Vốn tưởng rằng cuộc sống cứ như thế bình đạm trôi qua, Tần phu nhân không rõ ý tứ đưa bảo mẫu qua nhà, cũng không truy cứu chuyện đứa nhỏ, càng không có động tác chạy đến nhà cướp hai đứa con trai của cậu. Tần Mục Dương cùng Triệu Tịch liền yên lòng, cứ nghĩ tình huống xấu nhất cũng đã gặp phải, liền cũng không sợ gì nữa.
Ai biết vào lúc bé con được hơn sáu tháng, Tần phu nhân lại đột nhiên tìm tới cửa.
Là Vương tẩu mang bà tới. Vương tẩu vốn sống ở Tần gia hơn nữa đời người, đột nhiên lại bị phu nhân phái quá chăm sóc tiểu thiếu gia, Tần Mục Dương không có hạn chế hoạt động của bà, lão nhân liền đều đặn mỗi tuần quay về Tần gia vào lúc Triệu Tịch hoặc khi cả cậu và Tần Mục Dương đều ở nhà.
Tần phu nhân ngồi ở trên ghế sa lon, Triệu Tịch ôm hài tử có chút khẩn trương ngồi ở bên ghế nhỏ. Tần Mục Dương đang ở bên trái cậu, hơi ngăn trở tầm nhìn của mẹ mình.
Vương tẩu lúc này đã đi vào phòng vệ sinh giặt tả lót cho bé, trong phòng khách chỉ còn lại ba người họ.
Thần sắc của Tần phu nhân không tự nhiên cho lắm, nhìn Triệu Tịch trốn ở phía sau lưng con mình, bất đắc dĩ thở dài: “Hai con căng thẳng như vậy làm gì, mẹ cũng đâu có ăn thịt hai đứa, chỉ là tới thăm cháu một chút. Có đáng sợ như vậy không?”
Tần Mục Dương nhìn Triệu Tịch liếc mắt một cái, cũng bất đắc dĩ, “Mẹ?”
Tần phu nhân vẫn đang nghiêng thân muốn nhìn người phía sau hắn, Triệu Tịch thì đang cúi đầu, thân thể đã có chút run rẫy, hỗn loạn nghĩ có nên ôm con trở về phòng trước không, hoặc là thẳng thắn đưa con đến chổ Bạch Vũ Hàng?
Kết quả cậu còn chưa kịp đứng dậy, liền đã bị Tần Mục Dương đè lai6, ánh mắt động viên cậu ra hiệu sẽ không có chuyện gì.
Triệu Tịch một lần nữa ngồi xuống, lo sợ bất an.
Tần phu nhân nhìn động tác của hai người, càng ngày càng cảm thấy người làm mẹ như mình thật là quá thất bại. Mấy tháng nay, bà luôn bận rộn tìm hiểu tư liệu về cuộc sống của Triệu Tịch mấy năm qua, từ sau khi chia tay với Tần Mục Dương, rồi đến lúc cậu được đưa đến bệnh viện ở Mỹ.
Bệnh viên kia cũng là do bà sắp xếp, chuyện về sau cũng không quá khó để điều tra. Kết hợp với những tình huống đột ngột xảy ra hôm đó, Tần phu nhân cũng dễ dàng hiểu được những chuyện hiện tại là như thế nào.
Đông Đông là do Triệu Tịch sinh, mà đứa nhỏ hiện đang ở trong ***g ngực cậu cũng là con cháu của Tần gia bà.
Tâm tình của Tần phu nhân trong khoảng thời gian này phải nói là vừa lẫn lộn giữa sự buồn phiền và mừng rỡ. Chuyện con trai là đồng tính luyến ái, không thể kéo dài huyết dài huyết mạch của dòng họ đối với gia đình bà mà nói, là một điều không thể chấp nhận được.
Triệu Đông Đông xuất hiện, đã làm cho Tần phu nhân phủi bỏ ý định chia rẽ Triệu Tịch và con bà. Bà thậm chí còn muốn đem Triệu Đông Đông về Tần gia nuôi, rồi mặc kệ con trai bà và Triệu Tịch sống cùng nhau là được.
Nhưng bà chưa từng nghĩ, trong lúc bà đang oán giận con trai bất hiếu, chán ghét nhân phẩm làm người của Triệu Tịch, thì Tần gia bọn họ lại bất ngờ có thêm một đứa cháu nhỏ?
Ngày đó từ bệnh viện về đến nhà, cả người bà đều như đang nằm mộng. Một đường chạy theo xe của Tần Mục Dương đến phòng khám, lại trốn ở chỗ ngoặt hành lang, nhìn con trai ôm Triệu Tịch vào phòng, sau đó lại có một đứa trẻ sơ sinh được ôm ra khỏi chính căn phòng đó.
Tần phu nhân trong máy tháng qua vẫn luôn tồn tại một ý niệm, bà sai rồi, lần này bà đã thật sự sai lầm rồi.
Từ chuyện tám năm trước chia rẽ con trai cùng Triệu Tịch, đến bây giờ bà còn muốn cướp Triệu Đông Đông đi, người chủ mẫu luôn quả quyết cả một đời, rốt cục vẫn phải thừa nhận, ánh mắt nhìn người của bà thật sự đã quá sai lệch rồi.
Bên cạnh sự vui mừng khi biết được cháu bà đã tai qua nạn khỏi, thì không ai hiểu được lúc bà nhìn thấy con trai ôm Triệu Tịch ra khỏi cửa, trong lòng bà có bao nhiêu khẩn trương, bà có bao nhiêu sợ sệt đứa cháu nhỏ sẽ xảy ra chuyện. (chung quy chỉ lo cho cháu ==! Mịa)
Tần phu nhân cảm thán, việc bà chen ngang chuyện tình cảm của con mình, đến tột cùng dù đã biết mình làm sai quá nhiều, trời cao lại vẫn thương tình ban cho bà một kinh hỉ lớn như vậy.
Trong sáu tháng qua, bà cũng đã phần nào hiểu được cuộc sống của Triệu Tịch trong những năm ở Mỹ, bà cũng đã âm thầm kêu người thăm dò về chuyện đàn ông có thể sinh con.
Tần phu nhân dù không phải là một người thiếu quyết đoán, nhưng lần này bà không khỏi có chút do dự, cũng không dám đi tìm con trai. Cũng may Vương tẩu đều mỗi ngày điện về cho bà, kể cho bà nghe một chút chuyện lý thú của đứa cháu nhỏ.
Cho tới tận hôm nay, bà mới do dự tìm tới cửa…
Tiểu bảo bảo thật biết điều, được Triệu Tịch ôm lại càng thêm yên tĩnh ngủ say.
Tầm mắt của Tần phu nhân lướt qua con trai, thật sự là bà rất muốn nhìn cháu mình một chút à.
Tần Mục Dương chung quy không đành lòng, tránh người, đem Triệu Tịch lôi ra, vươn tay gãi gãi cằm con trai, “Không phải sợ, có anh ở đây. Để mẹ nhìn con một chút được không?”
Triệu Tịch do dự, không dám nhìn Tần phu nhân.
“Tin tưởng anh, Tiểu Tịch, con trai sẽ không bị cướp đi, tin tưởng anh.”
Triệu Tịch nhìn đôi mắt mỉm cười của hắn, đợi một hồi lâu, rốt cục gật đầu, đi từ từ đến trước mặt Tần phu nhân, ngồi xuống, đem con hướng đến tay bà.
Tần phu nhân kinh ngạc nhận lấy, lập tức cười ra tiếng, “Ôi chao, đứa nhỏ này quả nhiên giống y chang thằng Dương khi còn bé à, thật đáng yêu.”
Lão nhân gia mừng rỡ sờ mặt đứa nhỏ, vừa cảm thán, “Hình dáng lông mày cũng giống, đôi mắt này cũng giống, ân… Phỏng chừng lớn lên cũng sẽ thàng một mỹ nhân.”
Tần Mục Dương lúc này đã đen mặt, ai biểu mẹ lại chạm vào cái mụt đau của hắn. Ai chẳng biết Tần nhị thiếu hắn trước mười tám tuổi đều bị người ta gọi là tiểu mỹ nhân mỗi ngày cơ chứ!? Mà Tần phu nhân vào lúc này không biết là vô tâm hay cố ý, vừa nhìn thấy dáng dấp của cháu nhỏ, thì liền cứ thế thao thao nói ra một tràng.
Triệu Tịch mới đầu còn cảnh giác, sau đó nghe thấy những gì bà nói cũng kinh ngạc theo. Cậu chưa bao giờ biết Tần Mục Dương khi còn bé đã trải qua nhiều chuyện khôi hài như vậy. Còn có tướng mạo khi còn bé của đối phương, so với những lời mà Hứa Hạo Nhiên nói lúc trước thì còn khuếch đại hơn mấy lần.
Vừa vặn Tần phu nhân đang quơ quơ tay đùa hài tử, kể lại: “Lúc nó học tiểu học, có rất nhiều con trai viết thư tình cho nó đấy. Nụ hôn đầu cũng đã bị mất từ lúc học nhà trẻ, chính là do thằng nhóc nhà sát vách đoạt mất. Ha ha.”
Triệu Tịch không nhịn được cười thành tiếng, không biết nghĩ như thế nào lại liên tưởng đến một khả năng, chẳng lẽ tính hướng của Tần Mục Dương là bị hoàn cảnh chung quanh truyền nhiễm thành từ khi còn bé? (ng đàn ông có thể không thành thụ nhưng có thể thành công<~ điển hình là TMD) Cậu ha ha cười, nhìn qua Tần Mục Dương đã đông thành một cây cột băng, sắc mặt của đối phương đã không thể dùng hai từ băng lãnh để hình dung nữa rồi. Một bên là mẹ mình, một bên lại là vợ yêu, người nào cũng đều không thể rống, cuối cùng hắn đành phải buồn buồn ngồi ở một bên, không thể xen mồm lắng nghe. Bầu không khí hòa hợp một cách vô cùng hiếm có, Tần phu nhân cũng không nghĩ tới, bà có thể ngồi cùng một chổ với Triệu Tịch, tán gẫu về sự tình của con trai khi còn bé như vậy. Bất thình lình tiểu bảo bảo đột nhiên hé miệng gào gào khóc, đồng thời bắn ra một dòng nước tiểu, Tần phu nhân chưa kịp đề phòng đã ướt hết nữa người. Triệu Tịch cùng Tần Mục Dương đều choáng váng, hết nửa ngày vẫn không phản ứng kịp. Hiện tại mặc dù đã là tháng mười, nhưng nhiệt độ vẫn có chút nóng, bảo bảo mới thay tã vào buổi trưa, Triệu Tịch sợ cục cưng bị ngứa ngáy không thoải mái, liền tự mình ôm con uy sữa cho bé xong rồi mặc vào sau. Ai biết Tần phu nhân lại đột nhiên đến nhà, mấy người họ lại không có cãi nhau, cũng không có màn cướp hài tử cẩu huyết, mà là thật bình lặng ngồi chung một chỗ kể chuyện cười về Tần Mục Dương. Quá đắc ý vênh váo rồi, Triệu Tịch đột nhiên chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, vội vàng đem con ôm tới, bước nhanh trốn vào phòng ngủ. Tần phu nhân choáng váng, vải vóc đẹp đẽ trang trọng trên người bà còn đang bốc lên vị nước tiểu nhàn nhạt. Mà biểu tình của Tần Mục Dương đã không thể duy trì được nữa, “Mẹ, người…” Tần phu nhân lấy lại tinh thần, bất đắc dĩ xua tay, “Không có chuyện gì, không cần nghĩ nhiều, đổi bộ khác là được. Mẹ đi về trước.” Bà đứng lên đi tới cửa, do dự nửa ngày, quay đầu lại nói: “A Dương…me biết con không thích mẹ can thiệp vào chuyện của con. Mẹ… mẹ cũng thừa nhận lần này mẹ đã làm không đúng.” Bà cười khổ một tiếng, “Chuyện của con và Triệu Tịch, mẹ sẽ không quản nữa. Hài tử..mẹ cũng sẽ không tranh giành với các con. Chỉ cần con để cho cháu nhận thức ông bà của chúng là được, rồi thỉnh thoảng có thể đem cháu đến nhà thăm cha mẹ, có được không?” Nếu như nói trước đây bà còn chắc chắn có thể đem Triệu Đông Đông cướp đi, như vậy hiện tại khi đã biết rõ mọi chuyện của Triệu Tịch, bà đã hoàn toàn không có bất kì lập trường nào để thực hiện việc đó rồi. Trên người hai đứa bé chẳng phải cũng đang chảy dòng máu của cậu ta sao? Tần phu nhân lần đầu cảm thấy thất bại, thở dài, “Nếu khó trả lời thì cứ suy nghĩ đi, mẹ dù sao cũng là mẹ của con, làm gì có người mẹ nào lại muốn hại con mình? Được rồi, con vào trước đi, Triệu Tịch vừa nãy chắc là bị dọa sợ rồi? Đứa nhỏ này thực sự là quá sợ mẹ. Mẹ…” Tần phu nhân lắc đầu một cái, không biết nên giải thích như thế nào. “Mẹ.” Tần Mục Dương đánh gãy lời bà, nghiêng người nhẹ ôm bà một cái. Đôi mắt của Tần phu nhân lập tức ướt át, Tần Mục Dương đại khái từ sau khi trưởng thành đã không còn làm những hành động gần gũi với bà như vậy nữa. “Chỉ cần mẹ nguyện ý, hai đứa bé đương nhiên sẽ nhận thức mẹ và ba, còn có chị hai. Thế nhưng ——” Thần sắc của Tần Mục Dương nghiêm túc lên, “Mẫu thân, mẹ phải biết ý nghĩ của con. Con sẽ không chia tay hay xa rời Triệu Tịch, mẹ cũng biết…Đông Đông là con của chúng con, lão nhị cũng đã ra đời, mẹ cho dù có dùng bất kì biện pháp nào, con đều sẽ không thỏa hiệp.” Ánh mắt của hắn kiên định, biểu tình bình tĩnh. Những câu nói này không phải là hắn nhất thời kích động nói ra được. Tần phu nhân cúi đầu che giấu sự khổ sở nơi đáy mắt, hơi gượng cười, “Đương nhiên, mẹ sẽ không như thế.” Bà dừng một chút, nhìn về phía trong phòng, “Trọng cuộc đời của mẹ, mẹ đã phạm phải một sai lầm quá lớn, đó chính là chuyện ngăn trở tình cảm của con và cậu ta. Nếu như có thể, thay mẹ nói lời xin lỗi với Triệu Tịch đi, mẹ nghĩ cậu ấy có lẽ cũng không muốn nhìn thấy mẹ đâu.” Tần phu nhân dù qua tuổi năm mươi, khuôn mặt lại vẫn vẫn duy trì vẻ tinh xảo ung dung. Nhưng vào lúc này bà phảng phất như đã lập tức già đi mười mấy tuổi, đến nụ cười cũng đều vô cùng gượng ép. Tần Mục Dương nhìn bà hồi lâu, cuối cùng hé miệng nhẹ giọng nói: “Cám ơn mẹ, mẫu thân.” Tần phu nhân sờ sờ đầu của hắn, nhi tử lớn lên đã cao hơn bà rất nhiều. Tần Mục Dương còn thoáng cúi lưng một chút , bà mới có thể với tới được. Lão nhân gia hài lòng, nghĩ chính mình cứ chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đến nơi này thật là chính xác. Tần Mục Dương nhìn bóng lưng rời đi của mẹ mình, khó hiểu sao đôi mắt cùng dương như cảm thấy chua xót. Cửa thang máy bên kia đã khép lại, hắn mạnh mẽ xoa đầu hai cái, lúc này mới đóng cửa vào nhà. Triệu Tịch đã đổi xong tả mới, lúc này đang ôm bé con vào ngực khẽ ru. Nhìn thấy hắn tiến vào, cậu liền khẩn trương nhìn về phía đằng sau. Tần Mục Dương bật cười, đi tới ôm lấy cậu, “Mẹ về rồi, em sợ cái gì hả? Bộ người sẽ ăn thịt em sao?” Triệu Tịch buồn buồn cúi đầu đùa con trai, nửa ngày mới gật gật đầu, thở ra một hơi. Tần Mục Dương sửng sốt, đột nhiên vươn tay nắm lấy hông của cậu kéo qua, thế là một người lớn cùng một đứa nhỏ đều động loạt trợn tròn mắt nhìn hắn. Tần Mục Dương vội ho một tiếng, đến gần trước tiên ở trên mặt nhỏ của con hôn một cái, rồi lại sáp đến môi người lớn gặm gặm mấy cái, lúc này mới thả ra. Hài tử đánh một cái ngáp tỏ vẻ buồn ngủ, vừa vặn Vương tẩu đi ra, đem con ôm đi tới phòng nhỏ, dụ dỗ bé vào giấc ngủ. Tần Mục Dương ôm lấy Triệu Tịch đi tới ban công, kéo đến trên ghế ngồi xuống, đem người ôm vào trong ***g ngực của mình, “Ai… Rốt cục có thể được ôm rồi.” Mấy tháng này Triệu Tịch đều cả ngày ôm con trai không rời tay, Triệu Đông Đông cũng vừa vào lớp một vào đầu tháng chín, vừa trở về nhà liền đi theo ba ba đùa em trai. Chỉ có mình Tần nhị thiếu hắn, dù ban ngày hay buổi tối hai tay đều trống trơn. Bởi vì tiểu nhi tử buổi tối sẽ quấy khóc, vừa khóc liền cần phải có Triệu Tịch ôm, có khi đến gần sáng sớm vẫn còn chưa chịu ngủ, cuối cùng cậu liền đồng thời ôm con lên giường chợp mắt, còn Tần Mục Dương đành phải bất mãn đi tới phòng của Triệu Đông Đông ngủ ké. Tần Mục Dương cảm giác như mình đang sống trong nước sôi lửa bỏng vậy, aiii. Triệu Tịch hổ thẹn, chủ động đến gần ôm lấy cổ hắn, nghiêng mắt hướng trong phòng liếc nhìn một cái, rồi lập tức vụt tới hôn lên môi hắn, “Xin lỗi anh!” Tần Mục Dương ôm lấy hông cậu, đem người đặt lên thân mình, “Bộ xin lỗi là đủ sao? Em có biết là anh đã phải chịu cảnh tịch mịch này lâu lắm rồi không?” Từ khi xác định cậu đã mang thai, đến sau khi con trai được sinh ra, lại tới tận lúc Triệu Tịch có thể tự do hoạt động. Cmn hắn đã không sai biệt lắm phải chịu cảnh có thịt mà không thể ăn như vậy suốt một năm rưỡi rồi a a a!! Tần Mục Dương mỗi ngày nhìn bàn tay phải của mình, đều cảm thấy được hiện thật quá mức phũ phàng, huynh đệ chúng ta đã quá cô đơn. (TMD nhìn tay lại nhớ đến zụ DIY đóa :]]) Triệu Tịch có vẻ mất tự nhiên, mặt đỏ đến kỳ cục, nhìn đông nhìn tây, “A… A, kia, vậy giờ đã hết tịch mịch chưa?” Tần Mục Dương hôn nhẹ khuôn mặt đã hồng thấu của cậu, ha ha cười, “Hừm, đương nhiên. Đêm nay lão nhị sẽ qua phòng Vương tẩu ngủ, cho dù có khóc đến ngất trời cũng không ôm vào, được chứ?” Thần trí choáng váng của Triệu Tịch lập tức liền thanh tỉnh, sững sờ, “A?” Tần Mục Dương tức giận, ngắt cái mông của cậu một cái. Triệu Tịch bỗng dưng “A” một tiếng kêu sợ hãi. Cũng không phải quá đau đớn, chỉ là thân thể cậu cũng đã gần một năm rồi chưa bị quấy nhiễu qua như thế, cảm giác đột nhiên có chút, có chút… Triệu Tịch không dám nghĩ sâu đậm thêm nữa, giẫy giụa muốn bò khỏi người hắn. Tần Mục Dương nơi nào chịu chứ, không tốn sức chút nào ôm chặt cậu, thân mật ở trên cổ cậu bắt đầu sản xuất ô mai. Vương tẩu ở trong phòng ngủ dụ dỗ hài tử đi ngủ, mà hai người lớn lúc này lại lén lén lút lút như nếm thử trái cấm ở trên ban công, làm chuyện không phù hợp cho trẻ nhỏ và người già yếu tim trông thấy. Tiểu hài tử tuyệt đối là khắc tinh của chuyện sinh hoạt vợ chồng à! Tần nhị thiếu vuốt ve cái eo mềm dẽo của vợ yêu, không khỏi cảm khái nghĩ như thế. Ai. Gần 2 tháng edit, Trọng phùng dĩ hậu cũng đã đi đến chương cuối cùng. Vì tác zả ko viết thêm PN nên tới đây chúng ta phải chia tay zới za đình Tịch Dương rùi ^^ Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong thời gian qua, trc mắt mình sẽ quay lại edit típ Bán lộ phu phu,,, Điều tiếp theo mih mún nói là, trong trường hợp wp có bị khóa hoặc gặp sự cố phải đột xuất chuyển nhà, các bạn có thể liên hệ qua facebook “Perfect Two HaeHyuk 8693” để bik thông tin.
https://www.facebook.com/pages/Perfect-Two-HaeHyuk-8693/372499156182822 Hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ chủ nhà trong thời gian tới hehe. Chút vụn thịt trước khi chia tay~