Cung Quyết cảm thấy bản thân đang tự mình nói một điều gì đó rất đáng cười. Hắn nhếch mép cười lạnh, lại dịch sát lại gần một chút, nhìn nàng, mặt mày tràn đầy ôn nhu lại ẩn ẩn nguy hiểm khó lường.
"Nàng sao lại sợ ta được chứ? Ta là đệ đệ ngoan ngoãn nhất của nàng kia mà."
Cung Dĩ Mạt nghe thấy hắn nói như vậy, dồn hết cứng rắn, nghiêm mặt nhìn hắn. : "Nếu như đệ thật sự nghe lời, thì lập tức buông ta ra, cũng hạ lệnh buông tha cho hắn đi."
Cung Quyết nghe vậy hai mắt đỏ lên, đột nhiên duỗi tay nắm lấy mặt Cung Dĩ Mạt. Hành động của hắn dọa nàng nhảy dựng, chỉ thấy hắn hơi hơi nghiêng đầu, quỷ dị cười nhìn nàng.
"Hừ....Hắn rốt cuộc là người thế nào, đáng giá để nàng ba lần bốn lượt cầu tình cho hắn như vậy?"
Cái ngữ khí âm trầm tàn khốc kia, làm lông tơ trên người Cung Dĩ Mạt nhất thời dựng đứng! Nhưng sau khi lấy lại tinh thần liền bị hành động của hắn chọc cho tức giận!
Nàng lạnh mặt, vô cùng khó chịu nói: "Cung Quyết! Đệ mau buông ta ra!"
Đã lâu rồi không được nghe nàng gọi tên mình, từ miệng nàng nói ra, Cung Quyết cảm thấy vô cùng thích thú.
"Không.... Nàng còn chưa trả lời ta."
Hắn cực kỳ ngang ngược áp chế Cung Dĩ Mạt không cho nàng cự tuyệt, hắn như vậy làm nàng thật sự sợ hãi. Cung Dĩ Mạt cố gắng đẩy đẩy hắn, lại phát hiện ra hắn không chút sứt mẻ, không biết từ khi nào, võ nghệ của Cung Quyết lại vượt qua nàng rồi sao?!
Cung Quyết mặt mày mỉm cười, ánh mặt lại thập phần tàn khốc nhìn lướt qua người nàng, ánh mắt kia bén nhọn như nhìn xuyên qua nàng, đem tất cả tâm tư của nàng phơi bày trước ánh sáng!
" Nàng nói cho ta biết....Vì sao lại muốn tha cho hắn? Vì sao lại muốn giúp đỡ hắn? Hắn cũng vậy, Cung Triệt cũng vậy, một năm này, nàng vì cái gì mà phải đi giúp Cung Triệt?"
Càng nói, nụ cười trên mặt hắn cuối cùng cũng không duy trì được nữa, thanh âm đột ngột cất cao, tức giận đùng đùng gằn giọng chất vấn!
Hóa ra, ghen tuông này đã sớm ấp ủ ở đáy lòng hắn lâu thật là lâu. Mỗi khi nghe được cái tin tức, báo rằng nàng lại vì Cung Triệt mà bôn ba khắp chốn, hắn liền hận không thể gϊếŧ chết người!
Đặc biệt là từ khi trở về từ bình nguyên Hoàng Chướng, trong lúc nàng còn hôn mê, hắn đã biết được toàn bộ tin tức Cung Dĩ Mạt giả chết đào tẩu. Lúc đó, Cung Quyết chỉ cảm thấy trái tim mình như bị quăng vào chảo lửa dày vò! Hận không thể lay tỉnh nàng, hỏi nàng rốt ruộc Cung Triệt đó có tài đức gì?! Lại hận một nỗi không thể vọt trở về kinh thành, đem tất cả những người đã từng khi dễ nàng, hết thảy một đao gϊếŧ sạch!!!
Nhìn khi nhìn lại nàng nằm hôn mê, Cung Quyết quyết định cắn răng nhịn xuống, thậm chí, sau khi nàng tỉnh lại, hắn một chữ cũng chưa từng đề cập tới. Hắn cho rằng hắn có thể nhẫn, lại không nghĩ muốn nhẫn không được!
Cung Dĩ Mạt là của hắn, cả người nàng từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều là của hắn! Bất kỳ kẻ nào cũng không thể nhúng chàm, kể cả là Thái tử cũng không được!
Thấy Cung Dĩ Mạt giống như bị giật mình mà hoảng sợ nhìn hắn, Cung Quyết lại cười lạnh ép hỏi.
" Nàng mau nói đi! Nàng vì sao lại muốn giúp hắn? Nàng thích hắn sao?"
"Cung Quyết!"
Cung Dĩ Mạt đột nhiên hô một tiếng, ngay lúc Cung Quyết cho rằng nàng sẽ phẫn nộ mà phản kháng, đột nhiên, nàng khóc!
Đôi mắt kia to tròn mà tràn đầy ánh nước trong suốt, chỉ là, nàng kiên cường trừng mắt nhìn hắn, không chịu để nước mắt lăn xuống gương mặt.
Nàng vừa khóc, tất cả cảm xúc đang sôi trào cuồn cuộn trong Cung Quyết liền lập tức xì hơi, hết thảy đều biệt tăm biệt tích. Hắn chớp chớp mắt, đột nhiên, chân tay có chút luống cuống.
Cung Dĩ Mạt giương đôi mắt to hung hăng, lên án nhìn Cung Quyết, méo miệng, đến cuối cùng vẫn không ngăn được liền nức nở khóc mắng!
"Ngươi! Ngươi không lương tâm! Đồ hỗn đản!....Ta xúi giục Thái tử tu kênh đào, chẳng lẽ chỉ vì muốn kiếm chút công lao cỏn con ấy cho bản thân mình thôi ư. Ta làm hết thảy, còn không phải vì ngươi hay sao?"
Nàng căm giận đưa bàn tay lên quệt nước mắt, giận dỗi không thèm nhìn mặt hắn.
"Ta chỉ đang suy nghĩ, muốn kiếm cho ngươi thêm một ít tiền giắt túi phòng thân. Ta muốn đem tiền tài của chúng ta trải dài bốn bể nam bắc! Bằng không, ngươi cho rằng ta rất thiếu tiền sao?
Nếu ta không cần phải đèo bòng thêm ngươi, một mình ta sống không biết sẽ ung dung tự tại biết bao nhiêu!
Còn vì sao ta lại muốn tha cho Tư Vô Nhan ư? Bởi vì, hắn chính là Hoàng Đế bù nhìn của Ngọc Kỳ. Ngày hôm nay ta giúp hắn, chính là muốn chuẩn bị cho ngày sau thông thương tứ quốc! Hắn là một Hoàng Đế yêu nước thương dân, nhất định sẽ cực lực thúc đẩy chuyện này!
Ngươi không phải đã nói muốn ngao du tứ hải, thăm thú khắp cùng trời cuối đất sao? Hiện giờ, quốc phòng canh chừng nghiêm ngặt, sao có thể thoải mái đi lại khắp nơi?! Nhất định phải đợi đến khi tứ quốc thông thương, chúng ta mới có thể muốn đi đến nơi nào thì đi nơi đó, tiền giắt đầy túi, bạn bè khắp nẻo, sống như vậy mới có thể coi là khoái hoạt! Thế mà, ngươi không chỉ không tin tưởng ta, ngươi còn dám chất vấn ta sao?"
Nàng càng nói càng thấy tức, cảm thấy mình nhất định đã nuôi phải một con sói mắt trắng không biết tình nghĩa, đời trước đã hại chết nàng, nàng còn không báo thù báo oán hắn đâu, vậy mà hắn còn đối xử với nàng như vậy? Càng nghĩ càng ủy khuất, nước mắt từng hàng từng hàng như trân châu rơi tí tách không ngừng.
"....Chất vấn ta thì cũng thôi đi, ngươi còn.....còn mắng ta....còn tức giận với ta....Ngươi bày cái bộ dạng hung dữ đó cho ai xem...hu hu hu...."
Nước mắt nóng bỏng giống như muốn luộc chín lòng hắn, Cung Quyết vội vàng vươn tay muốn lau, lại lau không được, từng hàng từng hàng ào ào chảy xuống như hồng thủy vỡ đê! Cung Dĩ Mạt nghiêng người, dứt khoát đưa lưng về phía hắn, nằm xuống giường khóc hu hu.
Cung Quyết hoàn toàn hoảng loạn! Cái gì là lãnh khốc, là khí phách nam nhi, cái gì là tàn nhẫn, hết thảy đều bị hắn quăng không còn một mống. Trong chớp mắt, hắn lại trở về thành vị thiếu niên sạch sẽ, ngây thơ, tâm hoảng ý loạn, đối với người mình thương, một chút biện pháp đối phó cũng không có.
"Đừng khóc...... Thực xin lỗi, Hoàng tỷ, là đệ sai rồi!"
"Đi ra ngoài! Ta không bao giờ muốn gặp ngươi nữa! Cút đi cho ta! Hu hu hu hu......"
Nàng vừa nói bao giờ muốn lại hắn, tuy rằng biết rõ đó chỉ là những lời nói lẫy trong cơn giận dữ, thế nhưng, lồng ngực Cung Quyết lại không nhịn được mà đau xót, hai tay hắn nắm chặt thành quyền.
"Ngay bây giờ đệ sẽ phái người đi gọi thuộc hạ trở về...."
Cung Dĩ Mạt không để ý tới hắn, tiếp tục khóc. Cung Quyết không có biện pháp, đành phải vẫy tay một cái, lập tức, có một bóng đen xuất hiện quỳ gối trên mặt đất.
Hắn là người Trấn Tây Vương cố ý bồi dưỡng nên, về sau lại đi theo Cung Quyết. Phục vụ hắn thời gian đã lâu, hiện giờ thấy Công chúa khóc, hắn trăm lần không dám ngẩng đầu, chỉ vùi đầu chờ đợi mệnh lệnh.
Thấy có người ngoài xuất hiện, Cung Dĩ Mạt cũng không sợ xấu hổ, tiếp tục khóc lóc. Cung Quyết vô cùng đau lòng, lại càng thêm đau đầu, thở dài, rồi mới lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng đen trên mặt đất, thanh âm lạnh nhạt phân phó: "Gọi tất cả những người vừa được phái đi lập tức quay về, mau đi!"
Từng chữ sau cùng, ngữ khí thế nhưng lại có chút bất đắc dĩ. Người nọ vừa nghe, liền không chút chần chờ, quay đầu rời đi. Mà Cung Quyết lại nhìn bờ vai run run của Cung Dĩ Mạt, khó xử nhíu nhíu mày, sau đó, thò lại gần rồi nhẹ giọng lấy lòng.
" Hoàng tỷ... Đệ đã làm theo lời tỷ nói rồi. Tỷ đừng khóc nữa có được không?"
Giọng điệu hắn vừa điềm đạm lại đáng yêu, thanh âm ôn nhu mang theo chút ủy khuất. Vì sao ngay từ đầu,người tức giận là hắn, người đầy bụng uất ức, ghen tuông, ẩn nhẫn cũng là hắn, nhưng Cung Dĩ Mạt vừa khóc, hắn liền không có sức chống cự, chỉ đành phải nhắm mắt chịu khuất phục là cớ làm sao?
Nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng Cung Quyết vẫn vô cùng nguyện ý dỗ dành nàng, không có lấy một chút mất kiên nhẫn. Hơn nữa....hắn vừa vỗ về nàng, vừa lấy lòng dỗ dành nàng, trong tâm tưởng còn nếm được một chút ngọt ngào..... Giữa tỷ và đệ căn bản sẽ không giống như thế này, bọn họ như vậy, ngược lại rất giống với thời điểm mà ông ngoại cùng bà ngoại hắn xảy ra tranh chấp cùng giận dỗi, là tình thú phu thê.....
Cung Quyết nhẫn nhại dỗ dành đã lâu, Cung Dĩ Mạt mới thút tha thút thít ngẩng đầu, đôi con mắt hồng hồng như mắt thỏ, ủy ủy khuất khuất nhìn hắn.
" Vậy đệ sau này còn hung dữ với ta sao?"
"Không đâu! Đệ thề đấy!" Hắn sao có thể hung dữ với nàng được! Nàng chính là tâm can bảo bối của hắn! Hắn yêu nàng, thương nàng còn không kịp.....
Cung Dĩ Mạt chớp chớp mắt, trong con mắt còn có ánh nước, nhìn qua vô cùng lấp lánh long lanh, nàng bĩu môi nghẹn ngào lại vô cùng kiêu ngạo nói. "Đệ sau này cũng không được phép không tin tưởng ta. Mặc kệ ta làm cái gì, đệ đều phải vô điều kiện tin tưởng...."
Bộ dáng đáng yêu kia, làm Cung Quyết thật sự rất muốn ôm nàng một cái, muốn hôn đôi mắt vừa khóc đến đỏ bừng.
" Đệ hứa với tỷ, đệ nhất định đều đồng ý với tỷ, đệ sẽ nghe lời..." Cung Quyết dán lại sát gần nàng, không biết xấu hổ lại bắt đầu bán manh.
" Hoàng tỷ.... Đừng giận đệ nữa, cũng đừng không để ý tới đệ có được không...."
(P/s: bán manh: ra vẻ dễ thương, yếu đuối để người khác cưng chiều, yêu quý.)
(Umichan: vâng, và tỷ số đã hoàn toàn bị áp đảo bởi vũ khí bách chiến bách thắng của Mạt tỷ. Đánh giá khách quan mà nói, tiểu Quyết có thể làm Mạt tỷ cảm thấy sợ hãi mà khai thật hết tất cả mọi chuyện đã là tốt lắm rồi, cái số thê nô nó định sẵn là thế, mọi người còn mong muốn gì nữa nào. Đội vợ lên đầu, trường sinh bất tử ~~~~)