Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 36



“Lần đầu tiên trong cuộc đời y lại có loại kích động muốn nôn ra máu tại chổ…”

Hứa Hạo Nhiên đã về nhà từ sớm, đang lau mái tóc ướt nhẹp chậm rãi bước ra khỏi phòng tắm.

Nhìn thấy lão bà của mình về tới nơi, y liền vội vàng tặng cho người yêu một nụ hôn nồng nàng kiểu Pháp, hôn thẳng cho đến khi chân của người dưới thân đều nhũn ra, y mới không thỏa mãn liếm liếm môi thả miệng đối phương ra, sau đó…sau đó thấy được một nhóc con be bé đang chui ra từ phía sau người yêu.

Triệu Đông Đông đang dùng hai tay bụm mặt, ngón tay ở giữa lộ ra một cái khe nho nhỏ để quan sát tình hình.

Hứa Hạo Nhiên mừng rỡ hết sức, “Tiểu Tịch thật sự đồng ý cho em mang nhóc về nhà sao?”

Bạch Vũ Hàng ửng đỏ hai má, ừ một tiếng.

Triệu Đông Đông lúc này mới buông tay ra, yếu giọng lên án: “Xấu hổ quá đi xấu hổ quá đi!”

Hứa Hạo Nhiên ngồi xổm xuống, hôn lên mặt bé một cái thật kêu, “Tụi chú là vợ chồng nha! Không có gì phải sợ hết!”

Triệu Đông Đông chớp mắt khó hiểu, bé đối với những chuyện này phải nói là mù tịt hoàn toàn, với lại bé cũng chưa từng thấy ba ba hôn nhẹ ai hết. Xem ra bé đã học được một điều mới, nhóc con ngây ngốc gật gật đầu tỏ ra đã biết.

Hứa Hạo Nhiên trở lại phòng tắm chuẩn bị nước ấm cho người yêu. Vì nhóc con đang bị bệnh không thể tắm rửa, Bạch Vũ Hàng liền đi tắm một mình, để lại bé con ngồi trên ghế salon chơi đùa cùng Hứa Hạo Nhiên đang bừng bừng hứng thú.

Hứa Hạo Nhiên đã liên tục hơn một tuần lễ chưa ngủ qua đêm tại nhà. Hắn hôm nay vất vả lắm mới chuồn ra khỏi công ty của lão gia tử, về lại tổ ấm của hai vợ chồng bọn họ. Mà giờ phút này được chiêm ngưỡng tận mắt lão bà vừa tẩy rửa sach sẽ thơm ngát đi ra, xx trên người của hắn sợ là khó có thể kiềm giữ lâu hơn được nữa.

Tên này muốn tìm chết mà!

Bạch Vũ Hàng ho nhẹ một tiếng, len lén nhéo người yêu không đứng đắn của mình một cái. Hứa Hạo Nhiên lập tức đau đến nhe răng nhếch miệng.

Mắt thầy xx sắp không nhịn nỗi, Hứa Hạo Nhiên đành đưa ra hạ sách, dụ dỗ Triệu Đông Đông mang vào phòng ngủ, đắp kín chăn lại cho nhóc, cười cực kỳ thân thiện, “Đông Đông à, con chắc là mệt lắm rồi ha? Đông Đông bây giờ cảm thấy buồn ngủ lắm phải không, thôi con ngủ đi nha, ngủ sớm dậy sớm mới là bé ngoan.”

Triệu Đông Đông mở to đôi mắt vô tội nhìn hắn, cuối cùng bé chỉ rầu rĩ ngậm chặt miệng, không cam lòng gật gật đầu.

Hứa Hạo Nhiên hài lòng cười hở mười cái răng, vừa muốn đứng dậy, Triệu Đông Đông lại đột nhiên bắt lấy góc áo của hắn kéo kéo.

Hứa Hạo Nhiên tiếp tục nở nụ cười “hiền lành” của mình, “Bảo bối làm sao vậy?”

Triệu Đông Đông chuyển chuyển con mắt, nhỏ giọng nói: “Con..con có thể điện thoại cho ba ba được không? Con thấy nhớ ba ba lắm!”

Hứa Hạo Nhiên dĩ nhiên liền vui vẻ đồng ý. Hắn lập tức phóng ra ngoài phòng khách cầm điện thoại di động vào cho nhóc, còn kiên nhẫn dạy cho nhóc cách dùng thêm mấy phút. Bé con từ trước đến giờ chỉ biết điều khiển máy bay đồ chơi cùng điện thoại kiểu củ của ba ba, còn với cái điện thoại trắng xóa trước sau đều trơn nhẵn này bé hoàn toàn không hiểu gì hết.

Nhưng với bản chất là một bạn nhỏ “hiếu học”, bé liền thành thành thật thật lắng nghe những lời chỉ dạy của Hứa thúc thúc, nào là trình tự để nhấn mở máy, đầu tiên phải ấn cái nào, rồi sau đó lại bấm cái nào. Đến cuối cùng khi thấy bé con đã miễn cưỡng học được cách dùng, Hứa Hạo Nhiên như được đại xá, nhanh chóng bay ra ngoài. Lão bà trơn bóng nhẵn nhũi còn đang chờ hắn trong phòng đó! A a a a!

Triệu Đông Đông nhìn bóng lưng gấp rút của Hứa đại thúc ra khỏi phòng, chẹp chẹp lưỡi một tiếng lập tức chui tọt vào dưới chăn. Trước tiên, bé điện qua cho Triệu Tịch, ủy khuất nói một đống ngôn luận với chủ đề “Ba ba đã bội tình bạc nghĩa với con trai”, rồi đợi cho Triệu Tịch dùng ngàn cách hống vạn cách dụ dỗ cùng với các lời bảo đảm dưới mọi tình huống, bé mới chịu miễn cưỡng cúp điện thoại.

Nhóc con tiếp tục nuốt một ngụm nước bọt, ngón tay còn hơi lóng ngóng ấn xuống một dãy số quen thuộc. Tiếng chuông vang lên hồi lâu nhưng không có ai bắt mấy, lúc bé con đã thất vọng định cúp máy, thì đầu dây bên kia rốt cục truyền đến âm thanh.

“Hạo Nhiên?” Tần Mục Dương nghi ngờ hỏi.

Triệu Đông Đông “Ồ” một tiếng, sau đó vui sướng reo vang: “Tần thúc thúc, con là Đông Đông nha, Đông Đông nha! He he.”

Tần Mục Dương trầm mặc một chút rồi dịu dàng hỏi: “À, Đông Đông hả, tại sao con lại dùng điện thoại của Hứa thúc thúc vậy? Con có đang ở nhà không?”

Triệu Đông Đông vui sướng cười khanh khách hai tiếng, nhưng qua giây sau bé lại như đang phiền muộn điều gì mà đè thấp tiếng nói, làm nũng, “Thúc thúc à, con đang ở nhà của Bạch thúc thúc, nha nha, ở đây đáng sợ lắm đó!”

Tần Mục Dương lập tức khẩn trương, “Tại sao lại qua nhà bọn họ? Hôm nay không phải con đã đi truyền dịch sao? Ba của con đâu? Ba của con có làm sao không?”

Triệu Đông Đông bị một đống câu hỏi liên tiếp của hắn làm cho choáng váng cả đầu óc, mờ mịt trả lời: “Ba ba của con đang ở nhà ạ! Ba ba nói sẽ để con ở đây vài ngày. Nhưng mà con không muốn ở nơi này, không có gì vui để chơi hết, cũng không có ai quan tâm đến con!”

Trong lòng Tần Mục Dương không ngừng lưu chuyển một cảm giác rất quái dị, mà phần nhiều trong đó là sự khó hiểu cùng đau lòng, “Sao lại thế? Chẳng phải hai chú rất thương con sao?”

“Nhưng mà hai chú lại bắt con đi ngủ, không ai chịu chơi với con hết…”

Tần Mục Dương dừng lại, im lặng xoa xoa cái trán, âm thầm nghĩ phải gọi điện qua nhắc nhở tên Hứa Hạo Nhiên kia một chút. Trong nhà nếu không có người lạ thì chẳng nói làm gì, nhưng bây giờ đã chủ động đón bé con về nhà mà hai cái tên già đầu đó lại vẫn không đứng đắn, thật sự là…thật sự là không có trách nhiệm gì hết.

Tần Mục Dương cau mày suy tư, Triệu Đông Đông cũng khẩn trương không dám nói lời nào, sau đó hai người liền tán gẫu vài câu về đề tài đồ ăn ngon cùng địa điểm vui chơi nào thú vị rồi cúp máy.

Triệu Đông Đông rầu rĩ không vui lật qua lật lại trong ổ chăn suy tư. Bé cảm thấy năm năm cuộc đời của mình thật là khô khan quá đi! Nha nha, bé không muốn ngủ nha!

Lại qua một hồi lâu, khi bé thực sự đã không có chuyện gì để làm, mí mắt rốt cục cũng bắt đầu đánh nhau loạn xạ, thiêm thiếp đi. Bất thình lình, Hứa Hạo Nhiên lại mang theo sắc mặt như gan heo vọt vào phòng.

Triệu Đông Đông phi thường nghi hoặc, “Hứa thúc thúc đang làm gì vậy ạ?”

Hứa Hạo Nhiên trong lòng thổ huyết không ngừng, nhưng ngoài mặt lại không dám bày ra biểu tình bức bồi gì, chỉ có thể ngậm ngùi vừa dời cái ghế sang cạnh giường vừa dùng ngữ điệu hiền hòa kề sát mặt bé hỏi: “Đông Đông muốn chơi cái gì? Con muốn nghe chuyện cổ tích? Chơi trò chơi? Ạch, hay là con muốn gì khác nữa?”

“Nhưng trước hết, chú xin trịnh trọng báo cho con biết một tin buồn, chú chỉ có thể kể chuyện công chúa Bạch Tuyết cùng bảy chú lùn cho con nghe thôi á.”

Triệu Đông Đông bị hắn xen ngang cơn buồn ngủ, bất mãn ngáp một cái nho nhỏ, lầm bầm hai câu, rồi không thèm để ý tới hắn xoay người vào trong tiếp tục dỗ giấc ngủ của mình tiếp.

Hứa Hạo Nhiên quả thực là khóc không ra nước mắt mà, trong khi bụng thì đang nghẹn một trận lửa nóng bừng bừng, hắn lại phải nửa đêm nửa hôm xách mông chạy sang đây dỗ dành nhóc con! Hứa Hạo Nhiên hắn chỉ hận không thể lập tức đem cái tên Tần Mục Dương đó đạp ra ngoài bạo hành cho tơi bời, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác, tên đó cứ phải nhắm ngay lúc dầu sôi lửa bóng thế này mà cắt ngang chứ, á á á! ! !?

Mẹ nó, có biết lão tử đã phải cấm dục rất lâu rồi không..a a a!?

Hứa Hạo Nhiên càng thêm thấm thía cảm khái, cũng may là hắn đã sáng suốt lựa chọn cho mình một bà xã nam, chẹp chẹp, nếu không tương lai hai vợ chồng có thêm con cái, thì đường tính phúc nữa đời sau của hắn coi như là không xong rồi! Haiiiiiiz!

Hứa Hạo Nhiên ôm tâm trạng cực kì phiền muộn canh giữ kế bên, nhìn Triệu Đông Đông ngủ say đến chảy nước miếng. Kiên nhẫn chờ đợi gần hơn nửa giờ, sau khi đã xác định nhóc con đã ngủ say đến mức trời sập cũng không tĩnh, hắn liền vội vàng nhẹ chân chuồn ra ngoài, còn thuận tay móc điện thoại báo tin cho ai đó biết…

Ngày hôm sau, tinh thần của Bạch Vũ Hàng thậm chí còn phấn chấn hơn bình thường, Hứa Hạo Nhiên trông cũng nhanh nhẹn không kém, chỉ là sắc mặt thoạt nhìn có chút hơi đen đen.

Triệu Đông Đông ngồi ở trên bàn ăn, hết nhìn đông rồi lại ngó sang tây, cuối cùng bé liền quyết định phải lấy lòng Bạch Vũ Hàng trước.

“Bạch thúc thúc, hôm nay con không phải đến nhà trẻ phải không ạ?”

Bạch Vũ Hàng uống một hớp sữa, đáp lời, “Ừm, không đi. Hai ngày nay ở nhà điều dưỡng một chút.”

Triệu Đông Đông vui vẻ hoan hô, “Yeahh! Vậy con có thể ra ngoài chơi không ạ?”

Sắc mặt của Bạch Vũ Hàng vẫn mảy may không chút biến đổi, tiếp tục thổi thổi chén cháo cho nguội rồi đưa tới trước mặt nhóc, “Mấy hôm tới con phải ở trong nhà cho tới khi hết sốt hoàn toàn. Con đang sinh bệnh thế này làm sao có thể ra ngoài!?”

Toàn bộ lời của y đều là sự thật, cũng đều xuất phất từ góc độ quan tâm cho bé con mà nói ra, nhưng vấn đề là…cách nói của y đã quá thành thực rồi!

Một lần nữa, tâm linh nhỏ bé đáng thương của Triệu Đông Đông lại bị y đả kích đến tan nát, bé ủ rũ cúi đầu cụp tai không thèm lên tiếng.

Mà lúc này, Hứa Hạo Nhiên đang không ngừng cười trộm trong lòng, chẹp! suy nghĩ của bà xã hắn vẫn đơn bào như mọi khi, hại hắn lại phải ra tay thu dọn tàn cuộc rồi, “Đông Đông à, con nghĩ xem, hiện tại con đang sinh bệnh, nếu như con ra ngoài chơi rồi bị sốt trở lại thì hai chú biết làm sao đây? Thậm chí nếu như bệnh trở nên nghiêm trọng, con sẽ phải đến bệnh viện chích thuốc đó, còn hại ba của con phải tốn thêm một đống tiền thuốc men.”

Triệu Đông Đông đau khổ hề hề nắm chặt cái cốc, “Ồ.”

Hứa Hạo Nhiên thoả mãn, đắc ý liếc vợ của hắn một cái, chỉ tiếc là Bạch Vũ Hàng đang rũ mắt không chút để ý tới hành động của người ta.

Sau khi ăn xong điểm tâm, Hứa Hạo Nhiên theo thường lệ đến công ty báo danh, Bạch Vũ Hàng vừa vặn hai ngày nay không có lớp, nên ở nhà chơi cùng Triệu Đông Đông.

Hai người cũng không tính là tự tại chiếm mỗi bên một góc sô pha xem TV, ăn thêm một chút đồ ăn vặt, cuối cùng ăn cơm trưa, rồi ngủ trưa…..cho đến xế chiều.

Lúc Triệu Đông Đông bị Bạch Vũ Hàng vỗ tỉnh, trái tim nhỏ bé vì chịu kích động bất ngờ mà nhảy bình bịch không ngừng. Nha nha, rốt cục đã đến giờ đi chích thuốc. Mình muốn về nhà, mình muốn về nhà quá đi!

Buổi tối khi đến bệnh viện truyền dịch, hai chú cháu lại theo thường lệ bị pho tượng Phật Cao Nham chận ở trước cửa.

Bạch Vũ Hàng càng lúc càng nghi hoặc, bác sĩ bình thường đều phải rất bận chứ nhỉ? Nhưng tại sao người này lại có thể thong thả đứng đây ngó ngó, sau đó ra khỏi phòng, chờ tới lúc truyền dịch xong, lại quay về dòm dòm thêm một chút rồi lại đi….

Thật sự là rất khó hiểu.

Cao Nham mặt dày, cười híp mắt bảo Triệu Đông Đông duỗi đầu lưỡi, “Ồ, truyền dịch thêm hai ngày nữa là sẽ khỏi hoàn toàn. Chứng viêm họng cũng giảm bớt rồi này.”

Thấy Triệu Đông Đông nghe xong tin tốt mà vẫn không lên được tí tinh thần nào, Cao Nham đã cảm thấy rất ngạc nhiên, lúc rút ra que gỗ ra còn chọt nhầm lên má trong của nhóc, “Cục cưng làm sao vậy? Đau đầu hả?”

Triệu Đông Đông bị y đâm đau lập tức rụt tay lại như chim cánh cụt. Bạch Vũ Hàng khẩn trương đỡ lấy bé, trợn mắt liếc đối phương.

Cao Nham cười xẩu hổ, “Thật ngại quá, hồi nãy tôi hơi sơ ý. Cô..tên gì nhỉ, à, tiểu Lưu, đúng, cô mau tới ghim tiêm vào cho bé!”

Y tá Lưu im lặng đi tới, vừa nãy không biết tên nào đã nói muốn tự mình ra trận vậy nhỉ!?

Cao Nham không dám ngó tới ánh mắt khinh bỉ của cô, giả bộ gãi gãi mũi vài cái, “Mọi người truyền từ từ nha, có việc gì thì gọi tôi.”

Nhìn tên bác sĩ kì lạ xoay người tiêu sái ra khỏi phòng, nổi nghi ngờ trong lòng Bạch Vũ Hàng càng sâu sắc hơn vài phần. Nghĩ một hồi, y lại cúi đầu do xét phản ứng của bé con.

Triệu Đông Đông vô tội chớp chớp mắt nhìn lại y. Bạch Vũ Hàng bị ánh mắt của nhóc con hạ gục, buồn cười ngồi vào bên giường, nhẹ nhàng bọc lấy bàn tay đang ghim tiêm của bé.

Hai giờ trôi qua rất nhanh, Triệu Tịch trong lúc đó cũng đã lấy hết dũng cảm điện tới hỏi thăm tình hình, còn nịnh nọt anh trai của mình vài câu.

Bạch Vũ Hàng mang theo vẻ mặt hài lòng hết sức dẫn Triệu Đông Đông về nhà. Nhưng không ngờ khi vừa ra tới cửa, y đã chạm mặt một người lẽ ra không nên xuất hiện ở nơi này, còn chưa phản ứng kịp, Triệu Đông Đông đã hét lên một tiếng nhào tới người ta.

Trong lòng Bạch Vũ Hàng lập tức nổi len một hạp dấm chua, chính y đã thật lòng thật dạ đối xử với nhóc con tốt như vậy, nhưng mà tên nhóc vô ơn này lại chưa một lần thân thiết với y như với tên trước mặt cả.

Tần Mục Dương nhấc bỗng bé con lên, sờ sờ trán xem xét, “Ừm, không còn nóng nữa rồi. Đông Đông còn thấy chỗ nào khó chịu nữa không?”

Triệu Đông Đông bây giờ đã vui mừng muốn chết, làm gì còn quan tâm đến khó chịu hay không. Bé ôm lấy đầu hắn hôn bẹp bẹp mấy phát, lớn tiếng đáp: “Con không có khó chịu ạ!”

Bạch Vũ Hàng khoanh tay lạnh lùng nhìn, sau đó chậm rãi đi tới cứng rắn ôm nhóc con về, thản nhiên nở nu cười, “Được rồi, đừng phiền chú. Cậu làm sao vậy, bị bệnh hả?”

Tần Mục Dương nhìn thấy ánh mắt đáng thương Triệu Đông Đông, trong lòng lập tức không thoải mái, “Ừm, đến tìm một người bạn.”

“Ồ. Vậy cậu cứ đi tìm đi, Hạo Nhiên dạo gần đây đang bận bịu với chuyện công ty, khi nào rảnh rỗi thì ghé qua chổ chúng tôi chơi.”

Ánh mắt của Tần Mục Dương dao động như suy nghĩ gì đó, rồi nói: “Được. Có thời gian thì tụ họp.” sau đó quay người hướng tới sảnh trong của bệnh viên.

Triệu Đông Đông nhìn thấy hắn rời đi, lập tức bất chấp gào lên thật to: “Tần thúc thúc! Tại sao Tần thúc thúc lại đi vậy? Tần thúc thúc!”

Bạch Vũ Hàng cau mày muốn che cái miệng nhỏ của nhóc nhưng cuối cùng lại không nỡ. Mà người bạn tốt của y không biết đã vòng lại từ lúc nào, trên mặt dường như còn mang theo nụ cười đắc ý.

Bạch Vũ Hàng càng cảm thấy chuyện tối nay thật sứ rất quái lạ, y thanh giọng ho khan một tiếng, “Đông Đông, con gọi Tần thúc thúc lại có chuyện gì sao?”

Triệu Đông Đông liên tục vận động đầu óc, cuối cùng hí mắt nũng nịu nói: “Bạch thúc thúc ơi, Đông Đông rất nặng, Đông Đông có thể tự đi nha, chú thả Đông Đông xuống dưới đi!”

Bạch Vũ Hàng sửng sốt, tự hỏi trí thông minh của mình có phải đã tuột dốc rồi không, mà y lại không có cách nào đáp trả lời của đứa nhỏ này. Trong lúc Bạch Vũ Hãng bận 囧, nhóc con đã giãy dụa đòi xuống, Bạch Vũ Hàng mất cảnh giác đã để nhóc đào thoát một cách dễ dàng.Tới khi hồi thần lại, y lại phải chịu đã kích thêm lần nữa khi trông thấy cảnh tưởng thằng nhóc không có lương tâm kia dắt tay Tần Mục Dương, còn không ngừng thân thiết cọ cọ lên người ta.

Bạch Vũ Hàng đã giữ khuôn mặt than này nhiều năm như vậy, lần đầu tiên trong cuộc đời y lại có loại kích động muốn nôn ra máu tại chổ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.