Trọng Sinh Biên Bất Phụ

Chương 19: Phi Mã Mục Trường Thương Tú Tuần (8)



Một tay của Biên Bất Phụ sờ mái tóc của Vệ Trinh Trinh, một tay cầm một quyển cổ thư mà nghiền ngẫm đọc.

Quyển cổ thư này là là hắn tìm được từ trong đống di vật của Lỗ Diệu Tử, được Lỗ Diệu Tử cất kỹ, đoán đây chắc chắn là đồ tốt, liền thuận tay lấy luôn.

"Phương pháp Khí Vận Chuyển Di... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ thật sự có khí vận." Biên Bất Phụ nhìn quyển cổ thư này, trầm ngâm nói: "Nếu làm theo phương pháp này, thì sau khi mình giết người liền có thể cướp lấy khí vận của người bị giết, chỉ cần vượt qua khí vận phản phệ, liền có thể dùng khí vận của người khác tăng cường khí vận của bản thân."

Hàn quang chợt lóe lên trong mắt Biên Bất Phụ, thầm nói: "Nếu như chuyện này là thật, thế thì sau khi ta giết chết song long, hẳn là có thể cướp lấy khí vận nhân vật chính của bọn hắn!" Vốn là bầu trời đêm yên tĩnh thì lúc này đột nhiên một đạo ngân xà xẹt qua, một tiếng sét Đùng vang lên, mưa to trút xuống mà không hề có điềm báo trước.

Thiên phát sát cơ, di tinh dịch tú. Địa phát sát cơ, long xà khởi lục. Nhân phát sát cơ, thiên địa phản phúc. Thiên nhân hợp phát, vạn hóa định hĩ.(1)

Lúc này, Vệ Trinh Trịnh đã nuốt cả côn th*t vào trong cái miệng nhỏ nhắn của nàng, cho thấy kỹ năng khẩu giao xuất sắc của nàng đã thâm hậu cỡ nào, tinh quan của Biên Bất Phụ buông lỏng một chút, nắm chặt đầu của nàng, sau đó quát lên: "Ta sắp ra, Trinh Trinh nàng hãy nuốt toàn bộ vào cho ta." Dứt lời, dương căn liền giật giật bắn dương tinh ra.

Vệ Trinh Trinh chỉ có thể phát tiếng Ô Ô, vừa dùng tay nhỏ đỡ cái miệng nhỏ nhắn đang chảy ra tinh dịch, vừa cố gắng nuốt toàn bộ dương tinh trong miệng vào bụng, sau đó dùng đầu luỡi liếm sạch tinh dịch còn sót lại trên tay cùng mép miệng, một chút cũng không có lãng phí.

Biên Bất Phụ tỏ ý khen ngợi, vỗ vỗ đôi vai đẹp của nàng, ôn nhu nói: "Trinh Trinh, ngươi thật tốt."

Mặt Vệ Trinh Trinh đỏ lên khi nghe câu nói đó, vừa thẹn vừa mừng, nhìn Biên Bất Phụ một lát, thấp giọng nói: "Miễn là lão gia vui vẻ là được rồi."

Dứt lời, liền mang một thùng nước nóng nhỏ tới, cái miệng nhỏ nhắn hút một hơi nước nóng vào miệng, sau đó ngậm côn th*t đang vô lực mà rủ xuống của Biên Bất Phụ vào trong miệng, bắt đầu công việc vệ sinh kỹ lưỡng cuối cùng.

Biên Bất Phụ cảm thấy côn th*t vừa mới bắn tinh xong của mình đang ngâm trong nước nóng, còn có một đầu lưỡi đang nhẹ nhàng liếm láp quy đầu, suýt nữa vì thoải mái quá mà phát ra tiếng rên rỉ, hắn sờ cái đầu của nữ nhân dưới thân mình, thuận miệng hỏi: "Trinh Trinh, trong khoảng thời gian lão gia rời khỏi này, trong giáo ở thành Dương Châu có xảy ra chuyện gì không?"

Qua một lát, sau khi đã làm xong công việc vệ sinh thì Vệ Trinh Trinh nhả côn th*t lẫn nước trong miệng ra, liên tục thở gấp, nói: "Khoảng thời gian này, giáo phái thu tín đồ mới càng ngày càng nhiều, nhưng tiền bạc kiếm được lại không có tăng tí nào." Nói xong thì nàng dừng lại một chút giống như đang suy nghĩ về vấn đề nào đó, nói: "Còn có chuyện này, dạo gần đây thì người của Thánh Môn tới nơi này thăm dò có vẻ tăng lên, không biết vì lí do gì?"

Sau khi nghe xong, Biên Bất Phụ phát ra tiếng cười lạnh, nói: "Thấy có thịt béo, con ruồi liền bay tới." Sau đó trầm ngâm một lát, tiếp tục nói: "Tạm thời không cần phải để ý đến bọn họ, người quản lý các cấp trong giáo phái sớm đã trở thành tín đồ trung thành với giáo phái, toàn bộ giáo phái đều đang nằm trong lòng bàn tay của ta, há lại để người ngoài nhúng chàm. Còn vấn đề tiền bạc thì ta sẽ tìm cách giải quyết."

Dứt lời, thầm nghĩ phân đàn của Thiên Mệnh Giáo ở Trường An đã hoàn thành các bước xây dựng cơ bản, đã đến lúc ta chính thức đem Dương Công Bảo Khố ra.

Dương Châu, ngôi nhà của Biên Bất Phụ.

Lúc này, Biên Bất Phụ ngồi ở bên trong nội đường, vừa thưởng thức trà vừa nhìn xem quyển cổ tịch ghi lại kiến thức Khí Vận Chuyển Di.

“Thiên đạo là lấy chỗ dư bù vào chỗ thiếu, nhân đạo thì lấy chỗ thiếu bù vào chỗ dư, cho nên người giàu càng giàu, người nghèo càng bần...”

Quyển cổ tịch này được một kỳ nhân ở thời Xuân Thu tạo ra, dựa theo thuyết pháp, tất cả mọi người trong thiên hạ đều có khí vận trên người, hoặc nhiều hoặc ít. Người sở hữu khí vận dày đặc nồng hậu khổng lồ có thể gặp gió hoá rồng, vừa có cơ hội liền một bước lên trời, còn người sở hữu khí vận ít thì coi như cố gắng như thế nào cũng rất khó có được địa vị cao.

Nói cách khác, cố gắng được xem là 9 thì khí vận trời sinh được xem là 10.

Nếu như mình giết chết người sở hữu khí vận khổng lồ, sau đó lợi dụng phương pháp đặc thù liền có thể đem khí vận của người đó thu nạp vào trong cơ thể mình, tăng cường khí vận của mình. Nhưng việc làm này có thể sẽ gặp phải khí vận phản phệ, nhất định phải vượt qua phản phệ mới có thể có được chỗ tốt, không vượt qua được thì thân tan thành trò bụi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.