Trọng Sinh Chi Á Lai

Chương 10



Á Lai dùng sức thổi một ít cánh bồ công anh trắng muốt mềm mại về phía trước.

Báo con bị mắc mưu đánh vài cái hắt xì, lông đen mịn sáng bóng bị dính không ít cánh hoa nhỏ, lăn lộn trên mặt đất cọ cọ.

Lại hắt xì thêm một cái nữa, thế nhưng lại khôi phục nhân hình, xấu hổ núp trên mặt cỏ, ngẩng đầu chu miệng, ―Thầy ăn hiếpngười ta…‖

Á Lai cười tủm tỉm nâng bé dậy, ―Ngày mai phải đi nhà trẻ,có sợ không?‖

Tiểu Lôi Mạn vỗ vỗ bộ ngực ―Không sợ.‖

Á Lai chậm rãi lấy những cánh hoa trên đầu bé xuống.

Tiểu Lôi Mạn ngoan ngoãn đứng im, cố lấy dũng khí, nói: ―Nếu thầy kết hôn với chú Garlock, chúng ta sẽ bên nhau vĩnh viễn không bao giờ tách xa nhau.‖

Á Lai ngừng tay một chút, ―Lôi Mạn không nhớ tông phụ sao?‖

Tiểu Lôi Mạn cuối đầu không nói lời nào, thoạt nhìn có chút nhớ nhung.

Á Lai lại hỏi: ―Thế còn á phụ?‖

Ti ểu Lôi Mạn thành thật gật đầu, tuy bé nhớ không rõ lắm nhưng vẫn có chút thương tâm, tuy vậy ánh mắt vẫn long lanh trong suốt nói: ―Thầy, tại sao người lại không đồng ý lời cầu hôn của chú Garlock,chú Garlock tốt lắm mà!‖

Á Lai khẽ gõ trán bé: ―Con mới bây nhiêu tuổi mà đã quan tâm chuyện của người lớn rồi, đi thôi, kiểm tra lại những thứ cần thiết để mai đi nhà trẻ nào.‖

Tiểu Lôi Mạn khóa ngồi trên cổ Á Lai, bàn tay to nắm bàn tay nhỏ bé, không chút hình tượng cười khanh khách như kẻ điên.

―Á Lai tiên sinh, tôi không thể không nhắc ngài thêm một lần nữa, hành vi của ngài có chút không thích hợp.‖ Henry tiến lên nghiêm trang thuyết giáo.

Á Lai đặt tiểu Lôi Mạn xuống đất, ý bảo đứa nhỏ đi trước rồi nói ―Đuổi tôi đi.‖ thật sự chờ mong.

Đuổi đi? Sao lạ i thế được! Garlock ngay cả cửa chính cũng không cho cậu đi ra, sợ cậu bị người khác liếc nhìn. Henry nói: ―Thỉnh ngài mau chóng hoàn thành thiết kế đồ ‗phàn nham tường’.‖

Á Lai đau đầ u, chẳng quamình chỉ thuận miệng nói thôi, hội trưởng Barret lại phát hiện thương cơ, ―Tôi nghĩ tham gia cuộc thi nghệ thuật lần này anh làm người mẫu cho tôi, thế nào? Đếnđây, biến thành lão hổ cho tôi nhìn xem.‖ Nghe thật giống ―Bảo bối, lại đây cho gia yêu nào!‖ kỳ thật ở chung lâu như vậy, nhận định Henry là bạn, vui đùa chút cũng không làm mất hòa khí.

Henry nhanh chóng mặc niệm trong lòng qui tắc quản gia cho đến khi hạ xuống xúc động muốn đánh người, sao lại thân thiết vớingười này chứ?

Muốn dự thi thì phải có tác phẩm, mà muốn có tác phẩm thì phải có chủ đề.

Người dân quan niệm từ nghìn đời xưa, hổ là vua muôn thú, uy chấn giang sơn, dũng mãnh vô cùng, là đề tài thích hợp nhất!

Henry b ị ánh mắt không chút che dấu của Á Lai nhìn đến có chút sợ hãi. ―Tôi cự tuyệt.‖ Thật thì cũng muốn đáp ứng nhưng phải với điều kiện là Garlock không tiêu diệt anh mới được.

Á Lai thấ y biểu tình anh đổi tới đổi lui, nghĩ mình đang ép buộc anh, ―Vậy không phiền anh, tôi càng thêm thưởng thức tám khối cơ bụng của thú nhân hình báo.‖

Tiểu Lôi Mạn chưa đi xa đột nhiên dừng lại, sờ sờ bụng nhỏ đầy thịt tròn vo của mình, tám khối cơ bụng sao, sau này mỗi ngày bé ăn thêm thật nhiều thì sẽ có nhỉ?

Henry nghi ho ặc hỏi: ―Vì sao?‖ Á Lai thẳng thắn trả lời: ―Thật ra cá nhân tôi cho rằng, ngoại hình của báo mới là sự kết hợp hoàn mỹ giữa thực lực và cái đẹp, cơ thể thon dài, toàn thân tràn ngập sức bật, cho dù là động hay tĩnh, đều rất thần bí, di chuyển như gió, độc hành quyến rũ, gợi cảm đến tận cùng.‖

R ất không khéo là thú nhân đều có thính giác cực nhạy, Garlock đang ngồi ở ban công nơi yvà Henry đi qua, hơn nữa thấy đứa cháu đang cực kì đắc ý đi ngang, càng thêm khó chịu!

Hình như hơi lạnh thì phải? Tiểu Lôi Mạn lạch bạch, lạch bạch chạy về.

Đương nhiên, giác quan thứ sáu của thú nhân cũng rất linh mẫn, Henry nhanh chóng bổ sung nói: ―Ngài Garlock từ nhỏ đến lớn đều rất được hoan nghênh.‖

Á Lai cả m thấy giọng điệu của anh có hơi biến hóa, than thở vị quản gia này thật thiện biến, nhưng mà lại ăn ngay nói thật: ―Rất được hoan nghênh trong mắt người khác không có nghĩa là sẽ phù hợp với yêu cầu của tôi, không bằng anh xin giúp tôi nghỉ vài ngày đi, tôi đi ra ngoài xem trong vài ngày này biết đâu tìm được người thích hợp.‖

Răng rắc, thanh âm chén vỡ vụn truyền từ trên đỉnh đầu, Á Lai ngẩng đầu lên nhìn nhưng không thấy cái gì cả.

Xin nghỉ phép đương nhiên không được phê chuẩn, dù sao cũng không phải một hai lần không được phê chuẩn, tất cả mọi người không ai có ý kiến gì.

Garlock biểu đạt tâm ý mình bằng phương pháp trực tiếp, trong ngày sai người đưa tới cho người ta một bộ dụng cụ hội họa đặc chế.

Á Lai có chút cảm thấy nhận không nổi, dù là ai thì khi thấy cây bút vẽ khảm đầy bảo thạch lung linh quý giá đều có cảm xúc này thôi.

Ý tốt của đối phương y nhận, nhưng mấy thứ đồ vật này y cũng không thể dùng được.

Nhưng cũng không ngờ tới đối phương lại bắt y trong thời gian qui định tự mình tới cảm tạ hắn.

V ậy đáp lễ đi, này còn bắt y biểu đạt sự chân thành biết ơn bằng cách tặng hắn bình hoa mà y khổ sở mới có thể trồng sống được, dù rất luyến tiếc nhưng y cũng phải tặng hắn.

Đây là lần đầu Á Lai đến phòng của Garlock, cánh cửa phía sau vừa đóng lại thì y liền hối hận, thật là nóng vội mà, nhẽ ra phải để quản gia Henry thông tri trước một câu mới thỏa đáng.

Cửa bên trong vừa mở ra, Á Lai lập tức sửng sốt, hình như đại quý tộc vừa tắm xong, hạ thân chỉ quấn một cái khăn trắng.

Không chỉ gợi cảm ở góc độ huyết mạch dương cương mà phải nói là tạo hóa khi tạo ra thân thể này đã có rất nhiều cảm xúc mới có thể tạo ra thân hình nam tính hoàn mĩ như thế này.

Á Lai bỗng có xúc động mún giật phăng cái khăn tắm kia.

Thưởng thức trong mắt của phi thú nhân đều rơi vào mắt mình, khóe miệng Garlock khẽ vẽ một độ cung mà ngày thường khó thấy, cố ý tiến đến kề sát mặt Á Lai.

Lý trí của ai đó bay a bay a~~~. . . . .

Á Lai nhịn không được mà nuốt nướ c miếng, ***g ngực rộng lớn, cơ thể rắn rỏi, thực làm cho người khác hâm mộ mà, phi thú nhân đây ngay cả một cọng râu cũng không chịu mọc.

Garlock nắm lấy tay yđặt lên bụng mình, ―Tám khối cơ bụng!‖

Á Lai nhanh rút tay lại, sự thật đã chứng minh, sờ nam nhân cũng ngượng lắm đó.

Garlock không buông tay, tựa hồ đang ngây thơ chờ Á Lai xác nhận cơ bụng của hắnđẹp hơn thú nhân hình báo.

―Thậtcó lỗi, đã quấy rầy rồi, đây là lễ vật cảm tạ của tôi.‖ Linh cảm không đợi người, Á Lai giãy mạnh, xoay người bỏ chạy.

Garlock buồn bực ngồi xuống giường, có điều sau đó thấy chậu hoa không rõ tên kia, sờ sờ cằm lộ ra ý cười nồng đậm.

Trở lại phòng làm việc, linh cảm tuôn trào, hạ bút hữu thần.

Y phục quý tộc châu âu phong cách quân trang màu xanh, vải đỏ tinh tế, bên hông còn có một bội kiếm như thể luôn sẵn sàng chiến đấu.

Mũ sắt tạo hình độc đáo, áo giáp thánh kị sĩ mạnh mẽ lóe sáng, chiến mã hí vang, giống như một vị chiến sĩ đến từ chiến trường La Mã.

Thân hình cường tráng, áo choàng tung bay trong gió, ánh mắt sắc bén, tấm khiêng chắc chắn, dũng mãnh như Sparta.

Bình tĩnh trở lại, Á Lai nhìn thấy vị đại quý tộc đang trong hình thú nằm bên chân ycũng chính là nhân vật chính trong tranh không khỏi thật tình tán thưởng.

Nhưng mà cầm đi dự thi? Vẫn là quên đi.

Nếu người ta thấy tác phẩm này xuất từ Eden bảo này là ai chắc cũng phải trao giải thưởng lớn cho nó thôi, đó cũng không biểu hiện được thực lực của mình. Không lâu sau, Á Lai bị Henry quản gia chính thức cho biết, báo cho rằng phải mỗi ngày đúng hạn đi đến phòng chủ nhân tưới hoa.

Tặng cho người ta lễ vật rồi y còn phải chịu trách nhiệm? Á Lai đúng là tự đạp vào chân mình mà, lập kế hoạch tiêu diệt chậu hoa duy nhất y trồng sống.

.

.

.

Trước khi chuẩn bị, y đưa cho tiểu Lôi Mạn một cuốn tập viết nhật kí mới tinh.

―Thầyơi, nếu chữ không biết viết thì làm sao đây?‖ Tiểu Lôi Mạn rất vui vẻ, nhưng cũng có băn khoăn nho nhỏ.

―Không biế t viết thì cứ vẽ, cũng không cần mỗi ngày đều viết, gặp chuyện gì khó quên thì viết vài câu lên. Thời gian dài, số từ không biết viết sẽ càng ngày càng ít, nhưng cảm xúc sẽ càng nhiều. Có lẽ sẽ có một ngày nào đó thật lâu sau này, khi đó tiểu Lôi Mạn đã trưởng thành sẽ mở ra cuốn nhật kí đã úa vàng sẽ thu hoạch được nhiều thứ thú vị.‖ Á Lai ân cần dạy bảo.

―Con sẽ cố gắng.‖ Tiểu Lôi Mạn cam đoan nói. ―Tốt.‖ Á Lai kéo chăn cho bé, tắt đèn đi ra khỏi phòng bé.

B ản nhật kí kia kí tên là ―An An‖, hẳn chính là á phụ thân sinh của tiểu Lôi Mạn— An Cách Tư tiên sinh, thấy yniêm phong trí nhớ mình cất vào trong kho lâu như thế, vậy nên chắc nếu ytrên trời có linh thiêng biết được đứa con mình cũng có thói quen như mình chắc sẽ thấy được an ủi.

Trở lại phòng, Garlock mặc áo ngủ đạp cửa xông vào, đẩy qua một cuốn vở thật dày, ―Hảo hảo ghi lại mỗi ngày làm gì, tôi sẽ kiểm tra định kì.‖

Rất khi dễ người! Há miệng, ném đi, đẩy người, đuổi khỏi phòng!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.