Trọng Sinh 70 Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi

Chương 2: 2: Hành Lý Đơn Giản




“Cô đi đi!” Tô Thấm Nhiễm gật đầu, cô không có hứng thú đi tới nhà WC trên xe lửa ở niên đại 70, dùng ba từ bẩn, loạn, kém cũng không thể miêu tả hết được.

“Được!” Lý Đông Mai hưng phấn đứng dậy, cô đã nghẹn rất lâu rồi, lần đi vệ sinh gần nhất là từ tận ngày hôm qua, sau khi người ở chung một khu phố với cô xuống xe lửa vào trạm trước thì cô liền không dám đi WC, bởi vì không có người quen trông hành lý giúp, cô sợ sẽ bị người khác lấy mất hành lý.

Nhưng mà Tô Thấm Nhiễm xinh đẹp như vậy nên chắc là sẽ không động vào đồ của cô đâu.

Lý Đông Mai tự tin rời đi, không hề lo lắng đồ của mình sẽ bị Tô Thấm Nhiễm lấy mất.

Phải tới một tiếng sau thì Lý Đông Mai mới trở về.

“Ôi mẹ ơi, may mà sắp xuống xe rồi!” Lý Đông Mai thở dài nhẹ nhõm một hơi nằm liệt ở trên hành lý của mình, thật sự không muốn quay lại cái WC kia một chút nào.

“Tô Thấm Nhiễm, cô cũng xuống trạm ở huyện Cẩm Nam sao?” Lý Đông Mai bắt đầu thu dọn đồ đạc, thật ra cũng không nhiều lắm, chỉ có một bộ đệm chăn và một số đồ đạc vụn vặt trong túi da rắn.


Không có biện pháp nào, trong nhà quá nghèo, có thể lấy ra một bộ hành lý cho Lý Đông Mai mang đi đã là không dễ dàng.

“Ừ!” Tô Thấm Nhiễm gật đầu.

“Cô có nhiều đồ không? Để tôi cầm giúp cho?” Lý Đông Mai nhìn vóc dáng của Tô Thấm Nhiễm cũng không giống người có sức lực.

“Không cần, tôi không có quá nhiều đồ!” Tô Thấm Nhiễm lắc đầu!Cô căn bản không có hành lý, trong nhà bị xét nhà, lúc này ông nội, bà nội, bà ngoại đã qua đời, còn cha, mẹ, cậu…… tất cả đều bị đưa tới nơi hoang vắng khó khăn nhất để tiến hành cải tạo.

Căn bản không kịp lấy hành lý, chỉ lâm thời tìm được hai bộ quần áo, còn có chút phiếu và tiền mà Tường bá trộm đưa cho cô, nhưng mấy thứ này Tô Thấm Nhiễm đều cất ở trong người.

“Sao cô chỉ mang ít đồ như vậy?” Lý Đông Mai nhìn thấy Tô Thấm Nhiễm chỉ cầm theo có đúng một cái túi vải nhỏ thì không khỏi mở to hai mắt nhìn, đây mà là đi xuống nông thôn à?“Đệm chăn của cô đâu? Không có đệm chăn thì buổi tối cô phải ngủ như thế nào? Đã sắp đến mùa thu rồi?” Lý Đông Mai không thể tin được mà nhìn Tô Thấm Nhiễm.


“Đi quá vội nên không kịp mang theo!” Tô Thấm Nhiễm khẽ cười.

Đời trước mơ màng hồ đồ, sau khi lên xe lửa liền không nói chuyện với bất cứ ai, cũng không ăn cái gì cả, vừa xuống xe đã hôn mê.

Tới lúc tỉnh lại ở thôn Đại Thanh sơn thì đã bị đại đội trưởng sắp xếp vào ở trong nhà của một thôn dân, bởi vì không có hành lý nên căn bản không thể tới chỗ ở tập thể của thanh niên trí thức được.

Nhà thôn dân kia cũng có không ít người, hơn nữa bản thân cô không biết làm cái gì cả nên đương nhiên sẽ bị đối phương ghét bỏ.

Nếu không phải có Lâm Diệu Đường thì chỉ sợ cô đã bị người ta đuổi ra ngoài rồi.

Nghĩ đến Lâm Diệu Đường, Tô Thấm Nhiễm không khỏi thấy đau xót trong lòng, nếu không phải vì cô thì chắc anh có thể sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc cả đời nhỉ?“Vậy…… nếu như hai chúng ta được phân tới cùng một chỗ, nếu cô không chê thì tạm thời cứ ngủ chung với tôi đi!” Lý Đông Mai còn muốn hỏi cái gì đó, nhưng nhìn Tô Thấm Nhiễm một cái.

Thôi, vẫn là đừng hỏi, vị này tám phần là đại tiểu thư nhà ai, trong nhà gặp phải biến cố gì đó.

“Cảm ơn!” Tô Thấm Nhiễm nói lời cảm ơn, trong lòng rất là cảm kích.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.