan ngoãn nhận hết lỗi về mình.

Con là thiên thần của ba, là bảo bối quý giá nhất trong cuộc đời của ba.

Cho dù chỉ là một ngày, ba làm sao có thể để cho con không vui đây?

Con trai của ba, Triệu Tịch nỉ non kêu tên của Đông Đông, ba đã sai rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.