Trọng Sinh Chi Bản Tính

Chương 36



Đối với An Thừa Trạch, mười lăm ngày quân sự dễ như uống nước hàng ngày, với các bạn học khác thì càng lúc càng mệt mỏi rã rời hơn, còn với Lâm Đức Cửu chính là ác mộng.

Vốn dĩ quân sự đã đủ vất vả, ấy mà còn có một kẻ khó ưa cứ rảnh rỗi là tiến lên khiêu khích người ta, kết quả bị ngầm chơi lại, đúng là đáng đời.

Đừng nhìn các học sinh than khổ thấu trời mà lầm, thể chất của trẻ em thập niên 90 rất khá, ngày đầu tiên toàn trường không một ai cảm nắng té xỉu, dù có la hét thảm thiết như “huấn luyện viên, em sắp tiêu đời rồi”, “huấn luyện viên, em mệt sắp ngỏm rồi”, nhưng vẫn không hề ngất xỉu, mà còn ép được giá trị thặng dư. Song đến cuối cùng, ngay cả nữ sinh mê giai nhất cũng chẳng còn tâm trí đâu mà ngắm nghía gương mặt anh tuấn của Dương Phong, được nghỉ là đặt mông ngồi ngay trên sân thể dục, chả quan tâm có dơ hay không.

*giá trị thặng dư: giả sử một người có trong tay giá trị nguyên vật liệu là 1000. Trên cơ sở sức lao động đã bỏ ra, người lao động đó sẽ làm ra được sản phẩm mới có giá trị 1100. Số tiền 100 chênh lệch đó chính là giá trị thặng dư

Cố tình lúc này Dương Phong lại nghiêm túc nói: “Tối nay sẽ dạy các bạn dọn dẹp phòng ốc, ngày mai bắt đầu kiểm tra giường. Ai không đạt tiêu chuẩn thì phải dỡ ra, tối ôm chăn tới chỗ tôi gấp, gấp chuẩn mới được đi ngủ.”

Huấn luyện quân sự yêu cầu chăn phải gấp như miếng đậu hủ, đa số tân binh đều không làm được. Vì chăn cotton rất xốp, căn bản không thể gấp ra góc cạnh, phải đè xuống liên tục mới được. Chăn của lão binh đã thành hình, gấp đại đại cũng ra đậu hủ, tân binh thì phải hi sinh giấc ngủ ban đêm, hoặc dậy sớm hơn một tiếng để gấp chăn.

Tối đó, Dương Phong dạy học sinh phương pháp gấp chăn, bạn cùng phòng ngạc nhiên phát hiện chăn của An Thừa Trạch đã ngay ngắn chỉnh tề. Rồi chợt nhớ ra chiều nay An Thừa Trạch đã đặt toàn bộ quần áo hành lý của mình lên chăn, hơn nữa còn ngồi trên chăn nói chuyện. Khi ấy An Thừa Trạch có nhắc bọn họ nên ép chăn cho bằng phẳng chút, tới lúc gấp cho dễ, tiếc là chẳng ai nghe. Đến tối, Dương Phong dẫn nhóm học sinh đến từng phòng dạo một vòng, gật đầu với chăn của An Thừa Trạch: “Sắp đạt chuẩn rồi, sáng mai gấp kỹ hơn chút là được.”

Lũ học sinh sợ ngây người, thế mà còn chưa đạt chuẩn, chúng ta đây phải gấp sao bây giờ!

Tối ấy, các học sinh vốn định làm đến cùng mới ngủ bắt đầu hừng hực khí thế ép chăn, mang chăn trải xuống nền dẫm qua dẫm lại, Lâm Đức Cửu không thèm chung đụng với người khác, một mình ngồi trên giường nhìn An Thừa Trạch giúp mấy bạn khác gấp chăn. Hắn “hừ” một tiếng, cất lời sặc mùi ‘ai cũng say, chỉ mình ta tỉnh’: “Đạo, đức, giả!”

An Thừa Trạch không phản ứng, chỉ mấy bạn cùng phòng xong thì đi về giường, ngẩng lên nhìn Lâm Đức Cửu, vẫn áp dụng kỹ xảo độc quyền – trong cái ngửa đầu hàm ẩn cảm giác khinh miệt của kẻ từ trên cao nhìn xuống. Đồng thời, lời thốt ra lại đầy nhiệt tình: “Bạn Lâm mau xuống đi, tôi giúp cậu gấp chăn, bằng không tối mai lại ngủ không ngon.”

Lâm Đức Cửu lãnh diễm cao quý giật khóe miệng: “Mẹ nó, bớt vuốt mông ngựa đi, thấy thiếu gia có tiền nên hối hận rồi chứ gì!”

An Thừa Trạch nhún nhún vai, có bạn học tới kéo áo hắn, bảo: “Đừng để ý tới nó, có tiền thì giỏi lắm sao.”

Bấy giờ, chưa ai biết Lâm Đức Cửu là công tử của Lâm gia nổi tiếng Bắc Kinh, chỉ biết nhà bọn họ có tài xế lái xe. Nhưng tình hình bên trong Bắc Kinh rất phức tạp, có xe thì sao, xe cũng chả là gì, huống chi xe mà Lâm gia dùng để hộ tống Lâm Đức Cửu là sản phẩm của Hồng Kỳ – một nhãn hiệu xe trong nước khá bình dân, khá giả một chút là mua được, nên chẳng ai quan tâm điều này. Lâm Đức Cửu cả ngày mọc mắt trên huyệt bách hội (đỉnh đầu), dùng lòng bàn chân nhìn người, ai mà ưa cái dạng như vậy, đâm ra cũng hơi bài xích hắn.

An Thừa Trạch tốt tính cười cười, lắc đầu nói: “Bạn học phải giúp đỡ lẫn nhau mà, tôi cũng chỉ biết từng đấy thôi, giúp được bao nhiêu thì cứ giúp. Học quân sự bạn nào cũng mệt mỏi, nếu mai cậu ta không đạt chuẩn, tối bị gọi đi gấp chăn làm ảnh hưởng đến giấc ngủ, hôm sau lại càng khó chịu.”

Vì thế, hắn nói thêm lần nữa với Lâm Đức Cửu, vẫn chỉ rước lấy ánh mắt khinh khỉnh. An Thừa Trạch mỉm cười, tiếp tục đến từng ký túc xá giúp gấp chăn. Mấy nữ sinh biết hắn gấp giỏi, hơn nữa còn vừa đẹp trai vừa học giỏi, muốn hắn đến hỗ trợ, nhưng lại không thể dẫn hắn vào ký túc xá nữ, ai nấy gấp đến dậm chân. Về phần các nam sinh thì ngoại trừ Lâm Đức Cửu, đứa nào cũng được hắn chỉ dẫn.

Hôm sau khỏi nghĩ cũng biết, cả khối chỉ có chăn của Lâm Đức Cửu bị kéo thẳng xuống đất, đêm đó mệt rã rời còn phải ôm chăn tới chỗ Dương Phong luyện gấp, chả biết mấy giờ mới được về.

Ngày thứ ba, Lâm Đức Cửu trưng đôi mắt quốc bảo đi tập quân sự, thần sắc tiều tụy, nom rất chi đáng thương.

*mắt quốc bảo: ý chỉ mắt gấu trúc

Cuộc đời sau khi sống lại của An Thừa Trạch trôi qua quá thoải mái, thành ra mềm lòng hơn chút, thấy Lâm Đức Cửu như vậy cũng hả giận, không tính hành hạ hắn nữa. Ai dè vào giờ nghỉ, Dương Phong ngồi cạnh hắn khẽ hỏi: “Hôm khai giảng thằng nhóc kia quăng chăn cậu vào phòng tắm thiệt hả?”

Xem ra binh lính cũng bà tám phết nhỉ.

Dương Phong ra vẻ không tin, hắn còn không rõ tính tình An Thừa Trạch sao? Hạng nhất huấn luyện hướng đạo cơ mà! Cho dù đã sớm xóa bỏ ân oán trước kia với An Thừa Trạch và Thạch Nghị, nhưng lần hướng đạo ấy vĩnh viễn là vết nhơ trong lịch sử trưởng thành của Dương Phong. Ba mươi mốt thiếu niên cao to bị nhóc con thân bốn khúc đoạt mất hạng đầu, ê mặt nhất là, đấu vật còn bại dưới tay An Thừa Trạch, nửa đêm bừng tỉnh luôn cảm thấy xấu hổ. Dù hiện tại Dương Phong đã là anh em của hắn, nhưng Dương Phong khác với Thạch Nghị, Thạch Nghị được An Thừa Trạch che chở dưới cánh chim của mình, Dương Phong lại là nhóc xui xẻo đánh nhau xong mới thành bạn bè. Vấn đề nằm ở chỗ, ha ha, quen thuộc ấy mà.

Quả nhiên, An Thừa Trạch liếc nhìn hắn: “Anh thấy sao?”

Lưng Dương Phong lạnh toát, tự dưng nhớ tới cái giường dưới đáng thương bị chiếm mất của mình, cùng những ngày dọn nhà xí đầy bi kịch. Nhìn quầng thâm dưới mắt Lâm Đức Cửu, đột nhiên có chút thương hại.

Nhưng thương hại thì thương hại, tên Lâm Đức Cửu này thực sự rất đói đòn, dứt khoát viết hai chữ “tìm chết” trên mặt. Đã bị dày vò ra nông nỗi đó, thế mà vẫn ngày ngày tìm An Thừa Trạch gây sự, còn một mình chiến đấu cực kỳ hăng hái, cuối cùng thái độ lớn lối vẫn bị trừng trị. Hắn quả thực rất không biết điều, Dương Phong mấy lần biết chân tướng đều nhìn không nổi, tới giờ nghỉ liền bắt hắn đi đứng tư thế quân đội, vài ngày tiếp theo Lâm Đức Cửu muốn sống cũng không nổi.

Song, giờ hắn gấp chăn rất khá, nhờ luyện cả đêm mà.

Tuy bảo là quản lý quân sự hóa, nhưng nhà trường cũng không thể ép học sinh mệt chết. Một tuần sau, các lớp được nghỉ vào chiều chủ nhật, dù học sinh không được ra khỏi trường, nhưng phụ huynh được phép tới thăm và đưa con em ra ngoài chơi hết ngày. An Thừa Trạch không báo cho Liễu Như, mẹ hắn đang chiến đấu anh dũng trên tuyến đầu khảo sát thị trường, hiện các siêu thị lớn Bắc Kinh đều nghe danh Liễu Tắc Thiên . Các siêu thị chống đỡ hết nổi thế công trùng điệp của Liễu Như, bắt đầu ký hợp đồng đặt hàng, lượng tiêu thụ bước vào thời điểm then chốt nhất, khoảng thời gian này Liễu Như hết quảng cáo, phát tờ rơi đến khuyến mãi, bận tới mức chỉ ước một ngày có bảy mươi hai giờ. An Thừa Trạch dĩ nhiên sẽ không làm phiền cô, dù sao mình hắn cũng làm tốt.

Ngoài hắn còn có Lâm Đức Cửu, Lâm Đức Cửu không báo với người nhà, dầu sao người đến cũng là tài xế. Hai vợ chồng Lâm thị có sự nghiệp riêng của mình, ai cũng bận rộn, vậy nên khuyết thiếu việc quan tâm con cái, hiển nhiên chẳng hơi đâu quản hắn. Kiếp trước, đây chính là nguyên nhân Lâm Đức Cửu mới trung học đã bắt đầu trà trộn vào các địa điểm bất lương, lên đại học thì triệt để biến thành phá gia chi tử.

Đời này, ha ha, mới ngày đầu đã bị cắt tiền rồi, cắt suốt ba năm.

An Thừa Trạch ngồi trong phòng đọc tạp chí nước ngoài, Lâm Đức Cửu thì ngủ bù, hắn thực sự quá mệt mỏi, mà chẳng mấy khi được ngủ một giấc. Nào ngờ chẳng bao lâu đã có người gõ cửa, An Thừa Trạch xuống giường mở cửa, thấy người bên ngoài thì đờ ra, lần đầu tiên trong hai kiếp hắn không biết đối mặt với người này thế nào.

Lâm Đức Tuệ lớn hơn hắn và Lâm Đức Cửu năm tuổi, hiện là sinh viên ưu tú của đại học Bắc Kinh, chủ tịch tương lai của Lâm gia, một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa tài năng, vợ kiếp trước của hắn.

“Chào em, chị tìm Lâm Đức Cửu.” Lâm Đức Tuệ nở nụ cười của người xa lạ, đối với nam sinh trung học mà nói, cô chẳng khác gì tiên nữ. An Thừa Trạch chưa từng thấy Lâm Đức Tuệ như vậy, lần đầu hai người gặp nhau ở kiếp trước, cô gái này mới đi phá thai về, rồi lái xe quẹt phải An Thừa Trạch đang đi ven đường, cô dẫn người đi bệnh viện, kết quả lại ngất xỉu trước.

An Thừa Trạch gặp Lâm Đức Tuệ vào thời điểm bất lực và đen tối nhất trong cuộc đời cô, chàng trai trẻ An Thừa Trạch khi ấy tựa như ánh nắng ấm áp soi rọi đêm tối nơi đáy lòng, khiến cô vô thức phải lòng hắn, chẳng hề quan tâm vấn đề tuổi tác.

Mà hiện tại, cô vẫn là sinh viên đại học, cô gái trẻ trong sáng, xinh đẹp cùng tương lai tươi sáng đang vẫy gọi. Lâm Đức Tuệ không đời nào đi yêu một học sinh cấp ba nhỏ hơn mình năm tuổi, chỉ cần cô không gặp phải gã đàn ông kia.

An Thừa Trạch ngu người một lúc mới cười bảo Lâm Đức Tuệ chờ mình đi gọi Lâm Đức Cửu đang ngủ say. Sắc mặt điềm tĩnh nhưng nắm tay siết chặt, tình cảm nương tựa lúc hoạn nạn dẫu chẳng phải ái tình, nhưng hắn cũng xem Lâm Đức Tuệ là người thân. Bằng mọi giá, hắn sẽ không để cô gái này bị tổn thương nữa. Lâm Đức Tuệ nên mãi là cô gái rạng rỡ như ánh dương, chung thủy với tình yêu, nóng bỏng và chói lòa như ngọn lửa, nửa đời sau của cô không nên tối tăm lây lất như thế. Hai tên đàn ông kiếp trước đều chẳng thể đáp lại tình cảm của cô, kiếp này, An Thừa Trạch không làm được người mai mối, nhưng ít nhất có thể ngăn gã kia hại Lâm Đức Tuệ.

Mãi không gọi tỉnh được Lâm Đức Cửu, Lâm Đức Tuệ không khỏi lắc đầu, thằng em này thật là…

Cuối cùng, An Thừa Trạch đành dùng sức lay người, Lâm Đức Cửu đang mơ thấy mình cầm tiền mặt nói với An Thừa Trạch “cầu xin tao đi”, An Thừa Trạch thì quỳ gối liếm nom vô cùng ti tiện, giấc mộng đẹp thế mà lại bị ngắt ngang, vừa mở mắt liền thấy An Thừa Trạch, khiến hắn tức tới mức đấm một quyền qua: “Tao đập chết mày!”

“Tiểu Cửu!” Lâm Đức Tuệ không tiện vào ký túc nam, đứng trước cửa cất lời giận dữ.

“Chị!” Lâm Đức Cửu lăn qua, lăn thẳng xuống giường…

May có An Thừa Trạch ở ngay bên cạnh, tuy hắn khó chịu với Lâm Đức Cửu, nhưng chưa tới mức thâm cừu đại hận, đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn tên này té hỏng, liền đưa tay đón lấy, ôm eo Lâm Đức Cửu, đỡ hắn lên giường mình: “Cẩn thận một chút.”

Lâm Đức Cửu quê chết được, mặt đỏ lên, dùng ánh mắt vô ơn trừng An Thừa Trạch, bấy giờ mới tươi cười với Lâm Đức Tuệ: “Chị, sao lại tới thăm em thế?”

“Nghe chủ nhiệm lớp em nói, hồi trước chị có nhắn chú Triệu đưa số điện thoại cho giáo viên.” Lâm Đức Tuệ vô cùng dịu dàng với em trai, vỗ vai hắn ra chiều xót xa, “Ốm quá.”

Thiếu niên nổi loạn Lâm Đức Cửu nào nghe lọt tai lời người lớn, bèn ưỡn ngực nói: “Đây là khỏe mạnh.”

“Phải phải!” Lâm Đức Tuệ cười khẽ, ánh mắt nhìn em trai ngập tràn yêu thương, “Đi thôi, chị dẫn đi ăn, không thích đồ ăn căn tin đúng không.”

“Đúng đó chị, dở muốn chết!” Lâm Đức Cửu sờ sờ bụng, nhảy lên giường thay quần áo, toan đi theo Lâm Đức Tuệ.

Trước khi đi, Lâm Đức Tuệ nhìn lướt qua ký túc xá, thấy chỉ có mỗi An Thừa Trạch thì tỏ vẻ khó hiểu: “Sao chỉ có mình em vậy?”

“Ai biết thằng đó, cái thứ không ba không mẹ…”

“Tiểu Cửu!” Ngữ khí Lâm Đức Tuệ có chút nghiêm khắc, cô lườm Lâm Đức Cửu, rồi chuyển mắt qua An Thừa Trạch, ôn hòa nói, “Bạn học của Tiểu Cửu phải không? Đi ăn chung luôn đi, chị mời.”

An Thừa Trạch chăm chú nhìn Lâm Đức Tuệ chốc lát, đoạn gật đầu.

Lâm Đức Cửu trợn tròn mắt, ngặt nỗi không dám làm càn trước mặt ngự tỷ nhà mình, cuối cùng chỉ đành ra dấu cắt cổ với An Thừa Trạch, uy hiếp hắn không được đi. Đáng tiếc, dọa dẫm kiểu ấy vô tác dụng với An Thừa Trạch, lão hồ ly có tâm tư riêng, nên gật đầu đáp ứng lời mời của Lâm Đức Tuệ.

Hắn phải bảo hộ không cho gã đàn ông kia tổn thương Lâm Đức Tuệ, nhưng làm một người ngoài thì không có bất cứ lập trường gì. Trừ phi có thể kết thân với Lâm Đức Tuệ, tùy thời quan sát hướng đi của cô, chú ý không để cô sa vào lưới tình. Hơn nữa trong quá trình này, hắn không thể đích thân ra tay, tránh cho Lâm Đức Tuệ vì ơn nghĩa mà yêu hắn, thế nên cần một bàn đạp…

Tầm mắt đảo qua gương mặt thiếu niên của Lâm Đức Cửu, An Thừa Trạch ngầm thở dài. Thật chẳng muốn cho thằng ngốc này ra mặt tí nào, nhưng chỉ có em trai Lâm Đức Tuệ mới là người thích hợp giúp cô nhất, vậy mới không khiến cô bị cuốn vào lốc xoáy khác.

Do vậy, trong lúc Lâm Đức Cửu đang bực bội ra mặt, An Thừa Trạch liếc mắt nhìn hắn, chính là cậu ta.

Lúc ăn tối, Lâm Đức Cửu giở đủ kiểu chèn ép, Lâm Đức Tuệ phải thò tay nhéo thằng em dưới bàn mấy lần, thấy xấu hổ thay em trai. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã cảm thấy An Thừa Trạch là đứa trẻ tốt bụng, sao lại có thằng bé vừa ưa nhìn, vừa nhu thuận ngoan ngoãn thế chứ, nghe chú Triệu kể ngay cả thành tích cũng hạng nhất, phải nói là hoàn mỹ. Còn thằng em hoàn toàn trái ngược của mình thì… so được mới là lạ.

Ăn cơm xong lại dẫn hai đứa đi xem phim, đoạn tranh thủ đưa về dưới cổng ký túc xá trước 10h tối. Lâm Đức Tuệ kéo thằng em bị chiều hư của mình, nói với An Thừa Trạch: “Tính tình Tiểu Cửu không tốt lắm, thành tích không tốt lắm, thói quen cũng không tốt lắm… Khụ khụ, làm phiền bạn An quan tâm đến nó nhiều hơn.”

Lâm Đức Cửu: “…”

Chị ruột đây sao? Phá đám vậy mà coi được hử?

An Thừa Trạch vui vẻ gật đầu, đang lo không có cớ hóa thù thành bạn với Lâm Đức Cửu, có lời dặn của chị xinh đẹp, nam sinh trung học dĩ nhiên phải nghe. Về phần Lâm Đức Cửu có tình nguyện kết bạn với hắn hay không, bản thân tên đó không có quyền phát ngôn, chỉ cần An Thừa Trạch nhận định người nọ là bạn, vậy chính là bạn.

Khi lên lầu, An Thừa Trạch đột nhiên mở miệng: “Chị cậu vừa đẹp vừa dịu dàng, thật tốt.”

“Còn phải nói?” Mũi Lâm Đức Cửu hếch trên trời, Lâm Đức Tuệ luôn là tấm gương của Lâm gia, là tồn tại hoàn hảo nhất. Có người khen chị mình, thì dù là kẻ địch, Lâm Đức Cửu cũng cực kỳ sung sướng, thoáng cái sẵn lòng đáp lời An Thừa Trạch.

“Cô gái tuyệt vời như vậy cần một người đàn ông tốt.” Trong lời An Thừa Trạch hàm chứa ý khác, hắn rũ mắt, cất giấu toàn bộ suy nghĩ.

“!!” Lâm Đức Cửu nắm cổ áo hắn, “Đừng hòng có ý gì với chị tao, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga hả.”

An Thừa Trạch đẩy hắn ra, thản nhiên nói: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

Ngày kế, Lâm Đức Cửu bỗng cảm giác bản thân dễ chịu hơn rất nhiều, ít nhất không mệt mỏi như vậy nữa, ánh mắt người xung quanh nhìn hắn cũng ôn hòa hơn không ít. An Thừa Trạch dư sức xoay chuyển ấn tượng về một người, lúc trước cô lập là hắn làm, loại thân mật hiện tại cũng là kiệt tác của hắn.

Có một lần, Dương Phong phạt Lâm Đức Cửu làm sai chạy vòng quanh sân, An Thừa Trạch còn chủ động ra khỏi hàng chạy giúp vài vòng, nhờ vậy Lâm Đức Cửu đỡ được rất nhiều. Ai cũng cảm thấy An Thừa Trạch là người tốt không giới hạn, nhưng đồng thời, bầu không khí quanh Lâm Đức Cửu cũng bất giác hòa hoãn hơn.

Đương nhiên, hắn vẫn cực ghét An tiện nhân, hừ!

Một hạng mục thiết yếu trong quân sự – huấn luyện dã ngoại.

Bọn họ phải đi bộ từ trường đến ngọn núi ngoại ô thành phố, giữa trưa nghỉ một lát lại quay về. Đoạn đường này thực sự rất dài, các học sinh vừa đi liền phát hiện những bài huấn luyện trước đó đều chưa là gì, đứng tư thế quân đội mệt còn được nghỉ ngơi, mà huấn luyên dã ngoại thì phải không ngừng đi theo trung đội, dẫu bước chân trở nên cứng nhắc, dẫu giây tiếp theo chẳng nâng nổi chân thì khoảnh khắc này vẫn phải tiến bước.

Các học sinh đi đến độ suýt khóc, đã thế còn phải cõng đồ nặng gồm một đống nước và cơm trưa. Không sai, sinh tồn dã ngoại trong huấn luyện hướng đạo còn có thể tìm đồ ăn, lần dã ngoại này phải tự mang cơm trưa, ăn xong ở nơi dừng chân thì quay về. Nhưng phải đeo nước và cơm trên lưng thật mệt không chịu nổi, cộng thêm phải xuất phát từ sáu giờ sáng, đến giờ đã mệt muốn đòi mạng, mọi người đi một hồi liền bắt đầu lục đồ ăn. Huấn luyện viên mấy lần nhắc đừng ăn hết, không thì trưa không có cơm ăn, song đám học sinh vẫn nhai luôn mồm.

Đi đường dài thôi mà, hoàn toàn chẳng vấn đề gì với An Thừa Trạch, hắn cất bước nhẹ nhàng, mà Lâm Đức Cửu vóc dáng tương đương thì sắp kiệt sức tới nơi. Chỉ thấy hắn đổ mồ hôi liên tục, uống hết bình nước này đến bình nước khác, thoáng cái đã nốc sạch bốn bình nước trong ba lô, qua một hồi ngay cả thức ăn cũng hết. Không cần vác nặng nữa, Lâm Đức Cửu đi lại dễ dàng hơn nhiều, nhưng tới trưa liền đần ra, chẳng còn chút đồ ăn nào cả!

An Thừa Trạch cho hắn thức ăn và nước còn dư của mình, Lâm Đức Cửu hiển nhiên không cần, đánh bay ý tốt của An Thừa Trạch, qua bên kia ngồi, bụng kêu rột rột nhưng vẫn kiên cường ngồi thẳng.

Đáng tiếc, lúc trưa có thể chống đỡ, đường về thì ngược lại. Thân thể vốn đang uể oải không chịu nổi, giờ lại phải đi chặng đường bằng buổi sáng, chưa kể thiếu thức ăn, riêng thiếu nước đã đủ mất nước cảm nắng rồi. Trên đường đi thấy hắn hơi lắc lư, môi trắng bệch, An Thừa Trạch cho hắn đồ ăn với nước mấy lần, song Lâm Đức Cửu đều cự tuyệt, mãi đến khi mơ hồ dựa vào An Thừa Trạch mới cảm thấy cả người nhẹ bẫng, được người ta cõng lên.

“Thả xuống mau.” Giãy giụa cực kỳ yếu ớt.

Bình nước và một gói bánh gạo nếp Như Ký được đưa tới trước mặt, An Thừa Trạch dùng bình nước gõ đầu hắn, bảo: “Ăn no mới có sức chửi tôi.”

Hắn quét mắt qua chiếc xe vẫn luôn bám theo, nhìn học sinh tụt lại bị kéo vào xe: “Bằng không cậu cứ xỉu đi, rồi được ngồi xe như mấy đứa kia, muốn không?”

Như người khác thì sẽ muốn, nhưng trong lòng Lâm Đức Cửu hiện hữu một ít cao ngạo, ngất xỉu trong lúc huấn luyện dã ngoại rồi bị xe chở đi, với hắn mà nói tuyệt đối không được. Năm đó, chị hắn cũng là học viên ưu tú trong thời gian học quân sự, hắn dù không ưu tú, cũng không thể quá kém. Tại sao khóa quân sự của trung học số một luôn nghiêm khắc đến độ chẳng ai dám làm loạn, bởi vì nếu quân sự không đạt chuẩn, lên lớp mười một và mười hai phải học lại! Hiện giờ, xung quanh bọn họ đã có vài học sinh rớt đài rồi.

Lâm Đức Cửu quăng không nổi người kia, đành giằng lấy nước và bánh gạo nếp, mở gói ra cắn một miếng thật mạnh, hương vị mềm xốp thơm ngon tràn ngập khoang miệng, ngon quá đi mất! Lâm Đức Cửu chỉ cảm thấy mọi của ngon vật lạ từng nếm thử đều không sánh bằng miếng bánh gạo này, Như Ký à, sau này mua nhiều nhiều mới được.

Sau khi bổ sung thức ăn nước uống, lại được cõng đi một đoạn đường, Lâm Đức Cửu hồi đầy máu và trạng thái, bèn nhảy khỏi lưng An Thừa Trạch, quay đầu nói cám ơn, mang tai hơi hồng lên. An Thừa Trạch cười khẽ, bảo không cần khách khí rồi chẳng để ý tới Lâm Đức Cửu nữa. Ngược lại, trên đường đi Lâm Đức Cửu cứ nhìn hắn mãi, bộ dạng muốn nói lại thôi. An Thừa Trạch chẳng quan tâm, nghẹn chết mi đi.

Sĩ quan huấn luyện Dương Phong nhìn Lâm Đức Cửu, trong lòng chợt trào dâng một luồng đồng cảm. Hồi tưởng lại những chuyện Lâm Đức Cửu trải qua, sao mà giống… lần huấn luyện hướng đạo đó của mình đến thần kỳ. Mới đầu, hắn cũng vì chỗ nằm mà trở mặt với Thạch Nghị và An Thừa Trạch, rồi qua thời gian dọn WC, huấn luyện dã ngoại, ấn tượng liền biến chuyển hoàn toàn, từ đấy trở thành anh em trung thành với An Thừa Trạch…

Vì thế mà sinh lòng đồng cảm trứng trứng với Lâm Đức Cửu.

Tới cạnh An Thừa Trạch, cúi đầu nói thầm vào tai hắn, An Thừa Trạch cười đáp một câu, cảnh tượng hai anh đẹp trai bên nhau quá mê người, các nữ sinh chẳng còn biết mệt mỏi là gì nữa.

Lâm Đức Cửu lại thấy có chút khó chịu, tương đối khó chịu, nhất định là bởi An Thừa Trạch rất đáng ghét, nhưng vừa rồi mới cắn người miệng mềm, hắn cũng không muốn nói gì.

*bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: hưởng lợi từ người khác thì đến lúc cần phải giúp người ta.VN có câu tương tự là “của biếu là của lo, của cho là của nợ”

Những đứa nhóc bị chiều hư như Lâm Đức Cửu rất thiếu dạy dỗ, An Thừa Trạch biết rõ từ kiếp trước. Có điều khi ấy, hắn hoàn toàn không có hứng đi giáo dục người mình ghét, còn đời này sao, nếu đã gặp được một Lâm Đức Cửu vẫn chưa lệch lạc hẳn, cộng thêm có việc cần dùng đến tên này, thôi thì tiện tay giúp đỡ đi.

…..

Đợt học quân sự kết thúc trong chớp mắt, đại biểu học sinh mới kiêm học viên ưu tú nhất An Thừa Trạch lên phát biểu tại lễ bế mạc, tham gia đủ loại hoạt động. Lâm Đức Cửu vừa đủ điểm đậu vớt, sang năm không cần học lại. Dương Phong muốn về trường tiếp tục rèn luyện và học tập, kế tiếp nghênh đón hắn chính là diễn tập thực chiến, so với làm huấn luyện viên thì vất vả hơn nhiều.

Dĩ nhiên, làm huấn luyện viên cũng rất cực, cổ họng gào sắp rách tới nơi, vẫn là An Thừa Trạch cho hắn mấy viên ngậm sương dưa hấu. Không thể không nói, lúc An Thừa Trạch muốn quan hệ tốt với ai thì người đó khó lòng cự tuyệt được.

Trước khi đi, Dương Phong mời An Thừa Trạch ăn cơm, đưa số điện thoại ở ký túc xá mình cho hắn: “Có việc thì cứ tìm anh, anh em với nhau mà, chẳng mấy khi ở Bắc Kinh, chừng nào nghỉ dẫn cậu đi chơi.”

An Thừa Trạch tất nhiên không để tâm, chỉ nhắc nhở: “Ước hẹn ba năm của anh với Thạch Nghị qua mất rồi.”

Dương Phong nhíu mày: “Vốn định tốt nghiệp cấp ba thì về đánh nó một trận, nhưng bị bác cả tóm lên tàu chiến thực tập suốt mùa hè, đợi có cơ hội chắc chắn phải về tỉnh Kiến đập nó.”

“Khó lắm.” An Thừa Trạch đánh giá Dương Phong, cũng 1m85 bằng Thạch Nghị, sức chịu đựng cũng có tiến bộ nhảy vọt, nhưng Dương Phong am hiểu thuỷ chiến hơn lục chiến, chỉ sợ không giành được lợi thế trước Thạch Nghị. Những thứ An Thừa Trạch học năm đó vẫn chưa có gì đáng xem, Thạch Nghị mới là thiên tài đặc chủng.

“Chưa chắc đâu nha.” Dương Phong mỉm cười tự tin.

Trong lúc đó, Thạch Lỗi thông báo tin tốt mình xin điều đi nơi khác cho Thạch Nghị biết, đồng thời còn bảo phải khảo sát ba tháng thì lệnh điều động mới gửi xuống.

Thạch Nghị đang đóng gói hành lý ngồi bệt xuống đất.

Thạch Lỗi lại nói tiếp, nhưng có thể xử lý thủ tục chuyển trường trước, cho Thạch Nghị ở trường một thời gian.

Thạch Nghị: “…”

Thể nào cũng có ngày mình bị ông ba thời mãn kinh tìm không được vợ đùa giỡn tới mức đoạn khí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.