Trọng Sinh 80 Chi Ngọt Thê Liêu Nhân

Chương 20: Chương 20




Triệu Tiểu Nguyệt và Lưu Phương từ nhỏ đã nghe theo Trương Mẫn Mẫn, nếu cô ấy đã không nói lời nào thì hai cô cũng lười để ý tới, chỉ là ánh mắt lại rơi đến trên người Đường Duyệt.


Mặc dù cô gái này mặc một chiếc áo kiểu cũ ngắn tay cùng quần dài rất là đơn giản, nhưng, dáng vẻ thanh xuân tràn trề, đặc biệt một đôi mắt hạnh kia lại đặc biệt đẹp đẽ.- “Có gì đáng xem? Nhanh trải giường chiếu đi, sau khi trải xong, chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn.”Trương Mẫn Mẫn cố ý nói như vậy.Đi ra bên ngoài ăn!Hứa Chân Thực có chút hâm mộ, mẹ cho cô ta một tháng tiền tiêu vặt cũng chỉ có thể để cho cô ta ăn cơm no.Trương Mẫn Mẫn không phản ứng ngược lại khiến cho ký túc xá trở nên lúng túng.Đường Duyệt cũng không để ý lắm, cõng chăn sau lưng, tìm một cái giường ở trên liền ném chăn mền lên trên giường trên.- “Đường Duyệt, nằm ngủ ở giường dưới mới tốt.”Nhìn thấy hành động của cô, Hứa Chân Thực vội vàng ngăn lại.- “Tôi sẽ ở giường trên.”Giọng nói trong trẻo và lạnh lùng của Đường Duyệt vang lên, lanh lẹ mở ra chăn mền, từ bên trong lấy ra một bộ quần áo cũ, bắt đầu lau chùi trên giường.Động tác của Đường Duyệt rất là nhanh nhẹn.

Hứa Chân Thực chiếm chiếm giường dưới cùng giường, cô ta có chút không vui nói:- “Đường Duyệt, nếu không thì, tôi ngủ giường trên a, nơi này cách nhà vệ sinh cũng quá tới gần rồi.”- “......”Đường Duyệt căn bản không có ý nói chuyện với cô ta.Mẹ Hứa mua thùng cùng chậu rửa mặt từ phía sau bước vào, nghe Hứa Chân Thực nói như vậy, nhìn quanh một lượt rồi nói:- “Chân Thực, con ngủ ở giường dưới bên kia đi.”- “Đường Duyệt, cậu xem, bên kia còn có hai cái giường liền nhau.”Hứa Chân Thực đứng lên, cô ta thật sự không muốn ngủ giường trên ở chỗ này.- “Tôi không đổi.”Đường Duyệt trải xong chăn mền, sau đó trải ra tấm ga cũ đã giặt sạch lên, Trương Hoa Liên đã đem phơi nắng, ga giường vừa mở ra còn mang theo hơi thở của ánh mặt trời.Bây giờ thời tiết nóng bức, chỉ cần một cái chăn rồi tùy tiện cầm một cái quần áo liền có thể ngủ.Thế nhưng là, nửa tháng nữa, ban đêm chỉ đắp chăn mền không thì sẽ lạnh.Đường Duyệt yên lặng tính toán, đợi lát nữa phải đi tìm chú nhỏ, tuyệt đối đừng để chú ấy bị tên họ Vương kia lừa gạt, tốt nhất có thể thuyết phục chú nhỏ cùng nhau làm ăn.- “Hừ.”Hứa Chân Thực thấy Đường Duyệt không thèm để ý đến bất luận kẻ nào, cô ta ầm ĩ cũng ngượng ngùng liền đi đến giường dưới cùng giường trên đối diện chéo nhau, cô ta nói:- “Mẹ, con nằm ngủ ở đây.”- “Chân Thực, con và Tiểu Duyệt từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nếu không thì, con......”Mẹ Hứa khuyên bảo, hai người bọn họ giống như chị em, lại là quen biết, ngủ gần một chút thì tốt hơn.Nhưng Hứa Chân Thực cũng không quan tâm nhiều đến điều đó.Mẹ Hứa than một tiếng, lại nói với Đường Duyệt một hồi rồi rời đi.Đường Duyệt đặt cái rương xuống gầm giường, nhìn thấy một cô gái khác đang đứng bên ngoài ký túc xá.- “Ở đây có người ngủ không?”Giọng của cô gái có chút nhỏ nhẹ.- “Không có.”Đường Duyệt cười cười, nói:- “Tôi tên Đường Duyệt, lớp mười.”- “Tôi tên là Dương Thanh Thanh, cũng học lớp 10.”Dương Thanh Thanh thẹn thùng nở nụ cười, ngủ ở giường dưới của Đường Duyệt.Sau khi đã trải xong chăn mền, thu dọn những đồ vật mang tới xong cũng không có chuyện gì có thể làm.

Lần lượt còn có một cô gái tên Điền Điềm và Ngô Tiên Hoa vào ở .Sau khi Đường Duyệt giới thiệu một phen liền dự định ra ngoài.Hứa Chân Thực do dự một chút, thấy Đường Duyệt căn bản không có ý định gọi mình, cô ta liền tức giận, cũng không để ý đến Đường Duyệt, bắt đầu nói chuyện với các bạn học mới trong ký túc xá.Chẳng mấy chốc, Hứa Chân Thực đã hòa nhập với các bạn học mới này.- “Điền Điềm, tôi nghĩ tại sao chúng ta không biết nhau sớm hơn, tôi cảm thấy chúng ta có quá nhiều điều để nói.”Hứa Chân Thực chỉ cảm thấy Điền Điềm nói chuyện đặc biệt tốt, lời nói ra khiến cho cô ta cảm thấy trong lòng phơi phới.- “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”Điền Điềm nở một nụ cười xinh đẹp, lại hỏi:- “Đúng, bạn và cô ấy quen biết sao?”Điền Điềm chỉ vào chiếc giường nơi Đường Duyệt ngủ và hỏi.


Khi cô ta tới, chỉ thấy Hứa Chân Thực vẫn luôn nhìn Đường Duyệt muốn nói lại thôi.- “Đường Duyệt a!”Hứa Chân Thực bĩu môi nói:- “Chúng ta là cùng một cái thôn, vốn cho rằng được phân vào ở cùng một chỗ với cô ấy thì càng có bạn.

Thế nhưng là, cô ấy không thèm để ý đến tôi, tôi nói để cho cô ấy ngủ ở giường trên chỗ này, cô ấy cũng không cần, nhất định phải ngủ ở chỗ xó xỉnh kia.”Những lời oán trách của Hứa Chân Thực vang lên, theo sau chính là giọng nói an ủi của Điền Điềm.Tay nắm thùng sắt của Đường Duyệt nắm thật chặt.Đời trước, trong túc xá, mấy người Trương Mẫn Mẫn mắt cao hơn đầu, đã thật sự khó mà ở chung được, ngay cả bọn người Điền Điềm cũng như có như không xa lánh cô.


Trước đây, từ đầu đến cuối cô nghĩ mãi mà không hiểu được, nhưng bây giờ, cuối cùng thì cô đã hiểu.Hóa ra đằng sau những chuyện này, Hứa Chân Thực thực sự đã đóng góp rất nhiều a..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.