Trọng Sinh 70 Mang Theo Không Gian Chữa Bệnh Đền Đáp Tổ Quốc

Chương 42: 42: Truyền Thụ Y Bát




“Vậy ý của chú Lâm là thế nào?” Dù sao trưởng thôn cũng là người từng va chạm xã hội, không nói ra ý của mình ngay.

“Một là kêu bà ta trả tiền thuốc men cho tôi, hai là ký văn thư bán mình, giải quyết dứt điểm một lần.

” Thôn y nói.

“Nhưng hiện tại đã giải phóng, không thể mua bán nhân khẩu được!” Trưởng thôn cũng là người thường xuyên vào huyện học tập.

“Tôi hiểu, cho nên phải đào hố cho Lục lão thái bà kia nhảy vào nha.

” Thôn y vuốt chòm râu lưa thưa của mình, nói.

“Chú Lâm, có phải chú coi trọng cô nhóc Lục gia kia, muốn thu cô nhóc kia làm đồ đệ không?”Trưởng thôn đã hiểu rõ, chú Lâm vẫn luôn muốn tìm đồ đệ, đoán chừng chú ấy đã vừa ý cô nhóc này rồi.

Thôn y gật đầu, hạt giống tốt khó tìm, hạt giống tốt còn nhỏ tuổi lại càng khó tìm hơn, may mắn gặp được còn không mau kéo về trong nhà.

“Vậy chú định cho bao nhiêu?” Trưởng thôn thận trọng hỏi.

“Tối đa ba trăm.

” Thôn y giơ ba ngón tay lên.


“Hít…” Trưởng thôn hít sâu một hơi, ba trăm đã có thể mua được năm sáu cô con dâu, chú Lâm cũng rộng rãi quá đi.

“Tôi muốn truyền thụ y bát của mình cho đứa nhỏ này, đứa nhỏ này rất có linh tính.

” Thôn y chỉ dùng một câu đã giải thích rõ vì sao ông nguyện ý trả nhiều tiền như vậy.

“Chú Lâm, tạm thời đừng nói ra giá ba trăm.

Lục lão thái bà kia rất tham lam, chúng ta phải tăng giá từng chút từng chút, chú hiểu chứ?”Trưởng thôn nói ra ý định của mình.

“Được, ông thấy sao ổn cứ làm vậy đi.

” Thôn y đồng ý rất dứt khoát.

“Vậy chúng ta bắt đầu tăng từ hai mươi đồng đi.

” Trưởng thôn mở miệng nói.

Thôn y ngẩn ngơ, hai mươi đồng? Có phải ít quá rồi không? Thế nhưng nghĩ tới gương mặt Lục lão thái bà, thôn y vẫn gật đầu đồng ý.


Vào lúc hai người đang thương lượng, đại phòng Lục gia Lục Lợi Dân chạy tới.

Thấy trưởng thôn và thôn y đều ở đây, đối phương hơi xấu hổ chào hỏi:“Chú trưởng thôn, bà nội cháu kêu chú tới nhà cháu có ít việc.

”“A? Có phải chuyện muốn bán con gái tam phòng không?” Trưởng thôn ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

Lục Lợi Dân xấu hổ không chịu nổi.

Thật ra hắn ta hi vọng bà nội bán Lục Đại Ny, Điềm Điềm đẹp hơn Lục Đại Ny nhiều, vừa nhìn đã thấy thoải mái.

Nhưng hắn ta không dám nói lời này với bà nội.

Hôm qua cô út vì chuyện Điềm Điềm bị bán mà ầm ĩ chết sống, còn bị bà nội tát hai tai đây.

Ngay cả cô út còn bị bà nội đánh, hắn ta tự biết mình, cho nên hôm nay khi bà nội kêu hắn ta đi gọi trưởng thôn, hắn ta nào dám không nghe.

Trưởng thôn với thôn y nhìn nhau, đặt cái chén trong tay xuống đứng dậy, trưởng thôn còn đi vào buồng lấy cả giấy bút ra.

…Lục Điềm Điềm mới vừa về tới nhà đã bị Lục nãi nãi mắng: “Con nuôi tốn cơm này, mới sáng sớm mày đi đâu? Có phải mày muốn chạy trốn không? Mày trốn được sao?”Lục Điềm Điềm chạy lên kéo tay Lục nãi nãi, thân mật hỏi: “Bà, cháu tới nhà thôn y, kêu thôn y tới mua cháu.

”Lục nãi nãi còn định mắng chửi chợt ngu ra, có phải con nhỏ nuôi tốn cơm này bị ngu rồi không, còn có người tự đi yêu cầu người khác tới mua mình?Nhân lúc Lục nãi nãi đờ người ra, Lục Điềm Điềm chạy vào nhà chính cầm lấy một chiếc lược đã bị rớt nhiều răng ra.

Cô cầm lược, kêu bà nội ngồi xuống: “Bà, cháu gái sắp đi rồi, để cháu chải đầu cho bà, có lẽ sau này không còn cơ hội nữa.

”Lục nãi nãi lại càng ngây người, lẽ nào con nhỏ này bị ngu thật rồi hay sao? Ngu si cũng tốt, có lẽ sau này còn dùng được.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.