Trọng Sinh 70 Tôi Bị Thôn Bá Ngậm Đi Rồi

Chương 26: 26: Tâm Sự Đêm Khuya




“Không phải là còn có cô sao!” Tô Thấm Nhiễm mỉm cười ngọt ngào.Đời trước không cùng Đông Mai trở thành bạn bè thật đúng là tổn thất của mình.“Cô là đồ ngốc!” Lý Đông Mai hơi đỏ mặt mà phản bác.Hai người rửa mặt xong đi vào, đến Lý Tuyết cùng Vương Ái Cúc đi ra ngoài rửa mặt, mà Triệu Tố Cầm đang sửa sang lại chăn.

Trong phòng đầu giường đất chính là chỗ của Vương Ái Cúc tiếp theo là Lý Tuyết, sau đó là Triệu Tố Cầm, Lý Đông Mai cùng Tô Thấm Nhiễm tự nhiên ngủ phía đầu giường đặt ở xa so với lò sưởi.


Triệu Tố Cầm yên lặng đem đệm giường của mình xê dịch sang phía bên Lý Tuyết.“Cảm ơn!” Tô Thấm Nhiễm nhẹ nhàng nói lời cảm ơn, sau đó cùng Lý Đông Mai dỡ hành lý.“Không cần cảm ơn tôi đâu, sau này mọi người muốn cùng nhau ở chung thật lâu, tôi không quá biết nói chuyện, làm việc cũng không nhanh nhẹn, về sau còn muốn nhờ mọi người giúp đỡ nhiều.” Triệu Tố Cầm cũng giúp hai người dọn hành lý.Tới nơi này đã hơn một năm, Vương Ái Cúc không thích mình, Lý Tuyết tuy rằng bên ngoài mặt không nói cái gì, chính là thời điểm phân chia sinh hoạt chính mình trên cơ bản đều là công việc vừa mệt mỏi bẩn thỉu lại còn không ra làm sao.

Hôm nay xem Tô Thấm Nhiễm cũng không giống như là người làm việc nhanh nhẹn, sau này bản thân cũng không sợ bị ghét bỏ.“Ngày mai buổi sáng mấy giờ phải dậy thế?” Lý Đông Mai ngồi ở trên chăn nhìn Triệu Tố Cầm.“Chúng tôi muốn bắt đầu làm việc vào lúc 5 giờ, cho nên hơn 3 giờ rưỡi một chút chúng tôi phải dậy, đến 4 giờ rưỡi thì phải làm xong đồ ăn rồi.” Triệu Tố Cầm đã nằm xuống.“Vậy được, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi.” Tô Thấm Nhiễm gật gật đầu, bên ngoài sắc trời đã đen, cũng không ai có đồng hồ, thôn ở Đại Thanh sơn vừa mới mở điện.

Nhưng là cũng không có mấy nhà có đèn điện trong nhà, mà thắp nến cũng cảm thấy lãng phí, cho nên trong phòng vẫn là khá tối tăm.“A Nhiễm cô ngủ bên này đi, thể trạng của cô gầy thế, đừng để lạnh đến bị cảm, hiện tại buổi tối cũng có chút lạnh đấy.” Lý Đông Mai thấy Tô Thấm Nhiễm ngồi ở đầu giường đặt xa phía lò sưởi bèn nhanh chóng mở miệng.

Buổi tối phải đốt chút lửa, bằng không giường đất sẽ đặc biệt lạnh, trong phòng cũng sẽ cực kì ẩm ướt, hiện tại tuy rằng không lạnh, nhưng là buổi tối ngủ cũng sẽ thấy hơi lạnh.“Cô ngủ ở bên trong!” Tô Thấm Nhiễm lắc đầu, cô cũng không phải loại người đem sự tử tế của người khác đối với mình thành điều đương nhiên.Lý Đông Mai không lay chuyển được Tô Thấm Nhiễm đành phải thỏa hiệp, “Dù sao cũng nói rồi, chờ trời lạnh, cô đến ngủ bên trong đi.” Lý Đông Mai nằm xuống.“Đến lúc đó lại nói.” Lúc này Tô Thấm Nhiễm cũng không cùng Lý Đông Mai cãi cọ, cũng thuận thế nằm xuống, năm người vẫn là tương đối chật, hai người nằm trong ở một cái ổ chăn liền phảng phất giống như là hai người cùng nằm trên giường ở đại học ký túc xá.


Cũng may hai người đều không mập, còn có thể xoay người.

Lý Đông Mai, Tô Thấm Nhiễm đi một ngày đường đã sớm mệt mỏi, nằm xuống không quá năm phút liền ngủ rồi, Lý Đông Mai còn hơi đổ mồ hôi.

Triệu Tố Cầm trong chốc lát cũng ngủ rồi, dù sao ban ngày cũng là làm một ngày công.


Lý Tuyết, Vương Ái Cúc đi vào liền nhìn đến ba người ngủ rồi, cũng không nói nữa, lên giường đất cởi xong quần áo, chẳng được bao lâu cũng tiến vào mộng đẹp.

Tô Thấm Nhiễm ngủ một giấc sâu không mộng mị, buổi sáng ngày hôm sau cảm giác được bên cạnh có người động đậy lập tức liền ngồi lên, hoảng sợ nhìn về phía bên cạnh.“A Nhiễm, dọa đến cô à?” Lý Đông Mai bị hành động của Tô Thấm Nhiễm làm hoảng sợ, tưởng cô gặp phải ác mộng rồi.“Không có việc gì, chính là có chút chưa tỉnh ngủ thôi!” Tô Thấm Nhiễm lắc đầu nhẹ giọng giải thích.Hai người không ai nói cái gì nữa, nhẹ nhàng xuống giường đất theo Triệu Tố Cầm cùng đi ra ngoài.“Triệu Tố Cầm, chúng tôi được sắp xếp như thế nào vậy!” Lý Đông Mai rửa mặt xong nhìn về phía Triệu Tố Cầm.“Lý Đông Mai cô phân chia đi, tôi cũng không giỏi việc này.” Triệu Tố Cầm lắc đầu chính mình làm mấy việc này không tốt lắm.“Hai người các cô đều sẽ nấu cơm à?” Lý Đông Mai có một dự cảm không ổn.Đặc biệt là sau khi cô nói xong nhìn thấy hai người kia tươi cười vẻ thẹn thùng lẫn ngượng ngùng, chỉ cảm thấy khó chịu thật sự..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.