Tạ Tiểu Chu: "..."
Logic của bác sĩ chỉ đơn giản là rất thô bạo.
Hắn không tin vào cảm tình, cho nên khi ai đó bày tỏ tình cảm với hắn, thì hắn không hề cảm động, mà chỉ có tò mò.
—Tại sao người này lại yêu tôi?
——Không được, tôi phải nhìn thử và nghiên cứu bộ não của người này một chút.
Tạ Tiểu Chu không thể không cảm ơn Từ Thiên Thu.
Cảm ơn đã giúp cậu loại trừ một phương án sai.
Vì xét cho cùng, BOSS của mỗi chương trình đều không giống nhau, ngay cả Tạ Tiểu Chu, mỗi khi cậu như qua loa mà đưa ra quyết định, nhưng kỳ thực đều đã cân nhắc rất kỹ lưỡng.
Nếu coi BOSS như một chuỗi dữ liệu không thể thay đổi, rồi cứ sử dụng cái kịch bản cứng nhắc kia để đối phó với bọn hắn, thì kiểu gì cũng chết sớm.
Tạ Tiểu Chu trong lòng nghĩ cái gì, trên mặt lại càng không hề lộ vẻ, chỉ lười biếng nói: "Cũng thú vị ha."
Bác sĩ bị Tạ Tiểu Chu cự tuyệt coi thường, tất cả kết quả thí nghiệm đều bị nói không đáng một đồng.
Bây giờ cuối cùng cũng nhận được câu trả lời khẳng định, liền nóng lòng giải thích: "Tôi nghĩ cảm xúc là thứ có thể hình dung được, vui buồn, phấn khích, yêu, ghét...!Mỗi biểu hiện của cảm xúc, đều sẽ do não kiểm soát mà bắt đầu sinh ra phản ứng"
"Cho nên tôi giữ cậu ta lại, muốn đợi tình yêu tích lũy đến một trình độ nhất định, sau đó nghiên cứu những thay đổi trong não của cậu ta."
[Hahahaha, cười chết tôi mất]
[Từ Thiên Thu: Tôi là người đặc biệt.
Bác sĩ: Không, cật chỉ là vật thí nghiệm thôi]
[Từ Thiên Thu: Bác sĩ, em yêu anh.
Bác sĩ: Tôi nghĩ não cậu có vấn đề, hay là để tôi chữa cho cậu đi?]
[ Fans của Từ Thiên Thu có phải đã bị vã cho đỏ mặt rồi không? Nếu tôi mà mấy người, tôi sẽ không dám nói trong phòng phát sóng trực tiếp này nữa]
[Ai nói tôi sẽ không dám? Tôi nghĩ Thiên Thu chắc chắn sẽ lật bài!]
[Vậy thì đánh cược đi?]
[Không, tôi không chơi, tôi lại càng không tin Thiên Thu sẽ thua Tạ Tiểu Chu kia!]
Không chỉ khán giả, ngay cả bản thân Từ Thiên Thu cũng không tin.
Cậu ta sững sờ, phải mất hồi lâu mới tìm về thanh âm của chính mình: "Bác sĩ, ý ngài là gì...!Tôi yêu ngài! Đó là sự thật!" Trong mắt cậu ta lại bắt đầu ức ra nước mắt, như đã chịu tổn thương sâu sắc, giọng nói mang đầy vẻ thành khẩn, "Lần đầu tiên nhìn thấy ngài, tôi liền cảm thấy ngài là thần linh của tôi, cũng vì ngài mà đồng ý dâng lên toàn bộ!"
Nhưng bác sĩ đã hoàn toàn mất hứng thú với Từ Thiên Thu, đối mặt với màn bày tỏ chân tình này, bác sĩ cũng không có chút phản ứng.
Sỡ dĩ bác sĩ giữ Từ Thiên Thu lại, vốn cũng chỉ là để thí nghiệm thôi.
Nhưng hiện tại hắn đã có càng nhiều thứ hấp dẫn hơn, không cần lãng phí thời gian cho loại hạ phẩm này.
Thấy vậy, Từ Thiên Thu không khỏi lo lắng.
Bác sĩ trước kia đối với cậu ta thái độ rất hòa nhã, hiển nhiên là bởi vì cậu ta đối với hắn có chút đặc biệt, có cậu ta trong lòng.
Nhưng tại sao bây giờ lại thành ra thế này?
Tạ Tiểu Chu chắc chắn ở sau lưng làm trò quỷ! Chính là vì sau khi cậu ta nói máy lời kì kì quai quái, nên mới làm thay đổi góc nhìn của bác sĩ.
Từ Thiên Thu có bệnh thì vái tứ phương, nắm lấy quần áo của bác sĩ, vội vàng mà nói: "Bác sĩ, xin hãy tin tôi, tôi đảm bảo rằng tất cả những gì cậu ta nói đều là vì cậu ta muốn sống, một câu từ trong miệng cậu ta thốt ra đều không phải sự thật!"
Tạ Tiểu Chu uể oải liếc nhìn Từ Thiên Thu, bên môi thản nhiên cười: "Chết? Tôi xưa nay không sợ chết.
Tôi chỉ sợ...Cái chết của mình không trọn vẹn." Cậu giơ tay lên, dừng ở giữa không trung.
Không cần nói, bác sĩ tự nhiên đỡ cậu dậy.
Tạ Tiểu Chu nương theo lực ngồi trên bàn mổ.
Chỉ thấy chân cậu đung đưa trong không trung, cơ thể thì chỉ được quấn trong một tấm vải trắng, còn lấm tấm vài vết máu loang lổ.
Chỗ này bẩn thỉu lại nghèo túng, nhưng Tạ Tiểu Chu ngồi thẳng ở đó, như cao ngạo mà nằm trên ngai vàng.
Từ Thiên Thu bị cử chỉ như vậy làm cho giật mình, thanh âm run run: "Cậu không sợ chết? Vậy sao cậu không lấy cái chết để chứng minh đi?"
Tạ Tiểu Chu cười lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Từ Thiên Thu: "Bác sĩ." Sắc mặt cậu tái nhợt, duy chỉ có đôi môi vẫn đỏ hồng, "Tôi cảm thấy kế hoạch thí nghiệm của anh có chút sai sót."
Bác sĩ chắp hai tay sau lưng, hơi nghiêng người, dịu dàng nói: "Nguyện nghe."
Tạ Tiểu Chu tựa hồ nghĩ ra cái gì đó thú vị, không nhịn được cười lên, răng nanh nho nhỏ ẩn hiện: "Cậu ta nói, cậu ta yêu anh thật lòng, vậy sao bác sĩ không trực tiếp móc tim cậu ta ra xem bên trong nó khác với người khác cái gì khác nhau."
"Nếu khác biệt, có thể chứng minh cậu ta yêu anh.
Nói cách khác, hoa ngôn xảo ngữ, là do ai nói"
Tạ Tiểu Chu chưa bao giờ làm người tốt.
Người không phạm ta, ta không phạm người, hiện tại nếu dám cùng cậu đối nghịch, thì sẽ tuyệt không mềm lòng tha thứ.
Bác sĩ thử nghĩ, thấy rất có lý, liền gật đầu: "Ý kiến hay."
Từ Thiên Thu thấy Tạ Tiểu Chu chỉ mới dùng dăm ba câu, liền làm bác sĩ có chút rung động, hoảng sợ nói: "Không, bác sĩ, xin đừng— —" Cậu ta lùi lại hai bước, lưng dưới va vào tủ trưng bày, "rầm" một tiếng, đồ đạc đặt trên đó đều kêu răng rắc.
Từ Thiên Thu liếc mắt nhìn, đứa trẻ mới sinh trong lọ mở to mắt nhìn cậu ta.
Đôi mắt ngây thơ lại chứa đầy vẻ âm độc.
Từ Thiên Thu đột nhiên nhớ lại.
Cậu ta thấy từng Boss trong các tiết mục tuy tính cách khác nhau, nhưng cũng không đến nổi trở cái kiểu nam chính chỉ thích não người kia.
Giờ mà dò sai một bước, cái chết chắc chắn đang chờ đợi cậu ta.
Rốt cuộc đã sai ở đâu?
Từ Thiên Thu vốn không thuộc típ người chiến đấu, thẻ thân phận SR "Tulip Boy" mà cậu ta sở hữu cũng thiên về trí thông minh.
Mặc dù vậy, cho dù cậu ta vắt óc suy nghĩ, thì cũng nghĩ không ra rốt cuộc sai chỗ nào.
Với sự giúp đỡ của Hiệp Hội Diễn Viên, cậu ta đã phân tích diễn xuất của Tạ Tiểu Chu trong hai tiết mục, cũng bắt chước 100%.
Và cũng đã đến trước mặt BOSS đầu tiên.
Như này, thì không nên thất bại!
Cái chết đang từng bước đến gần, cũng không cho cậu ta nhiều thời gian để suy nghĩ.
Từ Thiên Thu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng thẻ thận phẫn của mình - Tulip Boy.
Sử dụng hiệu quả, có thể khiến người đó mất trí và tạm thời rơi vào trạng thái điên cuồng.
Cũng giống như Bong bóng Tulip① vậy, khiến mọi người tin vào tất cả những lời của người bán và phải trả giá thật đắt để có được nó.
Nhưng bong bóng rồi ngày nào đó cũng sẽ vỡ vụn.
Kỹ năng của Tulip Boy chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn, nếu người bị sử dụng có lý trí bình tĩnh, thì khoảng thời gian này sẽ được rút ngắn lại.
Vì vậy, khi đối mặt với một BOSS như bác sĩ Bird Beak, Từ Thiên Thu cũng không dám tùy tiện sử dụng thẻ SR này.
Nhưng bây giờ là không sử dụng nó.
Từ Thiên Thu thanh âm mang theo vẻ bi thương, từng câu từng chữ đều như khóc ra máu: "Bác sĩ, tài đối với ngài là toàn tâm toàn ý, nếu ngài thật sự muốn xem, vậy ngài có thể xem trái tim của tôi.
Nhưng tôi có một yêu cầu, chính là —— tôi cũng muốn nhìn thử trái tim của tôi và cậu ta có giống nhau hay không." Cậu ta nói, "Nếu không có hình mô phỏng, làm thế nào tôi có thể thể hiện sự khác biệt của mình được chứ?"
Hương thơm của hoa tulip từ từ tỏa ra.
Bước chân của bác sĩ dừng lại, như thể hắn đã tin vào lời nói của cậu ta.
Có tác dụng rồi.
Tia vui mừng thoáng qua trên khuôn mặt của Từ Thiên Thu.
Không sao cả, chỉ cần Tạ Tiểu Chu chết, cho dù cậu ta có dùng bất kì đạo cụ gì, thì lúc chết đều sẽ mất hết hiệu lực.
Khi đó, cậu sẽ có thể lấy lại được sự ưu ái của bác sĩ.
Từ Thiên Thu cho rằng mình đã tìm được lối thoát nên vẫn còn thời gian khiêu khích nhìn Tạ Tiểu Chu, muốn xem cậu phá chiêu này như thế nào.
Trong tưởng tượng của Từ Thiên Thu, này vốn không có đường thoát.
Dưới ảnh hưởng của Tulip Boy, bất kể người đó là ai, thì người đó đều sẽ tin lời cậu ta.
Bác sĩ rõ ràng đã chút lung lay.
Nếu Tạ Tiểu Chu từ chối, thì chẳng phải đại biểu rằng tất cả những gì cậu ta nói đều là giả sao?
Nhưng nếu cậu ta không từ chối, thì cái đợi cậu ta chính là cái chết.
Dùng bằng cách nào đi nữa, thì cũng đều là đường chết.
Để tăng sức thuyết phục, Từ Thiên Thu nói: "Tôi sẵn sàng từ bỏ mạng sống của mình vì bác sĩ, cậu có sẵn lòng không?"
Tạ Tiểu Chu mỉm cười.
Bây từ cậu sẽ từ chối sao?
Không cần thiết.
Cậu cười khẽ, nghiêng đầu nói: "Cậu muốn xem trái tim của tôi? Thật trùng hợp...!Kỳ thực, tôi cũng rất muốn nhìn xem trái tim của mình trông như thế nào."
Ánh sáng chợt lóe.
Dao phẫu thuật ở bên cạnh rơi vào tay Tạ Tiểu Chu, nhưng thay vì tấn công người khác, cậu lại không chút do dự đâm vào ngực mình.
Cổ tay bắt đầu dùng sức, từng chút từng chút tiến sâu hơn.
Dao phẫu thuật vừa mỏng vừa sắc bén..
Hắn tựa hồ không biết gì, không biết đau, trên khuôn mặt thanh tú tái nhợt nở nụ cười b3nh hoạn, tò mò nhìn ngực mình.
[ta thảo ta thảo ta thảo ——]
[Chu Chu chẳng lẽ không muốn sống nữa ư?]
[Phi, lo cái gì? Mấy người quên mất, cậu ấy có thẻ thân phận SR là "Rose Boy", có thể sống lại ba lần à]
[Nhưng cho dù có thể sống lại, đau đớn trên người cũng cũng không hề giảm bớt, nhất định sẽ rất khó chịu! ]
[Này cũng quá điên rồi]
[A, nên làm soa bây giờ, chẳng lẽ thực sự muốn moi tim mình ra sao?]
Nhìn thấy một màn này, không chỉ khán giả sửng sốt, mà Từ Thiên Thu cũng sửng sốt.
Nhưng khi định thần lại, cậu ta lại mỉa mai nghĩ: Làm thế này để làm gì? Chẳng lẽ, bác sĩ sẽ ngăn cản cậu ta sao——
Ngay lúc ý nghĩ này vọt ra trong đầu Từ Thiên Thu, bác sĩ từ bên hông vươn tay ra, gắt gao ngăn lại động tác của Tạ Tiểu Chu.
Thế là dao phẫu thuật liền dừng lại, ngay cái lúc mà nó sắp chạm đến gần trái tim.
Từ Thiên Thu vốn đang muốn xem kịch hay, đột nhiên cậu ta lại thở không nổi.
Tại sao lại thế này? Mỗi lần Tạ Tiểu Chu sắp chết, chuyện như này vẫn luôn xảy ra.
Cậu ta đã làm gì sai, để rồi lại chịu tra tấn như thế này???
Từ Thiên Thu vội vàng nói: "Bác sĩ—"
Giọng nói đột ngột dừng lại.
Từ Thiên Thu miệng rõ ràng vẫn đóng mở, nhưng cổ họng lại không có thanh âm nào phát ra.
Cậu ta cảm thấy rất kỳ lạ mà nhìn xuống.
Ồ, ra là vậy.
Tim của cậu ta bị móc ra.
Một móng vuốt gầy guộc sắc bén từ sau lưng Từ Thiên Thu tiến vào, lại từ phía trước duỗi ra, thứ cầm trong lòng bàn tay chính là trái tim đỏ tươi đang đập loạn nhịp.
Từ Thiên Thu nghe được bác sĩ nhẹ nhàng hỏi: "Đau không?"
Là hỏi cậu ta sao?
Không, không phải...
Trong tầm mắt mơ hồ, chỉ thấy bác sĩ đang đè lại vết thương trên ngực cảu Tạ Tiểu Chu, bóp chặt, khiến máu lại càng chảy nhanh hơn.
Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu: "Có chút đau." Cậu nói như vậy, nhưng trên mặt lại không có một tia đau đớn, ngược lại là tò mò khó hiểu, "Kì thật cũng rất đau, vậy nếu lúc chết đi, thì cũng sẽ đau như này sao?"
Bác sĩ nhớ lại những sinh vật kia giãy giụa hấp hối, đáp: "Hẳn là đau."
Tạ Tiểu Châu thở dài: "Tôi rất muốn trải qua."
Bác sĩ an ủi: "Ừ."
Từ Thiên Thu vốn không nghĩ đến mọi chuyện sẽ lại phát triển theo hướng như này, cậu ta mở miệng thở d ốc, phát ra âm thanh cuối cùng: "Bác...!sĩ..."
Đừng tin lời cậu ta.
Cậu ta đang giả vờ đó...
Không, tất cả chúng tôi đều đang giả vờ...
Dưới sự kêu gọi của Từ Thiên Thu, bác sĩ cuối cùng cũng đặt tầm mắt về phía cậu ta nhưng là đang nhìn chằm chằm vào trái tim kia.
Lúc lâu sau, hắn mới nói: "Đây là trái tim tràn ngập tình yêu kia sao? Nhìn qua cũng chẳng có gì khác thường." Hắn dừng lại đôi chút, tràn đầy tâm tư nghiên cứu, "Có lẽ không phải là trái tim, mà là não bộ nhỉ?"
Không, không phải.
Bác sĩ, hãy nghe tôi giải thích...
Ý thức của Từ Thiên Thu vẫn còn hoạt động, cậu ta muốn vạch trần bộ mặt thật của Tạ Tiểu Chu kia cho bác sĩ.
Chỉ là sau khi hồi phục lại tinh thần, cậu ta lại có chút kỳ quái.
Trái tim của cậu ta đã bị móc ra, vậy tại sao bây giờ cậu ta vẫn có thể tiếp tục suy nghĩ nhỉ?
Cậu ta hơi đờ đẫn, đảo mắt một cái, cố gắng nhìn rõ tình hình bây giờ.
Nhưng là, cậu ta lại cảm thấy nhìn như tầm nhìn đã bị thu hẹp lại trong một phạm vi nhất định, chỉ có thể thấy một số chai, lọ được đặt xung quanh.
Quay đầu nhìn lại, Tạ Tiểu Chu đang đứng ở phía trước cách đó không xa, bên cạnh là một bác sĩ đeo mặt nạ mỏ chim.
Từ Thiên Thu nổi giận.
Nếu không phải vì Tạ Tiểu Chu, cậu ta đã sớm hoàn thành nhiệm vụ rồi— đương nhiên là cậu ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới, nếu không phải nhằm vào Tạ Tiểu Chu, cậu ta chắc chắn sẽ không có kết cục như vậy.
Ít nhất, cũng sẽ không chết sớm như thế.
Từ Thiên Thu nghiến răng nghiến lợi muốn đến gần Tạ Tiểu Chu, nhưng đến khi tiến lên thì lại đụng phải một bức tường kính mờ nhạt.
Cậu ta cảm thấy có gì đó không đúng, cẩn thận nhìn lại, dưới lớp ánh đèn phản quang, bộ dạng hiện tại của cậu ta đều được phản chiếu trên bức tường thủy tinh.
——Là một bán cầu, bề mặt được bao phủ bởi khúc khuỷu mương nứt, hồng hồng đỏ đỏ.
Bên dưới, còn có một đôi mắt đỏ ngầu.
Không không!
Từ Thiên Thu cuối cùng cũng nhận ra tình hình hiện tại của mình, tuyệt vọng mà vùng vẫy, chất lỏng trong ống thủy tinh không ngừng sủi bọt.
Bác sĩ, làm ơn, cho tôi ra ngoài, tôi rất yêu ngài!
Bác sĩ tựa hồ nghe được lời của cậu ta, dùng ngón tay đeo găng da nhẹ nhàng chạm vào cái lọ thủy tinh, nhẹ giọng nói, giống như đang thì thầm với tình nhân nhỏ: "Có một bộ não chứa đầy tình yêu đối với ta, thì cũng là một bộ sưu tập tốt rồi."
Tạ Tiểu Chu thì lại không có lấy nửa điểm hứng thú: "Tình yêu rẻ tiền, thì chỉ vậy thôi."
Cậu liếc nhìn bộ não trong lọ thủy tinh, sau đó quay người rời đi.
Khi bác sĩ nghe thấy lời này, hắn cũng mất hứng, nối đuôi đi theo bước chân của Tạ Tiểu Chu.
Tiếng đối thoại giữa hai người càng ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất.
Cuối cùng, cánh cửa đóng lại.
Tia sáng cuối cùng đã tắt, chỉ còn lại bóng tối cũng sự tĩnh lặng vĩnh cửu.
***
[Tạ Tiểu Chu kia lòng dạ cũng thật độc ác, Thiên Thu nhà tôi vậy mà bị biến thành tiêu bản rồi!]
[Tiểu bản đáng xấu hổ.]
[Ha ha, hiện tại mới cảm thấy đau lòng, chắc lúc trước tự đắc sẽ không ngờ còn có ngày như này đâu ha? ]
[ Mấy người đừng có khóc, tôi có thể đảm bảo, nếu như thân phận của hai người đảo ngược, Từ Thiên Thu nhất định sẽ càng khiến mệnh của Chu Chu thêm thảm hơn.
Chu Chu nhà chúng tôi cũng chỉ là đáp lễ mà thôi]
[Fan Chu gia kia, đừng có mà kiêu ngạo, Thiên Thu nhà chúng tôi đã chết, thì tôi cũng không nghĩ mệnh của Tạ Tiểu Chu sẽ tốt hơn là bao đâu! ]
[Chuyện này thì mấy người không cần lo lắng, Chu Chu nhà chúng tôi đương nhiên là có biện pháp phòng ngừa]
Hai nhóm fans lại đi khích nhau.
Nhưng chính chủ không mạnh, fan hâm mộ dù có ầm ĩ cỡ nào cũng vô dụng, một lúc sau lại bị người khác oanh tạc áp đảo.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả mọi người để đổ dồn ánh mắt về phía Tạ Tiểu Chu.
Cái gì?
Bạn nói còn có những khách mời khác trong chương trình này thì sao?
Đừng nói nữa, những vị khách khác đều đang run rẩy mà đi đánh dấu tiến độ, làm sao có thể ngang tài ngang sức đi so chiêu với đối thủ ở đây được.
Với lại, gõ CP không ngon à?
***
Tạ Tiểu Chu ngồi một mình trên giường bệnh, hai chân đung đưa, hai tay lại vòng ra phía trước, trên người còn phủ một tấm khăn trải giường nhuốm đầy máu.
Vết thương ở ngực đã được sơ cứu nhưng máu vẫn không ngừng rỉ ra.
Cơ thể này thật sự là quá yếu ớt.
Chảy máu liên tục khiến sinh mệnh của cậu liên tục bị mất đi, da thịt cũng càng ngày càng, không có chút độ ấm nào.
Cậu đang suy nghĩ về một vấn đề.
Làm sao để thoát khỏi bác sĩ mỏ chim kia đây?
Đúng là cậu có kỹ năng hồi sinh.
Nhưng nếu cậu được hồi sinh ngay tại chỗ sau khi chết, bác sĩ mỏ chim kia nhất định sẽ hào hứng mổ xẻ và nghiên cứu kỹ lưỡng về cơ thể của cậu.
Có thể sống lại ba lần cũng vô dụng, phỏng chừng một khi sống lại sẽ lại bị mổ xẻ lần nữa.
Thử nghĩ đến cảnh đó mà xem...
Uh, cậu không dám tưởng tượng đâu.
Ngay khi Tạ Tiểu Chu đang ngồi thiền, âm thanh "cót két" từ bên cạnh vang lên.
Cậu nghe thấy, nhưng không có phản ứng gì.
Sau đó, một bóng đen bước vào.
Bác sĩ Bird Beak vẫn trong trang phục cũ, áo choàng đen, găng tay da đen và mặt nạ mỏ chim.
Tạ Tiểu Chu cảm thấy bên kia giường bệnh chìm xuống, một bàn tay từ bên cạnh đưa tới.
Bác sĩ Bird Beak mang đeo găng tay, không để một tấc da thịt nào chạm vào người Tạ Tiểu Chu, trên người cũng lạnh lẽo, cơ thể cũng không mang chút độ ấm nào.
Nhưng đến khi hắn nói chuyện, hắn lại mang theo sự cuồng nhiệt: "Tôi có một ý tưởng hoàn hảo."
Tạ Tiểu Chu chớp chớp hàng mi và im lặng.
Bác sĩ Bird Beak ôm Tạ Tiểu Chu vào lòng: "Vừa rồi tôi rất có hứng.
Phẫu thuật có thể thay đổi trí nhớ của một người và làm rối loạn nhận thức của họ.
Biến nóng thành lạnh, đau thành vui, yêu thành ghét — cậu nghĩ sao?"
Da Tạ Tiểu Chu bị mấy cái phụ kiện trên áo khoác của bác sĩ cộm cho có chút khó chịu, cậu cũng bắt đầu có chút buồn ngủ.
Kể từ khi tham gia tiết mục đến giờ, cậu đã phải trải qua rất nhiều chuyện chỉ trong một ngày, cơ thể cậu vốn đã kiệt quệ, nhưng ý thức của cậu lại phi thường sinh động.
"Nhàm chán." Tạ Tiểu Chu khinh bỉ nói, "Đây là sự hoàn hảo mà anh nói đó sao? Vậy thì sự hoàn hảo này của anh cũng không đáng một đồng.
"Loạn xạ, không hề có kết cấu nhất định, tôi chỉ cảm thấy cái này vốn chẳng có ý nghĩa gì.
Tôi cho rằng, anh có thể tự lập ra một kế hoạch thật vĩ đại, chứ không phải cứ dùng đồ bây bạ lại lãng phí thời gian, bác sĩ ạ."
Những ngón tay đặt trên người Tạ Tiểu Chu khẽ run lên.
Không phải tức giận, mà là...!cảm giác hưng phấn khó tả.
Bác sĩ chưa từng bị đối xử như thế này.
Những người đó...!những sinh vật đó, chỉ phục tùng các thí nghiệm của hắn trong sự kính sợ mà không dám đưa ra bất kỳ đề xuất mang tính xây dựng nào.
Họ chỉ biết tâng bốc và khen ngợi những vật thí nghiệm này là tài tình và vô song nhất trên thế giới.
Họ không thể nhìn thấy sai sót.
Họ không thể nhìn thấy sự không hoàn hảo.
Cái lời nói dối này, ngày này qua ngày khác lặp lại, đến cả hắn cũng dần bắt đầu tin vào nó.
Cho đến khi Tạ Tiểu Chu xuất hiện.
Những lời như tiếng sét bên tai đó, đánh thức hắn khỏi giấc mộng viễn vông.
Cho hắn biết rằng những tác phẩm mà hắn cho là hoàn hảo, đều là những thứ hạ phẩm.
Các hành động này lặp đi lặp lại, không có tầm nhìn sáng tạo, sẽ chỉ nhốt hắn mãi trong một nhà giam, không có lối thoát.
Thứ hắn cần...!là một thứ gì đó thú vị hơn, tươi mới hơn.
Hắn cần một ai đó có thể từ chối, có thể khinh thường, còn có thể đưa ra những gợi ý mới lạ hơn.
Bác sĩ Bird Beak nhìn Tạ Tiểu Chu với ánh mắt dịu dàng hơn, gần như là trìu mến - nó thậm chí còn trìu mến hơn khi Từ Thiên Thu nhìn hắn.
"Vậy ngài có ý kiến gì hay ho không?" Bác sĩ dùng kính ngữ.
Tạ Tiểu Chu quay đầu sang một bên.
Ánh trăng lờ mờ từ cửa sổ chiếu vào, chiếu lên gò má hồng nhuận của cậu, nhìn nhu tình mà lại tàn nhẫn.
"Không." Tạ Tiểu Chu thở dài, "Bác sĩ, vừa rồi, anh đã làm tôi rất thất vọng, trước khi anh có thể chứng minh năng lực của mình, tôi sẽ không nói gì cả."
Bác sĩ lần đầu tiên cảm thấy chân tay luống cuống, như là tình yêu cuồng nhiệt đang đối đãi ái nhân lại chẳng hiểu rõ người nọ muốn nói gì như thế nào, chỉ có thể hèn mọn dò hỏi: "Vậy tôi nên làm gì đây?"
Tạ Tiểu Chu nghiêng đầu nhìn bác sĩ, đưa tay ra, như là giáo phụ đang dạy con hành lễ, vuốt v3 mặt nạ mỏ chim, nhẹ giọng nói: "Bác sĩ, đêm đã khuya rồi, nên đi ngủ."
Cứ vậy Tạ Tiểu Chu dựa vào ngực bác sĩ, không chút do dự nhắm mắt lại mà ngủ ngon lành.
Bác sĩ duy trì động tác đó một lúc, rồi cẩn thận đặt chiếc nơ hoa hồng xuống, tham lam mà nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ đó.
Tinh tế cỡ nào.
Xinh đẹp làm sao.
Quan trọng hơn, cậu ấy còn có một bộ óc hấp dẫn hơn cả cơ thể mỏng manh của mình.
Một bông hồng như vậy...
Vậy mà thật sự thuộc về hắn.
Không phải vật thí nghiệm, không phải thú cưng mà là kẻ đồng lõa điên rồ không kém, là sự cộng hưởng trong tâm hồn.
Hài lòng, bác sĩ từ từ nằm xuống một bên.
Hơi thở của Tạ Tiểu Chu đều đặn không có bất kỳ dao động nào.
Nhưng thực ra cậu vốn không ngủ, chỉ đơn giản là nhắm mắt lại.
May mắn là, bác sĩ vậy mà bị lừa.
——Cậu không có bất kỳ ý tưởng tuyệt vời nào, và cậu cũng không biết làm thế nào để bày tỏ được điều đó.
Vậy mà vẫn có thể đem đi dối người.
Nhưng không ngờ là cậu càng coi thường và khinh miệt bác sĩ, thì bác sĩ lại càng phấn khích.
Chẳng lẽ, phương pháp này thật sự rất hữu dụng sao?
***
Khi tỉnh dậy, ngoài cửa sổ đã là rạng sáng.
Thành phố bị bao phủ trong sương mù, ngay cả khi mặt trời đã ló dạng, ánh nắng vẫn xám xịt, nhìn có vẻ không được tốt cho lắm.
Tạ Tiểu Chu lặng lẽ mở mắt.
Bác sĩ vẫn nằm ở tư thế đó bên cạnh cậu, nhưng một chiếc giường bệnh thông thường vốn không thể nằm hai người, nên ậu gần như nằm gọn trong lòng bác sĩ.
Đôi mắt trắng đen, nhìn lên.
Tư thế này cho phép nhìn thấy khuôn mặt như điêu khắc thông qua các kẽ hở của mặt nạ.
Ngũ quan thâm thúy, tràn đầy vẻ đẹp cổ điển, làn da có chút trắng bệch vì thiếu ánh nắng, trắng đến mức có thể nhìn thấy cả gân xanh nổi lên.
Hắn mở mắt ra.
Tạ Tiểu Chu bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, nhưng vẫn bình tĩnh nói:"Bác sĩ, tôi có một đề nghị nhỏ.
Bác sĩ lập tức tỉnh táo lại: "Là cái gì?"
"Tôi muốn biết một chút về phù thủy." Tạ Tiểu Chu hai mắt sáng ngời, ngữ khí thoải mái, "Tôi muốn xem cô ấy làm sao thi triển ma pháp kỳ dị, có thể thông qua giãi phẫu mà tước đoạt đi năng lực thi triển phép thuật của cô hay không, anh thấy sao?"
Bác sĩ thốt lên, "Đúng là ý tưởng rất tuyệt vời."
Hai người nhìn nhau cười cười.
Tạ Tiểu Chu nghĩ thầm.
Đi tìm để đánh dấu tiến độ?
Vậy thì vì soa không đem từng người đến trước mặt, rồi nghiên cứu chúng cẩn thận hơn.
Dù sao cũng không cần làm gì cả.
Tác giả có lời muốn nói:
①Bong bóng Tulip, còn được gọi là hiệu ứng hoa Tulip (một thuật ngữ kinh tế), bắt nguồn từ một sự kiện lịch sử ở Hà Lan vào thế kỷ 17.
Có lẽ là một thuật ngữ tài chính, tôi đã đọc được nó khi đang đọc các bài báo khác..