Trọng Sinh Chi Á Lai

Chương 68



Tuy Terrence không hẳn là thú nhân của đế quốc, nhưng vẫn là một người rất tuân thủ pháp luật, hắn đối với sự việc xảy ra giữa mình và Tế ti đại nhân trước đó căn bản không biết phải ứng phó ra sao, tất nhiên cũng không biết phải xử trí chuyện kế tiếp như thế nào, cho nên sau đó liền cố gắng giảm thiểu số lần chạm mắt với Tế ti đại nhân đến mức thấp nhất, dù sao chính là tránh né để chờ bị xử phạt.

Đào Đức thì lạ i cứ như chưa từng xảy ra chuyện gì, cái gì cũng không nói chuyện gì cũng không làm, nhưng mà hằng ngày vẫn dùng ánh mắt xấu xa và những động tác nhỏ nhặt như một mũi dao nhỏ đâm chọt lên người bác sĩ khốn khổ kia, cự kỳ tận hứng.

Terence dướ i sự mâu thuẫn và áy náy lại càng tận lòng hơn, cho nên đối với bộ dáng ra vẻ không hay biết của đại Tế ti, vô luận có ủy khuất như thế nào vẫn kè kè đi bên cạnh.

Điều này làm cho Đào Đức có tức đế n mấy cũng hết cách, hận không thể trực tiếp đè miệng người ta xuống cắn cho hả giận: Tên ngu ngốc này ngoại trừ trốn tránh cũng chỉ có trốn tránh, một chút phản ứng cũng không có, nhàm chán!

Đợi Garlock ra ngoài, Á Lai lấy bàn vẽ ra bắt đầu vẽ, hiện tại y không dám khẳng định suy đoán của mình, nhưng càng không muốn nghĩ đến lại càng không bỏ xuống được, cũng không thể nói với bất kì ai, đành phải dùng tranh vẽ để biểu đạt cảm xúc.

Thiên Sứ là cái gì, là người phát ngôn của thần tại nhân gian, là sự hóa thân của thiện lương và đẹp đẽ, là linh hồn không thực thể, một đôi cánh tỏa sáng gánh vác quá nhiều thứ nên không thể là đôi cánh bướm yếu ớt được, hẳn xương cốt nên chắc như cánh ưng sải dài dũng mãnh.

Nhìn tác phẩm đã hoàn thành, trong lòng Á Lai nghĩ sẽ đi dò thử ở chỗ Tế ti đại nhân trước, bởi vì y cảm thấy Garlock tựa hồ đã nhận ra cái gì đó, mình vẫn nên ra tay trước mới được.

Nhận được lời cầu kiến, Đào Đức đang cảm thấy kì lạ vì Á Lai vậy mà yêu cầu một mình bái kiến y, hơn nữa thủ tục thực hiện cực kì chính quy.

Biết Á Lai muốn tới, Terrence vô cùng mong chờ, lần này giống như có chuyệngì đó quan trọng.

Á Lai đế n với vẻ mặt tinh anh hiếm thấy, về mặt tình cảm y đứng ở phía Terrence, bởi vì y hiểu được một khi mọi chuyện phát triển theo chiều hướng kia, nếu gặp chuyện không may Terrence sẽ bị thương tổn càng nhiều, huống hồ nếu liên hệ đến xã hội hiện tại, y không dám tưởng tượng kết quả xấu nhất là gì, ít nhất y hy vọng Terrence có thể sống thật tốt.

Đào Đức đã sớm dự đoán được Á Lai trên thực tế là người thế nào, hiểu được đề tài nói chuyện tiếp theo sẽ không thoải mái gì, cho nên cũng trở nên nghiêm túc.

Đợi người hầu lui đi hết, Á Lai mở ra bức tranh y mang đến, y tin tưởng Tế ti đại nhân là người thông minh, một ám chỉ nhỏ là đủ để hiểu.

Đào Đức quả nhiên có chút thay đổi sắc mặt, trên tranh vẽ sau lưng mình chính là cánh ưng của Terrence.

Đế n tận đây Á Lai đã chiếm được đáp án mình muốn, ít nhất Tế ti đại nhân đối Terrence thật sự có ý kia, y cầm một cây bút vẽ đã chấm màu đặt tới gần đôi cánh thì dừng lại trước mặt Tế ti đại nhân.

Đào Đứ c rất nhanh hiểu được ý của Á Lai, nếu mình không thể xác định được thì nên buông tay Terrence, mà Á Lai cũng sẽ cho rằng hôm nay cái gì cũng không có xảy ra, ―Không cần làm phiền Á Lai tiên sinh tiếp tục xoá sửa, bản Tế ti tự nhiên có năng lực bảo vệ được đôi cánh này.‖

Á Lai hít sâu một hơi, bàn t ay siết chặt bút vẽ cuối cùng cũng thả lỏng siết, nói: ―Bức tranh do ngài phân phó tôi đã hoàn thành, nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin cáo lui trước.‖

Y th ừa nhận mình đã tính kế, bởi đại Tế ti không phải người bình thường, nếu mình nhận thức người anh trai Terrence này, như vậy phải có trách nhiệm hết sức bảo hộ anh ấy, mà chỉ có để cho đại Tế ti biết mình đã biết chuyện này, về sau cho dù Terrence có đáp lại Tế ti đại nhân hoặc xảy ra chuyện gì hay không, đại Tế ti cuối cùng không thể không nhìn lại quan hệ của mình và Garlock mà cấp cho Terrence một con đường sống.

Đào Đức nói với Á Lai sắp đi ra tới cổng: ―Á Lai, tôi không phải người xấu.‖

Á Lai nói: ―Nhưng ngài cũng không phải người thường, nếu bắt ngài phải lựa chọn giữa quốc gia và một người, ngài sẽ lựa chọn quốc gia.‖

Đào Đức nói: ―Cậu dựa vào đâu mà khẳng định như thế?‖

Á Lai cự c kỳ tự tin trả lời: ―Bởi vì ngài không phải Garlock.‖ Y chưa từng nghĩ tới có một ngày Garlock thật sự vì mình buông tha cho quốc gia hay không, nhưng y nguyện ý tin tưởng như vậy, y không thể thay Terrence quyết định, cũng không có năng lực đoán trước tương lai, sở dĩ y trả lời là để Đào Đức lựa chọn bước đi của mình cho thật kiên quyết.

Ở cửa lớn, Terrence không nghĩ tới Á Lai lại bước về phía này, có chút lo lắng nói: ―Đã lâu anh không gặp em.‖

Á Lai ló đầ u ra cửa sổ xe ngựa, cười nói: ―Không cần lo lắng cho em, anh phải tự chăm sóc bản thân mình, hết thảy đã có Tế ti đại nhân, người Eden bảo sẽ không để người mà mình để ý chịu một chút tổn thương nào đâu.‖

Terrence có chút khó hiểu nhìn em trai rời đi.

Đào Đức nhìn ngườ i mới đi tiễn trở về có chút biến hóa, buồn bực nói: ―Anh rốt cuộc có nghe hiểu Á Lai nói gì không đó?‖ Nếu nghe hiểu được cũng không cần y phải cố sức nói rõ nữa.

Terrence g ật đầu nói: ―Á Lai dặn tôi chăm sóc ngài cho tốt, ngài còn có rất nhiều người quan tâm cần được bảo hộ, ngài yên tâm, tôi sẽ cố hết sức làm tròn phận sự.‖

Đào Đức giận, Á Lai lúc nên thông minh tuyệt đối sẽ không hồ đồ, sao lại có ông anh đầu gỗ đến thế này?

Bất quá cũng không sao, tự tay khiến cho đầu gỗ nở hoa không phải rất thú vị ư! Những lời này nghe từ ai nhỉ…..

Á Lai nghĩ, nếu đã ra ngoài rồi không bằng tiện đường đi xem Garlock, trong khoảng thời gian này còn có thể cùng nhau ăn trưa.

Garlock đang―tâm sự‖ cùng Barret, người thông báo nói Á Lai tiên sinh đến phủ Tế ti, hắn nghĩ Á Lai đi đưa tranh cho Tế ti, cho nên cũng không để ở trong lòng.

Barret l ại cảm thấy mình đang bị nghiêm hình bức cung, nhưng lại không biết đối phương rốt cuộc muốn hỏi cái gì, nhưng nói thế nào trước kia mình cũng là một phó tướng, không dễ bắt nạt như vậy đâu!

Garlock dường như không thấy được vẻ mặt kháng cự của gã, cuối cùng nói: ―Cậu cũng đã không còn nhỏ nữa rồi!‖

Barret nhe răng, ―Sau này nói tiếp, tôi có việc nên đi trước đây!‖ Nghe không hiểu thì không nghe nữa.

―Cùng nhau ăn cơm trưa.‖ Garlock cả m thấy vấn đề này hẳn nên giải quyết đúng lúc, không quan tâm là thú nhân hay phi thú nhân thì quyết định sớm vẫn tốt hơn, cho dù về sau có xảy ra vấn đề gì, Eden bảo cũng còn có thời gian chuẩn bị trước.

―Tôi có hẹ n với bác sĩ Terrence, sắp muộn rồi.‖ Barret bắt đầu ngoan cường đứng tên, bác sĩ Terrence thật là người có tinh thần trách nhiệm, ngay cả công cụ trị bệnh của Eden bảo cũng muốn nghiên cứu qua một lần.

Garlock v ừa nghe gã nói có hẹn với Terrence, đã vậy còn có thể nói ra một cách quang minh chính đại như vậy, xem ra chuyện này chắc mười phần rồi, có điều cũng không thể nóng nảy.

Á Lai thực không hiể u, lần đầu tiên đến nơi làm việc ở quân bộ của Garlock, nói như thế nào thì người tò mò cũng phải là y chứ, mọi người và cảnh vật ở đây mới phải là thứ mà y tham quan, sao giờ lại biến thành mình bị người ta ngắm thế này.

Cũng không sao, bạn lữ tương lai của tướng quân đại nhân, cái danh hiệu này lớn như vậy, lại còn chủ động đưa tới cửa để người taxem, không bu vào mới là lạ.

Barret ra t ới vừa lúc gặp được người, thấy rõ chung quanh mấy thú nhân thiếu đập kia kiếm đủ các loại cớ để tụ tập nhìn thử, biến thành gấu ngựa cổ họng rít gào, ―Nên làm gì thì làm đi!‖ Cuối cùng lại phê bình hai câu nói mấy hộ vệ đi theo bảo vệ không làm hết trách nhiệm.

Á Lai bị rống đến đầu óc ong ong nhưng mà người ta cũng có ý tốt giúp mình giải vây, đành phải cười cười chào tạm biệt mọi người, sau đó đi theo cảnh vệ tiếp tục vào bên trong.

Garlock vui vẻ, Á Lai vậy mà nguyện ý chủ động đến nhìn mình, ừm, giống như có cái gì đó không đúng lắm.

Á Lai không kịp bận tâm cái khác, vừa vào cửa liền thẳng thắng chủ động nói mình có việc trình bày.

Sau khi nói xong, tâm y nói hỏng rồi, sắc mặt đại quý tộc so với bất cứ thời điểm nào đều khó coi hơn, sớm biết thế đã đem theo tiểu Lôi Mạn đến để làm lá chắn.

Garlock xác thự c tức giận, thế nhưng lại hiểu lầm lớn đến vậy, không phải Barret mà là Đào Đức, may vừa rồi nói chuyện uyển chuyển không bị Barret nghe ra, bằng không, không cầnnói cũng biết, hiện tại đủ dọa người, cũng đều do phi thú nhân thiếu ―yêu thương‖ trước mắt này!

Cảnh vệ lập tức nghe phải một chuỗi âm thanh không thể tin được.

Á Lai một lần nữa chỉnh sửa lại quần áo, trừng đại quý tộc, cả giận: ―Sau này em không bao giờ đến đây nhìn anh nữa!‖

Garlock cảm thấy văn phòng của mình quả nhiên không tồi, mỹ mãn nói: ―Thử xem nơi khác cũng tốt.‖

Á Lai mím môi.

Garlock nhướng mi, ―Cùng nhau ăn cơm trưa.‖

Dân dĩ thực vi thiên*, Á Lai đói bụng, vì thế lại khuất phục.

*Dân lấy ăn làm Trời

Phủ tế ti … Đồ ăn trưa không có gì mới mẻ, nhưng cách dùng cơm lại khác hoàn toàn.

Tế ti đại nhân hơi hơi ngửa đầu, Terrence thay người ta đeo khăn ăn.

Tế ti đại nhân phóng ánh mắt nhìn về phía một món ăn, Terrence cung kính gắp thức ăn.

Tế ti đại nhân khát, Terrence lấy nước.

Tế ti đại nhân ăn no, Terrence hỗ trợ lau miệng.

Tế ti đại nhân mệt mỏi, Terrence trải giường chiếu, nhưng lại đột nhiên bị Tế ti đại nhân áp đảo trên giường.

Đào Đức không có ý tốt cười nói, ―Hoạt động trong phòng tắm ngày đó cũng không tồi.‖

Terrence m ặt nháy mắt quẫn bách đến đỏ bừng, cẩn thận đẩy đại nhân ra, còn mình thì quy củ cúi đầu đứng một bên, ―Tôi sai lầm rồi, thỉnh đại nhân trách phạt.‖ Chuyện nên đến vẫn phải đến.

Đào Đức nói: ―Anh nói xem nếu tôi nói ra chuyệnngày hôm đó thì sẽ ảnh hưởng như thế nào đến người nhà anh và em trai yêu quí Á Lai của anh đây?‖

Uy hi ếp thấy hiệu quả, Terrence chủ động lên ―thớt‖ nằm lại đúng vị trí lúc nãy bị đại nhân áp đảo, nhắm tịt hai mắt, hi vọng dao chém thớt nhẹ một chút, hắn không hi vọng vì sai lầm của mình mà ảnh hưởng đến người khác.

Đào Đức không hề có hình tượng ngồi xổm trên giường, nâng má nhìn tên đầu gỗ dưới chân, làm sao mới có thể hợp lý hợp pháp đem tên này giữ lại bên người để muốn làm gì thì làm đây nhỉ?

Terrenc e toàn thân buộc chặt cả buổi cũng không bị làm sao hết, thoáng mở to mắt liền thấy Tế ti đại nhân mỉm cười đáng sợ, hắn lập tức cảm thấy một trận rét run cứ như cả người từ tóc đến chân bị giật điện.

Đào Đức nói, ―Có muốn xóa bỏ tội danh không?‖

Terrence như là bắt được cọng rơm cứu mạng, ngồi lên gật đầu lia lịa.

B ộ dáng ngốc nghếch vặn vẹo kia càng khiến đại Tế ti hứng thú, nắm chặt lỗ tai đối phương mê hoặc thì thầm, sau đó mặt mày tươi cười ngồi xuống sô pha chờ đợi.

Terrence hai mắt thất thần đi vào phòng tắm, từng bước một lộ ra vẻ bi tráng.

Đào Đức uống hết một ly trà, Terrence mới quấn khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm.

Terrence c ảm thấy cả đời này chưa từng dọa người như vậy, nhưng đối phương là đại Tế ti cho nên hắn cũng không phản cảm, quyết tâm, sau đó dựa theo yêu cầu của tế ti đại nhân kéo mạnh khăn tắm sang hai bên, lộ ra nơi nay đã không còn một cọng cỏ.

Đào Đứ c che cỗ huyết khí trào lên mũi, y nghĩ mình đưa ra yêu cầu quá đáng này đã đủ biến thái, không nghĩ tới đối phương so với ycòn biến thái hơn, vậy mà cũng dám nghe theo!

Terrence th ở phào một hơi mặc quần áo, Tế ti đại nhân đã nói đến thế, về sau hẳn là sẽ không vì nhớ đến chuyện phòng tắm kia mà làm khó mình nữa, thời tiết thật trở nên rất lạnh ah……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.