Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center

Chương 70: 70: 《 Cô Nhi Viện Phúc Âm 》8




Sau khi Tạ Tiểu Chu nói xong câu kia, trong phòng chỉ có an tĩnh, tiếng củi lửa trong lò sưởi trong tường vẫn đang bùm bùm cháy.
Mang theo ánh lửa ấm áp đem phòng chia thành hai.
Tạ Tiểu Chu một tay chống cằm, trong đó một ngón tay chỉ nhẹ nhàng mà cọ qua khóe môi, chờ giáo phụ trả lời.
Giáo phụ ngồi tại chỗ ánh sáng không thể chiếu đến, hoàn toàn ở trong bóng tối, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng trên người hắn, bị tây trang bao phủ, thành ra một đường cong thẳng tắp.
Từ nãy đến giờ, màn hình phòng phát sóng trực tiếp đều bị "Aaaa" bao trùm, khán giả tỏ vẻ kích động.
[Tui vui, giáo phụ trong tiết mục này khiến tui quá vui!]
[Mê hoặc giáo phụ? Vậy mà còn có chuyện tốt này?]
[Chu Chu cùng giáo phụ bị tôi khóa cứng, BOSS hệ cấm dục quá thơm, hút rột rột]
[Tôi bò tường tôi lại bò tường, quý ngài thật sự là rất xin lỗi, ngây thơ vô tri vẫn không bằng cấm dục ẩn nhẫn!]
Tạ Tiểu Chu nghiêng nghiêng đầu, thiếu đi sự cẩn thận ngày thường một ít, cánh môi khẽ mấp máy, nói ra hai chữ kia: "Giáo phụ?"
Âm cuối hơi kéo dài, mang chút điệu bộ ngả ngớn.
Giáo phụ đang ngồi đối diện cậu, nửa khuôn mặt bị bóng đêm che giấu, chỉ có mắt kính một gọng bên trái ảnh ngược ra chút ánh sáng.
Qua một lúc lâu sau, nơi đó truyền đến tiếng nói có chút khàn khàn.
"Không, ta không sợ ngươi." Hắn phủ nhận lời nói của thiếu niên.
Đối với giáo phụ mà nói, một thiếu niên nhân loại lại có thứ đáng để sợ hãi gì chứ?
Cổ thiếu nên tinh tế như thiên nga, làn da trắng nõn kiều nộn như đóa hoa, đôi mắt thanh triệt sáng ngời như mặt hồ......
Cậu giống như là từ tất cả những thứ tốt đẹp đắp nặn mà thành, mà tưhs này, ở trước mặt tử vong không chịu nổi một kích.
Chỉ cần giáo phụ nguyện ý, liền có thể dễ dàng mà cướp đi cái mạng nhỏ này.
Nhưng giáo phụ cũng sẽ không làm vậy, từng ấy năm tới nay, hắn vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt điều luật, tuân thủ quy tắc, cũng không vượt quá giới hạn.
Ở trong cô nhi viện Phúc Âm, đã chịu trừng phạt, chỉ có những người phạm phải tội lỗi.
Đối với giáo phụ mà nói, nhân sinh mang đến tội nghiệt, cần phải ước thúc, ức chế, như không thể, mới yêu cầu phải trả bằng máu.
Còn lại......!Chỉ cần thành tâm sám hối, hắn tự nhiên sẽ cho họ thương hại cùng khoan thứ.
Giáo phụ nâng tay lên, nhẹ nhàng mà đỡ mắt kính một gọng bên mắt trái, xích bạc rũ ở sườn mặt phát ra tiếng vang nhỏ vụn.
Thiếu niên cũng không phạm phải nghiêm trọng sai lầm gì, nếu thương tổn cậu, chẳng khác nào đem sự kiên trì của giáo phụ nhiều năm qua đốt quách cho rồi.
Đây là thứ không được cho phép.
Nhưng lúc nhìn đến thiếu niên, bản năng giết chóc giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, ngọn lửa không ngừng nghỉ mà lấp li3m trái tim giáo phụ.
Rung động, đau đớn, tức giận......Mặt trái cảm xúc đọng lại đã lâu lập tức cuồn cuộn tiến lên.
Cánh tay Giáo phụ đặt ở trên tay vịn sô pha, lúc này ngón tay được cắt cẩn thận nhẹ nhàng run lên, theo sau chính là mạnh mẽ mà áp xuống mặt trái cảm xúc.
Dùng phương thức này tới áp chế bản năng rất thống khổ, nhưng đúng là bởi vì thống khổ như vậy, mới có thể khiến giáo phụ càng thêm bình tĩnh.
Giáo phụ lấy cách chuyện không cho từ chối nói: "Ta yêu cầu ngươi mài giũa ta."
Lông mi Tạ Tiểu Chu rung động một chút, nửa người trên hơi rướn về phía trước, sườn mặt ảnh ngược ra ánh lửa cháy đỏ, bày biện ra một loại mê người: "Nguyện nghe kỹ càng."
Giáo phụ thong thả kể ra, thanh âm chảy xuôi ở trong phòng: "Ta có tội."
Giọng nói cừa dứt, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chuông vang.
Trong tiếng chuông bao trùm, lời nói giáo phụ cực kỳ rõ ràng: "Là lúc gặp ngươi, ta liền không thể khắc chế được tội ác trong lòng, muốn phóng thích d*c vọng giết chóc."
"Ta không biết d*c vọng này từ đâu mà đến, nhưng ta cần phải dọn dẹp."
Tạ Tiểu Chu: "......"
Từ từ.
Có chút phức tạp.
Thấy cậu liền muốn giết cậu là sao?
Tạ Tiểu Chu lớ ngớ ra được gì đó, nhưng vẫn không quá chắc chắn, hỏi: "Ta đây nên giúp ngài thế nào, giáo phụ?"
Ngón tay thon dài của giáo phụ giao nhau đặt ở trước ngực, tóc đen không chút cẩu thả chải về phía sau, có thể rõ ràng mà thấy được vẻ bình tĩnh lãnh đạm trên mặt hắn: "Ngươi có thể mê hoặc ta, chọc giận ta, làm ta sinh ra sát ý.

Mà ta sẽ nhẫn nhịn tất cả."
Tạ Tiểu Chu rốt cuộc cũng biết giáo phụ nói "Mê hoặc ta" là có ý gì.
Cũng không phải mê hoặc trên mặt chữ, mà chỉ là đơn thuần bảo cậu khiến giáo phụ sinh ra ác ý, dùng phương thức này để mài giũa bản tâm chính mình mà thôi.
Còn sát ý không rõ trong lòng của giáo phụ kia, Tạ Tiểu Chu đoán, có lẽ là tác phẩm của tổ tiết mục dùng để ngáng chân cậu.
Tổ tiết mục đột nhiên đem cậu đầu quân vào tiết mục này, chính là muốn dùng tay giáo phụ tới để giết cậu.


Nhưng tổ tiết mục lại không thèm suy xét đến tính cách của giáo phụ, đây chính là ngoài ý muốn lớn nhất.
Giáo phụ là kẻ khổ hạnh khắc nghiệt, cho tới nay đều đàn đè ép bản năng, dựa theo điều luật công bằng công chính mà đối đãi với mỗi người.
Hắn sẽ không tự tiện kết luận một người, cũng sẽ không rõ tại sao lại sinh ra sát ý, bởi vì đó là thứ không được cho phép.
Cho nên đương lúc sự "Không cho phép" này xuất hiện ở trên người Tạ Tiểu Chu, phản ứng đầu tiên của giáo phụ cũng không phải là giết cậu, mà là nhẫn nhịn bản năng giết chóc.
Vì tu hành hoàn mỹ, hắn thậm chí có thể nói ra câu Tạ Tiểu Chu tới mê hoặc hắn đi.
Tạ Tiểu Chu: Thoát mẫn phản ứng
Trong phòng lại chìm vào an tĩnh.
Một lát sau, Tạ Tiểu Chu đột nhiên mở miệng: "Cái gì đều có thể?"
Giáo phụ gật đầu, đồng ý: "Cái gì đều có thể."
Nghe được hai người nói chuyện với nhau, khán giả phòng phát sóng trực tiếp sôi nổi bày mưu tính kế.
[Cởi tây trang của giáo phụ!]
[Làm loạn tóc của giáo phụ!]
[Đem mắt kính một gọng của giáo phụ tháo xuống!]
[Làm giáo phụ *** lại **** cuối cùng ***]
[Đằng trước, mi nói hình như rất không đúng nha, rốt cuộc đã ghi cái gì? Tất cả đều bị hài hòa cả rồi]
Tạ Tiểu Chu đương nhiên là không nhìn được khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp đang rải hoa, nhưng, cậu không nghĩ lâu lắm, liền có tính toán.
Giáo phụ bảo cậu như thế chỉ vì muốn tiêu trừ bản năng giết chóc, cũng không quy định sẽ dùng phương pháp gì.
Vậy, cậu quyết định dùng một loại bản năng khác lấn át đi giết chóc.
Nếu là những tiết mục khác, Tạ Tiểu Chu chắc chắn sẽ không làm như vậy, chỉ là hiện tại cậu đã bị bảy tội lỗi ảnh hưởng, phóng đại ý nghĩ nội tâm đ ến vô hạn.
Đương nhiên, chính cậu cũng không biết đã mình thay đổi.
Chỉ thấy bàn tay Tạ Tiểu Chu chống ở sô pha tay vịn, chậm rãi đứng lên.

Cậu giống như một con mèo uyển chuyển nhẹ nhàng mà đi qua khoảng cách ban đầu giữa hai người, dừng lại ở trước mặt giáo phụ.
"Giáo phụ." Tạ Tiểu Chu hạ th@n, nhìn thẳng cặp mắt đen nhánh kia, cậu hỏi, "Cho dù thế nào, ngài đều sẽ nhẫn nhịn sao?"
Bị thiếu niên tiếp cận như thế, ánh mắt giáo phụ lướt qua cái cổ trắng như thiên nga đang uốn éo, ngón tay không tự chủ được mà khẽ co lại, lại thả lỏng ra: "Đúng vậy." Hắn cứ như rất kiên định với tín niệm của chính mình, "Ta sẽ nhịn."
Tạ Tiểu Chu được câu trả lời vừa lòng, một tay ấn ở trên bờ vai to rộng của giáo phụ, một tay khẽ cong lên, đầu ngón tay mảnh khảnh hoàn toàn đi vào trong tóc hắn, cậu nhẹ nhàng hỏi: "Như vậy sao?"
Ngón tay động đậy, chải vuốt tóc đen chỉnh tề khiến nó rối loạn, trong đó mấy cọng dừng ở trên trán, thoáng làm nhạt đi một ít lạnh nhạt trên mặt giáo phụ.
Mí mắt Giáo phụ thật khẽ mà chớp động một cái, cứ như đang đè nén gì đó, hắn nói: "Tiếp tục."
Tạ Tiểu Chu thu lại tay, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chăm chú vào người trước mặt, dường như đang nghĩ bước tiếp theo nên làm thế nào.
Màu sắc trên người Giáo phụ đơn giản, chỉ có hai màu đen trắng.
Tây trang màu đen, làn da tái nhợt cùng gọng kính trong suốt, thứ mang theo màu khác duy nhất, chỉ có đôi môi hơi mỏng kia.
Nhưng màu hồng đó cũng rất nhạt nhẽo, trong nháy mắt, liền sẽ bị hai màu đen trắng bao phủ.
Tạ Tiểu Chu từ từ nhìn lướt qua.

Đầu ngón tay như có như không xẹt qua trên má, một đường xuống phía dưới, ngược lại túm chặt cúc áo trên tây trang.
Cúc áo cũng là màu đen, phái trên điêu khắc hoa văn mỹ lệ phức tạp.
Tạ Tiểu Chu dùng lòng bàn tay vuốt v e một chút, cảm thụ được hoa văn phía trên, cũng không có cởi ra, mà là dùng phương thức càng thô lỗ hơn —— giật xuống.
Đinh ——
Cúc áo rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy, thật lâu không biến mất.
Giáo phụ vẫn luôn cũ kỹ cấm dục, mỗi một cái cúc áo đều bị đóng chặt, cổ áo cổ tay đều kín kẽ, không để lại chút khe hở.
Mà lúc này, cúc áo trên cùng kia bị giật xuống, cổ áo rộng mở, có thể thấy được lớp da thịt tái nhợt bên trong.
Tái nhợt lại mạnh mẽ.
Tạ Tiểu Chu giơ tay áp lên, có thể rõ ràng mà cảm nhận được một lớp cơ bắp hơi mỏng đang theo nhịp hô hấp mà thong thả phập phồng.
"Còn muốn tiếp tục không? Giáo phụ." Tạ Tiểu Chu nhấn mạnh hai chữ phía sau, tựa như nhắc nhở giáo phụ, hiện tại cậu đang làm ra chuyện vi phạm nguyên tắc.
Giáo phụ khép lại đôi mắt, thoạt nhìn trên mặt rất bình tĩnh, chỉ là mu bàn tay đã xuất hiện gân xanh, có thể thấy được hắn đang dùng sức như nào, mới có thể khống chế được bản năng của chính mình.
"Tiếp tục." Hắn như thế nói.
Tạ Tiểu Chu nhìn bộ dáng giáo phụ kiềm chế vùng vẫy, cười khẽ một tiếng, duỗi tay ôm bờ vai của hắn, cúi đầu đem gương mặt của mình dán lên.

Đó là độ ấm của nhân loại.
Trên người nhân loại mang theo tội ác, nhưng ác ma đến từ vực sâu, chính là bản thân tội ác.
Có thể nói, ở một mức độ nào đó, hai người đều có lực hấp dẫn của nhau.
Trong bất tri bất giác, tần suất hô hấp của giáo phụ trở nên có chút hỗn loạn, dưới làn da tái nhợt, một bóng đen đang kích động, đại biểu cho bản năng tùy thời sẽ từ sâu trong nội tâm chạy ra.
Không, không phải như vậy.
Này cũng không phải bản năng giết chóc......
Giáo phụ đang muốn ngăn lại loại này hành vi.

Nhưng không nghĩ tới, Tạ Tiểu Chu ngẩng đầu, ánh nước trong mắt long lanh, đột nhiên cười với hắn.
Sau đó không hề báo trước, Tạ Tiểu Chu hôn lên.
Không phải loại hôn môi để cho qua, mà là......!Giống như có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, mang theo ý vị chiếm hữu, muốn đem mỗi một tấc đất đều nhuốm lửa.
Giáo phụ thậm chí cảm nhận được mùi máu tươi tản ra giữa môi răng.
Này không phải giết chóc, là một loại bản năng khác, đó là thứ chưa bao giờ trải nghiệm qua, nhưng vẫn nấp trong sâu trong cốt tủy, cho dù dùng phương pháp gì cũng đều không thể hủy diệt.
Ác ma đại biểu cho bản thân tội ác, nhân loại có tội, ở trên người ác ma chỉ là tồn tại gấp bội lần.
Nhiều năm như vậy, giáo phụ vẫn luôn ức chế bản năng của mình, giống như dưới mặt biển là dung nham đang yên lặng thiêu đốt, nhìn như bình tĩnh, thật ra lại sóng ngầm mãnh liệt, vẫn luôn chờ đợi một ngày bùng nổ.
Mà núi lửa yên lặng đã lâu, lúc phun trào ra đặc biệt cực nóng.
Tạ Tiểu Chu nói nhỏ: "Giáo phụ, lúc này mới gọi là —— mê hoặc."
Đó là thanh âm so với thứ trong vực sâu còn muốn mê hoặc lòng người hơn nhiều.
Sau lớp kính, trăng máu trong mắt trái lại như ẩn như hiện.
Lấy thân thể làm chiến trường, sinh ra liền có bản năng cùng lễ giáo hình thành trói buộc vật lộn với nhau, giãy giụa.
Cuối cùng không biết là bên nào thắng lợi, giáo phụ duỗi tay đè lại bả vai Tạ Tiểu Chu, không cho cậu tới gần thêm chút nữa.
Tạ Tiểu Chu khó hiểu mà chớp mắt, quan tâm hỏi: "Giáo phụ?"
Thanh âm Giáo phụ càng thêm khàn khàn: "Xin lỗi......" Hắn cấm chính mình suy nghĩ càng nhiều, từ trên sô pha đứng lên sau, nói một câu, "Xin lỗi không tiếp được một lát."
Bước chân Giáo phụ trầm ổn mà đi ra khỏi phòng, nhìn qua chưa từng có chút cảm xúc dư thừa.
Tạ Tiểu Chu chiếm cứ sô pha giáo phụ vừa mới ngồi, dựa vào đệm dựa mềm mại, có chút khó hiểu mà nghiêng đầu.
Chẳng lẽ như vậy vô dụng sao?
[a a a a ——]
[Giáo phụ, chú không bị gì hết sao???]
[Tui muốn xem nữa, lưu lượng nhà tui rất nhiều, loại cốt truyện này tui còn có thể xem lại cả mười giờ!]
[Ác ma chẳng phải có d*c vọng rất mạnh sao? Sao lại thế này, này cũng có thể nhịn, không hổ là giáo phụ]
[Mấy người kích động cái gì.

Cứ giống tui đi nè, tui từ đầu đã biết, cho dù xảy ra cái gì, tổ tiết mục cũng sẽ không phát ra, hài hòa hiểu không? Hài hòa!]
[Tôi đã hiểu, tổ tiết mục mi ra trả điểm để xem đi, tui nhất định sẽ tiêu tiền mà]
***
Lạch cạch ——
Cửa phòng bị khóa lại.
Giáo phụ vẫn luôn giữ vững lý trí dừng bước chân.
Hắn duỗi tay đỡ vách tường, cúi đầu nhẹ thở gấp, có thể thấy được mu bàn tay đã xuất hiện một dấu vết màu đen.

Hoa văn phức tạp kia hoành hoành trên làn da tái nhợt, lộ ra sự tà ác cùng tội nghiệt.
Giáo phụ cúi đầu.
Tí tách.
Một chút mồ hôi từ dưới gáy chảy xuống, rơi trên mặt đất.
Không được.

Giáo phụ nhắm hai mắt lại, cũng che khuất trăng máu hiện lên trong mắt.
Đây là thứ không được cho phép, bị cấm......!tình cảm.
Ngón tay Giáo phụ cọ qua vách tường, chậm rãi quỳ xuống mặt đất, bóng tối mạnh mẽ đi lên, bao phủ thân thể hắn, chỉ còn lại tiếng th ở dốc thô nặng.
Cứ như, đang đè nén gì đó.
***
Tạ Tiểu Chu yên lặng đếm đến hai ngươi, vẫn chưa thấy giáo phụ về, liền biết hẳn là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không trở lại.
Cậu ngồi ngốc trên sofa một lát, cảm thấy có chút nhàm chán, liền dạo quanh phòng một vòng.
Nơi này là chỗ ở của giáo phụ, nhưng trong phòng cũng không có vật phẩm riêng tư gì, thấy nhiều nhất chính là một đống sách được bày đến chỉnh tề.
Cậu cầm một quyển lên đọc thử, nội dung bên trong cao thâm tối nghĩa, đều là về nhân tính, thần học.
Xem không hiểu.
Tạ Tiểu Chu lại đem sách bỏ lại, nghe thấy ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng chuông vang.
Nghĩ thầm, cậu bị giáo phụ đưa tới đây, chắc là sẽ không cần làm theo bảng giờ giấc đâu nhỉ?
Nhưng Tạ Tiểu Chu lại có chút không chắc chắn, từ trong phòng đi ra ngoài, muốn xuống xem thử.
Bên ngoài hành lang đen nhánh.
Tạ Tiểu Chu đi một vòng, vẫn là sẽ trở lại tại chỗ —— cửa đi ra ngoài không thấy.
Chẳng lẽ này lại là một mật thất sao?
Tạ Tiểu Chu tìm không thấy cửa ra, đành phải lết trở về.

Ở trên đường, cậu thấy khung ảnh lồ ng kính treo trên hành lang, lại nhiều thêm một bức họa.
Nội dung bức họa thứ sau xuất hiện.
Cảnh vẻ là một đám ánh sáng lộng lẫy, đồng vàng chất thành núi nhỏ, trân bảo, đồ cổ cùng trang sức đá quý đều bị tùy ý ném xuống đất, xa hoa lãng phí lại hoa lệ, lóe đến mức khiến mắt người cũng có chút đau.
Tạ Tiểu Chu dời mắt khỏi chùm ánh vàng rực rỡ kia, thấy phía trên có bộ dạng mơ hồ của một quái vật hứng thú dạt dào mà nhìn chăm chú vào phía dưới.
Dưới thứ đồng vàng đang che lấp, từng bộ thi thể nằm ở chỗ đó, máu tươi giàn giụa.
Tham lam sẽ khiến cho tranh đấu, dẫn đến tử vong.
Tạ Tiểu Chu nhìn trong chốc lát, nhấc chân đi đến bức họa cuối cùng, chỉ có nơi đó vẫn trống rỗng.
Bảy tội lỗi, còn dư lại sắc dục.
Ải sắc dục này sẽ diễn ra như nào nhỉ?
Ở trong tiết mục âm phủ, chắc sẽ không có người nào lại sinh ra loại d*c vọng này đi?
Tạ Tiểu Chu vuốt cằm, ảo tưởng một chút.
Chẳng lẽ đem các khách mời nhốt ở phòng tối, sau đó để một đám mỹ nhân lại đó mê hoặc bọn họ sao?
Cái này hình ảnh này có chút khôi hài.
Người khác thì không biết, chính Tạ Tiểu Chu lại rất rõ ràng, sau khi trải qua nhiều tiết mục như vậy, gặp nhiều BOSS phong cách khác biệt như vậy, mỹ nhân kế thật đúng là không làm gì được cậu.
Vì thế cậu cũng không để chuyện này trong lòng, về phòng.
Giáo phụ còn chưa trở về.
Tạ Tiểu Chu cuộn tròn ở trên sô pha, cảm thấy có chút mệt rã rời, liền ôm thảm nặng nề ngủ.

Khi nửa ngủ nửa tỉnh, bên tai truyền đến chút động tĩnh.
Như là có thứ gì đó đang đập cửa.
Cậu dụi đôi mắt, mở cặp mắt buồn ngủ mông lung, vừa lúc thấy trên tường trống rỗng xuất hiện một cánh cửa, cửa đột nhiên mở ra, một đôi cánh trắng tinh từ giữa xuất hiện.
Thiên sứ cùng ác ma có đánh cựoc, ai không thể hoàn thành đánh cược, ai cũng không thể gi3t chết đối phương.

Hơn nữa thiên sứ sống rất dai, cho dù bị giáo phụ bóp nát xương cốt, cũng vẫn khỏe đoan đoan mà sống.
Chỉ là hiện tại nó biến thành trạng thái một đám bùn lầy, nhìn dáng vẻ, so với lúc trước còn kh ủng bố hơn.
Tạ Tiểu Chu nháy mắt liền tỉnh táo lại.
Cậu thật muốn chạy ra ngoài, nhắc nhở một câu: "Lớn lên xấu không phải ngươi sai, nhưng tốt nhất là đừng ra ngoài dọa người nha."
Động tác Thiên sứ dừng một chút, cũng không biết có phải nghe theo cậu nói hay không, cũng không ra nữa, chỉ kẹt ở cửa, mấy con mắt lập loè một chút.
Tạ Tiểu Chu lẳng lặng mà cùng thiên sứ nhìn nhau, sau đó nghe được thiên sứ mở miệng: "Cùng ác ma làm bạn, ngươi sẽ xuống địa ngục."
Tạ Tiểu Chu là một tên theo thuyết vô thần, chưa bao giờ tin tưởng tôn giáo, càng không cần phải nói đến hiện tại còn ở trong loại tiết mục âm phủ này, làm sao bị cái loại lời này dọa được chứ.
Cậu nâng tay, tùy ý nói: "Nếu chúng ta ở đó ta hẳn là người cai quản địa phủ, đừng vượt khu vực chấp pháp nha."
Thiên sứ: "......"
[Ha ha ha ha]
[Logic của Chu Chu hoàn toàn không có vấn đề!]
[Địa ngục phương Tây còn muốn nhốt quỷ phương Đông?]
[Chu Chu thật đáng yêu, nếu là biến thành quỷ, biệt thự lớn nhà tui cho cậu ở nha]
Cánh Thiên sứ run rẩy một lát, biết thiếu niên trước mặt này có chút khó chơi, vì thế quyết định đổi phương pháp khác: "Ngươi không muốn biết, nên làm sao để rời đi sao?"

Tạ Tiểu Chu dứt khoát lưu loát mà nói: "Không muốn."
Thiên sứ không ngờ sẽ được câu trả lời này, chần chờ hỏi: "Ngươi nói thật?"
Tạ Tiểu Chu bình đạm mà trả lời: "Giả."
Thiên sứ: "?"
Tạ Tiểu Chu không chút lưu tình mà chọc thủng lỗ hổng trong lời nói của thiên sứ: "Ngươi dùng lời kịch này để gạt ta hai lần, là cảm thấy ngươi quá thông minh hay là ngươi quá ngu đần?"
Thiên sứ rối rắm, hỏi: "Hai thứ có gì khác nhau sao?"
Tạ Tiểu Chu nói trắng ra: "Không có gì khác nhau, đều tỏ vẻ đầu óc của ngươi có vấn đề."
Thiên sứ: "......"
Tạ Tiểu Chu ngáp một cái: "Còn có chuyện gì không? Không có việc gì thì lăn đi."
Trải qua nhiều ngày quay chụp này tiết mục như vậy, cậu đã sớm biết, ở trong tiết mục này, không có quỷ quái tồn tại, giết người chỉ có lòng người trong tội ác.
Mà cho dù là thiên sứ hay giáo phụ, đều không thể trực tiếp thương tổn các khách mời.
Thiên sứ thấy bộ dạng của Tạ Tiểu Chu, dứt khoát không nhiều lời, trực tiếp nói rõ: "Chìa khá cửa lớn của cô nhi viện này trong tay ác ma, chỉ có lấy được chìa khóa mới có thể rời khỏi nơi này."
Tạ Tiểu Chu híp mắt, nhìn như không kiên nhẫn, nhưng thật ra trong lòng lại rất rõ ràng, chỉ muốn moi ra càng nhiều manh mối.
Cậu lười biếng mà dựa vào sô pha: "Nha? Thật vậy chăng?"
Thiên sứ cực lực chứng minh lời mình: "Ta chính là thiên sứ đại biểu cho tốt tính, sẽ không gạt người."
Tạ Tiểu Chu: "Vậy ngươi nói thử xem, nên làm thế nào mới có thể lấy được chìa khóa?"
Giọng nói của Thiên sứ có chút kỳ lạ: "Chỉ cần ngươi lại đây, ta liền nói cho ngươi, làm sao lấy được chìa khóa từ trên người giáo phụ."
Tạ Tiểu Chu thẳng tắp mà nhìn thiên sứ, hỏi: "Vì sao không phải ngươi lại đây?"
Thiên sứ nghẹn nửa ngày, chỉ có thể nói: "Ác ma ở chỗ này không gì làm không được, chỉ có ở trong căn phòng này, chúng ta nói chuyện với nhau mới không bị hắn nghe thấy." Thiên sứ biết Tạ Tiểu Chu cố kỵ điều gì,bày ra thân thể xụi lơ của mình, "Ngươi xem, ta đã như vậy rồi, còn có thể động chạm gì tới ngươi chứ?"
Tạ Tiểu Chu: "Ngươi có thể dọa ta."
Thiên sứ: "......"
Tạ Tiểu Chu miệng nói như vậy, nhưng nhìn thiên sứ còn chưa khỏi thương thế, lúc này mềm oặt mà ngã xuống đất, nằm đến đứng không nổi, vừa thấy liền không có sức chiến đấu gì.
Mà nó hẳn là cũng không thể trực tiếp thương tổn khách mời—— nếu có thể, căn bản không cần thiết phải tiêu hao dụ bọn họ vào mật thất làm gì, lại dùng bảy tội lỗi hại chết khách mời.
Hiện tại tội lỗi còn dư lại là......!Sắc dục.
Tạ Tiểu Chu cân nhắc một chút, nghĩ thầm cho dù thật sự xuất hiện một ải sắc dục này, cậu cũng sẽ không trúng chiêu.
Mà thiên sứ nói không chừng thật sự biết chút gì đó.
Thế là cậu đứng lên, đi tới chỗ thiên sứ.
Đi tới cửa, Tạ Tiểu Chu lúc này mới phát hiện phía sau thiên sứ là một căn phòng trống.
Bên trong cái gì cũng không có, chỉ có vách tường tuyết trắng xung quanh, không có nguồn sáng chiếu rọi, lại vẫn sáng lên như cũ.

Nhìn chăm chú hồi lâu, giống như tội ác tày trời nhất cũng có thể tinh lọc.
Tạ Tiểu Chu dừng lại hai bước trước cửa: "Ngươi có thể nói."
Thiên sứ: "Ngươi vào đây."
Xem dáng vẻ này của thiên sứ, Tạ Tiểu Chu liền biết căn phòng này có vấn đề.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn chạy khỏi đây thôi, không cần phải lấy mạng mình đi mạo hiểm, lắc đầu: "Không, ta không vào đâu."
Thiên sứ uy hiếp nói: "Ngươi không tiến vào, ngươi liền vĩnh viễn không biết làm sao lấy được chìa khóa."
Tạ Tiểu Chu tỏ vẻ: "Không biết thì không biết thôi."
Thiên sứ nhìn Tạ Tiểu Chu lùi một bước, có chút tức muốn hộc máu: "Ngươi sẽ bị ác ma vây ở chỗ này, vĩnh viễn, vĩnh viễn!"
Tạ Tiểu Chu: Hề, những BOSS lúc trước cũng đều nói như vậy.
Cậu ngồi lại trên sô pha, chờ giáo phụ về.
Lời Thiên sứ nói tám chín phần mười là sự thật, chìa khóa ở trong tay giáo phụ, còn làm sao mà lấy được, cậu tự có biện pháp.

Còn căn phòng kia của thiên sứ, chắc chắn không thể vào......
Nghĩ nghĩ, Tạ Tiểu Chu bỗng nhiên cảm thấy mí mắt có chút nặng, đầu một chút lại một chút, gục xuống.
Mà không biết từ khi nào, cửa phòng thiên sứ mở rộng, trong đó một chùm tia sáng sáng ngời chùm nghiêng nghiêng chiếu tới, vừa lúc bao phủ lên Tạ Tiểu Chu.
Roẹt ——
Da thịt Thiên sứ bắt đầu rạn nứt, lông chim cũng từng cái từng cái rơi xuống.
Trong ánh mắt nó xuất hiện một cảm xúc rất kỳ lạ.

Nếu không tiến vào, nó cũng chỉ có thể làm phòng "Đi ra ngoài".
Tiền đặt cược lần này, nó nhất định sẽ thắng.
Trên thế giới chưa từng có tấm lòng lộng lẫy như kim cương, nếu có, kia cũng chỉ là chưa từng trải qua hắc ám sâu nhất.
Cho dù trảe bất kỳ giá gì, nó đều phải hủy diệt thiếu niên này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.