Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 139: Đối đầu



Thân thuyền khẽ chao đảo, khoang thuyền phút chốc bị nội lực xé toang!

Cung Quyết lạnh mặt đứng ở đầu thuyền, gió đem xé rách y phục hắn, đôi mắt đen láy tầng tầng sát ý, không chút cố kỵ phóng lên người Cung Triệt!

Sát khí cùng tử khí mãnh liệt làm Cung Dĩ Mạt không khỏi đứng dậy, có ý muốn che chắn cho Cung Triệt, mà hắn lại né tránh, lướt qua nàng hướng đến mũi thuyền, đối mặt với Cung Quyết.

"Vì sao lại không thể?"

Dưới ánh trăng, Cung Triệt hơi ngẩng đầu, gương mặt vẫn luôn mỉm cười thân thiện lần đầu tiên lạnh lùng như vậy, sống lưng hắn đàng hoàng thẳng tắp, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào đối phương.

Nếu lui một bước là phải nhường đi Cung Dĩ Mạt, thì cho dù có phải tan xương nát thịt, hắn cũng quyết không quay đầu!

Mà Cung Quyết đứng ở đầu thuyền cao cao tại thượng, nhìn Cung Triệt từ trên xuống dưới, khóe mắt tràn ngập trào phúng.

Một con ma bệnh yếu đuối tay trói gà không chặt như Cung Triệt, cũng xứng đáng tranh đoạt Hoàng tỷ với hắn ư?

"Hoàng tỷ là của ta, nàng...chỉ có thể theo ta!"

Lúc mở miệng nói lời này, Cung Quyết không khỏi đưa mắt quan sát thần sắc Cung Dĩ Mạt, hắn vô cùng hy vọng nàng sẽ đồng ý với hắn, trực tiếp gϊếŧ chết ảo tưởng kia của Cung Triệt!

Cung Dĩ Mạt bị sắc mặt ẩn chứa ưu thương của Cung Quyết làm cho chấn động, đột nhiên cảm thấy rất có lỗi với hắn.

Chẳng lẽ, nàng vừa xa cách hắn hơn một năm rưỡi, lại tiếp tục bỏ hắn mà đi nữa sao?

Cảm nhận được tình cảm của nàng biến hóa, Cung Triệt khẽ híp mắt. "Nàng ở kinh thành nhất định sẽ phải chịu cảnh bó tay bó chân, chỉ bằng cách rời khỏi nơi này, mới có thể giương cánh bay cao. Ngươi, vì chút tâm tư của bản thân, lại nhẫn tâm để Mạt Nhi mạo hiểm cả tính mạng mình để ở bên ngươi sao? Thật là quá đáng!"

Cung Quyết im lặng, môi mỏng khẽ nhấp, rồi mới kiên định trả lời: "Ta có thể bảo vệ nàng!"

"Bảo vệ?" Cung Triệt cười lạnh. "Mạt Nhi không phải là chim cảnh nhốt trong lồng son gác tía. Nàng, so với bất kỳ một nam nhân nào trong thiên hạ này đều ưu tú hơn hết thảy. Nàng đã từng nói, sau khi hoàn thành xong kênh đào nối thông thiên hạ, nàng còn muốn thâu tóm quyền vận chuyển hàng hóa trên sông, muốn bí mật giao thương với Ngọc Hành. Nàng muốn thành lập một chuỗi cửa hàng rải khắp cả nước, thậm chí còn muốn xâm nhập vào các nước lân cận.....Còn ngươi, lại muốn đem nàng trói buộc bên người? Chỉ vì chút tâm tư của bản thân thôi sao?"

Từng câu từng chữ đều không chút lưu tình đánh trúng vào nỗi đau của Cung Quyết, sắc mặt hắn khẽ trắng bệch, cuối cùng đành lộ ra một nụ cười khổ.

Hắn sao lại không biết Cung Dĩ Mạt là một người yêu thích tự do, hắn sao lại không biết nàng ưu tú, xuất chúng đến nhường nào được cơ chứ? Nhưng chính bởi vì nàng quá mức ưu tú, cho nên, hắn càng không thể buông tay được!

Bởi vì, một khi hắn buông tay, mỗi ngày sẽ có càng nhiều người hơn nữa phát hiện ra nàng, muốn cướp đoạt nàng! Hiện giờ....Hoàng tỷ chưa động lòng với bất kỳ ai, nhưng đến khi nàng gặp được ngày càng nhiều người, nhất định sẽ có một kẻ chiếm được trái tim nàng!

Đến khi nàng yêu người khác?!!!

......Cái ý nghĩ này, chỉ trong thoáng qua thôi, cũng đã làm sát khí trên người hắn bùng nổ ầm ầm!

Hai mắt Cung Quyết đỏ ngầu, khóe miệng lại khẽ nhếch lên.

"Vậy thì làm sao? Hoàng tỷ đã từng nói, nàng làm tất cả những thứ này đều là vì ta. Nếu như đã là vì ta mà làm, thì vì ta mà từ bỏ có gì mà không được đây?"

Một lời này giống như lưỡi dao sắc nhọn, ghim chặt vào lồng ngực của Cung Triệt! Hắn thật sự chưa từng nghĩ tới, Cung Dĩ Mạt sẽ vì Cung Quyết mà làm đến mức độ này.....

Hắn đưa mắt khẽ nhìn nàng, trong ánh mắt ngập tràn không cam lòng cùng lên án!

Không phải chỉ là ở cùng nhau trong lãnh cung ba năm thôi sao? Vì sao từ đó liền không còn chỗ cho hắn nữa? Vì sao?

"Đủ rồi!"

Cung Dĩ Mạt đột nhiên mở miệng, nàng đưa mắt nhìn Cung Triệt cùng Cung Quyết trước mắt, có chút hao tâm tổn sức mà thở dài.

"Hai người, một bên là ca ca, một bên là đệ đệ, cả hai đều là người mà ta coi trọng nhất, vì sao lại tranh giành đối đầu với nhau như thế này?"

Nàng khó hiểu nắm tóc, vô cùng buồn bực nhìn bọn họ.

" Không phải cả hai nên hòa thuận ở chung mới phải sao? Vì sao lại đối đầu thù địch với nhau như vậy chứ?"

Cung Dĩ Mạt thật sự nghĩ không ra, rõ ràng, việc nàng đi hay ở đều không phải là việc lớn gì, vì sao bọn họ lại giống như con nít muốn xông lên tranh giành nàng thế này, làm nàng cảm giác không biết phải theo ai....

Lời nàng nói làm cả Cung Triệt và Cung Quyết đều cả kinh, bọn họ liếc nhìn nhau, cả hai đều có thể nhìn thấy một cảm xúc tương tự trong mắt đối phương.

Ẩn nhẫn, và hao tổn tinh thần.

Đúng vậy, ở trong lòng Cung Dĩ Mạt, bọn họ là người thân quan trọng nhất của nàng, và cũng chỉ là người thân mà thôi..... Nàng có thể sẽ có suy nghĩ muốn bách niên giai lão với bất kỳ nam nhân nào trong thiên hạ này, chỉ duy nhất bọn họ là không thể.....

Mà hiện tại, trừ khi....bọn họ muốn đâm thủng lớp giấy mỏng che mắt này, nếu không, chỉ có thể làm bộ bình thản không có việc gì mà hòa bình ở chung....

Ha, hòa bình ở chung? Khí thế giương cung bạt kiếm ẩn ẩn trong không khí khó lòng phát hiện được.

Trong lòng Cung Dĩ Mạt dường như nghĩ đến điều gì, vô cùng phức tạp nhìn hai người bọn họ, gió hồ rét buốt làm lòng người thêm lạnh, cũng làm sống lưng nàng lấm tấm mồ hôi.

Nàng có chút chần chờ, cẩn thận thử hỏi.....

"Hai người còn chưa có trả lời ta đâu, vì sao cả hai lại đối địch nhau thế này?"

Sắc bén ánh mắt đảo qua vẻ mặt bất an của Cung Triệt, cũng lướt qua sự lạnh lùng của Cung Quyết, trong đầu đột nhiên có một loại ý nghĩ vô cùng kỳ dị!

Thế giới này....sẽ không điên rồ như vậy đúng không? Vì sao nàng lại có ý nghĩ hoang đường như vậy chứ?

Ánh mắt Cung Triệt lóe lóe, cuối cùng duỗi tay sờ sờ đầu Cung Dĩ Mạt, dưới ánh trăng, nét mặt hắn trở lại vẻ nhu hòa, bất đắc dĩ thở dài.

"Muội đại khái không biết..... Cung Quyết tàn nhẫn độc ác, ta chỉ là sợ muội bị hắn ảnh hưởng...."

Cung Quyết nhìn chằm chằm cái tay chướng mắt kia lạnh lùng cười, cuối cùng, vẫn chấp nhận che lấp cùng với hắn.

" Người nào đó lợi dụng lòng áy náy Hoàng Đế, mượn tay Bệ hạ gϊếŧ chết không biết bao nhiêu người không có tư cách phán xét ta."

Mấy lời này cuối cùng đã làm Cung Dĩ Mạt đánh mất cái ý nghĩ kỳ quái kia, có lẽ bọn họ chỉ là chướng mắt tác phong làm việc của nhau, là lo lắng cho nàng nên mới nói như vậy.... Nhưng mà nàng vẫn cúi đầu, khẽ khàng hỏi: "Vậy hai người không thể hòa thuận ở chung với nhau được hay sao?"

Rõ ràng đời trước, bọn họ còn hợp tác với nhau rất thân thiết cơ mà....

Cung Quyết híp híp mắt nhìn Cung Triệt, mà Cung Triệt cũng hé ra một nụ cười lạnh. Hai người đứng ở hai đầu chiến tuyến, lần đầu tiên có vẻ bắt tay hợp tác với nhau!

"Chuyện này.....chúng ta sẽ xử lý tốt!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.