Bối cảnh cô nhi viện Phúc Âm hoàn toàn tối xầm lại, chùm ánh sáng cuối cùng đều biến mất.
Trong sương mù mỏng, kim đồng hồ và kim phút trên gác chuông dừng lại, không động nữa.
Hình ảnh như yên lặng, phòng phát sóng trực tiếp, làn đạn liên tiếp lướt qua, đem màn hình che đậy đến không chút kẽ hở.
[???]
[ Chu Chu thật sự đem giáo phụ mang ra ngoài sao?]
[tổ tiết mục cho phép làm vậy à?]
[Vậy có phải nói lên rằng tiết mục sau này đều có thể gặp giáo phụ?]
[Vậy thì tốt quá! Tôi còn chưa nhìn giáo phụ đủ]
[ chỉ có mình tôi cảm thấy không ổn sao? Có giáo phụ ở bên, Chu Chu làm sao câu cá mới?]
Đem BOSS của tổ tiết mục mang ra khỏi tiết mục, đây là thứ khán giả chưa từng thấy qua, trong lúc nhất thời nghị luận sôi nổi.
Đang ở làn đạn điên cuồng quét qua thời điểm, phòng phát sóng trực tiếp màn hình đột nhiên tối sầm lại, hoàn toàn đen xuống dưới.
【 Phát sóng trực tiếp kết thúc 】
Giữa màn hình xuất hiện một hàng chữ to đỏ sậm như vậy, bút tích ướt át, lớp mực dư thừa còn kéo xuống dưới, như vết máu chưa khô.
Trên màn hình không có hình ảnh, khán giả cũng cảm thấy không thú vị, một đám đi qua phòng phát sóng trực tiếp khác tìm việc vui.
Khi tất cả người xem đều rời đi, phòng phát sóng trực tiếp này liền hoàn toàn biến mất.
Dưới tình huống không phát sóng trực tiếp, câu chuyện của thế giới 《 Cô Nhi Viện Phúc Âm 》 này vẫn còn đang tiếp tục tiến hành.
Chỉ thấy sương mù dày đặc cuồn cuộn, bên ngoài cô nhi viện truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, mỗi một bước đều đi đến cực kỳ bằng phẳng, ngay cả khoảng cách đặt chân đều như bị đo đạc qua.
Tiếng bước chân tới gần.
Xuất hiện đầu tiên là một đôi giày da bóng lưỡng, dọc theo quần tây thẳng tắp quản hướng về phía trước, xuất hiện ở trong tầm mắt chính là một người đàn ông đã 30.
Toàn thân hắn đều tràn ngập sự nghiêm cẩn và không chút cẩu thả.
Sợi tóc đen nhánh được chải vuốt về phía sau, lộ ra hình dáng ngũ quan sắc bén.
Cộc.
Một bước cuối cùng nện xuống.
Giáo phụ đứng ở cửa cô nhi viện, cách khe hở hàng rào sắt, xa xa nhìn kiến trúc trong cô nhi viện.
Hắn thật sự là cùng Tạ Tiểu Chu rời đi cô nhi viện.
Nhưng cũng chỉ là giới hạn trong "Rời đi".
Giáo phụ khác Tạ Tiểu Chu, sau khi Tạ Tiểu Chu rời khỏi phạm vi của cô nhi viện, rất nhanh liền biến mất khỏi thế giới này.
Mà hắn lại bị lưu tại tại chỗ.
Giáo phụ có thể cảm giác được, kia cổ làm Tạ Tiểu Chu rời đi lực lượng thập phần khổng lồ nguy hiểm, ít nhất hiện tại hắn còn vô lực chống lại.
Trừ cái này ra, hắn còn nghe thấy một thanh âm không chút phập phồng thông báo —— chúc mừng ngài hoàn thành quay chụp 《 Cô Nhi Viện Phúc Âm 》.
Quay chụp.
Một từ ngữ xa lạ.
Trong niên đại của giáo phụ, hẳn là chưa bao giờ nghe qua từ này, nhưng hắn lại ngoài ý muốn hiểu rõ.
Đồng thời, một ít tri thức kỳ quái từ trong đầu hắn xông ra.
Thế giới này, là giả dối.
cô nhi viện Phúc Âm cứ như là cô đảo trên biển, ngoại trừ nơi này, tất cả bên ngoài đều là sương mù dày đặc không thể nào tan.
Ngoại trừ sương mù, cái gì cũng không có.
Cho dù đã biết sự thật kinh hãi này, khuôn mặt giáo phụ vẫn bình tĩnh như cũ.
Vì sao lại xuất hiện một thế giới như vậy?
Thiên sứ, ác ma còn có nhân loại......!Cũng là chân thật sao?
Tất cả xảy ra đều do người sau màn tiến hành, mà bọn họ làm ra loại chuyện này mục đích lại là gì?
Giáo phụ giơ tay, ngón tay nắm lấy song sắt trên cửa lớn, phát ra "Rầm" một tiếng trầm vang, ở trong sương mù thật lâu không tiêu tan.
Sau một lát, trong sương mù truyền ra một thanh âm ưu nhã: "Xem ra, ngươi đã biết được một ít chân tướng."
Giáo phụ chậm rãi xoay người.
Trong sương mù dày đặc, cắt ngang một con đường.
Nơi đó có một tồn tại cũng bị hắc ám chiếu cố, hắn mang theo một mặt nạ mỏ chim, hướng tới giáo phụ làm lễ gặp mặt cổ xưa phương tây.
Giáo phụ bình tĩnh mà nhìn kỹ người đột nhiên xuất hiện này: "Ngươi là ai?"
Trong giọng nói người kia phát ra ý cười cổ quái: "Chức nghiệp của ta là bác sĩ, ngươi có thể xưng hô ta như vậy."
Giáo phụ có thể cảm nhận được trên người người này có một hơi thở quen thuộc.
Không, không phải quen thuộc, mà là......!Địch ý.
Lúc nhìn thấy người tự xưng là bác sĩ, giáo phụ theo bản năng xuất hiện loại dự cảm muốn xóa đi tồn tại của người này.
Chán ghét, căm hận......!Các loại mặt trái cảm xúc nháy mắt dâng trào.
Nếu không phải giáo phụ đã quen khắc chế, thì đã sớm ra tay.
Nhưng cho dù như thế, hắn cũng làm ra tư thái phòng bị, hoa văn màu đen tà ác dần dần bò lên trên gương mặt.
Đầu ngón tay Bác sĩ thưởng thức dao phẫu thuật, lưỡi đao lập loè ánh sáng lạnh băng, hắn lại dùng ánh mắt thưởng thức nhìn giáo phụ: "Ác ma, một tân giống loài ta chưa bao giờ tiếp xúc qua.
Nhưng ở trong điển tịch ghi lại, đây là đại biểu tà ác cũng có được năng lực siêu nhiên."
Còn chưa chờ giáo phụ trả lời, hắn liền cười khẽ một tiếng: "Nhưng, xem ra thực tế cùng điển tịch luôn có chỗ không đúng."
Giáo phụ xem nhẹ lời vô nghĩa của bác sĩ, trực tiếp tiến vào trọng điểm: "Ngươi muốn làm gì?"
Bác sĩ hơi khom người: "Ta là tới tìm kiếm hợp tác." Giọng nói của hắn giống như là đàn cello, ôn nhu lịch sự tao nhã, hoàn toàn không nhìn ra nội tâm điên cuồng của hắn, "Chúng ta có hoàn cảnh giống nhau, mục đích giống nhau, cùng với......!Theo đuổi giống nhau."
" Ta của một thế giới khác."
Giáo phụ ánh mắt ngưng trọng.
Một lát sau, cửa lớn của cô nhi viện tự động hướng về phía hai sườn mở ra.
Ngay sau đó, mỗi một kiến trúc bên trong đều sáng lên ánh nến.
Ánh sáng màu cam hồng chiếu ra cửa sổ.
Giáo phụ làm ra tư thế mời.
Bác sĩ không có chút chần chờ, bước vào bên trong ánh sáng.
Sau khi thân ảnh hai người biến mất ở trong sương mù, cửa sắt của cô nhi viện lại "Rầm" một tiếng khép lại.
***
【Chúc mừng ngài hoàn thành quay chụp 《 Cô Nhi Viện Phúc Âm 》, ngài đã thăng cấp lên thành khách mời cấp A+ (thù lao đóng phim: 7000) 】
【 Thù lao quay chụp của ngài lần này kết toán như sau:
Thù lao đóng phim cơ bản: 5000
Phần thưởng phát sóng trực tiếp chia làm: 6600
Khấu trừ 20% thuế thu nhập cá nhân: 9280】
Tạ Tiểu Chu lại trở về phòng mình, phản ứng đầu tiên của cậu là nắm chặt ngón tay, nhưng trong tay rỗng tuếch, thứ gì cũng không có.
Cậu đột nhiên ngồi dậy, xốc chăn lên nhìn xung quanh.
Hiện tại đúng là sáng sớm.
Phía trời tảng sáng, ngoài cửa sổ chỉ có yên tĩnh, gió từ khe hở thổi vào, khiến cho bức màn nhẹ nhàng lay động.
Trong phòng chỉ có một mình Tạ Tiểu Chu.
Giáo phụ cũng không từ trong tiết mục âm phủ kia đi ra.
Tạ Tiểu Chu lại chậm rãi ngồi xuống, trong ánh mắt trắng đen rõ ràng có chút uể oải, còn có một ít mất mát.
Kỳ thật vẫn không thể thay đổi gì.
Cho dù là Giáo phụ nhỏ hay là giáo phụ, đều không thể dẫn bọn hắn rời khỏi cô nhi viện kia.
Càng quan trọng là......!Cậu còn mất hút hai thẻ SR.
Tưởng tượng đến chuyện này, so với việc không thể mang giáo phụ rời khỏi tiết mục âm phủ còn đau lòng hơn.
Cậu nhanh chóng lấy di động ra, chờ mong giáo phụ có thể cho một đạo cụ SSR.
Chỉ là đợi nửa ngày, vẫn là không thấy có âm thanh thông báo khác xuất hiện.
Tạ Tiểu Chu: "......"
Này là ở trong sông sao?
Ầm, cẩn thận ngẫm lại, nói không chừng giáo phụ cho rằng có thể cùng cậu rời khỏi cô nhi viện, nên cũng không nghĩ đến việc cho đạo cụ SSR.
Cũng không thể nói không hợp lý.
Tạ Tiểu Chu tiết khí, nửa nằm ở trên giường, tiến vào website official 《 Tạp Kỹ kInh Dị》.
Vì 《 Cô Nhi Viện Phúc Âm 》 trả thù lao đóng phim, ngạch trống thù lao đóng phim hiện tại còn đến hơn một vạn trước khi quay chụp mua đạo cụ nước thánh, giá chữ thập còn chưa dùng tới.
Nhưng hệ thống cửa hàng bên trong không thể lui hàng, cậu chỉ có thể toàn bộ treo lên diễn đàn khách mời, hy vọng có thể hồi lại chút máu.
Làm xong này đó, Tạ Tiểu Chu hít sâu một hơi, click mở kho thẻ bài thân phận của mình.
Ngoại trừ một mảng lớn thẻ N và thẻ R, thẻ SR duy nhất chính là "Rose Boy", này cũng chỉ còn lại có một lần sống lại dùng xong liền không còn.
Thật vất vả tích cóp ba thẻ SR, quay chụp tiết mục một lần liền tổn thất hai tấm.
Tạ Tiểu Chu đè lại ngực mình, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.
Cậu nhìn trong chốc lát, rời khỏi kho bài nhấn vào rút thăm trúng thưởng.
Ôm loại tâm lý, nếu đã xui xẻo như vậy, hẳn là cũng phải có lúc chuyển vận, Tạ Tiểu Chu nhấn rút thẻ thân phận.
Sau đó, một ánh sáng trắng bay ra.
Lại là một thẻ R.
Tạ Tiểu Chu nhìn cũng không nhìn, bình tĩnh mà rời khỏi giao diện rút thăm trúng thưởng, yên lặng mà đắp lên màn hình di động —— cậu cần bình tĩnh một chút.
Bình tĩnh còn chưa kết thúc, di động đặt ở ngực liền "Brừ" một chút rung động.
Tạ Tiểu Chu cầm lấy nhìn thoáng qua, một tin nhắn mới liền xuất hiện.
Không phải người khác, đúng là Lý Tiếu.
【 Lý Tiếu: Hiện tại có rảnh không? Tôi xem tiết mục quay chụp của cậu đã đóng máy.
】
Tạ Tiểu Chu nhớ lại, trước khi quay chụp 《 Cô Nhi Viện Phúc Âm 》, cậu hẹn Lý Tiếu ra gặp mặt, nhưng bởi vì thời gian khẩn cấp, còn chưa kịp hẹn gặp liền đã tiến vào quay chụp.
Nếu hiện tại đã ra ngoài, tự nhiên là phải đi gặp mặt.
Cậu muốn biết càng nhiều về Hội Phục Sinh cùng với tin tức về tồn tại đáng gờm kia.
Vì thế trả lời Lý Tiếu, cũng hẹn cô gặp mặt ở quán cà phê lần trước.
***
Buổi sáng 10 giờ.
Không trung xanh thẳm, ánh nắng tươi sáng.
Tạ Tiểu Chu quay liên tiếp hai gameshow, ở trong âm phủ đủ lâu, chợt nhìn thấy ánh mặt trời bình thường kia, liền sinh ra một loại cảm giác như đã mấy đời.
Thảm thực vật bên hai sườn đường nhỏ tươi mát cỏ xanh hương khí, quán nhỏ có người bán rong rao hàng lộ ra hơi thở pháo hoa......!Tạ Tiểu Chu đi trong nhân gian, tâm cảnh ở đây cùng lúc quay chụp tiết mục hoàn toàn khác nhau.
Cậu đúng giờ đi tới quán cà phê.
Lý Tiếu tới sớm hơn một tí, ngồi yên lặng trong góc.
Tạ Tiểu Chu ngồi xuống đối diện cô, dựa theo lệ thường chọn một ly Latte nhiều sữa bò.
Người phục vụ vãn còn ấn tượng với Tạ Tiểu Chu và Lý Tiếu, lúc chọn đơn còn hỏi một câu: "Hai người thật là diễn viên à? Tôi sao lại chưa từng thấy tiết mục của hai người."
Tạ Tiểu Chu cười cười, răng nanh ở khóe môi như ẩn như hiện, nói: "Người bình thường không thể nhìn thấy và mua tiết mục của chúng tôi."
Cũng không biết người phục vụ lĩnh hội ra cái gì, làm mặt quỷ mà nói: "Ôi —— tiết mục trả phí ha."
Tạ Tiểu Chu: "......"
Cũng coi như là vậy đi.
Thật vất vả đuổi người phục vụ lòng hiếu kỳ quá mức đi, Tạ Tiểu Chu lúc này mới rảnh đánh giá Lý Tiếu.
Lý Tiếu thoạt nhìn so với lần gặp trước tiều tụy hơn không ít.
Cô thấy Tạ Tiểu Chu trên mặt khó hiểu, cười khổ một tiếng: "Vào một tiết mục có độ khó khăn rất cao, thật vất vả mới ra ngoài được." Cô nhẹ nhàng cảm thán một câu, "Tiết mục này thật không phải thứ người có thể vào."
Tạ Tiểu Chu tỏ vẻ tán đồng.
Sau khi trầm mặc một lát, Lý Tiếu hỏi: "Cậu suy xét thế nào rồi?"
Cô hỏi chính là chuyện gia nhập Hội Phục Sinh.
Tạ Tiểu Chu cầm muỗng nhỏ quấy ly cà phê: "Thật ra tôi không phải rất muốn bị một tổ chức trói buộc."
Lý Tiếu nghe hiểu ngụ ý của cậu, cũng không cưỡng cầu, chỉ là đáng tiếc mà nói: "Hội trưởng chúng tôi rất xem trọng cậu, nếu cậu gia nhập, nhất định sẽ rất nhanh mà trở thành nhân vật trung tâm."
Tạ Tiểu Chu cũng suy xét qua điểm này.
Gia nhập một tổ chức xác thật có chỗ lợi, có tổ chức sau đó có thể nhận được càng nhiều tài nguyên, lấy được một ít tin tức thường nhân không biết.
Nhưng cũng có chỗ không tốt, Hội Phục Sinh ngư long hỗn tạp, phe phái san sát, sau khi gia nhập có rất nhiều chuyện đều sẽ không phải do mình định đoạt.
Tạ Tiểu Chu đang suy nghĩ mọi chuyện, một bên không khống chế tốt lực tay của mình, cái muỗng cùng vách ly va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy: "Tôi tạm thời không muốn gia nhập tổ chức nào cả."
Nói chuyện phải có tính nghệ thuật.
Tạ Tiểu Chu lăn lộn trong các loại đoàn phim lâu rồi, trải qua sự gột rửa của đòn hiểm xã hội, tự nhiên sẽ không thuần khiết như một tờ giấy trắng.
Nên nói như thế nào để không đắc tội với người ta, trong lòng cậu hiểu rõ.
Những lời này ý chính là, tuy rằng tôi không gia nhập Hội Phục Sinh, nhưng cũng sẽ không trở thành kẻ địch của mọi người.
Cậu dừng một chút, tiếp theo nói: "Nhưng, tôi đối với Hội Phục Sinh vẫn có hứng thú."
Ý chỉ chính là, Hội Phục Sinh cần lấy ra một ít tin tức càng có giá trị, nói không chừng cậu sẽ suy xét một chút.
Lý Tiếu nghe hiểu cậu nói, suy tư một lát, đứng dậy nói: "Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại."
Tạ Tiểu Chu làm ra động tác "Mời".
Lý Tiếu cầm túi, đi ra quán cà phê, đi tới bên một cái cây ngô đồng nước Pháp.
Cách một tầng pha lê, Tạ Tiểu Chu có thể thấy cô cầm di động cùng người bên kia thấp giọng nói chuyện với nhau.
Cậu bưng cái ly lên, nhẹ nhàng mà nhấp một ngụm, hương vị cà phê đắng nghét chậm rãi lan tràn trong khoang miệng.
Không bao lâu, Lý Tiếu liền đã trở lại.
Cô dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn chăm chú vào Tạ Tiểu Chu: "Hội trưởng nói, chỉ có gia nhập người Hội Phục Sinh, mới có thể biết tin tức bí ẩn nhất."
Tạ Tiểu Chu trong lòng vừa động.
Quả nhiên, thứ Hội Phục Sinh biết đến cũng không để Lý Tiếu giảng đơn giản như vậy.
Lý Tiếu tiếp tục nói: "Nhưng hội trưởng có thể nói cho cậu một ít chuyện bí ẩn, nhưng có một cái yêu cầu, chính là cậu phải trở thành khách mời cấp S."
Tạ Tiểu Chu lặp lại: "Khách mời cấp S?"
Lý Tiếu gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại cho dù là Hiệp Hội Diễn Viên nhiều thành viên nhất hay là Hội Phục Sinh chúng tôi, đỉnh điểm cũng chỉ là khách mời cấp A+, mà khách mời cấp S chưa bao giờ xuất hiện qua."
Tạ Tiểu Chu cũng không rõ chế độ thăng cấp của khách mời trong 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》.
Có đôi khi diễn qua một tiết mục liền có thể thăng cấp, nhưng có đôi khi lại phải diễn đến hai tiết mục, tiêu chuẩn khó khăn cũng không thống nhất.
Cậu hỏi: "Thế nào mới có thể trở thành khách mời cấp S?"
Vẻ mặt Lý Tiếu có chút phức tạp: "Trở thành khách mời cấp S, cần phải thông qua lời mời của gameshow đặc thù, mà hội trưởng chúng tôi vừa lúc có một lá mời đặc thù.
Ngày mai, thiệp mời này sẽ gửi đến trên tay cậu."
Tạ Tiểu Chu mày nhíu lại một chút: "Vì sao?"
Cậu chưa bao giờ tin tưởng qua, trên thế giới này lại vô duyên vô cớ có người tốt đối xử với họ.
Ngoại trừ người thân, những người đó có lẽ đều có ý đồ.
Mà cậu lại có cái gì có thể bị nhắm đến chứ?
Lý Tiếu đùa giỡn: "Tôi cũng muốn hỏi, vì sao hội trưởng lại coi trọng cậu như vậy." Cô nghĩ nghĩ, nói, "Có lẽ là hội trưởng cho rằng, cậu có thể từ trong tiết mục đặc thù sống sót đi ra."
Trước mắt tất cả các khách mời, chưa có một người cấp S.
Này nói lên độ khó khăn của gameshow đặc thù, không có một cái khách mời có thể thành công hoàn thành quay chụp.
Lý Tiếu nhìn thoáng qua thời gian, xách túi lên, khách khí mà nói: "Tôiđi trước."
Lý Tiếu đi rồi, Tạ Tiểu Chu cũng không vội vã rời đi.
Cậu ngồi tại chỗ, chậm rãi uống xong ly nước kia.
Thẳng đến giờ ngọ ánh mặt trời chiếu xuống, cậu mới đứng dậy đi ra quán cà phê.
Đẩy cửa, chuông gió treo ở dưới mái hiên liền leng keng rung động.
Tựa như âm thanh này quấy nhiễu quạ đen trên cột điện, cái móng nhỏ nhảy nhót một chút, cạc cạc kêu lên.
Tạ Tiểu Chu tập trung nhìn kỹ, đối diện với đôi mắt đậu đen của quạ đen.
Quạ đen là đại diện cho bác sĩ......
Tạ Tiểu Chu lấy lại tinh thần, có chút tự giễu.
Cậu thật là dị ứng tinh thần, này rõ ràng là thế giới hiện thực, sao có thể xuất hiện bác sĩ chứ? Này rõ ràng chỉ là một con quạ đen bình thường.
Hắn thu hồi ánh mắt, hướng tới gia phương hướng đi đến.
Quạ đen vỗ vỗ cánh, chải vuốt lông chim trên người một chút, sau đó ngẩng cái đầu nho nhỏ, nhìn chăm chú vào bóng lưng Tạ Tiểu Chu.
Mơ hồ có thể thấy, trong mắt nó toát ra ý cười nhân tính hóa.
***
Ngày hôm sau.
Một đơn chuyển phát nhanh vô thanh vô tức mà xuất hiện ở cửa nhà Tạ Tiểu Chu, phía trên chuyển phát nhanh, người gửi đơn này chỉ viết "Hội Phục Sinh".
Tạ Tiểu Chu cầm lấy chuyển phát nhanh, đặt ở trên bàn nhỏ.
Cậu không lập tức mở ra, mà lẳng lặng nhìn chăm chú một lát.
Hội trưởng Hội Phục Sinh vì sao muốn giúp cậu trở thành khách mời cấp S?
Tạ Tiểu Chu thờ phụng trao đổi đồng giá, lấy được chỗ tốt cũng sẽ phải trả một cái giá lớn.
Vậy cái giá trở thành khách mời cấp S lại là cái gì?
Tạ Tiểu Chu không biết.
Nhưng cậu được rằng, cậu cần phải trở thành khách mời cấp S, sau đó mới biết được chân tướng phía sau màn 《 Tạp Kỹ Kinh Dị》.
Cậu mở phần bao của chuyển phát nhanh ra.
Bên ngoài đóng gói rất tinh xảo, nhưng đồ vật bên trong lại chỉ rất mỏng, vừa lấy ra, là một thư mời tinh mỹ.
Phong cách thư mời là bản Q, vẻ động vật đáng yêu, lúc mở ra, còn có pháo hoa ngũ sắc xông ra.
【 Tạ Tiểu Chu tiên sinh:
Xin chào, tổ tiết mục mời ngài tham diễn chương trình trải nghiệm sinh hoạt 《Thành Phố Nói Dối 》
《Thành Phố Nói Dối 》 ba ngày sau bắt đầu quay, thỉnh ngài chuẩn bị sẵn sàng, cũng ở trong trang web của 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》 tìm hiểu những thứ liên quan.
Tạp Kỹ Kinh Dị tiết mục lưu 】
Tạ Tiểu Chu khép lại thư mời, đăng nhập vào 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》 diễn đàn, muốn tìm kiếm về tiết mục 《Thành Phố Nói Dối 》 này.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, diễn đàn không có bất luận bài viết nào về tấm thiệp này, đến cả đôi câu vài lời cũng không có.
Tạ Tiểu Chu lại lấy thư mời ra.
Nhìn thử bốn chữ 《Thành Phố Nói Dối 》 này, hoàn toàn đoán không ra nội dung tiết mục, cũng không thể chuẩn bị.
Cậu đoán trong chốc lát, quyết định đổi phương thức tìm tòi.
【Khách mời cấp S】
Đưa vào từ ngữ mấu chốt, một lần nữa ấn xuống tìm kiếm.
Thiệp lần này nhiều hơn, ước chừng có bốn năm trang.
Nhưng phần lớn đều là tin tức rác rưởi, tưới nước, suy đoán, nói chuyện phiếm......!Không có một chút hữu dụng, tựa như các bài viết đều bị sàng chọn qua, sẽ không lộ ra chút tin tức có liên quan.
Tạ Tiểu Chu không thể tìm được đồ vật hữu dụng, dứt khoát không uổng phí sức lực nữa, chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt, chờ đợi ba ngày sau quay chụp.
***
Hậu trường tổ tiết mục.
Nhân viên công tác bận rộn, chỉ có một người nhìn chằm chằm vào tình huống của Tạ Tiểu Chu, hắn đang muốn ấn xuống cái nút, tiến vào thế giới quay chụp mới.
Đột nhiên, bên cạnh dò ra một cái đầu: "Ấy? Không phải nói sẽ để Tạ Tiểu Chu đến một thế giới khác sao?"
Nhân viên công tác đứng trước điểm sáng vô tội mà nói: "Tôi cũng không biết nữa, cậu ta nhận được thư mời, tôi còn tưởng mấy người phát đấy."
Những người khác hai mặt nhìn nhau.
"Không phải tôi."
"Tôi không phát thư mời."
"Tôi đang muốn phát này, nhưng chuyện nhiều quá nên quên béng mất."
Tiếng nói chuyện với nhau đột nhiên im bặt.
Có một cái đầu quay tròn mà lăn lại đây: "Để tôi nhìn xem là thế giới nào......" Cái đầu nhảy lên, nhìn thoáng qua nội dung bên trong điểm sáng, "Thế giới này à, khó khăn chắc cũng đủ rồi.
Nhưng để cho an toàn thì bơm đội khó lên luôn nhỉ?"
"Được, cứ làm vậy đi."
"Nhanh tăng lớn độ khó đi, tranh thủ ở trong tiết mục này hoàn thành chỉ thị của đạo diễn!"
***
【Hoan nghênh tiến vào, hiện trường quay chụp Tạp Kỹ KInh Dị】
【Nơi này là gameshow loại trải nghiệm sinh hoạt —— 《Thành Phố Nói Dối 》 】
Tạ Tiểu Chu cảm giác chính mình đang không ngừng rơi xuống, gió từ bên tai thổi qua, làm người không mở hai mắt ra được.
Chờ đến khi làn gió sắc bén này tiêu tán đi, cậu mở mắt, phát hiện chính mình đang ở trong một không gian tối.
Nơi này hẳn là một cái lều trại, khắp nơi là một đám lồ ng sắt.
Cậu muốn đứng lên, lại phát hiện chính mình cũng bị nhốt ở bên trong một cái lồ ng sắt, lồ ng sắt còn bị khóa lại, căn bản mở cửa không ra.
Đây là loại đãi ngộ gì, sủng vật hay là hàng hóa?
Sau một lúc lâu, những khách mời khác cũng lục tục tỉnh lại, bọn họ lẳng lặng mà đánh giá bốn phía.
【Thỉnh ngài rút thẻ thân phận 】
Tạ Tiểu Chu theo thói quen nhấn vào trang web 《 Tạp Kỹ Kinh Dị 》, rút ra một thẻ thân phận mới.
Ánh sáng trắng sâu kín bay ra, không chút ngoài ý muốn, vẫn là một thẻ R.
【Thân phận: Mèo Ragdoll
Cấp bậc: R
Năng lực: Mèo Ragdoll thoạt nhìn thân thể mềm mại, yếu ớt mạo mỹ, trên thực tế lại có tính cách rất lớn mật, cũng cực kỳ có thể nhẫn nhịn đau đớn, nghe rất muốn đánh.
Những việc cần chú ý: Cẩn thận, bạn sẽ rớt lông, lông tóc cần phải được chải vuốt tỉ mỉ 】
Tạ Tiểu Chu: "......"
Nhìn thì, thẻ R này còn dùng được một chút.
Ý là thẻ R cũng có chiến thần sao?
Rút thẻ thân phận xong, Tạ Tiểu Chu gấp không chờ nổi mà muốn biết tin tức của chương trình này.
Sau khi tất cả đèu đã rút thẻ xong, âm thanh tổ tiết mục thông báo đúng hẹn tới.
【Các khách mời buổi tốt an, nơi này là Thành Phố Nói Dối 】
【 Thành Phố Nói Dối, nhìn tên đoán nghĩa, nếu muốn ở chỗ này tiếp tục tồn tại, cần phải biên chế ra một lời nói dối thật tinh mỹ—— người nói thật, thông thường đều không có kết cục gì tốt 】
【 bởi vì tiết mục lần này độ khó khăn quá cao, tổ tiết mục sẽ tiến hành giảng giải kỹ càng tỉ mỉ 】
【 Vượt qua một ngày ở thành phố nói dối mất 10 tệ nói dối, người không trả nổi tiền, ừm......!Các người sẽ không muốn biết bọn họ ở đâu đâu.
Nhưng không cần lo lắng, tổ tiết mục sẽ cho các vị khách mời tài chính mở đầu, mỗi người 10 tệ nói dối, không cần cảm tạ nha ~】
【Mặt khác, phương pháp rời khỏi Thành Phố Nói Dối có hai loại.
Một là tích cóp đủ một trăm tệ nói dối, thoạt nhìn không nhiều lắm rất đơn giản phải không? Hai là, biên chế ra một lời nói dối hoàn mỹ, lời nói dối này phải lừa gạt được Kẻ lừa đảo trong Thành Phố Nói Dối 】
【Rồi, kỹ càng tỉ mỉ đến đây kết thúc 】
【 À đúng rồi, còn có nhiệm vụ của các ngươi quên nói.
Các vị khách mời cần phải trải nghiệm sinh hoạt ở thành phố nói dối, cuối cùng —— một tháng! 】
【 một tháng sau, người không thể rời khỏi Thành Phố Nói Dối, sẽ vĩnh viễn bị lưu lại nơi này 】
Giọng nói vừa dứt.
Các khách mời thật lâu không nói gì, sau khi nhớ kỹ lời tổ tiết mục nói, còn nỗ lực tiêu hóa ý nghĩ trong đó.
Lúc này, Tạ Tiểu Chu nghe được lồ ng sắt bên cạnh phát ra tiếng chửi bậy: "Đệt, thẻ lần này cũng là phế vật!"
Tạ Tiểu Chu nhìn qua, người nói chuyện là một người đàn ông khô gầy như con khỉ.
Hắn hùng hùng hổ hổ, hận không thể đem mười tám đời tổ tông của tổ tiết mục đều thăm hỏi một lần.
Tạ Tiểu Chu có chút đồng cảm vì bản thân mình cũng vậy, nhịn không được nhìn nhiều thêm hai lần.
Người kia mắng xong đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Tạ Tiểu Chu, nói: "Cậu có thể cho tôi mượn mấy tấm thẻ thân phận không?"
Nghe được lời này, Tạ Tiểu Chu hoảng hốt một chút, bị sức mạnh nào đó điều khiển tự buột miệng thốt ra một chữ "Được".
Mới vừa nói xong, cậu liền cảm giác được trên người có thứ gì đó thiếu thiếu.
Chỗ xa hơn, âm thanh vui sướng khi người gặp họa của các khách mời truyền đến.
"Người này là khách mời nổi danh ăn trộm."
"May là chúng ta không ở bên kia với hắn."
"Thẻ thân phận ăn trộm kia của hắn, có thể trộm đi mười tấm thẻ thân phận trên người người khác, người này đúng là thảm, có lẽ thẻ SR cũng bị trộm đi rồi."
Khô gầy ăn trộm nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra hắc hoàng hàm răng: "Để tôi nhìn xem, cậu có thẻ tốt nào ha ha ——"
Tiếng cười bừa bãi đột nhiên im bặt.
Ăn trộm nhìn kia mười tấm thẻ thân phận kia, biểu tình trên mặt cũng đọng lại, biến thành bộ dáng vặn vẹo.
Tạ Tiểu Chu: "............"
Đừng, xin chú đừng nói..