Trọng Sinh Bá Sủng: Nhiếp Chính Vương Quá Mạnh Mẽ

Chương 142-143: Thổ lộ



Cung Dĩ Mạt ra khỏi cửa, trong lòng vẫn băn khoăn không tài nào mà hiểu nổi, thầm nhủ rốt cuộc chuyện này là thế nào....

Thôi vậy, để đợi đến khi Cung Quyết về thì hỏi hắn xem sao....

Nàng quay đầu nhìn về phía đường phố, người xe qua lại như nước, giữa lúc nàng đang không biết phải đi đâu tìm Cung Triệt, một đứa nhỏ chạy về phía nàng.

"Tiểu tỷ tỷ... có đại ca ca chờ tỷ ở Hoàn Hương các!"

Cung Dĩ Mạt cười, vuốt đầu nó rồi cho nó ít bạc vụn, sau đó, nàng đi về phía Hoàn Hương các, dọc đường còn vô cùng tò mò ngẫm nghĩ, xem ra Cung Triệt không gặp chuyện gì, chẳng qua, sau buổi triều không phải là yến tiệc xem mắt của hắn hay sao, sao giờ này hắn vẫn còn lang thang ngoài này?

Mang theo một bụng đầy nghi vấn, nàng vừa đi vào, đã được người mời vào sương phòng riêng trên tầng, mà ở trong đó, Cung Triệt dường như đã chờ đợi từ lâu....

"Thái tử ca ca?!"

Cung Dĩ Mạt đặt mũ che mặt sang một bên, đi về phía cửa sổ, mà Cung Triệt cũng vừa lúc quay đầu nhìn thấy nàng, hai mắt tỏa sáng!

"Mạt Nhi......"

"Huynh vội vã tìm muội có việc gì sao?"

Cung Dĩ Mạt tò mò lại gần, chỉ thấy dưới đó là đường phố rộn ràng, người xe không ngớt, nhưng tuyệt nhiên không có gì đáng xem.

Cung Triệt không trả lời vấn đề của nàng, mà chỉ vào sạp bánh của một đôi lão phu thê bên đường, hỏi nhỏ.

"Muội đã ăn bánh của Liễu Sơn gia gia chưa? Phu thê bọn họ ở đây làm bánh đã gần hai mươi mấy năm...."

Cung Dĩ Mạt cảm thấy kỳ quái, nàng nhìn Cung Triệt, chợt phát hiện ra hôm nay hắn chỉnh trang có hơi long trọng quá. Trường bào màu trắng ngà cùng trâm bạc cài tóc làm dung nhan của hắn càng thêm thanh tuấn xuất chúng, lúc cười lên, cả phòng liền bừng sáng, xứng danh công tử như ngọc.

Cung Dĩ Mạt lắc đầu. "Chưa từng...." Cung Quyết kiên quyết không cho nàng ăn mấy đồ ăn vặt bên đường, nói rằng mấy thứ đó không hợp vệ sinh, quản rất nghiêm.

Cung Triệt cười cười, lại nói: "Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, hai mươi mấy năm qua vẫn chỉ có lẫn nhau, tình cảm rất tốt, cũng là một giai thoại hiếm có của kinh thành." Thấy Cung Dĩ Mạt mơ hồ, hắn đè thấp âm thanh, nhàn nhạt nói.

"Bọn họ cũng là biểu huynh muội."

Những lời này làm lòng Cung Dĩ Mạt rơi lộp bộp!

Nhưng Cung Triệt không đợi nàng có phản ứng, đã lôi kéo nàng ngồi xuống bên phản. Quán trà này cũng thực kỳ quái, không có những chiếc ghế tựa riêng biệt, mà chỉ có một tấm phản dài ngồi chung.

Khoảng cách gần gũi như vậy làm Cung Dĩ Mạt cảm thấy không được tự nhiên, nàng miễn cưỡng cười cười.

"Thái tử ca ca còn chưa nói xem huynh tìm muội là có việc gì đấy? Chẳng lẽ chỉ để bát quái chuyện nhân duyên gia đình nhà người ta? Biểu huynh biểu muội kết thân, đây không phải là chuyện hết sức bình thường hay sao?"

Cung Triệt nghe vậy sâu kín nhìn nàng, nhợt nhạt cười: "Đúng vậy.... Biểu huynh biểu muội kết thân là việc rất bình thường, thế còn....cùng cha khác mẹ thì sao?"

"Thái tử ca ca!"

Cung Dĩ Mạt mở to mắt, sợ hãi nhìn hắn: "Thái tử ca ca chớ quên, buổi chiều còn có yến hội cần huynh chủ trì, huynh nên trở về cung đi."

Cung Triệt thấp giọng cười.

Cái này thì có gì đáng cười? Cung Dĩ Mạt cảnh giác nhìn hắn.

Lại thấy hắn càng cười càng thêm đau xót, gương mặt tuấn mỹ có chút tái nhợt, ảm đạm, cuối cùng...thật bi thương nhìn nàng.

"Nhưng ai ta cũng không muốn, một lòng chỉ nâng niu tình yêu cùng cha khác mẹ....thì phải làm sao bây giờ?"

Vốn tưởng rằng nói được những lời này rất khó, nhưng sau khi nói ra, Cung Triệt cảm thấy thật nhẹ nhàng.....

Hắn giữ chặt tay nàng, tới gần nàng, giống như có thể đến gần nàng một chút, toàn thân có thể thoải mái giống như muốn bay.... Mười tám năm, hắn chưa từng mơ ước, khao khát được có một người như vậy.....

Cung Dĩ Mạt cho rằng bản thân nghe lầm, cái miệng nhỏ đóng đóng mở mở, vẻ mặt tràn đầy vẻ khó tin.

"Thái tử ca ca....Huynh, huynh biết mình đang nói gì không?"

Cung Triệt thích nàng?! Đừng có đùa! Cung Dĩ Mạt chỉ cần nghĩ đến đây, cả người đều run rẩy..... Một đời này, nàng thật sự chỉ xem hắn như một người anh trai, hắn không phải vẫn luôn là một người anh trai tốt hay sao?

Ngay trong lúc nàng đang lặng người, Cung Triệt cuối cùng đã không thể khống chế được chính mình, nghiêng người đè nàng lên phản, hô hấp trong phút chốc trở nên điên cuồng cháy bỏng!

Hắn từ lâu đã mơ ước được làm như vậy! Đè trên người Cung Dĩ Mạt, nhìn nàng nằm dưới thân mình, gần nhau trong gang tấc!

Cảm giác này làm cho hắn điên cuồng! Hắn dường như đã quên mất thân phận của bản thân, ngón tay vuốt ve gương mặt nàng, hắn muốn hôn nàng! Chiếm hữu nàng!

Tình huống bất ngờ làm Cung Dĩ Mạt sợ ngây người! Nhất là khi nàng nhìn thấy hai mắt Cung Triệt trở nên đỏ sậm! Đó là dấu hiệu động tình của hắn! Hóa ra, hắn....thật sự thích nàng!

"Mạt Nhi..."

Cung Triệt cẩn thận ôm lấy Cung Dĩ Mạt, vừa kinh hỉ lại vừa hoảng loạn.

"Mạt Nhi....Ta thật sự không thể tin được.....Ta có thể được ôm muội như vậy...."

Nhìn khuôn mặt nhỏ của người dưới thân đỏ lên, hai mắt ngập nước nhìn mình, trong lòng hắn ngo ngoe rục rịch, mười tám năm rồi, lần đầu tiên hắn cảm thấy, khống chế bản thân là một chuyện khó khăn như vậy.

Cái miệng nhỏ hồng hào kia, hắn chỉ cần cúi đầu là có thể nếm được.....

Nhưng mà, hắn không dám.... Hắn sợ nàng bị đả kích, hắn còn có rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói với nàng.

Cung Dĩ Mạt phục hồi lại tinh thần liền muốn đứng lên, nhưng nàng bị Cung Triệt gắt gao ôm lấy!

"Một chút thôi là được rồi.... Ta sẽ không làm gì với muội...Chỉ cần để ta ôm muội một chút thôi là được rồi...."

Hắn thật sự không thể buông tha được, sau khi đã nói ra tình cảm của bản thân, hắn thật sự rất muốn phát tiết! Cảm xúc mãnh liệt sôi sục trong đáy lòng hắn, không khắc chế nổi, chỉ có thể ôm nàng, gần sát vào nàng, mới có thể dịu đi đôi chút.....

Cầu xin hèn mọn như vậy làm người ta không thể cự tuyệt, Cung Dĩ Mạt cố gắng làm trái tim bình tĩnh trở lại, vô cùng trấn định nói: "Thái tử ca ca....huynh đừng giỡn nữa. Huynh là ca ca của ta, chỉ là ca ca của ta!"

Hương thơm từ trên người Cung Triệt bao phủ lấy nàng, âm thanh trầm khàn mà u buồn của hắn vuốt ve bên tai nàng, làm toàn thân nàng vừa run rẩy lại ngưa ngứa, cả người cứng đờ, đại não trống rỗng, không thể suy nghĩ thêm được điều gì.

Cung Triệt cố ý trêu chọc điểm mẫn cảm của nàng. "...Vì sao?... Vì sao biểu huynh biểu muội thì có thể, mà cùng cha khác mẹ lại không được? Mạt Nhi....Ta yêu thương muội đã từ rất lâu rồi...."

Cảm nhận được hắn vừa cẩn thận vừa khắc chế bản thân, lại nghĩ đến kiếp trước..... Nàng vì hắn mà rong ruổi chinh chiến khắp thiên hạ, tắm máu mười năm, đến khi trở về thì hắn tình phai yêu nhạt, ân đoạn nghĩa tuyệt từ bao giờ, Cung Dĩ Mạt cố nén cảm xúc, lạnh lùng hỏi.

"Bắt đầu từ bao giờ?"

Nghe thấy nàng bình tĩnh hỏi như vậy chứ không lập tức đẩy mình ra, Cung Triệt trong lòng khẽ nhảy nhót, bên ngoài lại vô cùng cẩn thận buông ra, hai tay chống ở hai bên người nàng, đôi mắt ôn nhu si ngốc nhìn nàng.....

Đôi mắt đỏ sậm, lại toát ra tình cảm mãnh liệt, nóng bỏng, như thiêu như đốt.

"Đã từ rất lâu rồi..... Ta đã yêu muội từ rất rất lâu.... Lâu đến mức...Chính bản thân ta cũng không dám nhớ đến nữa....Từng đêm, từng ngày ta đều ao ước muội...."

Hắn vô cùng nhẹ nhàng cầm tay Cung Dĩ Mạt đặt lên ngực mình, trái tim dưới lớp da đập những nhịp điên cuồng, nhảy nhót.

"Ta không có cách nào để bản thân mình không yêu muội.... Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy muội, ta đã cảm thấy...Tất cả nữ nhân trên thế gian này, so với muội, đều mờ mịt nhạt nhòa! Đối với ta, muội rất đặc biệt, là cô nương có một không hai!"

Cung Dĩ Mạt hít sâu một hơi, ngửa đầu nhìn lại hắn, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt là đêm ở trong lãnh cung, nàng trực tiếp ra tay gϊếŧ người trước mặt bao người!

Nàng còn nhớ rất rõ, lúc ấy, nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn đứng ở sau lưng Hoàng Đế, trong lòng còn khẽ cười lạnh.

Kiếp trước, Cung Triệt chán ghét nàng gϊếŧ người như ma, tay đầy máu tươi, thích nhìn Tô Diệu Lan đơn thuần lương thiện. Một đời này, nàng toàn thân đẫm máu xuất hiện trước mặt hắn, nhất định hắn sẽ không thể nào chấp nhận nổi.

Ai ngờ...Bây giờ hắn nói cho nàng biết, trận gió tanh mưa máu lúc trước, trong mắt hắn, lại chính là có một không hai, xuất thần khác người?!

Nàng thật sự nghĩ không nổi nữa.

Cung Triệt hoàn toàn không nhận ra cảm xúc của nàng đang dần biến hóa, trong lòng hắn chỉ đắm chìm trong mộng tưởng hạnh phúc có thể cùng nàng vai kề vai cùng sánh đôi.

Hắn giống như một thiếu niên ngây ngô đang vô cùng khát vọng được người trong lòng đáp lại tình yêu thương!

Cho nên, khi thấy Cung Dĩ Mạt không đáp, hắn có chút bất an, nắm chặt tay nàng.

Bàn tay to khẽ lấm tấm mồ hôi, nhưng vẫn kiên quyết ấn chặt tay nhỏ của Cung Dĩ Mạt đặt trên ngực hắn, để nàng có thể cảm nhận được trái tim hắn vì nàng mà đập mạnh mẽ như vậy!

" Về sau, khi chúng ta chơi thuyền ở hồ sen.....Muội...." Cung Triệt chớp chớp mắt, giống như đang ngượng ngùng, thấp giọng nói. "Muội làm ra việc như vậy đối với ta....Muội hôn môi ta, hôn môi ta rất nhiều lần....Muội còn nhớ không?"

Sự kiện ở hồ sen kia, tất cả chỉ là vì cứu hắn mà thôi, không nghĩ ra hắn lại hiểu lầm tai hại như vậy. Cung Dĩ Mạt há mồm muốn giải thích, hắn lại buông tay nàng ra, đầu ngón tay chạm khẽ vào cánh môi nàng...hơi híp híp mắt....

"Chính là thứ này....Làm ta trằn trọc, thương nhớ ngày đêm, ta đến nay vẫn còn nhớ như in cảm giác đó...."

Cung Dĩ Mạt da đầu tê dại, nhìn hắn vẻ mặt từ mê ly trở nên đau khổ.

"Ta đã từng buông tay...Ta thật sự đã từng buông tay! Ta biết....ta không nên đối với muội như vậy...."

Cánh môi hắn run rẩy, ngón tay từ cánh môi nàng dần dần vuốt ve khắp cả mặt mày, thấy nàng không hề né tránh, liền cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Hắn dùng một lại ngữ khí như mơ như mộng thở dài.

"Ngày trước rời kinh đi tu kênh, ta vốn dĩ đã muốn buông bỏ đoạn tình cảm này, không thể nghĩ đến muội, không thể đi gặp muội. Nhưng mà, muội vẫn luôn ở bên cạnh ta, muội ngoan cố, kiên cường đi vào lòng ta, làm ta không có cách nào buông bỏ được muội! Muội đã quên rồi sao, ở dưới sông Trường Giang lúc ấy, muội còn trách móc ta đã phớt lờ muội..."

Cung Triệt cúi đầu khẽ khàng hôn lên trán nàng...triền miên và thỏa mãn tột cùng, làm hắn không khỏi than thở.

"Muội nói ta phớt lờ muội, ta sao có thể làm như vậy được?! Cho nên ta đã phát hiện ra, ta không có cách nào buông bỏ được muội....Không bao giờ có thể! Mạt Nhi, là muội bức ta, là muội đối xử với ta tốt như vậy, là muội bá đạo chiếm lấy toàn bộ tầm mắt ta! Ta không thể không yêu muội....Là muội bức ta!"

"Muội lại còn có thể vì ta mà chết...." Cung Triệt ngẩng đầu, rồi lại lần nữa triền miên nhìn nàng. "Lúc ta tỉnh lại, rồi nhận ra muội không có ở bên cạnh mình, giờ khắc đó....ta tưởng chừng như bản thân đã chết đi ngay lập tức. Thật tốt, cuối cùng thì muội lại xuất hiện bên cạnh ta thêm một lần nữa..... Muội đối xử với ta tốt như vậy, vì ta mà suy tính đủ điều,, ở trong lòng của muội, có phải cũng đối với ta....có một chút, dù chỉ một chút thôi....tình yêu nam nữ?"

"Muội muội không có khả năng làm nhiều việc như vậy chỉ vì huynh trưởng mình! Ở trong lòng muội...có phải cũng có tình cảm như vậy đối với ta không?"

Hắn vô cùng khẩn trương lại vội vàng nhìn chằm chằm Cung Dĩ Mạt, hai mắt càng thêm đỏ sậm, vừa yêu dị lại tuyệt mỹ, làm khuôn mặt hắn vốn dĩ ôn nhu, dịu dàng lại hiện ra phong thái mê hoặc nhân tâm!

Hắn dán lại gần, tham lam tận hưởng nhiệt độ trên người nàng, lại vô cùng chờ mong, không chịu buông tha cho bất kỳ biểu tình nào của nàng!

Cung Dĩ Mạt giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng!

Thích Cung Triệt sao?

Không...Tình yêu của nàng đã sớm chết lặng từ kiếp trước, đời này kiếp này, nàng sẽ không lại thích một ai nữa.

Cung Dĩ Mạt nghĩ đến đây, liền muốn kiên quyết rời đi. Thấy nàng muốn chạy, Cung Triệt sao có thể đồng ý được? Nhưng mà hắn không phải là đối thủ của Cung Dĩ Mạt, nàng chỉ xoay người, đã dễ dàng đè ngược lại Cung Triệt xuống dưới thân.

Nhìn thấy nàng đè trên người mình, Cung Triệt trái lại có một loại cảm giác thỏa mãn kỳ dị! Cảm xúc tứ chi thân mật càng làm cho hắn thở dài, nếu thời gian dừng lại ngay lúc này thì thật tốt.....Chỉ cần dừng lại dù chỉ một khắc thôi!

Thấy hắn dùng ánh mắt như si như mê như vậy nhìn mình, không che dấu tình cảm, vừa triền miên vừa nóng bỏng, Cung Dĩ Mạt lòng khẽ đau xót, nhưng đáy lòng không hề mềm mại, chỉ nhỏ giọng nói.

"Kiếp này, ta sẽ không ở bên bất kỳ kẻ nào, cũng sẽ không yêu thương ai, cho nên, huynh từ bỏ đi."

Thanh âm nàng nhỏ nhẹ lại ngọt ngào, nhưng lạnh buốt giống như một chậu nước đá! Làm mặt Cung Triệt thoáng chốc tái nhợt, cả cánh môi cũng mất đi sắc máu!!!

Cung Dĩ Mạt ngẫm nghĩ điều gì, lại thong thả nói: "Thái tử ca ca.... ta và huynh nếu đã là huynh muội thân thiết, thì cả đời này mãi mãi sẽ là huynh muội, còn những thứ khác...buông tay đi."

Cung Triệt không dám tin, không thể nào....Hắn không tin Cung Dĩ Mạt sẽ trực tiếp cự tuyệt hắn như vậy!

Nàng đối với mình, nhất định, nhất định là có cảm giác! Chỉ là nàng sợ áp lực vì quan hệ nhân thân huyết thống, nhất định là như thế!

"Mạt....Mạt Nhi..." Hắn nằm ở trên tấm phản sắc mặt tái nhợt, dường như dùng một loại âm thanh cầu xin mà nói. "Muội đang gạt ta đúng không? Muội chẳng lẽ cũng giống như bọn họ, sẽ để ý đến huyết thống ràng buộc này sao?"

Thấy Cung Dĩ Mạt không đáp, hắn dường như bắt được cơ hội mong manh, duỗi tay gắt gao nắm lấy nàng! Sắc mặt hoảng loạn!

"Đợi lát nữa ta phải hồi cung rồi.....Mẫu hậu buộc ta phải thành thân! Ta không muốn.....Chỉ cần, chỉ cần muội nói một câu thôi! Ta sẽ không thành thân! Ta sẽ đợi muội! Chờ đến khi ta trở thành Hoàng Đế, chúng ta lập tức có thể ở bên nhau rồi!"

Hắn nói rất nhanh, nắm chặt nàng, sắc đỏ trong mắt dần tan đi, âm thanh run rẩy.

"Nói cho ta được không?....Nói muội đối với ta không phải là không có cảm giác! Ta cảm nhận được mà, ở trong lòng muội, ta rất khác biệt! Muội đối với ta rất khác biệt!"

Cung Dĩ Mạt hít sâu một hơi, nhắm mắt, sau đó hạ quyết tâm, từng chút, từng chút gỡ từng ngón tay hắn, thấp giọng thở dài.

"Thái tử ca ca nếu không trở về cung sẽ bị muộn đấy....Còn việc kết thân...." Nàng hơi hơi mỉm cười. "Hoàng muội tại đây, chúc ca ca...sớm sinh quý tử. Tạm biệt...."

Nói xong, nàng dùng khinh công nhảy ra ngoài cửa sổ.

Một lời này sắc nhọn như gươm đao, đâm xuyên qua trái tim nóng hổi của Cung Triệt, đau đến tê tâm phế liệt, đau đến tuyệt vọng nhân tâm!

Đau đến nỗi hắn không thể hô hấp!!!

Đây là lần đầu tiên hắn khao khát như vậy! Khao khát được yêu một người như vậy....Mong ước được nàng đáp lại, dù chỉ là một chút. Hoặc không, nàng chần chờ bối rối cũng đã đủ lắm rồi..... Để hắn còn lừa mình dối người, để hắn còn có chút hy vọng dù là rất nhỏ nhoi....

Còn có hi vọng....

Hắn ngửa mặt nằm ở trên giường, giống như đã mất đi ý thức, mất đi linh hồn cùng sức sống, cả người đều tái nhợt.....Từng câu, từng chữ mà nàng nói vẫn còn vang vọng ở bên tai....

Một lần lại một lần....

Nàng, chúc hắn sớm sinh quý tử....

Ha ha ha....Ha ha ha ha ha!

Sớm sinh quý tử! 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.