Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 86



Buổi chiều ngày kế, Hứa Hạo Nhiên gọi điện thoại tới, hẹn thứ bảy này sẽ tụ họp tại quán của Phương Tần, kêu hắn đưa cả Triệu Tịch và Đông Đông cùng tới.

Tần Mục Dương quyết đoán từ chối, tình huống Triệu Tịch hiện tại làm sao có thể đi đến những địa phương như vậy được.

Đến tối hơn bảy giờ, sau khi một nhà ba người ăn xong cơm tối, Tần Mục Dương mới chậm rãi lái xe đi đến quán bar. Phương Tần, Hứa Hạo Nhiên cùng Bạch Vũ Hàng đã ngồi ở trong phòng riêng uống được một lúc trước khi hắn tới.

Từ sinh nhật của Đông Đông vào tháng mười trước đó, sau lần hai người Bạch Vũ Hàng đã ghé qua nhà Triệu Tịch thăm hỏi, tính đến hiện tại cũng đã gần hai tháng trôi qua, bọn họ cờ hồ đều chỉ nghe thấy tiếng nói của nhau qua điện thoại, còn bóng dáng đối phương thì ngay cả một lần cũng chưa thấy. Kế cả đứa cháu trai Triệu Đông Đông, hai người họn cũng chỉ được gặp mặt có hai lần.

Còn Phương Tần…đã xấp xỉ hơn nữa năm chưa thấy được mặt mũi Tần Mục Dương. Tháng sáu sau khi xuất ngoại một chuyến trở về, y liền nghe được sự tình của bạn tốt cùng Triệu Tịch, điện thoại cũng đã đánh mấy lần, nhưng đều không có ai tiếp, còn không thì đã tắt máy.

Ba người đều vô cùng oán niệm. Tần Mục Dương vừa vào cửa đã bị ánh mắt của mọi người quét đến kinh hãi.

“Khụ, đều tới rồi à?” Tần Mục Dương lúng túng tằng hắng một cái.

Phương Tần ngẩng mặt, ánh mắt quái dị qua lại, đem hắn từ đầu đến chân đánh giá. Ánh mắt kia…thực sự không thế nào bình thường cho được.

Tần Mục Dương bình tĩnh đặt mông xuống ngồi bên cạnh y, “Nhìn cái gì ? Tôi đẹp trai lắm hả?”

Phương Tần cũng hùa theo như nghe được chuyện mới lạ, gật gật đầu, nâng cằm, “Đẹp trai đến không ngờ! Ân…hình như còn có chút tiều tụy.”

Tần Mục Dương buồn rầu, mấy người này có phải đã thông đồng với nhau bắt chẹt hắn, chê hắn tiều tụy hay không đây?

Phương Tần ung dung ném ra một câu tiếp theo, “Nhưng nhìn cậu có vẻ xuân phong đắc ý lắm nha, ể, hình như tui còn trông thấy bong bóng màu hồng vẫn còn đang quấn quít dày đặc bên người cậu à!?”

Tần Mục Dương đương lúc định lấy ra điện thoại di động chuẩn bị gửi một tin nhắn than thở cho Triệu Tịch, thì bất thình lình nghe được như thế, không khỏi sờ sờ mặt, ha ha cười, “Rất rõ ràng sao?”

Phương Tần gật đầu, ở một bên khác, Hứa Hạo Nhiên cũng gật đầu theo, Bạch Vũ Hàng tiếp tục giữ trầm mặc.

“Ây…mấy cậu có hiểu được, ờ…tình yêu luôn khiến người ta tươi trẻ hơn mà.”

Tần Mục Dương vô liêm sỉ khoe khoang, ngón tay nhanh chóng đánh chữ, sau khi nhấn xuống phím gửi, hắn mới yên lòng buông lỏng trái tim.

“Thực sự là thay đổi rồi.” Phương Tần kề sát vào hắn nhìn một chút, “Hạo nhiên mấy ngày trước đã nói với tôi, nhưng tôi còn không tin, nguyên lai lão Tần cậu còn có thể hồi xuân nha, Triệu Tịch quả là không đơn giản, ha ha ha a…”

Nụ cười của y rõ ràng mang ý tứ sâu xa, Tần Mục Dương liếc mắt nhìn, không tỏ rõ ý kiến, “Đúng vậy! Tiểu Tịch nhà tôi chính là không đơn giản như thế, nhưng mà tôi tình nguyện.” Một bộ dáng dấp như ta đây rất là khí phách.

Lần này không chỉ Phương Tần sững sờ, mà Hứa Hạo Nhiên cùng Bạch Vũ Hàng cũng đều nghi ngờ.

Tính tình của Tần Mục Dương từ bảy năm trước sau khi chia tay cùng Triệu Tịch đã thay đổi rất nhiều. Tính nết đã được dưỡng thành trong vòng bảy năm qua, cũng không thể trong một sớm một chiều nói đổi là đổi được.

Mấy tháng trước, tác phong cùng thần thái của hắn so ra vẫn còn kém với hiện tại một khoảng lớn, vừa thành thục vừa bình tĩnh, cho dù có vì chuyện làm lành cùng Triệu Tịch, nhưng hắn cũng sẽ không đến nổi chẳng hề dấu diếm chuyện trong nhà, mà nói toạc móng heo như hiện tại đi?

Đương nhiên bọn họ cũng cao hứng thay cho người bạn tốt này, chỉ là… chẳng hiểu sao càng nhìn càng thấy hắn rất kì quái.

Tần Mục Dương bình tĩnh đối diện với ánh mắt dò xét của mọi người, trong lòng thì đang bận suy nghĩ vì sao Triệu Tịch còn chưa nhắn lại cho hắn, thỉnh thoảng lại lôi điện thoại ra ngắm ngía kiểm tra vài lần.

“Cậu ta đã nhìn cái điện thoại đó không dưới mười lần rồi .” Hứa Hạo Nhiên phá vỡ bầu không khí, đưa ra một kết luận như thế.

Phương Tần cười híp mắt gật đầu, “Vẫn còn đang nhìn kìa!”

Bạch Vũ Hàng lại như có điều suy nghĩ, tiếp tục nhàn nhạt quan sát đối phương. Mối quan hệ giữa y và Tần Mục Dương không giống với Phương Tần cùng Hứa Hạo Nhiên thân thiết từ bé, có thể nói y giao hảo với Tần Mục Dương, đầu tiên là bởi vì Hứa Hạo Nhiên, sau đó chính là vì Triệu Tịch.

Mà giờ khắc này, y cũng không có quá nhiều tâm tư quan tâm đến chuyện tình cảm của Tần Mục Dương đối với Triệu Tịch ra sao, mà là y rất muốn nói, thật vất vả đem Tần Mục Dương gọi ra, nhưng tại sao đứa em trai nhà y nói muốn điều dưỡng thân thể lại không có mặt?

Hiện tại đã tháng mười hai, bên trường đại học của y đã sắp đến cuối kì. Bạch Vũ Hàng đã từng đến nhà Triệu Tịch tìm bọn họ một lần, nhưng bấm chuông hết nữa ngày vẫn không có ai ra mở cửa. Sau khi điện thoại hỏi Triệu Tịch, y mới biết được, cả nhà họ đã chuyển tới một căn hộ khác mà Tần Mục Dương mới mua.

Bạch Vũ Hàng vì vội vàng chuẩn bị bài thi cuối kỳ, cũng không nghĩ nhiều đến chuyện này nữa. Bây giờ nhìn lại… Hai người bọn họ hẳn là không có chuyện gì.

Bạch Vũ Hàng trong lòng hơi nghi hoặc một chút, đồng thời cũng có một luồng cảm giác vô lực trồi lên. Giống như mỗi lần em trai y có tâm sự hay gặp phải chuyện gì, y vĩnh viễn sẽ không phải là người đầu tiên biết được.

“Tiểu Bạch?” Tần Mục Dương thấy y thất thần nhìn chăm chú chính mình một hồi lâu, không khỏi giật mình trong lòng, cười cười gọi y.

Bạch Vũ Hàng thu hồi ánh mắt, “Sức khỏe của Tiểu Tịch gần đây có khỏe không? Bồi bổ thế nào rồi?”

Tần Mục Dương có chút lúng túng, xoay xoay cốc, “Hừm, cũng rất được.”

“Vậy thì hôm nào hẹn lại một bữa khác, cậu nhớ dắt em ấy đi cùng, cứ quanh nhẩn trong nhà nhiều cũng không tốt.” Bạch Vũ Hàng nhíu mày, “Hoặc là để tôi qua nhà thăm em ấy.”

Khẩu khí của y vẫn nhàn nhạt giống như thường ngày, trên mặt cũng không có biểu hiện ra ý tứ khác lạ. Nhưng Tần Mục Dương vẫn có thể từ câu nói vừa rồi của đối phương cảm giác được một chút gì đó không đúng, nhất thời cũng không biết nên làm sao nói tiếp.

Hứa Hạo Nhiên trừng mắt, “Nè, cậu đem người giấu đi chổ nào rồi? Cứ như bảo bối của cậu hở ra sẽ bị người ta chôm mất ế!”

Phương Tần cũng xa xôi thở dài, “Ai… Nhớ lúc đầu Triệu Tịch còn là nhân viên trong quán của tôi, đây tuy rằng là xuất phát từ trách nhiệm, thế nhưng tôi vẫn xem em ấy như bạn bè à…”

Nghĩa bóng chính là nói hắn ta đã quá không quan tâm đến bạn bè chí cốt.

Tần Mục Dương cười khổ, “Cái này… xem tình hình rồi nói sau đi.”

Bên này vứt dứt lời, Hứa Hạo Nhiên liền cầm lấy cốc giơ lên, cùng chạm cốc với Phương Tần, ồn ào, “Đến đến, nhanh uống đi, anh em lâu ngày không gặp, một hơi cạn hết!”

“…” Phương Tần im lặng không nói, bất thình lình cằm bị hắn nắm lấy, rượu bị đổ hơn phân nữa vào cổ họng.

Cuối cùng mọi người đều y theo Hứa Hạo Nhiên đổ đầy một bụng rượu. Sau một tiếng đồng hồ, ngoại trừ Bạch Vũ Hàng ở vòng ngoài, ba người còn lại đều đã say đến ngã trái ngã phải, xụi lơ ở trên ghế sa lon.

Bạch Vũ Hàng nhức đầu xoa mi tâm, gọi nhân viên tới đem ông chủ của bọn họ lên phòng riêng ở tầng trên. Hứa Hạo Nhiên cùng Tần Mục Dương mơ mơ màng màng còn đang tranh chấp cái gì, Bạch Vũ Hàng nhìn bọn họ một chút, lấy điện thoại di động ra bấm xuống một dãy số.

Lúc này đã sắp mười giờ, chuông điện thoại ở đầu dây bên kia vang lên hồi lâu mới có người nhận.

“Ca?” Thanh âm Triệu Tịch có chút mềm mại, vừa nghe là biết còn đang ngái ngủ.

Bạch Vũ Hàng nhíu mày, “A Dương uống say ở chỗ này, em có muốn đến mang cậu ta về hay không?” Nhà mới của hai người bọn họ đến tận bây giờ y vẫn chưa biết là nơi nào.

“A?” Triệu Tịch không phản ứng kịp, lắp ba lắp bắp, “Anh ấy, anh ấy uống say sao? Em, em đi đón anh ấy…”

Bạch Vũ Hàng buồn bực, “Em đem địa chỉ mới nhắn qua máy anh đi, anh đưa cậu ta về cho.”

“Không cần không cần!” Triệu Tịch lập tức nói tiếp, do dự nửa ngày, “Em đến đón anh ấy, mọi ngươi chờ một chút a.”

“Ừm.” Bạch Vũ Hàng cúp điện thoại, nâng cằm ngồi ở một bên xem hai người kia đùa giỡn như điên.

Đại khái qua gần một giờ đồng hồ, Triệu Tịch mới chạy tới. Toàn thân che kín chặt chẽ, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, dù trời rất lạnh nhưng cậu vẫn ra một trán đầy mồ hôi.

Bạch Vũ Hàng vội vàng đem cậu kéo đến ghế salông ngồi xuống, lấy khăn giấy lau mặt cho cậu, “Vội vã như vậy làm cái gì, chỉ say rượu thôi cũng không chết người được.”

Ngữ khí của y lại trở nên nghiêm lệ, “Làm sao ra nhiều mồ hôi như vậy? Còn có, em nói với anh là ở nhà bồi dưỡng thân thể, mà sao sắc mặt lại nhợt nhạt thế này!?”

Khuôn mặt xác thực đã đẫy đà không ít, cằm nhỏ còn nhiều hơn một tầng thịt, trên người cậu đang mặc một chiếc áo khoác khá dày, càng tăng thêm hiệu ứng mập mạp cho cậu, chỉ có điều sắc mặt thấy thế nào cũng đều rất kém.

Triệu Tịch không để ý tới cuộc nói chuyện, ngực phập phồng lên xuống, cậu có chút thở không lên khí, đã vậy lúc ngồi trên taxi cậu còn thấy buồn nôn khó chịu một lúc lâu.

“Bọn họ không có chuyện gì chứ? Ca, chúng em đi về trước, ngày mai A Dương còn phải đến công ty.” Triệu Tịch chờ mồ hôi trên mặt đã khô ráu, mới có chút mất công tốn sức đứng lên, đến xem Tần Mục Dương.

Tần Mục Dương uống không ít, mơ mơ màng màng nghe được âm thanh của vợ yêu nhà mình, tưởng đang nằm mơ, hắn lập tức reo lên: “Tiểu Tịch!”

Triệu Tịch dở khóc dở cười, đi tới trước mặt hắn, thoáng cúi người xuống, sờ mặt của đối phương, “Em đây! Anh nhận ra được em là ai sao? Chúng ta phải về nhà rồi, anh mau đứng lên đi!”

Tần Mục Dương mở một cái khe nhõ trên đôi mắt, thấy là cậu, đôi tay duỗi dài một cái đem người ôm lấy. Triệu Tịch đột nhiên không kịp chuẩn bị đã bị đè lên bụng, cậu không kìm được kêu lên một tiếng đau đớn.

Tần Mục Dương lập tức bị âm thanh này hù cho tỉnh lại, đầu vẫn có chút hôn mê, nhìn thấy bộ dạng Triệu Tịch trước mặt đang khom người tựa vào ghế salon, hắn sợ đến tim thiếu điều đã ngừng đập.

“Tiểu Tịch, Tiểu Tịch? Sao em lại tới đây? Làm sao vậy, đau bụng hả? Anh, anh…”

Thanh âm của Tần Mục Dương vì hoảng sợ mà run lên, thận trọng đỡ lấy Triệu Tịch. Thai nhi dường như đã bị xung động vừa nãy đụng tỉnh, bé có chút bất mãn đá đá trong bụng mấy cái, cũng may đợt thai máy này chỉ kéo dài không bao lâu liền đã dừng lại.

“Không sao rồi.” Triệu Tịch quẹt quẹt cái trán đầy mồ hôi, bật người dậy bắt tay hắn lại, “Sao lại uống nhiều như vậy chứ? Anh ngày mai không phải còn có một cuộc họp sao?”

“Anh, anh…” Thân thể Tần Mục Dương vẫn còn chưa đứng vững, miễn cưỡng bảo trì tỉnh táo, “Đúng, xin lỗi… Về nhà, chúng ta về nhà…”

“Để anh đưa hai người về, Tiểu Tịch em dìu nổi cậu ta không?” Bạch Vũ Hàng đột nhiên mở miệng, ánh mắt có chút nặng nề.

Sắc mặt Triệu Tịch càng thêm khó coi, tay phải kéo cánh tay Tần Mục Dương, “Không cần, ca, em có thể. Hạo nhiên ca cũng say rồi, hai ngươi đi về trước đi. Không có chuyện gì đâu.”

Nói xong cậu liền lôi kéo Tần Mục Dương đi ra ngoài. Tần Mục Dương tuy đã say rượu nhưng vẫn nhận thức Triệu Tịch rất rõ ràng, hắn ngoan ngoãn theo cậu bước đi, ngoại trừ thân thể có chút lay động, thì dường như cũng không nhìn ra được điều gì khác biệt.

“Ca, chúng em đi trước đây.”

Triệu Tịch phất tay một cái, hai người rất nhanh liền đi ra cửa.

Còn lại Bạch Vũ Hàng với ánh mắt như đang có điều suy nghĩ, biểu tình đổi tới đổi lui, cuối cùng thở dài một hơi, đem Hứa Hạo Nhiên kéo dậy, vô cùng thô lỗ lôi ra ngoài.

Hứa Hạo Nhiên lại không thành thật như Tần Mục Dương, vừa đi vừa lảo đảo, trên đường không ngừng dập đầu đập gối, sau lại gào to hô nhỏ kêu đau.

Khi đến cửa quán rượu, y đã không còn bóng dáng của hai người Triệu Tịch, nghĩ chắc đã đón xe đi rồi.

***

Đầu óc mơ màng của Tần Mục Dương bị gió lạnh bên ngoài thổi đến, đã có hơi tỉnh táo, hắn cúi thấp đầu đứng ở bên người Triệu Tịch, do dự nửa ngày, mới lấy lòng nói: “Tiểu Tịch, xin lỗi em, anh…”

“Không có.” Triệu Tịch cấp tốc đánh gãy lời hắn, nhìn mặt đường trắng xóa, “Anh cũng đã buồn bực ở trong nhà thật lâu, cũng nên đi ra ngoài giải trí một chút. Kỳ thực, em cảm thấy…”

“Đừng nói!” Tần Mục Dương thô bạo kêu lên, ánh mắt hung ác vừa ai oán, “Anh không muốn nghe em nói những câu như thế nữa. Anh là cam nguyện, mỗi ngày ngốc trong nhà cũng rất tốt, em xem, này không vừa ra khỏi cửa đã bị chuốc say rồi sao!?”

E ngại mùi rượu trên người, hắn không dám đến gần để ôm đối phương.

Triệu Tịch nhìn hắn một chút, “Ừ.”

Cách đó không xa có đèn xe dội tới, Triệu Tịch vội vàng vẫy tay, xe dừng lại, hai người liền ngồi vào.

Lúc về đến nhà, Tần Mục Dương còn muốn nói điều gì, Triệu Tịch đã ngáp một cái đổi sang áo ngủ, hướng hắn chỉ chỉ phòng tắm, “Đi tắm đi, người anh toàn mùi rượu không à!”

Tần Mục Dương uốn cong đôi mắt, lập tức hí ha hí hửng, “Vâng! Anh lập tức đi đây!”

Triệu Tịch dở khóc dở cười, tự mình chui vào chăn, mơ màn chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, Tần Mục Dương phải đến công ty tham dự cuộc họp. Triệu Tịch định bò dậy từ trong chăn mấy lần nhưng đều không dậy nổi. Có lẽ vì tối qua đã quá mệt nhọc, chờ hai phụ tử đều rời khỏi nhà, đến tận buổi trưa cậu vẫn chưa rời giờng.

Sức khỏe của cậu bây giờ không tính quá trầm trọng, thỉnh thoảng khi Tần Mục Dương phải đến công ty, Triệu Tịch còn có thể tự làm cơm trưa cho mình.

Đến hơn ba giờ chiều, chuông cửa vang lên, Triệu Tịch đang ở trong bếp chậm rãi rửa rau, nghe được âm thanh liền kinh ngạc một chút. Đông Đông thường tan học vào giờ này, thế nhưng Tần Mục Dương dù đón bé về thì muộn lắm cũng phải bốn giờ mới tới nhà. Ngày hôm nay sao lại về sớm như vậy?

“Hôm nay anh về sớm như vậy à!?” Triệu Tịch vừa lau nước lên tạp dề, vừa đi tới cửa, “Anh quên mang theo chìa khóa hả?”

Cửa vừa mở ra, cậu liền choáng tại chỗ.

Bạch Vũ Hàng với khuôn mặt lạnh như băng đang đứng ở ngoài cửa nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.