Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 76



Triệu Tịch vẫn cứ duy trì tư thế cũ, chăn gối nằm rải rác ở một bên, đầu cúi thấp đến nổi không nhìn thấy được biểu tình, lúc nghe được tiếng cửa mở cậu cũng không nhúc nhích.

“Ai…” Tần Mục Dương cảm khái số lần thở dài gần đây của mình càng ngày càng nhiều, rồi đem mặt của cậu nâng lên, “Làm sao thế này, kỳ thực cũng chỉ là nhìn —— “

Tiếng nói của hắn đột nhiên dừng lại, hơi nghi hoặc một chút, “Tại sao khóc? Thân thể khó chịu sao? Hay là đau dạ dày?”

Triệu Tịch né tránh tay của hắn, lần thứ hai cúi đầu, trầm mặc.

“Đông Đông dù sao cũng là cháu trai ruột của bà, cha anh cũng chưa từng thấy bé, chỉ là đi gặp một lần, không có gì a…”

“Tần Mục Dương.” Triệu Tịch đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hắn, “Anh nói thật cho em biết đi, bọn họ có phải muốn đem con em mang đi không? Cha mẹ của anh muốn bắt con em về nuôi?”

Tần Mục Dương có chút bất đắc dĩ, “Không phải…”

“Đừng gạt em!” Triệu Tịch đột nhiên bật người dậy, mặt đối mặt với hắn, ánh mắt băng lãnh hiện ra quyết ý: “Không người nào có thể đem Đông Đông mang đi, anh không được, cha mẹ anh cũng không được! Đông Đông sẽ không trở lại gặp bọn họ, sau này cũng sẽ không gặp bọn họ!”

Triệu Tịch đi xuống giường, có chút bất bình thường vừa lặp lại hai câu: “Không ai có thể dẫn con đi!”, “Không để cho con gặp bọn họ!”, vừa đi tới góc phòng mở tủ quần áo.

Tần Mục Dương mới đầu còn tưởng cậu đang tìm quần áo để tắm rữa, hắn bất đắc dĩ chờ tâm tình đối phương bình tĩnh lại.

Nhưng một lát sau, những gì mà hắn trông thấy càng lúc càng không đúng.

Triệu Tịch một mạch đem quần áo lôi ra, rồi đi ra ngoài kéo vali đựng hành lý quay vào, không hề liếc mắt nhìn hắn, ngón tay phát run đem từng kiện quần áo đặt vào vali, trong miệng không ngừng lặp lại hai câu nói kia. Thời điểm xếp được một nữa, cậu như đột nhiên nhớ tới cái gì, Tần Mục Dương chưa kịp ngăn cản, Triệu Tịch đã chạy ra ngoài.

“Ba ba, ba ba làm đau Đông Đông , nha nha, đau, ba ba…”

Triệu Đông Đông oa oa kêu to, Tần Mục Dương vội vàng chạy ra xem.

Triệu Tịch một tay ôm hài tử, một tay thu nhập một đống quần áo của con, bước chân bất ổn quay trở vào phòng ngủ, đem quần áo của con vứt vào chung vali với cậu.

Triệu Đông Đông bị ba ba chăm chú ôm vào trong ngực, cho dù hành động bất tiện, cũng không dám buông tay.

Tần Mục Dương dần dần bay lên một luồng cảm giác xấu trong lòng, kéo tay của đối phương, cau mày hỏi: “Em đang làm gì? Tại sao phải thu thập hành lý? Em định ra ngoài sao?”

“Buông tôi ra!” Triệu Tịch quát khẽ, đánh bật tay của hắn, “Tần Mục Dương anh mau buông tôi ra!”

Lửa giận trong lòng Tần Mục Dương cấp tốc bùng cháy, cũng không quản có thể làm đối phương tổn thương hay không, cứng rắn đem con đoạt đi.

Triệu Tịch cũng dùng hết sức lực níu giữ, Triệu Đông Đông kẹt giữa hai người, tay trái tay phải đều bị lôi kéo, hài tử sợ hãi, “Oa” một tiếng khóc lên.

Triệu Tịch bị tiếng khóc của con làm cho cứng đờ, Tần Mục Dương nhân cơ hội đem con ôm lấy, bé con liều mạng khóc lóc vô cùng thê thảm, vai run rẩy dữ dội.

Triệu Tịch lăng lăng nhìn, dường như muốn vươn tay sờ đầu con trai. Triệu Đông Đông lại đem mặt vùi vào hõm vai Tần Mục Dương, buồn buồn đưa lưng về phía cậu.

Dù không nói gì, nhưng hành động của bé đã biểu thị sự từ chối tiếp xúc với mình.

“Đông Đông, nôn ——” Triệu Tịch vừa kêu một tiếng, liền che miệng chạy đến phòng vệ sinh, “Ầm” một tiếng đóng cửa lại, truyền đến tiếng nôn mửa khàn cả giọng.

“Ba ba…” Triệu Đông Đông dừng lại tiếng khóc, ngây ngốc nhìn phòng vệ sinh.

“Ba ba, ba ba!” Nhóc con quẩy chân muốn nhảy xuống, Tần Mục Dương phục hồi tinh thần lại, vội vàng khom người, thả hài tử xuống đất.

Triệu Đông Đông méo miệng chạy đến phòng vệ sinh, bộp bộp bộp gõ cửa, “Ba ba làm sao vậy, ba ba ba ba, nha nha, xin lỗi, xin lỗi, Đông Đông sai rồi, nha nha nha, ba ba…”

Lời xin lỗi của bé không được mạch lạc cho lắm, bàn tay lại không ngừng đánh vào ván cửa. Động tĩnh bên trong không ngừng lại, tiếng nôn vừa dứt lại vang lên tiếng ho khan, một tiếng cao hơn một tiếng, khiến người nghe dường như cảm thấy đối phương sẽ lập tức đoạn khí bất kì lúc nào.

Triệu Đông Đông bị thanh âm này dọa sợ đến nổi thân thể nhỏ nhắn run rẩy không ngừng, a a a khóc lớn, “Ba ba, Đông Đông sai rồi, Đông Đông sai rồi mà…”

Tần Mục Dương trầm mặt đi tới, nhìn bàn tay của con trai đã đỏ chót, nước mắt nước mũi trên mặt đâu đâu cũng có, khóc đến thở không ra hơi.

“Ba ba, Tần ba ba, Đông Đông sai rồi, Đông Đông không nên trốn ba ba, nha nha, Đông Đông sai rồi, người mau giúp ba ba khỏe lại, nhanh lên một chút…”

Bé dùng sức lôi kéo ống tay áo của Tần Mục Dương. Tần Mục Dương ánh mắt phức tạp sờ sờ đầu của đứa nhỏ, trấn định đi tới ngăn kéo dưới tivi tìm chìa khóa.

Thời điểm cửa mở ra, Triệu Tịch đã dừng lại âm thanh, đang nửa dựa vào vách tường thở dốc.

“Đông Đông ngoan, ra phòng khách xem ti vi được không?” Tần Mục Dương ôn nhu nói với con trai.

Triệu Đông Đông sợ hãi gật gật đầu, len lén quan sát mặt của ba ba một chút.

Triệu Tịch nhắm hai mắt, trên mặt vươn đầy hỗn hợp nước và mồ hôi, chân mày nhíu rất căng, giống như đang phải chịu đựng nỗi thống khổ khôn nguôi.

“Ba ba xin lỗi.” Nhóc con thật nhanh nói ra một câu, sau đó bỏ chạy.

Triệu Tịch vẫn không mở mắt, Tần Mục Dương nhìn thấy bàn tay của cậu lặng run lên một cái. Trong lòng hắn nổi lên cơn đau đớn, định đi tới lau mồ hôi cho cậu, ngay khi ngón tay chỉ còn cách đối phương mấy centimet, thì ngừng lại.

“Em đến cùng làm sao vậy hả?” Hắn than thở một câu này rồi đem người ôm vào lòng, mang tới phòng ngủ, đóng cửa lại.

“Đông Đông là con trai của em.” Triệu Tịch đột nhiên mở mắt ra, cùng hắn đối diện.

Tần Mục Dương gật đầu, “Không ai nói bé không phải con em, Đông Đông mãi mãi là con trai của em.”

“Bé là con trai của em!” Triệu Tịch thấp giọng lặp lại, ánh mắt quái dị, “Là con trai ruột của em!”

Tần Mục Dương sững sờ vài giây, cau mày, “Em lại nói nhăng nói cuội gì nữa?”

“Là con trai của em!” Triệu Tịch bình tĩnh nhìn hắn, “Đó là đứa con trai mà em đã mang thai mười tháng, thiên tân vạn khổ sinh ra được.”

Tiếng nói của cậu vô cùng trấn định, biểu tình cũng không giống như đang giận hờn, nói xong câu đó cậu liền trở nên trầm mặc, chờ đối phương đáp lại.

“Triệu Tịch, anh không muốn đùa với em nữa.” Tần Mục Dương vẫn khoan nhượng như cũ.

Triệu Tịch lắc đầu, “Anh không phải muốn biết mẹ ruột của Đông Đông là ai sao? Bây giờ em sẽ nói cho anh biết, người đó chính là em. Thế nhưng em biết anh sẽ không tin em.”

“Đông Đông được sinh ra tại Mỹ, ra đời vào ngày mùng 8 tháng 10 năm năm trước, bác sĩ đã giúp em sinh con là chính là người đã chăm sóc cho bà em lúc nằm viện, bác sĩ Giang Phàm cùng bạn gái Diệp San San của anh ta.”

“Cô ấy lá bác sĩ là khoa sản, mấy tháng đó đều là nhờ cô ấy chăm sóc cho em, mãi đến tận lúc hài tử được sinh ra.”

Cậu suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Lúc ấy đã làm giải phẩu để lấy con ra, chảy thật nhiều máu, em —— “

“Triệu Tịch!” Tần Mục Dương lớn tiếng đánh gãy lời cậu, “Anh không muốn em nói những lời đùa giỡn như vậy nữa! Chuyện này không buồn cười chút nào! Em đang coi anh là một thằng ngu sao?”

“Đùa giỡn anh?” Triệu Tịch lộ vẻ trào phúng, “Anh không phải là muốn biết chân tướng sao? Em nói cho anh biết rồi đó, sao anh lại không tin? Đông Đông là con ruột của em, anh có thể làm giám định cha con giữa em và Đông Đông, hoặc có thể tìm đến bác sĩ Giang cùng bác sĩ Diệp để hỏi chuyện này.”

“Cho nên, Tần Mục Dương, anh và người nhà của anh không có tư cách để cướp Triệu Đông Đông, con em cũng sẽ không đi cùng với bọn họ!”

Cậu giống như đập nồi dìm thuyền, liều chết nói ra sự thật, rồi lạnh lùng nhìn hắn.

“Anh không hiểu, con là em sinh? Làm sao có khả năng…” Vẻ mặt trầm ổn cùng bình tĩnh thường ngày của Tần Mục Dương hầu như đã biến mất không còn dấu vết, lời nói nghi hoặc cũng có vẻ không mạch lạc.

“Chính là em sinh, hiện tại anh đã hiểu chưa? Em là quái vật, đàn ông có thể sinh con chính là quái vật, quái vật sinh ra một tiểu quái vật, anh đi đi, em không cần anh nhận Đông Đông, bé cũng không phải là con cháu của Tần gia các người, em sẽ —— “

“Câm miệng!” Tần Mục Dương bỗng nhiên hét lớn, đôi mắt đỏ chót: “*** câm miệng cho anh!”

“Em sẽ dẫn con rời đi.” Triệu Tịch bình tĩnh nói xong câu nói kia, “Không quấy rầy các người nữa”

“Câm miệng! Câm miệng! *** đừng nói nữa!” Tần Mục Dương sụp đỗ đứng lên, như dã thú bị vây nhốt trong phòng đi tới đi lui, đầu óc loạn tung đến tê dại, đau đớn đến sắp vỡ nát.

“Đệt!” Hắn đột nhiên đá ngã chiếc ghế tựa, âm thanh lớn đến nổi làm kinh động đến Triệu Đông Đông ở ngoài cửa hét rầm lêm.

Tính tình nóng nảy của Tần Mục Dương lại bộc phát, sầm mặt mở cửa đi ra.

Triệu Đông Đông rụt cổ, khiếp sợ ngửa đầu nhìn hắn, “Tần, Tần ba ba… Người, người đừng tranh cãi ba ba, ba ba bị bệnh, bị bệnh…người đừng mắng ba…”

Ánh mắt của Tần Mục Dương thực sự khủng bố, Triệu Đông Đông từ khi biết hắn tới nay chưa từng nhìn thấy bộ dạng đáng sợ như vậy của hắn, bé lập tức run rẩy muốn khóc.

Tần Mục Dương giương ánh mắt lạnh như băng nhìn bé một lúc, không nói gì, một thân âm trầm, cuối cùng trực tiếp kéo cửa ra ly khai.

Cừa phòng khách vừa mở ra liền đóng lại, chỉ còn một mãnh yên tĩnh cùng Triệu Đông Đông đang sợ sệt.

Nhóc con ngốc trụ mấy giây, ngơ ngác đứng bất động.

“Đông Đông…” Triệu Tịch khàn khàn tiếng gọi bé.

“Ba ba!” Triệu Đông Đông vội vàng quát to một tiếng, gấp gáp vồ tới, lăn vào ***g ngực Triệu Tịch nha nha ô ô khóc to, “Ba ba xin lỗi, Đông Đông sai rồi mà, ba ba không nên tức giận, Tần ba ba cũng tức luôn rồi, nha nha nha, Đông Đông là hài tử không ngoan, Tần ba ba đi, Tần ba ba cũng không cần Đông Đông …”

Ngày hôm nay, bé đã phải trải qua nhiều lần khiếp sợ, đặc biệt là biểu tình vừa nãy của Tần Mục Dương, nhóc con càng chắc chắc mình nhất định đã chọc giận hắn rồi, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, hai ba ba đã cãi nhau, Tần ba ba không cần chính mình nữa, không muốn mình và ba ba, nha nha nha…

“Bé ngoan, không có chuyện gì. Không phải còn có ba ba sao?” Triệu Tịch miễn cưỡng cười, thay con lau nước mắt, hô hấp ngừng trệ một chút, “Bảo bối trước tiên đứng lên được không, ba ba có chút không thoải mái.”

Toàn bộ thân thể của Triệu Đông Đông đều nhào vào người Triệu Tịch, làm cho cậu rất khó chịu, hô hấp cũng trở nên khó khăn, còn kèm theo cái cảm giác khó chịu trong dạ dày mấy ngày nay.

“Đói bụng sao? Muốn ăn cái gì? Ba ba nấu cơm cho con. A, Đông Đông dường như đã rất lâu rồi chưa ăn cơm của ba ba nấu rồi?”

Triệu Tịch nhẹ nhàng cười, “Hừm, chúng ta ăn cơm trước, sau đó buổi tối thu dọn đồ đạc, ngày mai ba ba đi mua vé, chúng ta về nhà có được hay không, quay trở về nhà của bà cố.”

Triệu Đông Đông xoa mũi, nghiêng đầu, “Nhà bà cố? A, hay, hay quá.”

Liền phải đi về sao? Triệu Đông Đông không thích chỗ đó cho lắm, mấy bạn nhỏ đều không có để ý đến nhóc, không có Nhạc Nhạc, không có tiểu Mỹ, cũng không có mấy vị thúc thúc hay mua quà tặng và tổ chức sinh nhật cho bé.

Nhóc con cúi đầu tự cho đã che giấu tốt cảm xúc, nhưng Triệu Tịch chính là cha ruột của bé, làm sao không biết được con trai đang suy nghĩ gì.

“Đã đến lúc rời đi rồi, nếu không rời đi…con sẽ không thể gặp lại ba ba nữa…” Triệu Tịch vuốt ve đầu con trai, ánh mắt đau thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.