Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 51



Thời điểm Tần Mục Dương chạy tới bệnh viện, kỳ thực cũng chỉ mới qua gần mười phút. Triệu Tịch vừa nghe được tiếng bước chân của hắn, lập tức nâng lên đôi mắt sáng ngời, Bạch Vũ Hàng còn chưa kịp nói cái gì, người bên cạnh đã bất thình lình bật dậy lảo đảo chạy tới, nhưng vì hai chân đã mềm nhũn nên xém chút cậu đã ngã quỵ trên mặt đất.

“Tiểu Tịch!” Bạch Vũ Hàng kêu lên sợ hãi.

Tần Mục Dương cũng sợ hết hồn, cuống quít đỡ lấy người, đối phương lại như không có sức lực yếu ớt muốn trượt ngã xuống sàn.

Tần Mục Dương cảm thấy tâm mình như bị nhéo một cái đau điếng, chỉ nhìn thấy người kia khóc đỏ hai mắt thôi mà đã làm cho hắn muốn vứt bỏ tất cả lý trí.

“Nhị thiếu gia… A Dương…” Lời nói của Triệu Tịch không được mạch lạc, cứ liều mạng muốn quỳ trên mặt đất.

Bạch Vũ Hàng cùng Hứa Hạo Nhiên chạy tới, mỗi người một bên đở người dậy, nhưng Triệu Tịch lại tóm chặt lấy tay Tần Mục Dương, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.

“Mau cứu Đông Đông, cầu anh mau cứu Đông Đông…” Cậu khom người không ngừng làm động tác dập đầu, nước mắt giàn giụa trên mặt. Vẻ mặt của Bạch Vũ Hàng cùng Hứa Hạo Nhiên hiện tại đã đầy khiếp sợ, ngây ngốc nhìn nhau, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.

Bác sĩ nghe được động tĩnh liền đi tới, Triệu Tịch đột nhiên không biết lấy khí lực từ nơi nào, kéo lấy hai tay Tần Mục Dương, lắp ba lắp bắp nói: “Anh ấy, bác sĩ, anh ấy…hình như có cùng nhóm máu với bé, nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút!”

Bác sĩ vô cùng kinh ngạc, vội vàng kêu y tá đến, vừa đi vừa hỏi Tần Mục Dương về nhóm máu và tình trạng thân thể, đợi sau khi có được kết quả kiểm tra, quả nhiên giống nhau như đúc, hoàn toàn phù hợp với điều kiện truyền máu.

Triệu Tịch vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ, lúc nghe được tin tức này, trái tim treo ở cuống họng rốt cục cũng có thể hạ xuống một ít.

Sau khi bác sĩ đã xác định được nhóm máu, một đám người liền đi vào phòng giải phẫu.

Tần Mục Dương cũng không lên tiếng, hắn từ đầu đến cuối đều im lặng, chỉ có lúc bác sĩ hỏi han tin tức mới mở miệng trả lời vài câu. Con mắt của hắn vẫn luôn đặt ở trên người đang cầm chặt cánh tay còn lại của mình, người kia hoàn toàn không để ý tới tầm mắt của hắn, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm vào cánh tay đang cắm kim tiêm lấy máu.

Khi túi máu được đưa vào trong, Triệu Tịch liền thoát lực tuột ngồi dưới đất, khuôn mặt của Tần Mục Dương không khỏi hiện lên sự sững sờ, thậm chí khi nhìn cậu ngã xuống, hắn vẫn không có phản ứng lại.

Bạch Vũ Hàng bên kia lập tức ôm vẻ mặt kinh hoảng chạy tới đở em trai dậy, Hứa Hạo Nhiên đuổi theo phía sau, sắc mặt đầy quái dị. Hắn nhìn sang người bạn thân, miễn cưỡng nở nụ cười, “Đứng dậy làm gì, cậu có thấy choáng váng không?”

Sắc mặt Tần Mục Dương không lộ ra biểu tình gì chỉ lắc đầu một cái, đi theo sau người bạn của mình ngồi xuống một chiếc ghế khác.

Sắc mặt của Bạch Vũ Hàng đang ôm Triệu Tịch ở bên kia cũng vô cùng khó coi, tầm mắt thỉnh thoảng lại nhìn đi đâu đó, muốn nói rồi lại thôi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, cửa phòng giải phẫu mở ra, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm bước tới, “Không sao rồi. Trước tiên quan sát một buổi tối, nếu như không có vấn đề gì thì có thể chuyển tới bệnh viện lớn.”

Triệu Tịch cứng ngắc gật đầu, nhìn con trai mang mặt nạ oxy bị đẩy ra, vội vàng theo sau.

Bạch Vũ Hàng nhìn người yêu một chút, cũng vội vàng đuổi theo.

Còn lại hai người, Tần Mục Dương đang xoa ấn mi tâm ngồi trở lại trên ghế, chỉ có lúc bé được đẩy ra khỏi phòng phẩu thuật sắc mặt của hắn mới biến đổi một chút, còn phần lớn thời gian hắn đều không có động tác nào khác.

Hứa Hạo Nhiên giãy dụa hồi lâu, cuối cùng mới do dự hỏi: “A Dương, cậu… Tại sao cậu lại có cùng nhóm máu với Đông Đông?”

Tần Mục Dương xì cười một tiếng, ánh mắt lạnh lùng, “Tôi cũng rất muốn biết đây.”

Hứa Hạo Nhiên lo lắng nhìn nhìn, vỗ vai thằng bạn tốt, “Bất luận thế nào, cậu cũng đừng vội vàng. Cũng đừng có xằng bậy đưa ra kết luận đó.”

Tần Mục Dương uể oải đầy mặt, thở dài, “Tôi ngược lại còn muốn biết sự tình hơn ai hết…”

“A Dương…” Hứa Hạo Nhiên nghẹn lời, cuối cùng cũng không nói được lời nào an ủi người bạn tốt của mình.

Tần Mục Dương đột nhiên đứng lên, không nói một lời hướng tới phòng bệnh. Hứa Hạo Nhiên cũng vội vàng đứng lên đi theo hắn.

Triệu Tịch đang ngồi ở trước giường trông con trai. Trên đầu Triệu Đông Đông đang bọc một vòng băng gạc thật dày. Cậu nắm lấy bàn tay nhỏ không có gắm kim tiêm của con trai, đặt lên trên miệng không ngừng yêu thương hôn xuống, rồi lẩm bẩm niệm cái gì đó.

Bạch Vũ Hàng run rẩy dựa vào bức tường, sắc mặt đã nhẫn nhịn đến xanh trắng, nhưng ngay cả một cậu nghi vấn y cũng không dám phát ra.

Hứa Hạo Nhiên đau lòng đi tới, đem người yêu lôi ra ngoài, lúc đi ngang qua Tần Mục Dương, hai người dừng lại một chút rồi lại tiếp tục bước đi.

Trong lòng Tần Mục Dương như bị nghẹn một hơi khí, đầu óc loạn thành một đống lộn xộn, hắn có vô số câu hỏi muốn hỏi đối phương, từ lúc nhận được điện thoại của Triệu Tịch, trong lòng hắn đã mơ hồ cảm nhận được một dự cảm xấu, chỉ không ngờ là sự tình hiện tại so với suy nghĩ của hắn còn nghiêm trọng hơn, thậm chí, làm cho hắn hoảng loạn luống cuống không biết làm sao.

Bác sĩ vào phòng lần thứ hai, phát hiện chỉ có Triệu Tịch cùng Tần Mục Dương ở lại, nhớ tới người truyền máu cho đứa nhỏ chính là vị thoạt nhìn tương đối cao quý kia, y hơi có chút lúng túng không biết xưng hô như thế nào.

Triệu Tịch lúc này lại bình tĩnh lên tiếng trước, “Tôi là cha của bé.”

Bác sĩ kinh ngạc một chút, nhìn thấy biểu tình băng lãnh của nam nhân bên cạnh, y không tiện biểu thị ra điều gì, chỉ khách khí mời hai người đến văn phòng, để lại một nữ y tá trông coi phòng bệnh.

“Trong thực tế, tình huống của đứa bé cũng không nghiêm trọng lắm. Chủ yếu là do lúc té xuống đập đầu quá mạnh, mới khiến cho bé chảy nhiều máu như vậy, nói đến đây, nếu không có vị này…Vị tiên sinh này, ngài thật đúng là một người tốt, sinh mệnh của bé là do ngài đã cứu đó!”

May mắn là đứa nhỏ đã được truyền máu kịp thời, bệnh tim cũng không bị tái phát, vì thế khẩu khí của vị bác sĩ cũng mềm mỏng hơn rất nhiều, y cho là Tần Mục Dương chính là người có tấm lòng nhân hậu mà người đời vẫn hay ca tụng.

Lúc Triệu Tịch nghe được lời nói này, cậu tựa hồ mới hiểu rõ được vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, máu trên mặt lập tức chạy đi sạch sẽ, cậu kinh hoảng quay đầu lại nhìn đối phương.

Biểu tình của Tần Mục Dương vẫn nhàn nhạt lãnh đạm, không thể nhìn ra được điều gì, chỉ gật đầu với bác sĩ, “Phải.”

Bác sĩ lại tiếp tục giảng giải một số khái niệm chuyên ngành, Triệu Tịch trừng hai mắt nghe đến chảy mồ hôi ròng ròng, vừa phân tâm trả lời vấn đề của bác nghĩ, vừa suy nghĩ phản ứng của nam nhân bên cạnh.

Chờ sau khi kết thúc cuộc đối thoại, cậu mới cảm thấy phía sau lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi. Gió lạnh thổi qua hành lang yên tĩnh, làm cho sắc mặt của cậu hiện rõ vẻ tái nhợt.

Tần Mục Dương không đành lòng, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đem áo khoác cởi ra đưa cho cậu, Triệu Tịch im lặng nhận lấy, cậu hiện tại chỉ mặc một bộ đồng phục mỏng manh, nếu như không phải vừa nãy Đông Đông còn ở trong phẫu thuật, cậu sợ là đã sớm ngã xuống từ lúc nào rồi.

Hai người trầm mặc trở lại phòng bệnh, Triệu Tịch cũng không ngăn cản hắn, nhanh chóng ngồi xuống ghế, cầm lấy tay con trai rồi bất động.

Tần Mục Dương ngồi ở một băng ghế trong góc phòng, sắc mặt nặng nề nhìn hai cha con.

Suốt một đêm cả hai không nói với nhau tiếng nào, mà hài tử cũng không xảy ra vấn đề gì.

Ngày hôm sau lúc chuyển đến bệnh viên lớn, không biết ai đã liên hệ trước, mà hài tử vừa được chở tới nơi đã ngay lập tức chuyển thẳng vào phòng bệnh VIP. Sau một đợt kiểm tra toàn diện, bác sĩ khẳng định bé đã thoát khỏi nguy hiểm, ngoại trừ một số chổ gãy xương ở cánh tay cùng cẳng chân, chỉ còn lại vết thương nặng nhất ở trên đầu, chờ lúc bé tỉnh lại, sẽ xem xét có di chứng hoặc bệnh trạng nào khác không.

Chủ nhiệm khoa còn đặc biệt chạy tới, miệng khô lưỡi khô nói một tràng, không đợi y nói hết câu “Người nhà xin yên tâm”, trước mắt lại đột nhiên “Ầm” một tiếng, có người đã ngã xoạch xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.