Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 1: Chết thảm



Gió đêm hiu quạnh, quét qua một ngôi miếu nhỏ rách nát.

"Cung Dĩ Mạt, ngươi còn muốn trốn đi đâu?"

Một giọng nói trầm khàn mà lạnh như băng truyền đến, vốn dĩ nghe rất quyến rũ, nhưng lại giống như vướng phải hạt cát trong cổ họng, âm thanh phát ra lợn cợn trái lại làm người ta có chút cảm thấy không được thoải mái.

Cánh cửa gỗ cũ nát lạch cạch mở ra khiến gió lạnh ùa tới. Một thân ảnh nam nhân chậm rãi bước vào, góc áo tung bay, vạt trên dùng chỉ đỏ thêu cùng tơ vàng, vẽ nên hình một con giao long đang giương nanh múa vuốt, sinh động như thật, hai mắt tỏa sáng cứ như vật sống.

Trang phục lộng lẫy mà tinh xảo, cao quý mà quyền uy như vậy, đặt giữa khung cảnh ngôi miếu đổ nát này thật là một bên trời cao một bên vực thẳm.

Mà theo sau chân kẻ đó, còn có một đội cận vệ mặc giáp bạc sáng loáng, quy củ mà khuôn phép, vừa nhìn đã biết được huấn luyện vô cùng nghiêm minh. Rất nhanh, một chiếc ghế bành đã được đem tới đặt vào giữa miếu, đợi nam tử kia nhẹ nhàng ngồi xuống, bọn họ liền nhanh chóng phong tỏa bốn phía, toàn bộ quá trình không phát ra lấy một tiếng động, lại vô hình chung lộ ra một cỗ sát khí, khiến cho người ta muốn trốn không được, muốn thoát không xong!

Ha! Không hổ danh là Cấm quân tinh nhuệ! Không hổ danh là Nhiếp Chính Vương!

Nữ nhân lẳng lặng nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt, không khỏi bật ra một tiếng cười hổn hển không nên hơi.

Bộ dáng nàng thập phần thê thảm, sức cùng lực tận, lại không đường trốn thoát, xung quanh không có lấy một ai nương tựa. Nàng lẻ loi ngồi trên mặt đất, lặng lẽ nhìn người đang chờ từ lâu đã đến.

Võ công bị phế, tay chân gãy rời, nàng ở trong tử lao của Nhiếp Chính Vương chịu khổ hình nửa tháng, khó khăn lắm mới có thể hối lộ cho cai ngục, vất vả trốn thoát, không nghĩ đến, cuối cùng vẫn là bị hắn dễ dàng tìm ra rồi.....

Trong tình huống như vậy mà nàng còn cười được, thật làm cho nam tử đang ngồi cao cao tại thượng, lạnh nhạt như băng kia xem trọng liếc mắt một cái.

"Cung Quyết, kể ra...... ngươi còn phải kêu ta một tiếng Hoàng tỷ đó."

Thanh âm của nàng khàn đặc, khi ngẩng đầu, dưới mái tóc rối tung lộ ra đôi con ngươi lạnh lẽo đầy oán hận, lại ngầm có ý trào phúng quyết liệt.

Nam tử được kêu Cung Quyết kia lạnh lùng cười, gương mặt cực kỳ tuấn mỹ hiện lên một tia giễu cợt. Hắn nghiêng đầu, từ trên cao nhìn xuống nàng, lộ ra uy nghiêm cùng lạnh nhạt.

"Hoàng tỷ? Ta chỉ biết rằng: nàng muốn ngươi chết,ngươi nhất định không thể sống! "

Đừng nói là một Hoàng tỷ không hề có quan hệ huyết thống, kể cả là Hoàng đế, hắn cũng có thể gϊếŧ chết không hối hận !

Không ngờ, nghe hắn nói xong, Cung Dĩ Mạt bật cười đến thở hổn hển, trong mắt hiện lên một tia ác ý điên cuồng. " Cho nên...khi nàng ta nói nàng ta muốn nam nhân khác, ngươi cũng nguyện ý đem nàng dâng lên giường cho đối phương rồi?"

Lời nói ra chọc vào nỗi niềm của Cung Quyết, trong nháy mắt, hàn ý lạnh lẽo tỏa ra khắp nơi, làm những người có mặt ở đây sợ đến không dám chớp mắt! Chỉ thấy hắn tùy ý vung tay lên, Cung Dĩ Mạt liền cảm nhận ngay một cỗ kình khí đánh úp lại, cả người bật sang một bên, miệng phun ra một ngụm máu tươi!

"Không biết sống chết!"

Hiện giờ, Cung Dĩ Mạt hai bàn tay trắng, chỉ cần hắn khẽ vẩy tay, cũng có thể bóp chết được nàng.

Đau, toàn thân đều đau! Cung Dĩ Mạt trong lòng rõ ràng, nàng đang bị trọng thương, kể cả khi Cung Quyết không tới, nàng cũng không thể sống sót nổi.....

Chỉ là, thật con mẹ nó không cam lòng! 

Nàng xoa xoa khóe miệng ứa máu, căm giận nói: "Như thế nào? Ta nói sai rồi? Có đôi khi, ta thật sự không biết, ngươi có thật sự thích nàng ta hay không đấy? Ta chỉ biết là, ta thích Cung Triệt, thì tuyệt đối hắn không được có nữ nhân khác!"

Nói đến đây, không đợi Cung Quyết kia bùng nổ, cả người nàng đã lập tức suy sụp, giống như chỉ cần nhắc tới người kia, một chút khát vọng sống sót đều tan vỡ.

Nàng đột nhiên trầm mặc, lại cười khổ một chút, trong ngôi miếu hoang tàn phát ra tiếng vọng, thập phần thê lương.

Một lát sau nàng mới tự mình lẩm bẩm: "...... Có lẽ, lý do vì sao ta có kết cục như thế này, ngươi hãy tự mình nhìn cho rõ đi...... Trước kia thường nghe người ta nói...... Nói cái gì mà: cảnh giới cao nhất của tình yêu...... Là thành toàn......"

Nhưng ngậm đắng nuốt cay hai chữ "Thành toàn" này, nàng lại chỉ cảm thấy càng thêm ghê tởm!

Nàng một thân võ nghệ cao cường, rõ ràng có thể sống một đời tiêu dao khoái ý. Thế nhưng vì nam nhân kia, nàng hao hết tâm tư thay tên đổi họ gả cho hắn! Vì trợ giúp hắn, nàng đã làm rất nhiều việc vi phạm lương tri, còn đem ra rất nhiều những kỹ thuật khoa học không thuộc về nơi này, tạo thành vô số thảm kịch máu chảy thành sông!

Nàng giúp đỡ đối phương gϊếŧ người, mưu đồ đại sự, trả giá hết thảy cũng cam tâm tình nguyện! Lại không nghĩ tới, đối phương sau khi đạt mục đích rồi, lại quay đầu đá văng nàng ra! Còn nói, còn nói cái gì mà chính nàng nguyện ý muốn trả giá, nói nàng tâm địa rắn rết làm nhiều việc ác, người hắn yêu vẫn luôn là một nữ nhân trong sáng, thánh thiện!

Buồn cười, thật sự buồn cười, nàng đến tột cùng là vì ai mới biến thành như vậy? Nàng không muốn gϊếŧ người, nàng cũng đã từng là một nữ nhân tốt đẹp lương thiện!

Nàng thậm chí còn nhớ rõ cảnh Cung Triệt ôm nữ nhân kia, dùng ngữ khí ban ân huệ nói với nàng rằng: "Lan Nhi đã trợ giúp trẫm rất nhiều, vừa ôn nhu lại thiện lương, nàng mới chính là nữ nhân mà trẫm yêu nhất! Lúc trước ngươi tính kế Lan Nhi đủ loại, thậm chí còn hại Lan Nhi không thể có hài tử, trẫm đều không cùng ngươi so đo. Nếu ngươi thức thời, biết mình có lỗi, thì hãy tự mình xin phế bỏ, trẫm sẽ ban cho ngươi cái ghế Quý Phi."

Đúng là Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn a!

Hoàng Hậu bị phế bỏ, còn có thể có lại vị trí Quý Phi.

Đáng tiếc, hắn đã đánh giá sai Cung Dĩ Mạt nàng rồi, cũng đánh giá sai nữ nhân ôn nhu thiện lương Tô Diệu Lan kia nữa. Sau khi nghe thấy dù nàng bị mọi hãm hại bôi đen, Cung Triệt vẫn còn cho phép nàng ngồi lên vị trí Quý Phi, trong lòng ả ta đã có sát ý!

Cho nên, sau khi lại một lần nữa ám toán biếm nàng vào lãnh cung, ả ta lại dùng mánh khóe khiến cho một Cung Quyết đối với ả ta si tâm trước sau như một tới giải quyết nàng! Hơn nữa, không phải là trực tiếp gϊếŧ chết, mà là muốn cho nàng nếm hết mọi nhục hình, sống không bằng chết!

Hay cho một nữ nhân ôn nhu thiện lương!

Cung Dĩ Mạt không khỏi đưa mắt nhìn lại chính đôi tay của bản thân......Cả mười ngón tay trải qua khổ hình, căn bản đã tàn phế, bàn chân bọc giày rơm rách nát vẫn lộ ra mũi chân, từng ngón chân đều bị bẻ gãy, chảy máu sinh mủ đen kịt không nỡ nhìn!

Trên người, không chỉ là ngàn vết roi da quấn thân, còn có một trăm lẻ tám đao tùng xẻo lăng trì!

Nàng đã sớm như ngọn đèn cạn dầu, cách hoàng tuyền không còn mấy bước chân....Chỉ là, nàng không cam lòng khi phải chết trong tay Cung Quyết!

Nàng muốn trốn thoát vô hình vô ảnh, làm cho tất cả mọi người đều không tìm thấy nàng, làm cho Tô Diệu Lan ngày đêm không an giấc, làm cho tất cả bọn họ phải phập phồng lo sợ! Đáng tiếc, nàng sao có thể là đối thủ của Nhiếp Chính Vương đây?

" Trăn trối xong chưa? Nói đủ rồi, thì đi chết đi!"

Cung Quyết nén giận cười lạnh, tay ngọc vung lên, đao kiếm phía sau liền soạt một tiếng tuốt khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng loáng, dễ dàng quyết định số mệnh của nàng.

Xem ra, đúng là không đường chạy thoát, Cung Dĩ Mạt, theo bản năng vuốt nhẹ vết bớt hình hoa sen trên ngón tay, không khỏi cười khổ một trận.

Thật là đáng hận, nàng một đời xuyên không tới đây, uổng công có một không gian lưu trữ thần bí, nếu không gian không phải không thể chứa đựng vật còn sống, bằng không, sao nàng có thể lưu lạc đến bước đường này?

Đã từng ngây thơ cho rằng, một khi có được võ nghệ cao cường, trí tuệ thần thông quảng đại cùng không gian huyền bí, nàng ắt hẳn sẽ là nữ cường đệ nhất thời không này, không nghĩ tới..... Cùng lúc có được hai nam nhân đứng đầu thiên hạ, hẳn Tô Diệu Lan xứng đáng hơn nàng...

Đáng tiếc, nàng làm nhiều việc như vậy, mà một mảnh ân tình cũng không tìm thấy, trái lại còn rơi vào kết cục chết thảm, thật là không cam lòng......

Cho đến khi một kiếm đâm xuyên qua yết hầu của Cung Dĩ Mạt, khóe miệng Cung Quyết mới lộ ra một tia mỉm cười.

Như vậy, Lan Nhi hẳn sẽ vui vẻ đi!

Máu tuôn ào ào!

Hình ảnh cuối cùng Cung Dĩ Mạt nhìn thấy, là khuôn mặt hiền từ của Quan Thế âm Bồ tát trong Phật đường, tựa như đang mỉm cười với nàng, lại tựa như đang thương xót.

Trong ánh mắt ấy, Cung Dĩ Mạt âm thầm thề với lòng mình:

Nếu có kiếp sau, nàng nhất định...nhất định sẽ KHÔNG YÊU BẤT KÌ AI NỮA!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.