Trong Rừng Sâu Có Một Đôi Thỏ

Chương 19: "Nhà" mới



Hai thỏ ở chỗ con người được một tuần, dần quen với nếp sống mới. Sáng sớm con người cho rau, nước vào chuồng, chiều tối đi làm về mở cửa chuồng cho hai thỏ chạy ra ngoài sở sang, tiện thể quét chuồng và lấp đi góc đất hai thỏ đào được một nhúm. Hoàng cùng Thành quen với việc trong chuồng xuất hiện hố mới liên tục, coi như là tập tính sinh hoạt của thỏ, mặc kệ ý định bỏ trốn của chúng, đằng nào cũng không trốn được. Thỏ lớn, thỏ nhỏ chạy lung tung bên ngoài, đã quen với lũ gà nhà. Gà còi quen thói láo lếu, chạy tới mổ thỏ nhỏ rồi bị hai thỏ rượt đuổi quanh sân, cả sân náo loạn hết lên. 

Chuồng dọn xong, hai người bắt lấy hai con thỏ bụ bẫm dưới chân, ôm vào lòng vuốt ve. Nhớ lại lần đầu tiên được ôm hai thỏ sợ muốn chết. Thỏ nhỏ sợ đến nỗi ị ra mấy cục phân tròn tròn, rơi lộp bộp xuống đất, làm Hoàng ôm bụng cười ngặt nghẽo. Thỏ lớn đỡ hơn tí, sợ cứng hết người lại. Được ôm ấp gần một tuần quen hơi, hai thỏ không còn quá sợ mỗi khi bị con người ôm ấp, được vuốt cũng khá thoải mái. Tuy vậy chúng vẫn có tính đề phòng, chỉ cần hơi lỏng tay một lúc sẽ vọt xuống đất chạy mất. 

Hai thỏ chạy được một đoạn, thấy không bị túm lại mới dừng, mon men ra chỗ rau mới cắt đánh chén. Thỏ nhỏ lựa mấy lá rau to, đẹp, tươi nhất đưa thỏ lớn, còn mình ăn mấy cọng nhỏ xấu hơn. Thỏ lớn được đưa gì ăn nấy, thỏ nhỏ thích chí, ra sức lựa. Thỏ lớn vừa ăn vừa nhổm người đề phòng, nó vẫn không thấy an toàn khi ở đây, luôn khao khát quay lại rừng. Thỏ nhỏ tương tự, nhưng lúc ăn tính đề phòng của nó rất thấp.

Hoàng tựa đầu vào vai Thành, mắt nhướn nhướn về phía thỏ lớn, than thở:

- Hai con thỏ này lì thật, đến giờ vẫn đề phòng người.

Thành nghịch nghịch tay Hoàng, mắt nhìn cùng hướng với anh:

- Thỏ hoang mà anh. Anh không thấy hôm nào chúng nó cũng đào đất để thoát khỏi chuồng à? Giờ thả ra ngoài là mất hút luôn.

- Chán thật. Anh muốn bọn nó bám lấy mình, túm lấy chân mình đòi ôm cơ.

Thành nghĩ tới hai cục lông nhấp nhổm lên xuống túm vào ống quần mình cũng hơi mềm lòng. Hai người giống nhau, nhìn mấy con vật bông xù đều không nhịn được vuốt ve mất cái. Thành nảy ra một ý:

- Mình làm ổ cho chúng nó đi anh. Xong lót áo cũ ở dưới làm đệm. Bọn nó quen với mùi của mình thì sẽ nhanh thân mình hơn.

- Hay đấy.

Hoàng gật gù tán thành. Hai người nháy mắt làm xong một cái ổ đơn sơ. Nói là làm chứ thực ra là tìm cái rổ tre rồi lót áo cũ xuống dưới. Hai người cho rổ vào chuồng rồi nhốt thỏ lớn, thỏ nhỏ lại, nhắc nhở:

- Ngửi cho quen đi rồi ra chơi với tao. 

Hai nhỏ ngửi thấy mùi của con người bay đầy chuồng, né sang góc khác. Thỏ nhỏ đi ăn trộm rau chỉ ngửi thấy mùi người thoang thoảng, ngay cả lúc bị bắt về đây mùi người cũng bị gió thổi tán bớt. Giờ nguyên hai cái áo nên mùi con người cực kỳ đậm, cứ lởn vởn trong cái chuồng chật hẹp. Thỏ nhỏ chỉ cái ổ mới:

- Anh thỏ lớn ơi, toàn mùi của con người thôi.

Thỏ lớn chồm lên ôm lấy thỏ nhỏ, dặn:

- Không sao, để anh chắn mùi cho em.

Thỏ nhỏ bấu lấy thỏ lớn, dụi dụi mặt vào lớp lông bóng mượt, hít hà mùi hương quen thuộc. Hoàng cụt hứng, không lẽ chúng nó chê anh hôi? Anh giơ tay ngửi ngửi, làm gì có mùi, xong lại ngửi người Thành. Thành đẩy anh, hỏi:

- Anh ngửi gì thế?

- Hình như bọn nó chê chúng mình hôi.

Thành chề môi, phản bác:

- Không hôi. Bọn nó chưa ngửi thấy mùi của anh em mình nhiều nên vậy đó.

Dứt lời Thành với vào trong chuồng, túm lấy con thỏ đen mập mạp đặt vào ổ. Thỏ lớn giãy giãy, đạp đạp, hai chân chạm vào áo cũ cảm giác được sự mềm mại trước giờ chưa từng có. Êm quá! Thỏ lớn giãy một lúc, thấy con người không làm gì mới thả lỏng, nằm im. Ừm, thoải mái thật. Thỏ nhỏ cuống quýt chạy đến, bám vào ổ:

- Anh có sao không? Anh có làm sao không?

Thành buông tay, nghiêm mặt dạy:

- Ngửi mùi cho quen xong mai cho tao bế đấy.

Thỏ lớn dẫm dẫm mấy cái, ngoài mùi con người ra thì dẫm lên rất thích. Thỏ lớn hơi dè chừng, nhìn con người không làm gì thêm mới thả lỏng, nói với thỏ nhỏ đang lo lắng:

- Anh không sao. Em vào đây mà xem, êm lắm.

- Dạ.

Thỏ nhỏ nhảy vào trong, đệm thịt ở lòng bàn chân chạm vào vải đã thấy thích, mỗi tội nhiều mùi con người quá. Thỏ nhỏ đi qua đi lại trong ổ mới:

- Êm quá. Nhưng toàn mùi con người.

- Thỏ nhỏ, mình nằm mấy hôm cho át mùi con người đi nhé.

Thỏ lớn nghĩ ra cách giải quyết, thỏ nhỏ gật lia lịa, tai lắc lên lắc xuống. Thỏ lớn vỗ vỗ đầu thỏ nhỏ, ngoan vậy mới là bạn đời của thỏ lớn chứ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.