Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 72



Con trai mất tích

Tần gia gần đây vô cùng không yên ổn, Tần phu nhân mặc dù không đi tìm Triệu Tịch nữa, nhưng mỗi một ngày trôi qua, ba đều trăn trở suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến con trai quay về. Mà ngay cả Tần gia tiểu thư dù bận rộn với công tác vẫn thường xuyên gọi về nhà hỏi thăm.

“Để con đi tìm nó nói chuyện?” Tần Nhã Lâm bất đắc dĩ hỏi, cô đối với chuyện tình cảm của em trai cũng không phải luôn lưu ý đến.

Tần phu nhân nhíu nhíu mày, thở dài, “Thật không biết em trai con đã ăn phải bùa mê thuốc lú gì.” Tại sao lại cứ dính tới cái thằng đó cơ chứ?

Tần Nhã Lâm cũng không biết đáp sao, từ sau khi ly hôn cô đã coi nhẹ chuyện tình cảm đi rất nhiều. Cuộc hôn nhân của Tần phu nhân cùng chủ tịch Tần là do sự liên kết của hai gia tộc lớn. Trước khi cưới, bọn họ gặp nhau chưa tới nửa năm, sau khi kết hôn ngược lại vẫn tương kính như tân, chậm rãi phát triển tình cảm.

Nhưng tình cảm của em trai mình có lẽ là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, có lẽ bọn họ còn vì phần duyên phận này mà chiến đấu quên mình. Chuyện như vậy Tần Nhã Lâm không có cách nào nói với mẹ mình, cô cũng đối với tương lai của người em trai càng thêm lo lắng.

Ngày hôm sau vừa tan tâm, cô liền lái xe đến nhà trẻ của đứa nhỏ kia.

Triệu Tịch mỗi ngày đều bận rộn làm việc tại siêu thị, ngoại trừ thời gian cố định ra ngoài làm việc cậu tựa hồ đều chỉ ở nhà, tính đi tính lại chỉ còn sót lại nhà trẻ này là khả năng duy nhất để cô gặp đối phương.

Xe dừng lại, cửa sổ xe lập tức được hạ xuống, theo cô biết, nhà trẻ này hơn bốn giờ đã cho học sinh về nhà, vào lúc này đã trễ hơn nữa giờ, trước cửa là một mảnh quạnh quẽ.

Cô nhíu đôi mày đẹp, thầm nghĩ lẽ nào tư liệu điều tra không chính xác? Triệu Tịch đã sớm đem con trai đón về nhà.

Đang định dặn dò tài xế lái xe, liền thấy từ cửa phòng bảo vệ có một thân hình nhỏ nhỏ chạy ra, người bé không cao, gầy teo, hớn hở vác trên lưng một chiếc cặp màu vàng, vội vả xông tới bên lề đường nhìn ngó xung quanh, sau đó hết sức quen thuộc đứng ở trước cửa lớn.

Tất cả những chuyện vừa nãy chỉ xảy ra trong nháy mắt, Tần Nhã Lâm lại như bị điện giật, cả người đều ngây dại. Cô gần như có chút thất thố mở cửa xe, dẫm trên chiếc giày cao gót cao gần 10 phân nhanh chóng đi tới, vươn tay đặt lên vài nhóc con, “Cháu…”

Triệu Đông Đông ngẩng đầu lên, nhìn thấy là một dì xinh đẹp, lòng cảnh giác liền biến mất, lộ ra nụ cười tự cho là rất khả ái, “A di mạnh khỏe a.”

Đôi tay nắm lấy bả vai nho nhỏ kia của Tần Nhã Lâm có chút run lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm hài tử, nửa ngày cũng chưa nói ra lời.

“Con tên là Triệu Đông Đông sao?” Thanh âm của cô có chút bất ổn.

Triệu Đông Đông nghi hoặc nghiêng đầu, mềm nhũn đáp: “Sao cô lại biết tên con?”

Thân thể Tần Nhã Lâm hơi lung lay một chút, may mà thư ký sau lưng đã kịp thời đỡ lấy cô, ánh mắt nghi hoặc.

“Ba ba con, gọi là Triệu Tịch?” Cô không chắc chắn lắm tiếp tục hỏi.

“Đúng vậy ạ!” Triệu Đông Đông bắt đầu cảm thấy được a di này có hơi kỳ quái.

Tần Nhã Lâm đứng lên, cúi đầu ,vẫn không thể tin dõi theo nhóc, thậm chí cô còn đưa tay ra xoa xoa gò má của bé.

Triệu Đông Đông nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, phồng má hung tợn trừng cô, sau đó quay người nhanh chóng chạy vào phòng bảo vệ.

Ngay cả khuôn mặt và biểu tình đều giống với người mà Tần Nhã Lâm nghĩ tới y như đúc.

Cô đứng đó một hồi, nhóc con vẫn không thấy trở ra. Tần Nhã Lâm cảm thấy trong đầu loạn cực kỳ, vô cùng hoang mang.

Ngồi trở lại trên xe, người lái xe hiện tại là bác Vương, đã theo Tần gia phụ mẫu từ lúc trẻ, tuổi cũng đã lớn.

Tần Nhã Lâm ngẩng mặt tựa lưng vào ghế ngồi, hỏi: “Vương thúc, đứa nhỏ hồi nãy bác thấy sao?”

Lão Vương do dự một chút, vừa nãy lúc đại tiểu thư xuống xe ông cũng chỉ kịp liếc mắt một cái, tuy có mấy giây ngắn ngủi, nhưng ông vẫn nhìn thấy rất rõ khuôn mặt của đứa nhỏ kia.

“Thấy được.” Ông cung kính đáp.

“Bác có thấy đứa nhỏ kia giống ai không?”

Lão Vương âm thầm hoảng sợ, trầm mặc không đáp lời. Tần Nhã Lâm than thở một tiếng, nhu nhu mi tâm, sao có thể?… Tại sao đứa nhỏ đó lại có thể giống thằng em trai bảo bối nhà cô vào lúc nhỏ y như đúc thế kia…

Dặn dò thư ký lập tức rà soát lại thông tin của hai cha con Triệu Tịch. Nửa tháng nay, lực chú ý của Tần phu nhân vẫn luôn đặt ở trên người Triệu Tịch, mấy bức ảnh chụp được cũng toàn là về Triệu Tịch cùng Tần Mục Dương, Tần Nhã Lâm đã xem qua, người duy nhất không có nhiều tư liệu là Triệu Đông Đông chỉ xuất hiện có một bóng lưng nho nhỏ.

Cô hoàn toàn không biết chuyện này là sao, cô rất muốn đi hỏi Tần Mục Dương, lại sợ nếu như chuyện này không đơn giản, cuối cùng lại khiến cho hắn triệt để cắt đứt với người trong nhà.

Chờ tới lúc cô trở lại văn phòng, tư liệu đã được đưa tới toàn bộ.

Có thông tin về ngày tháng năm sinh của Triệu Đông Đông, còn có rất nhiều bức ảnh của Triệu Tịch cùng đứa nhỏ, phía dưới thậm chí còn có vài tấm được chụp khi em trai cô cùng với hai người họ đi chung.

Thoạt nhìn vô cùng thân mật.

Tần Nhã Lâm mơ hồ cảm giác chuyện này vô cùng quái dị. Tướng mạo hiện tại của Tần Mục Dương so với khi còn bé thật là một trời một vực, hắn lúc còn bé rất giống con gái, thường xuyên bị mọi người nhìn lầm rồi bị trêu trọc, đến nỗi sau đó nháo đến nháo đi vài trận, làm cho mọi người trong nhà không thể không đem mấy tấm hình hồi nhỏ của hắn giấu hết, chỉ bắt đầu cất giữ hình từ lúc hắn mười lăm tuổi đến nay.

May mà khuôn mặt hắn sau này càng lớn càng có góc cạnh, đến nỗi ngoại trừ mấy lão nhân của Tần gia, cơ hồ không có người nào nhớ tới tướng mạo khi bé của hắn.

Nhưng mà đứa nhỏ vừa nãy, ngoài trừ đôi mắt không lớn bằng, thì toàn bộ khuôn mặt quả thực hoàn toàn tương tự Tần Mục Dương lúc bốn, năm tuổi!

Trong tài liệu còn có hình lúc Triệu Đông Đông vừa mới một hai tuổi, Tần Nhã Lâm nắm chặt góc ảnh, cơ hồ không thể khống chế muốn kêu to một tiếng kinh sợ.

***

Chuyện ngày hôm nay nhìn thấy a di kì lạ, Triệu Đông Đông không nói lại cho hai người lớn biết, một mặt là do thần kinh nhóc quá thô, một mặt khác là vì…bầu không khí trong nhà rất ấm áp, làm nhóc con không còn dư hơi nhớ nổi những chuyện vu vơ khác.

Bữa cơm tối nay có món cá kho mà Triệu Đông Đông yêu nhất, nhóc con đã sớm hưng phấn ngồi chực sẵn từ lúc nào. Triệu Tịch mệt mỏi đi ra từ trong phòng ngủ, mới vừa ngồi vào bàn đã cảm thấy buồn nôn, đừng nói là Triệu Đông Đông bị dọa sợ, mà ngay cả Triệu Tịch cũng không biết tình hình này là sao.

Tay nghề làm cơm của Tần Mục Dương rất tốt, so với Triệu Tịch nấu còn ngon hơn nhiều. Nhưng Triệu Tịch không hiểu sao vừa ngửi thấy mùi đồ ăn thì cảm thấy ngực rất khó chịu, đỡ bàn đứng dậy, liền nôn liên tiếp hai lần.

“Ba ba, ba ba!” Triệu Đông Đông ném mất cánh gà trong tay chạy tới, ôm lấy tay cậu, hốt hoảng kêu to.

Tần Mục Dương nghe được âm thanh, vội vàng tắt lửa đi ra. Triệu Tịch hiện tại đã cảm thấy đỡ hơn nhiều, có chút lúng túng nhìn uế vật trên đất, sắc mặt không dễ nhìn cho lắm.

“Em, em đi lấy đồ quét dọn…”

Triệu Tịch đứng lên muốn đi đến phòng vệ sinh, Tần Mục Dương không biểu tình đè cậu lại, vươn tay sờ lên trán của cậu, “Bị cảm rồi hả? Sao đột nhiên lại muốn ói, hay là do tối qua ăn gì làm lạnh bụng ?”

Triệu Tịch cũng không biết, mà quả thật dạ dày cậu cũng không thoải mái lắm, “Chắc là vậy.”

Cậu nhíu mày sờ sờ bụng, thầm nghĩ gần đây có ăn gì bậy bạ không.

Tần Mục Dương đi vào phòng vệ sinh lấy đồ đạc ra quét tước, Triệu Đông Đông vẫn đứng ở bên người cậu, khuôn mặt nhỏ tỏ vẻ rất uổng phí.

“Ba ba bị bệnh nặng lắm sao?” Trong suy nghĩ của nhóc, chưa ăn gì mà đã ói ra hết chắc hẳn là đã bị bệnh nguy hiểm đến tính mạng à!

Triệu Tịch cứng họng, sờ đầu con trai, “Không có, con đi ăn cơm đi!”

Triệu Đông Đông “Ồ” một tiếng, trở lại chỗ ngồi của mình.

Triệu Tịch làm thế nào cũng không có khẩu vị ăn tiếp, cậu thở dài để đũa xuống, “Em, em cảm thấy chưa đói, hai người ăn tiếp đi, em đi tắm.”

Nói xong cũng không đợi hai cha con họ đáp lại, cậu đã đẩy ghế ra, đi tới phòng vệ sinh, trong chốc lát liền vang lên tiếng nước chảy ào ạt.

Tần Mục Dương cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong, một bên còn không quên gắp cho Triệu Đông Đông vài đũa mướp đắng.

Triệu Đông Đông nhăn mặt, “Tần thúc… Ba ba, con không thích ăn cái này.”

Tần Mục Dương bình tĩnh đưa đũa, “Cái này rất tốt, thanh nhiệt giải độc.”

Triệu Đông Đông nơi nào biết thanh nhiệt giải độc là cái chi chi, khuôn mặt nhỏ nhăn lại như khổ qua, cố nhét hết đống mướp khó ăn kia vào miệng.

Chờ hai người đều ăn cơm xong, Triệu Tịch vẫn còn chưa có đi ra. Tần Mục Dương hiện tại đã thật sự cuống lên, bỏ mặt chén đũa một bên, chạy vội tới phòng vệ sinh.

Từ khi hai người hòa hảo tới nay, quan hệ thường ngày cũng dần khôi phục lại như trước, Triệu Tịch cũng không còn khóa cửa phòng tắm, Tần Mục Dương trực tiếp đẩy vào, giây tiếp theo liền dở khóc dở cười.

Triệu Tịch đang ngửa mặt nằm trong bồn tắm, nghiêng đầu sang một bên ngủ thiếp đi.

May mà vòi nước bên trong bồn cách một khoảng thời gian sẽ chạy ra một ít nước nóng, nên nhiệt độ nước hiện tại vẫn còn khá ấm.

“Làm sao vậy?” Triệu Tịch bị người ôm lấy, mơ mơ hồ hồ hỏi.

“Em làm gì mà lại buồn ngủ thành như thế? Buổi tối nằm mơ đi làm ăn trộm sao?”

Triệu Tịch không có tâm tư phản bác, vô lực há mồm, nhíu nhíu mày, “Buồn ngủ quá!”

Tần Mục Dương không nói nữa, ôm cậu đi vào phòng, tròng lên áo ngủ xong liền đem người thả vào trong chăn, đối phương cơ hồ là ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.

Trên mặt cậu không hiểu sao vẫn ẩn hiện hai vành mắt đen thui, Cao Nham nói đây là do thói quen sống lâu ngày tạo thành, trong thời gian ngắn không thể nào biến mất được.

Triệu Tịch nhắm hai mắt ngủ rất say, nhưng thân thể vẫn theo bản năng nghiêng sang bên, cuộn thành một đoàn. Tần Mục Dương nhìn mà thương tiếc, muốn cởi quần áo ngủ cùng cậu, ngoài cửa độ nhiên truyền đến tiếng gào to của Triệu Đông Đông, hắn lúc này mới nhớ tới đã bỏ quên con trai bên ngoài.

Triệu Đông Đông dùng đũa gõ bát, “Ba ba ba ba ba ba —— “

Tần Mục Dương xoa đầu của nhóc, “Nhỏ giọng một chút, ba ba con đang ngủ.”

“Ồ.” Triệu Đông Đông rụt cổ, “Vậy con đi bồi ba ba ngủ.”

Giuờng ngủ của Triệu Tịch đã sớm dười yêu cầu mãnh liệt nhưng cũng vô cùng ngang ngược của Tần Mục Dương đổi thành giường đôi, thậm chí nếu nhét Triệu Đông Đông ở chính giữa thì cũng thừa sức rộng rãi.

Triệu Đông Đông không đợi cha mình phản ứng, liền ném đũa chạy tới phòng Triệu Tịch.

Tần Mục Dương xoa trán, đứa nhỏ này dạo gần đây thật giống như càng lúc càng càn rỡ với hắn…

Khoảng thời gian này năm ngoài là lúc phải mang Triệu Đông Đông đi kiểm tra sức khỏa, bởi mấy tháng trước Tần Mục Dương đã từng cho nhóc làm một đợt kiểm tra toàn diện, nên lần này có thể chậm hơn một chút.

Còn hơn nửa tháng là tới sinh nhật của con trai, Tần Mục Dương dự định sẽ làm một cái gì đó ý nghĩa cho con, mời một vài bạn nhỏ của bé ở vườn trẻ, còn có bọn Bạch Vũ Hàng cũng mời tới hết, nhiệt nhiệt nháo nháo làm một buổi party nho nhỏ, Triệu Tịch biết ý nghĩ của hắn, cũng là không phản bác.

Hai người bọn họ cũng đã thương lượng xong mọi chuyện, vừa định vào chủ nhật sẽ dắt con đi mua vài bộ quần áo mới cùng với một ít đồ đạc, lại không nghĩ rằng, ngay buổi chiều hôm sau, trong lúc cả hai còn đang làm việc, con trai đã bị người khác bắt mất!

——————————-

Ta nói tiểu biệt thắng tân hôn, chắc lần này cày cấy zữ lắm nên chưa zì đã ghén rùi :))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.