Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 81



Triệu Tịch hiện tại đang bị Triệu Đông Đông cùng Cao Nham vây quanh. Triệu Đông Đông thận trọng chọt chọt vào tấm ảnh, “Là em trai sao?” Vừa nãy Cao Nham đã giải thích hết một lượt cho nhóc rồi.

Triệu Tịch lúng túng không thôi, “A, đại khái…là thế.”

Triệu Đông Đông hoan hô, “Có thật không? Ngao! Ba ba thật tốt quá đi!”

Nhóc con vắt chân lên cổ nhào tới, bị Cao Nham trong lòng vẫn đang sợ hãi ngăn cản kịp thời.

“Ba ba có em trai, cho nên sau này con không thể đụng mạnh như vậy nữa.” Cao Nham cười vô cùng sung sướng.

Triệu Đông Đông gật đầu, “Dạ! Phải bảo vệ em trai!”

Triệu Tịch nhìn chung quanh, làm sao vẫn chưa trở lại.

Cao Nham cười híp mắt thưởng thức vẻ lo lắng của cậu, Triệu Đông Đông thì đang vô cùng hưng phấn, kích động mò bụng của ba mình.

Bị ánh mắt của Triệu Tịch làm cho khiếp sợ, Triệu Đông Đông rốt cục mới không dám nhúc nhích nữa. Vừa vặn ngoài cửa có hai bóng người tiến vào, Diêu Vũ Quân vừa nhìn trận thế này liền rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.

“Bác sĩ Cao, anh hôm nay không phải làm việc sao?”

Cao Nham lấy lòng tươi cười, “Ai, cái kia, đều là người quen hết mà. Đứng cứ mà bác sĩ Cao này bác sĩ Cao nọ, gọi Nham Nham là được rồi.”

Diêu Vũ Quân mặt lạnh như băng tựa hồ run một cái, không thèm để ý đến hắn, quay sang quan sát khí sắc trên mặt của Triệu Tịch, “Được rồi, mọi ngươi trở về đi thôi. Những chuyện vừa nãy em nói phải nhớ kỹ đó, tuy là giai đoạn nguy hiểm nhất đã trôi qua, nhưng những vấn đề về dinh dưỡng, đi lại, vv.., đều không thể lơ là được.”

“Anh biết rồi.” Tần Mục Dương gật đầu liên tục, tay trái ôm lão bà, tay phải kéo hài tử, nhanh chóng rời đi.

Cao Nham sờ mũi, “Chạy nhanh như vậy làm cái gì a.”

Diêu Vũ Quân thầm liếc hắn một cái, đem người đẩy ra ngoài, khoá cửa xong liền rời đi.

***

Thời điểm tới bệnh viện là do Cao Nham phụ trách chuyên chở, lúc về thì cả nhà liền bắt xe. Sau khi mọi chuyện đã được xác định rõ ràng, không biết là do nhân tố tâm lý hay là do thân thể gây ra, Triệu Tịch vừa lên xe liền ngủ ngay, Triệu Đông Đông bị Tần Mục Dương ôm vào lòng, thận trọng ngắm trộm bụng của ba ba.

“Tần ba ba, Đông Đông sẽ có em trai sao?”

Tần Mục Dương ngẫm lại, “Cũng có thể là em gái.”

“Không phải! Là em trai!” Triệu Đông Đông oán giận.

Tần Mục Dương bất đắc dĩ, “Ừm, là em trai.”

Đến nhà, Triệu Tịch vì tinh thần không tốt liền lên giường nằm, Triệu Đông Đông căn cứ theo ý nghĩ “bảo vệ em trai” cũng mò theo lên giường. Lưu lại Tần Mục Dương với hai túi đồ lớn, yên lặng thu dọn, quét tước, sau đó làm cơm.

Lúc hơn bốn giờ chiều thì chuông cửa vang lên, Triệu Tịch cùng Đông Đông vẫn còn mơ màng trong giấc ngủ. Tần Mục Dương người đeo tạp dề vội vã chạy ra mở cửa, trong ngoài hai người đều không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy đối phương.

Bạch Vũ Hàng nhíu mày. Cho dù y biết hai người này đã quay lại với nhau, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng người đàn ông gia đình này của đối phương, y thực sự cảm thấy rất sửng sốt trong lòng.

Tần Mục Dương ngược lại đã nhanh chóng lấy lại phản ứng trước tiên, “Tiểu Bạch đến tìm Tiểu Tịch à? Em ấy còn đang ngủ, chờ lát nữa cùng dùng cơm tối đi?”

Hai chữ ‘Không cần’ vừa trượt tới đầu lưỡi, đã biến thành, “Được.”

Tần Mục Dương cười cười, đem người mời vào bên trong, lấy ra dép lê.

Bạch Vũ Hàng vừa mang vào, vừa bất động thanh sắc đánh giá căn phòng nhỏ này. Ngồi nhà đã có nhiều đồ đạc hơn trước, trên khay trà có gạt tàn thuốc lá, trên ban công có thêm mấy chậu cây, còn có một vài dụng cụ sinh hoạt thường ngày đặt trên bàn. Ở khắp mọi nơi đều đang phát tán khí tức ấm áp của gia đình.

“Không đi làm à? Tại sao giờ này rồi còn ngủ như thế?” Bạch Vũ Hàng nhìn tới vị trí của phòng ngủ.

Tần Mục Dương sờ mũi một cái, “Ừm…em ấy sẽ không đi làm nữa, phải bồi dưỡng thân thể một thời gian đã.”

Bạch Vũ Hàng nhíu mày, bồi dưỡng thân thể? Hiện tại mới biết đau lòng sao? Nhưng trong lòng y thật ra vẫn rất cao hứng, mức độ tình cảm của hai người họ hiện tại xem ra đã tăng tiến hơn khi xưa rất nhiều.

“Ồ. Vậy cũng đừng để nó ngủ nhiều như vậy, buổi tối sẽ không thể ngủ ngon.” Triệu Tịch khi còn bé chính là kiểu có thể ngủ được bao lâu thì sẽ ngủ bấy lâu, ban ngày nếu có thời gian em ấy thậm chí sẽ ngủ đến hơn mười hai tiếng đồng hồ mà không hề hấng gì, kết quả đến buổi tối liền sẽ mở to mắt mất ngủ, Bạch Vũ Hàng đối chuyện này vẫn luôn ghi nhớ rất sâu sắc.

Tần Mục Dương vội ho một tiếng, “Được.” Hắn nhìn đồng hồ một chút, buổi trưa trở về cậu cũng không ăn được bao nhiêu liền đã đi ngủ, tuy nói tình huống bây giờ rất đặc biệt, nhưng vạn nhất buổi tối thật sự ngủ không được thì sao đây?

“Để tôi đi gọi em ấy.”

Tần Mục Dương quay lại nhà bếp tắt lữa, rồi mới đi vào phòng ngủ gọi người dậy.

Bạch Vũ Hàng ngồi ở phòng khách đợi một mình, nhưng chờ thật lâu vẫn không thấy ai đi ra. Tới khi bên trong đứt quãng truyền đến tiếng nói chuyện, y lập tức giảm âm lượng TV, tỉ mỉ lắng nghe, Tần Mục Dương hình như đang dụ dỗ nói cái gì đó, âm thanh ôn nhu và kiên trì ngoài dự liệu của y .

Bạch Vũ Hàng có chút ngồi không yên, đang nghĩ có nên vào xem hay không, lẽ nào đã ngã bệnh?

“Ca.” Triệu Tịch mơ hồ quệt mắt đi ra, rất không có tinh thần.

Bạch Vũ Hàng giật mình, “Em làm sao vậy? Thật sự đã ngã bệnh sao?”

Triệu Tịch bị y hỏi mà chấn động cả tinh thần, lập tức thanh tỉnh hơn rất nhiều, “A, không có, không có.” Nói xong, cậu vỗ vỗ mặt, “Mấy ngày trước ngủ không ngon, em chỉ ngủ bù thôi.”

“Ồ.” Bạch Vũ Hàng không có như vậy bỏ qua, đem người kéo qua nhìn thật kỹ. Triệu Đông Đông đã bị đuổi sang một bên học ghép vần, Tần Mục Dương thì chui vào nhà bếp đi làm cơm.

“Em gần đây rất bận sao? Anh đã điện qua cho em mấy lần đều không có người tiếp, còn có, tại sao lại nghỉ việc? Cảm thấy quá mệt mỏi hả? Có muốn anh tìm một chổ làm khác cho em, không cần mỗi ngày cứ đứng như vậy…”

“Ca ca.” Triệu Tịch dở khóc dở cười cắt ngang lời y nói, “Em cũng không phải quá bận rộn. Công tác… Công tác không cần tìm bây giờ, em…”

Bạch Vũ Hàng nghi hoặc, “Em làm sao vậy? Hiện tại lại bày đặt có tâm tư để Tần nhị thiếu nuôi em?”

Thái độ quá mức khác thường, Triệu Tịch thậm chí còn không có lộ ra thần sắc lo lắng như trước kia nữa, chỉ bình tĩnh cười cười, “Hừm, để cho anh ấy nuôi.” Nếu như đã đến nước này, cậu và Tần Mục Dương còn có thể chia tay, Triệu Tịch cảm giác mình chắc sẽ không có cách nào sống trên cõi đời này nữa.

Bạch Vũ Hàng vẫn không hề tỏ vẻ tán thành, “Hắn nguyện ý nuôi em đương nhiên là được. Thế nhưng, vạn nhất sau này hai đứa lại xảy ra chuyện thì sao? Em cón muốn tới quan bar làm suốt đêm hả?”

Triệu Tịch yên lặng, không biết nên giải thích như thế nào, cậu hiện tại có muốn đi làm cũng không thể được.

“Em… Thân thể không thoải mái cho lắm, qua, qua một thời gian ngắn nữa em sẽ quay lại làm việc.”

Bạch Vũ Hàng cau mày, định tiếp tục truy hỏi. Triệu Tịch vội vàng nói sang chuyện khác, “Chờ chút cùng nhau ăn cơm nha? Tay nghề của A Dương rất tốt, a…”

Bạch Vũ Hàng bất đắc dĩ, “Biết các ngươi hòa hảo rồi, em cũng đừng làm ra bộ dạng ngu ngốc như vậy có được không?” Trong lòng y cảm giác thật khó chịu.

Triệu Tịch vui vẻ tươi cười, cầm lấy trái táo trên bàn bắt đầu gặm. Trái taó vẫn còn rất xanh, nhìn đã biết không hề ngọt, thậm chí còn chua vô cùng.

Bạch Vũ Hàng nhìn vẻ mặt ăn đến thoả mãn của cậu, “Ăn ngon đến vậy hả? Em trước đây không phải rất ghét ăn táo sao?”

Triệu Tịch bị nghẹn một miếng táo trong cổ họng, sặc sụa ho khan liên tục. Bạch Vũ Hàng giật mình, vươn tay vỗ vỗ phía sau lưng của cậu, trong miệng lại bắt đầu lải nhải, “Làm sao lại bất cẩn như con nít thế, em thực sự là —— “

Nói được nửa câu, cửa phòng bếp đột nhiên vang lên một tiếng loảng xoảng cùng tiếng người va vào vách tường, Tần Mục Dương nhanh chóng chạy tới, trực tiếp đem người từ trong tay Bạch Vũ Hàng ôm chầm vào lòng, thuần thục vỗ nhẹ phía sau lưng cho cậu, một cái tay khác lưu loát rót lưng một ly nước, vội vàng đưa tới cho người đã ho đến sắc mặt đỏ bừng.

Triệu Tịch ho mới một hồi đã chảy đầy mồ hôi, cậu che miệng mấy lần suýt nữa đã không khống chế được nôn ra. Thấy cậu vung vung tay không muốn uống, Tần Mục Dương nhanh chóng lôi ra một cái hộp trong suốt ở dưới bàn trà, mở nắp đưa tới trước mặt Triệu Tịch.

Triệu Tịch cầm lấy một miếng ô mai ngậm vào miệng, lúc này mới có thể chấm dứt được cơn khó chịu. Hai người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu đối diện với ánh mắt của Bạch Vũ Hàng như có điều suy nghĩ.

“Híc, ca…” Triệu Tịch lúng túng đến suýt chút đã nuốt luôn hạt vào bụng.

Tần Mục Dương một phát bắt được tay của cậu, “Em ăn chậm mốt chút à! Gấp cái gì.” Hắn quay đầu lại nhìn Bạch Vũ Hàng, sờ sờ mặt Triệu Tịch, “Anh em hai ngươi tiếp tục tán gẫu đi, tôi vào nhà bếp.”

“Há, nha.” Triệu Tịch đứng ngồi không yên nhìn Tần Mục Dương đi vào nhà bếp, cách tấm thủy tinh nhìn thấy nụ cười động viên của đối phương, tâm tình xao động lập tức liền bình tĩnh lại.

Bạch Vũ Hàng vô biểu tình nhìn cậu, không nói lời nào. Triệu Tịch liền cúi đầu mặc cho y xem, miệng nhóp nhép nhóp nhép ngậm ô mai, ăn hết một viên lại thêm một viên.

Mười mấy giây sau, Bạch Vũ Hàng đã trấn định không được nữa.

“Em cảm thấy khó chịu ở chổ nào à? Bệnh nặng lắm sao?” Bạch Vũ Hàng suy nghĩ một chút, “Đau dạ dày? Nhưng nếu thế sao có thể ăn cái này được?” Không phải chỉ có con nít mới thích ăn mấy thứ này thôi hả?

Triệu Tịch bình tĩnh bỏ một viên ô mai vào miệng, “Ừm…do thói quen xấu, nên sức khỏe em dạo này kém đi nhiều, nghỉ ngơi một quãng thời gian là tốt rồi.”

Bạch Vũ Hàng không truy hỏi nữa, dựa vào ghế sa lon im lặng nhìn cậu như sóc nhỏ, trái gặm một miếng phải cạp một miếng.

Bữa cơm tối nay phong phú đến nổi đã vượt quá trình độ nhận thức của Bạch Vũ Hàng, y nhìn trên bàn đủ các loại món ăn nhiều màu sắc như ở quán cơm, khuôn mặt băng sơn vạn năm cũng hiếm khi tét ra một đường.

“Hai đứa đây là…muốn mở tiệm cơm sao?”

Tần Mục Dương cực kì ung dung kéo ghế tựa ra cho Triệu Tịch ngồi xuống, “Ý kiến hay!”

Triệu Đông Đông từ lúc ngửi được mùi thơm mê người đã chạy ra chực ăn, nghe được Tần ba ba của mình nói như vậy, bé liền hoan hô: “Ba ba phải ăn nhiều! Em trai đói bụng rồi!”

Bạch Vũ Hàng nhíu lông mày lại, “Em trai?”

“Thằng nhóc con!” Triệu Tịch một tay bịt miệng Triệu Đông Đông, con ngươi đông chuyển tây chuyển qua lại, chính là không dám nhìn y.

Bạch Vũ Hàng híp mắt một cái, đột nhiên nở nụ cười, “Ừm, Đông Đông cũng đói bụng? Đến, ngồi bên chổ chú này, chú sẽ gắp món ăn cho con.”

Trên bàn cơm không có cá, sau này một quãng thời gian rất dài cũng sẽ không có cá. Bạn nhỏ Triệu Đông Đông tuy rằng vô cùng phiền muộn, thế nhưng bản tính của kẻ tham ăn không thịt không vui vẫn khiến cho bé rất hài lòng với một bàn thức ăn phong phú trước mắt.

“Ừm, được!” Bé con lập tức bò xuống nhảy qua bên y, quy quy củ củ ngồi ở bên cạnh Bạch Vũ Hàng, một mặt đầy biểu tình hớn hở, chờ người khác gắp đồ ăn ngon cho mình.

Triệu Tịch cúi đầu ăn canh, khuôn mặt đã sắp chôn vào luôn trong chén.

Triệu Đông Đông có Bạch Vũ Hàng nhìn, Tần Mục Dương liền yên tâm hầu hạ bảo bối của mình.

Thông thường mà nói, khi mang thai hai tháng đầu sẽ xảy ra những phản ứng rất kịch liệt, còn đối với Triệu Tịch mà nói, cho tới hiện tại, đã hơn ba tháng trôi qua, thân thể cậu cũng không cảm thấy quá nhiều sự khác thường, cái gọi là phản ứng trong thời gian mang thai dường như mới bắt đầu xảy ra từ bây giờ. Giai đoạn nguy hiểm đã gần qua, từ một thời gian trước cậu cũng đã bắt đầu thường xuyên cảm thấy buồn nôn.

Tần Mục Dương bận bịu làm ra một bàn món ăn, khẩu vị đều vô cùng thanh đạm, hắn đã nghiên cứu qua, trong thời gian này người mang thai chỉ có thể ăn những món thanh đạm mà thôi.

Triệu Tịch dùng bữa, Tần Mục Dương liền ở bên cạnh khẩn trương nhìn, mỗi khi đối phương cau mày, hắn lập tức đưa canh hầm cho cậu uống. Nếu như Triệu Tịch híp mắt hưởng thụ, hắn liền hí ha hí hửng duỗi cánh tay dài của mình gắp thêm vào chén cậu mấy món.

Bạch Vũ Hàng càng xem càng kinh ngạc, đũa đồ ăn gắp cho Đông Đông cũng xém làm rớt lên bàn.

Triệu Đông Đông nhìn thấy Bạch thúc thúc xem ba ba, ngoác miệng ra lại muốn nói về em trai.

“Đông Đông!” Triệu Tịch đột nhiên hô to một tiếng, hai từ kia chưa kịp trôi ra khỏi miệng, liền nuốt trở vào.

“Ba ba…” Đông Đông vô cùng vô tội à.

Triệu Tịch ho nhẹ một tiếng, “A… Không có chuyện gì. Cái kia, đừng chỉ ăn thịt, ăn nhiều rau xanh một chút, dinh dưỡng phải cân đối, biết không?”

Triệu Đông Đông ủy khuất đào đào chén cơm, “Ồ.”

Nhìn thấy nhóc con đã chịu đàng hoàng, cậu lại quay đầu tiếp tục ăn. Tần Mục Dương tiếp tục bận việc, Bạch Vũ Hàng tiếp tục quan sát.

Sau khi bữa cơm tối kết thúc, ngoại trừ Triệu Đông Đông, ba người lớn khác trong nhà đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Vũ Hàng đứng ở cửa mặc áo khoác, “Anh đi trước. Em bây giờ không làm việc, nên nghĩ ngơi nhiều vào, lâu lâu cũng phải vận động một tí, khi nào rãnh thì ghé sang trường anh, nơi đó có phòng tập thể dục, em biết đánh cầu không? Thôi, tới lúc đó anh sẽ dạy cho em.”

Triệu Tịch vừa há miệng, Tần Mục Dương liền nắm lấy vai cậu, khéo léo nở nụ cười, “Không sao, cậu vội như vậy, hình như sắp thì cuối kì nữa rồi, để tôi dẫn em ấy đi tập thể dục được rồi.”

Bạch Vũ Hàng bình tĩnh nhìn hai người bọn họ, hồi lâu mới nói: “Vậy cũng được. Khỏi tiễn, anh về đây!”

Y nói xong liền quay người đi xuống lầu dưới, mãi đến tận lúc tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Triệu Tịch mới thật sự thả xuống trái tim đang nhảy liên hồi của mình, vừa nảy khẩn trương đến nổi lòng bàn tay đều đã ra đầy mồ hôi.

“Nhìn em căng thẳng chưa kìa, tiểu Bạch dù sao cũng là anh trai của em, coi như cậu ấy có biết chuyện thì sẽ giống như anh thôi.”

Tần Mục Dương cười trêu ghẹo, vốn là muốn giải tỏa bầu không khí một chút, ai dè sắc mặt Triệu Tịch lại trở nên ảm đạm, ủ rũ ủ rũ “Ừ” một tiếng, chậm rì rì quay trở vào phòng khách.

Tần Mục Dương đuổi tới, châm chước cách dùng từ, “Chuyện này nhất định phải che giấu người bên ngoài, nhưng chúng ta không cần phải làm như vậy với Tiểu Bạch cùng Hạo Nhiên. Tiểu Tịch, cậu ta là anh trai em chứ không phải người xa lạ, cậu ta sẽ không có những ý nghĩ khác, em không nên bi quan như vậy, được không?”

Triệu Tịch xem ti vi, ngón tay vô ý thức ấn loạn trên dụng cụ điều khiển từ xa. Tần Mục Dương đợi một lúc, “Thôi, em nói thế nào liền thế náy. Đừng bấm nhanh như vậy, anh nhìn mản ảnh nhảy qua nhảy lại cũng sắp ngất xỉu rồi đây!”

Hắn giả ý nhắm mắt, đem người ôm vào vòng tay, thuần thục sờ lên bụng đối phương, “Lớn hơn rồi sao? Hình như không phải, mà hình như đã nhiều thịt hơn rồi.”

Tần Mục Dương một bên lầm bầm nghi vấn, một bên vươn hai bàn tay sờ mó sờ mó bụng vợ yêu. Hắn thì vui vẻ rồi, nhưng Triệu Tịch ngược lại đã bị chọc khơi ra một đống lửa, mấy chuyện về Bạch Vũ Hàng này nọ đều đã bị cậu quẳn đến tận chân trời, vội vội vàng vàng vỗ bỏ tay của hắn, “Em đi tắm, đừng tới đây!”

Câu cuối cùng đã xác định Tần Mục Dương phải an vị tại chổ này không được nhúc nhích. Hắn bất mãn khoanh hai tay, trừng mắt nhìn phòng vệ sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.